Hoàng Hậu Giá Lâm

Chương 4




Con dao bén nhọn đang phi tới người của Thiển Hạ Tử Loan, Phong chủ vội đẩy nàng ta ra rồi dùng kiếm còn bọc trong miếng vải vàng lụa đánh bay con dao tròn nhưng khi nó sắp tiếng đất lại được nàng đớp kịp và tốc độ nhanh khiến hắn nhíu mày. 

Tốc độ nhanh hơn võ công hắn lẫn Phượng Mộ Quân xem ra nữ nhân này với hắn là thú vị. 

Hai người đánh nhau rất nhanh khiến mấy vũ nữ nhảy múa kinh hoàng chạy sạch lẫn những nữ tỳ mỹ nữ gảy đàn cũng chạy mất để cho Thiển Hạ Tử Loan thấy màn đó ngất đi. 

Cuối cùng không ai chịu ai thấy tình hình không có phản ứng Phong Chủ dùng một chưởng đánh về nàng, nàng tuy không rõ về khinh công lẫn nội lực gì đó nhưng cũng biết cách né và đánh trả, lấy trong tay áo ra một cây sáo kèm miếng ngọc bội gì đó ra, nhẹ nhàng thổi thành một bài hát tạo ra một áp lực khó lường đánh trả với một chưởng của Phong chủ khiến hắn mất đã ngã xuống đất phụt một ngụm máu tươi. 

Nàng tiếp đất một cách khá nặng nề ( có biết khinh công đâu) tuy nhiên vẫn từng bước tiến đến trước mặt Phong chủ. Trên tay thì vẫn cầm cây sáo nghịch ngợm xoay tròn y như đồ chơi, thấy miếng ngọc bội trên cây sao hắn không khỏi ngạc. 

Hắn mặc dù bị trọng thương nhưng sức hồi phục rất nhanh nó cũng chỉ nhíu mày nhẹ. Quả là Phong chủ Phong Minh Võ Lâm đáng gờm! Nếu người thường bị trúng tập kích của cây sáo sẽ chết tức khắc. 

" Thiển Hạ Tử Thượng! Ngươi làm sao mà có được miếng ngọc cùng cây sáo của Ma Thiên Tế? " Giải thích nhé Ma Thiên Tế là một nhóm người bí ẩn ẩn danh rất nhiều năm trên thiên hạ ai mà nhìn thấy họ đều chết như rồi biến mất như không khí trên giang hồ Ma Thiên Tế là một nhóm người đứng đầu nhất hoàng cung cùng Phong Minh Võ Lâm gộp lại cũng chưa bằng. Nàng chau mày " Ma Thiên Tế?" Suy nghĩ cho cùng nàng được cái thứ này là cứu được hắn ở vách núi bị trọng thương rất nặng rồi nàng cứu được tánh mạng hắn, hắn tặng nàng cây sáo này nói là vật ơn cứu mạng dùng để phòng thân. Nếu như tên này biết chủ nhân cây sáo ắt hẳn quan hệ với hắn ta vì ngày hôm sau nàng đi ra ngoài rừng lấy thuốc thì hắn đã mất dạng. 

" Ta sao có được không liên quan tới ngươi! Ta đến đây mục đích chỉ muốn cùng ngươi tác hợp đạp Phượng Mộ Quân xuống ngôi vị hoàng đế kia." Nghe nàng nói hắn ngạc nhiên. 

" Tại sao ngươi lại muốn hắn bị trục xuất khỏi ngôi vị? Chẳng phải ngươi yêu hắn hay sao? " Hắn tà mị lười biếng nói. 

" Yêu? Hừ! Yêu hắn chỉ có chết! Ta đây muốn làm sao chẳng cần ngươi để tâm, nói hợp tác hoặc không!" Nghe nàng nói giọng chắc nịch thâm tâm hắn loé lên một cổ thú vị, nhếch bờ môi. 

" Được! Nhưng với một điều kiện! " Điều kiện? Chẳng lẽ hắn muốn nàng không muốn giết Thiển Hạ Tử Loan? Nếu vậy không thể. 

" Nếu ngoài khả năng ta làm được kêu ta không giết Thiển Hạ Tử Loan thì đừng hòng!" Nàng lạnh lùng phán. 

" Không! Đến lúc hoàn thành thì sẽ nói! " Hắn nói xong rồi đi đến nhuyễn tháp lấy ra một lọ nhỏ đưa cho nàng. 

" Đây là thuốc dịch dung! Ngươi tạm thời trở lại phủ đại tướng quân ( Phụ thân của tỷ ạ) với thân phận là Tử Thượng lúc trước như vậy với thân phận từng là quận chúa ra vào hoàng cung thường xuyên, ngươi cứ làm thế khi nào cần thì ta tự ra tay! Còn nàng ta! Ngươi muốn thế nào thì tuỳ!" Đúng vậy trong mắt hắn chính là rất chán ghé Thiển Hạ Tử Loan! Thật ra hắn cũng chỉ lợi dụng nàng ta để giết Phượng Mộ Quân mà thôi. 

Nghe hắn lý luận có lý nàng gật đầu nhận lấy lọ thuốc rồi liếc cái người đang nằm bất tỉnh nhân sự đó cười nữa miệng. 

" Như vậy cũng có thể bịt kín miệng chuyện hôm nay ta xuất hiện!" Nàng nói rồi lấy ra một viên thuốc bỏ vào miệng của Thiển Hạ Tử Loan. Hắn nheo mắt nhưng nở nụ cười tà mị. 

" Viên thuốc đó nếu ta đoán không lầm nó có tác dụng quên những việc đã từng làm gì trong ngày hôm nay cách 5 canh giờ trước. 

" Quả nhiên là Phong chủ sáng mắt! Ta đây cáo từ!" Nàng định nhảy xuống cửa sổ rồi phóng nóc nhà thì bị thân y phục hồng chắn trước mắt nàng ngước lên, nói hắn là mỹ nam không sai nha mũi cao sáng láng mái tóc đen dài có vài sợi khá loạn nhưng toát ra sự tà mị ngay mi mắt là một ven đỏ y như là một chú cáo dạng người soái ca a! Thực là đẹp lắm lun ( (*☻-☻*). Tiếc là tỷ đây không hứng thú. 

" Ngươi tránh sang bên cho ta nhờ đừng có mà dùng cái vẻ mặt đó nhìn ta... Ta nôn!" Nàng châm chọc làm bộ dáng nôn nhưng hắn ngược lại không thấy giận mà lại làm vẻ tà mị hơn tiến đến nàng nhận được sự bất thường nàng nhìn hắn đang cận kề mặt nàng. Khiến ai kia thẹn quá hoá giận một cước đạp hắn rồi nhảy xuống cửa sổ đi ra khỏi phủ dễ như chơi trước khi đi không quên cầm mười quả thuốc nổ, bùm...

Những người nằm dưới đất cười ướt y phục, bình phục hết cười thay vào là vẻ mặt hết sức mệt mỏi.