Phanh! Một chưởng gần như dùng hết sức của Hoàng Phủ Ngạo Thiên bổ xuống làm chiếc long án ngay lập tức trở thành bụi phấn đủ thấy Hoàng Phủ Ngạo Thiên giận dữ đến thế nào. Ảnh Nhất nhìn thấy cảnh này, suy nghĩ đầu tiên của hắn là thật may là những tấu chương vẫn còn nguyên vẹn dù là đang lăn lóc dưới sản nhà nếu không không biết hậu quả sẽ lớn thế nào. Những tấu chương đó toàn là đại sự quốc gia đó! Tiếp đó hắn lại nghĩ: Sao Hoàng thượng lại tức giận đến vậy chỉ vì thông tin hắn đem về nhỉ? Thông tin hắn đem về tuy chưa được cụ thể nhưng ít nhất cũng xác định điều mà Hoàng thượng vẫn đang nghi ngờ mà. Đã thật lâu thật lâu rồi hắn không thấy Hoàng thượng giận dữ lớn như vậy mà lại không ngại ngần bộc lộ ra ngoài. Hoàng thượng từ khi còn là thái tử đã hỉ nộ không hề biểu hiện ra ngoài, lên ngôi thì vẫn luôn giữ bộ mặt lãnh khốc không cho người ta biết được suy nghĩ của mình. Dù là những ảnh vệ trung thành đã theo Hoàng thượng lâu năm như hắn đây cũng chưa bao giờ nắm bắt được tâm tư bệ hạ. Bệ hạ cũng không thường biểu lộ cảm xúc thực sự của mình cho bọn họ thấy. Nhưng giờ hắn lại đang được trực tiếp thấy Hoàng thượng phát nộ lớn như vậy, Thật bất ngờ! Nhưng đã là thói quen, dù trong lòng thắc mắc, Ảnh Nhất cũng chỉ im lặng mà quỳ xuống ở đó mà chờ đợi mệnh lệnh của chủ tử.
Giận! Rất giận! Hỏi làm sao hắn có thể không tức giận! Hắn giận muốn điên lên! Hắn muốn giết người! Hắn muốn giết nàng. Hoàng Phủ Ngạo Thiên muốn giết Dạ Diễm Hương ngay lúc này. Hắn có chút cao hứng từ Phượng cung trở về thư phòng, định xử lý tấu chương một lát rồi tối sẽ ghé lại Phượng cung cùng Dạ Diễm Hương bồi đắp tình cảm. Hắn đã quyết định nếu hắn đã có cảm tình với nàng thì tâm của nàng hắn muốn. Hơn nữa nếu đúng như lời trụ trì của Phật Linh Tự nói thì tâm của bảo bối này hắn càng phải lấy. Tuy chưa bao giờ muốn lấy tâm của bất cứ nữ nhân nào nhưng hắn tin nàng cũng sẽ như những nữ nhân khác. Chỉ cần hắn muốn thì tâm của nàng chắc chắn sẽ thuộc về hắn. Ưm, trước tiên nên để thân thể của nàng thuộc về hắn trước đã. Đêm nay dù thế nào hắn cũng phải có được thân thể nàng. Cái trực giác đó mà còn xuất hiện nữa thì hắn cũng sẽ xem như phù vân. Hừ, đã trong tay hắn, nàng muốn biến mất thì còn phải hỏi xem hắn có đồng ý hay không. Hắn có bỗng nhiên thấy rất chờ mong buổi tối nay. Có phải do đã lâu hắn không chạm vào nữ nhân không? Dù thế nào hắn cũng có chút vui vẻ bước vào thư phòng. Nào ngờ Ảnh Nhất đã chờ hắn ở đó và nói với hắn:
- “Bẩm Hoàng thượng, nam nhân mà Hoàng hậu nương gọi là Đại đường ca đã tiến vào nội phòng của nương nương. Nam nhân đã hỏi kế hoạch của nương nương sao còn chưa thực hiện một bước nào. Nương nương trả lời Hoàng thượng là một người đàn ông khó hiểu, làm cho nương nương chưa thể tiến hành kế hoạch được. Nam nhân đó nói thời gian cũng đủ lâu rồi, muốn nương nương thực hiện kế hoạch đi, nếu nên dùng sắc dụ thì cũng nên dùng sắc dụ,nên dùng dược thì dùng dược. Nương nương chỉ cười không đáp lời. Nam nhân xoa đầu nương nương rồi rời khỏi. Thứ tội cho bọn thuộc hạ! Khinh công của người này thật sự là tuyệt đỉnh, lại rất biết che dấu tung tích. Hắn vừa ra khỏi phòng, chúng thuộc hạ liền mất dấu hắn”! Ảnh Nhất vừa hết lời thì cũng là lúc một chưởng của hắn bổ xuống long án phát tiết tâm tình của hắn. Nàng thế mà tính kế hắn? Dạ Diễm Hương và Dạ gia đã tính kế hắn đúng như nghi ngờ ban đầu của hắn về họ. Đáng giận là lâu như vậy rồi hắn vẫn không tra được một tý gì về nàng cũng như Dạ gia của nàng. Ở chung với nàng mấy tháng hắn cũng chẳng nhận thấy điều gì mờ ám ở nàng chứ đừng nói đến biết được chút gì về cái gọi là kế hoạch mà họ nói! Tâm cơ của nàng quá sâu! Sâu quá mức tưởng tượng của hắn. Đáng giận hơn là hắn vừa biết được hắn thích nàng thì lại biết được sự thật này. Là ông trời trêu ngươi sao? Nhìn Ảnh Nhất vẫn quỳ ở đó đợi lệnh, Hoàng Phủ Ngạo Thiên ra lệnh:
- “Ngươi trở về Phượng cung, tiếp tục theo dõi nàng thật chặt chẽ. Căng mắt ra mà nhìn, căng tai ra mà nghe, biết không? Trẫm muốn biết kế hoạch trong lời nói của bọn là gì?”
- “Rõ!”
Ảnh Nhất nhanh chóng rời đi, thoát khỏi khí lạnh đang càng ngày càng lạnh hơn toát ra từ chủ tử của mình. Hắn đúng là số khổ mà, sao lại thay Ảnh Nhị đi báo cáo chứ. Trở lại phải bắt tên này xoa bóp cho xua đuổi khí lạnh mới được!
Ảnh Nhất rời đi một lúc lâu mà nắm tay của Hoàng Phủ Ngạo Thiên cũng không buông xuống mà càng ngày càng nắm chặt hơn. Móng tay cắm vào làm lòng bàn tay hắn chảy máu nhưng hắn không thấy đau. Lửa giận trong lòng làm hắn không cảm thấy đau. Hừ, nàng dám tính kế hắn phải không? Vậy thì nàng đã có gan như thế thì cũng phải có gan gánh chịu hậu quả. Hắn tra không được kế hoạch của nàng thì cần diệt nàng đi là xong. Bảo vật quốc gia? Bảo vật không thuộc về hắn thì cũng đừng mong ai có được. Bảo vật gây hại cho hắn thì hắn cũng hủy. Nàng sẽ phải hối hận vì đã làm hắn thích nhưng lại để hắn biết tất cả chỉ là kế hoạch. Hắn sẽ không để nàng chết một cách dễ dàng. Sống không bằng chết chính là cái giá chính là cái giá nàng phải trả cho việc dám tính kế hắn. Nhưng tại sao trong lòng hắn, cơn thịnh nộ cứ không ngừng trào dâng cuồn cuộn mà cũng lại có chút buồn, chút đau chen vào. Tim hắn quặn lại!Tim hắn không khỏe!
Thật khó khăn Hoàng Phủ Ngạo Thiên mới bình ổn được cơn tức giận của mình. Nhưng dường như ông trời thấy hắn còn tức giận chưa đủ. Long án mới vừa được đưa vào thì Trần công công cũng vội vã tiến vào:
-“Khởi bẩm Hoàng thượng, có thích khách tấn công Phượng cung!”
Phanh! Chiếc long án mới cũng theo gót chiếc long án cũ mà thành tro bụi dưới chưởng lực của Hoàng Phủ Ngạo Thiên. Khốn khiếp! Hoàng cung sâm nghiêm của hắn từ khi nào lại có thể để cho người khác đánh vào tận cửa thế này. Hoàng Phủ Ngạo Thiên vừa vội vã bước tới vừa cung vừa nghĩ: “Dạ Diễm Hương, tốt nhất là nàng đừng có xảy ra chuyện gì.” Hắn đang cố xem nhẹ cảm giác lo lắng trong đáy lòng mà cố lý giải rằng đó chỉ là cảm giác không cam lòng. Không cam lòng để nàng chết đi mà không phải chịu khổ sở gì. Không cam lòng để nàng chết trong tay kẻ khác.
Dù tưởng tượng rất nhiều về cảnh tượng sẽ thấy khi bước vào Phượng cung nhưng Hoàng Phủ Ngạo Thiên không bao nghĩ đến mình sẽ thấy được cảnh đang diễn ra trước mắt hắn lúc này. Hắn đã nghĩ có thể thấy Dạ Diễm Hương co rúm người trốn ở một góc nào đó mà hoảng sợ, khóc lóc kêu cứu mạng. Dù bình thường nàng lạnh nhạt nhưng cũng là nữ nhân, khi gặp hiểm cảnh cũng sẽ như những nữ nhân khác mà thôi. Hắn cũng đã nghĩ cũng có thể nàng đã bị thương nhưng cứng cỏi mà chống đỡ chờ hắn cứu viện. Nhưng sự thực là Dạ Diễm Hương vẫn hoàn hảo vô khuyết, hơn nữa còn đang tao nhã ngồi uống trà như thể cảnh chém giết xung quanh không hề xảy ra. Đứng cản phía trước nàng là hai nữ tỳ. Hai nàng như hai môn thần không hề dịch chuyển khỏi vị trí bảo vệ nữ chủ nhân. Kẻ nào tiến đến vị trí của các nàng thì các nàng sẽ giết ngay nhưng lại không hề tiến lên hay lùi ra khỏi vị trí của mình. Chiêu thức của hai nàng chỉ có thể dùng từ “quỷ mị” để hình dung. Chiêu nào, thức nào cũng đẹp nhưng chiêu chiêu, thức thức đều đoạt mạng người. Hai người bình là mỹ nhân như ngọc mà giờ đây lại lãnh huyết vô cùng. Đúng! Hai nữ tỳ đang chém giết không nương tay những kẻ đang muốn chĩa kiếm về chủ nhân của các nàng kia chính là Tiểu Lan và Tiểu Trúc vẫn luôn theo bên người Dạ Diễm Hương. Các nàng thế nhưng lại là cao thủ tuyệt đỉnh. Hoàng Phủ Ngạo Thiên đánh giá võ công của hai nàng tuyệt đối có thể xếp vào thập đại cao thủ trong giang hồ nhưng hắn chưa từng nghe đến danh tiếng của hai nàng. Hắn cũng chưa từng thấy chiêu thức võ công của hai nàng. Đáng hận hơn nữa là các nàng vào cung đã lâu như vậy nhưng hắn cũng không hề phát hiện ra dù chỉ một chút rằng hai nàng có võ công. Hắn tin những ảnh vệ của hắn cũng không phát hiện ra. Biểu hiện bình thường của các nàng không hề khác những nữ nhân yếu đuối trong cung. Dừng! Hai nàng có thể che giấu võ công tốt như vậy, phải chăng chủ nhân của hai nàng cũng có võ công. Hoàng Phủ Ngạo Thiên kinh hoàng phát hiện ra điều này. Nếu Dạ Diễm Hương có võ công, hơn nữa là võ công cao như hai nàng, thậm chí là cao hơn, vậy không phải hắn đã quá khinh địch rồi sao? Không phải hắn đã để một kẻ địch mạnh ngủ bên gối mà không hề phòng sao? Ý nghĩ này làm Hoàng Phủ Ngạo Thiên rùng mình. Hắn phải kiểm tra ngay mới được. Lúc này, thị vệ cũng đã giải quyết hết những tên thích khách. Hoàng Phủ Ngạo Thiên không chần chờ, liền bước về phía Dạ Diễm Hương, để tay vào mệnh môn của nàng. Tay hắn cảm nhận mạch đập của nàng dù có chút nhanh hơn người bình thường nhưng không phải là của người có võ công. Hắn nhìn vào mắt nàng cũng không thấy nàng có phản ứng sợ hãi khi bị người khác nắm vào mệnh môn. Phải biết người học võ tối kỵ để người ta nắm mệnh môn của mình vì chỉ cần bị một chút nội lực nhỏ đánh vào mệnh môn cũng đủ làm cho người đó mất mạng. Hai nữ tỳ của nàng khi thấy mệnh môn của chủ nhân bị nắm giữ cũng chỉ giật mình một cái rồi cũng không có thêm phản ứng nào khác. Hoàng Phủ Ngạo Thiên tự lý giải các nàng giật mình là do phản ứng tự nhiên của người học võ sau đó nghĩ chủ nhân không có võ công nên không cần quan tâm. Vì thế Hoàng Phủ Ngạo Thiên buông tay Dạ Diễm Hương ra. Nhìn thái độ tự tại quá không bình thường của nàng lúc nàng làm hắn không nhịn được mà chế giễu hỏi:
-“Trẫm không biết Hoàng hậu lại là người bình tĩnh đến thế. Trong cảnh chém giết hỗn độn, huyết nhục mơ hồ vậy mà Hậu vẫn có thể thưởng trà.”
Dạ Diễm Hương làm như không nghe thấy giọng chế giễu của hắn, nàng lạnh nhạt mỉm cười và trả lời hắn:
-“Ta xuất thân là gái giang hồ, cảnh chém giết còn thấy ít sao? Ta lấy nghề y mà ngao du thiên hạ, sợ máu thì sao có thể làm được đại phu.”
-“Hậu biết y thuật?”
-“Có biết chút ít.”
-“Thật sự chỉ biết chút ít?”
-“Ta không có danh tiếng trong giang hồ.”
-“Đám thích khách này không phải do ân oán giang hồ của Hoàng hậu đuổi tới Hoàng cung đó chứ?”
Dạ Diễm Hương nghe vậy liền cười to:
-“Ha ha, Hoàng thượng nói dối lòng rồi. Cả ta và ngài đều biết, khi một cô gái giang hồ không quyền không thế như ta vào cung, lại làm Hoàng hậu, chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra. Đến tận bây giờ thích khách mới ghé thăm ta, là bọn họ cũng quá cẩn thận, quá nhẫn nhịn rồi!”
Hoàng Phủ Ngạo Thiên không đáp lời xem như thừa nhận. Nhìn Tiểu Lan và Tiểu Trúc đứng bên cạnh đã trở lại bộ dáng mỹ nhân ôn nhuận thường ngày, hắn hỏi nàng:
-“Trẫm thật không biết Tiểu Lan và Tiểu Trúc lại là cao thủ võ lâm. Sao lúc trước Hoàng hậu không cho trẫm biết?”
Dạ Diễm Hương bật cười thành tiếng rồi mới trả lời:
-“Hoàng thượng, người cũng không hỏi ta, chẳng lẽ ta tự dưng đến nói với người rằng Tiểu Lan và Tiểu Trúc có võ công. Ta cũng không muốn tiến cử các nàng làm hộ vệ cho Hoàng thượng. Hơn nữa, tại sao người lại nghĩ các nàng không có võ công. Ba người chúng ta đi lại trong giang hồ sao hai nàng lại không có võ công được.” Nàng là đang ngụ ý cho hắn rằng nàng không có võ công thì hai nữ tỳ của nàng đương nhiên là phải có, hắn không đoán ra là hắn ngốc, hắn khinh địch phải không?
Nàng đột nhiên dừng cười, mắt nhìn thẳng vào hắn, trong mắt nàng hiện lên một tia sắc lạnh mà cũng đầy giễu cợt:
-“Mà sống trong cung, có ai lại có thể không bộc lộ thực lực của mình lại nguyện ý tự mình cung khai. Phải giữ lại cho mình con bài độc, phải không Hoàng thượng?”.
Hoàng Phủ Ngạo Thiên không phản bác lại lời của Dạ Diễm Hương bởi không thể phản bác được. Nhưng xem ra nữ nhân này thật sự là có chuẩn bị mà vào cung. Những gì Ảnh Nhất nghe thấy nàng nói với đại đường ca của nàng cùng với việc nàng che giấu vô cùng tốt việc hai nữ tỳ biết võ công và thái độ, lời nói của nàng vừa nãy càng khiến Hoàng Phủ Ngạo Thiên chắc chắn nàng là một nữ nhân tâm cơ sâu nặng, thủ đoạn rất cao chứ không phải một bộ thanh cao, vô dục vô cầu như nàng biểu hiện bên ngoài. Phương trượng của Phật Linh Tự chắc cũng bị vẻ bề ngoài của nàng lừa dối giống như hắn vậy. Hắn còn tệ hơn là đã bị sự giả dối của nàng mê hoặc mà đi thích nàng. Nếu đại đường ca của nàng không xuất hiện, những tên thích khách này không xuất hiện thì không biết hắn rơi vào cái bẫy của nàng lúc nào và rơi vào như thế nào? Thật đáng giận! Vẻ mặt thư thái của Dạ Diễm Hương in vào trong mắt của Hoàng Phủ Ngạo Thiên càng làm cho cơn giận trong lòng hắn bốc lên. Vẻ mặt của nàng như đang thách thức hắn, khiêu chiến với hắn. Nàng cho là hắn không biết nàng tính kế hắn hay là nàng tự tin hắn sẽ không bao giờ tra được kế hoạch của nàng? Hoàng Phủ Ngạo Thiên nắm chặt tay để ngăn không cho chính mình không kiềm chế được mà bóp chết nàng. Dạ Diễm Hương, ngươi cứ đợi đấy. Xem ngươi có thể giữ bộ mặt thư thái này trong bao lâu. Ta sẽ khiến ngươi phải quỳ xuống xin được chết mà cũng chết không được vì dám khiêu chiến với trẫm. Hoàng Phủ Ngạo Thiên xoay lưng rời đi mà không nói gì thêm. Sau lưng hắn Dạ Diễm Hương tiếp tục uống trà nhìn thị vệ dọn dẹp cung điện!