Lời cần nói đã nói hết, những gì có thểche lấp cũng đều che lấp, nhưng thật sự nàng không thể chống đỡ nổi, téxỉu trước mặt Thái hậu, lúc này Thái hậu mới biết được chân tướng, biếtđược Liêu thượng cung thế nhưng lại bị các nàng đánh.
Thái hậu làm sao có thể không tức giậnđược chứ? Hậu cung đã bao nhiêu năm không có xuất hiện tình huống nhưvậy, chỉ có thể nói bốn vị hoàng phi này thật sự rất đơn giản, rất ngốcnghếch, tranh đoạt trong hậu cung chưa bao giờ ngừng lại, nhưng mà, muốn tranh đoạt cũng phải xử dụng chút thủ đoạn mới được chứ?!! Làm như vậylà doạ người ta rồi còn đâu. Thái hậu tức giận đến thiếu chút nữa thìtiêu đời.
Chẳng lẽ nữ nhân biến chất hết rồi sao?Sở Cuồng nghe xong tiết mục hậu cung chỉnh người này, chỉ có thể vừabuồn cười vừa tức giận kết luận một câu như vậy, trí tuệ của các nàng,đã không thể nào nhắc đến nữa rồi. Tổng thể mà nói, Sở Cuồng là ngại thủ đoạn của các nàng cấp thấp. Đức phi chính là một tiêu biểu, ỷ vào sựsủng ái của hắn đối với nàng, càng ngày càng vô pháp vô thiên, lần trước chuyện công sứ đã bị Hoàng hậu đánh một lần, vẫn còn chưa biết hối cải, nữ nhân này, chẳng lẽ nàng lại khờ dại nghĩ rằng mình là tiểu bảo bốihắn nên giữ gìn từng giờ từng khắc sao?
Nếu các nàng làm việc bí mật một chút,cao tay một chút, mới mẻ một chút, có lẽ, còn có thể chiếm được ánh mắtkhác xưa của hắn, nhưng mà hiện tại, hắn ngay cả nhúng tay đều phảilười.
Sở Cuồng nhíu mày, ở trong cung, hắn đốixử với Đức phi quả thật không tồi, Sở Cuồng cũng chưa từng sủng ai đếnmức lung lạc hậu cung cả. Nhưng mà, đối mặt với nữ nhân thiếu hiểu biết, Sở Cuồng có chút sầu não, sau nửa đêm bèn quyết định cảnh cáo Đức phimột chút. Vì thế truyền ý chỉ bảo Đức phi phải làm món bánh bao lầntrước đã làm khi tuyển tú mang đến Long Ngâm cung.
Đức phi vui mừng rửa mặt chải đầu thay yphục, lại còn mặc thêm chiếc váy mà Sở Cuồng yêu thích nhất, tảng đátrong lòng rốt cục cũng được dỡ xuống. Việc các nàng làm hôm nay quảthật không ngờ lại làm cho Thái hậu phát hoả lớn như vậy, cho dù Liêuthượng cung là tổng quản của thượng cung cục, nhưng cũng chỉ là thânphận nô tỳ, nếu hôm nay nghe lời các nàng nói thì có thể dẫn đến kết cục như vậy được sao? Thế nhưng, trước mắt không có ai đủ chức phận giảiquyết việc này, không bằng trở về nghỉ ngơi cho tốt, chờ Hoàng hậu nương nương hồi cung hoặc là chờ Hoàng thượng có ý chỉ mới. Rõ ràng không đem bốn vị phi các nàng đặt vào mắt, không đánh nàng, vậy thì đánh ai đâychứ?
Đức phi chiếc trâm phỉ thuý cắm vào búitóc, hỏi: “Bánh bao làm xong chưa? Hoàng thượng rất thích ăn bánh baonhân tôm tươi, các ngươi làm cho cẩn thận một chút.”
“Vâng, nô tỳ đã sắp xếp ổn thoả cả rồi ạ.”
“Xiêm y của nương nương đã được xông long não, bây giờ có thể mặc vào rồi ạ.”
“Các ngươi thấy chưa, tuy rằng hôm quaHoàng thượng thật tức giận, nhưng đêm đến vẫn còn nhớ đến bản cung, đitheo bản cung, là phúc phận của các ngươi.”
“Nương nương, nô tỳ nghĩ, cho dù như vậy, nương nương cũng nên kiềm chế một chút, thời gian nô tỳ ở trong cung so với nương nương lâu hơn, cho nên biết rõ Hoàng thượng không thích người quá phận, nói vậy, chắc cũng áp dụng cho cả nữ tử đấy.” Đức phi gậtđầu, nói chuyện cùng nàng là một cung nữ nàng rất tín nhiệm, thay quầnáo xong, Đức phi bước lên một chiếc kiệu nhỏ, cung nhân cầm theo hộpbánh dẫn đầu đi đến Long Ngâm cung.
Long Ngâm cung bên này đã chuẩn bị tốt tất cả.
Đặc biệt có người đưa Lý Châu Nhi, đi vào nơi quan trọng nhất của tẩm cung.
Sở Cuồng đang mặc áo ngủ rộng thùng thình ngồi trên ghế đọc sách, Lý Châu Nhi thướt tha thỉnh an, nói cười liêntục: “Sao hôm nay Hoàng thượng lại có hưng trí như vậy, nghe nói gần đây người cùng các vị đại thần bàn bạc có nên tây chinh Hung Nô, lập nênphòng tuyến an toàn hay không nữa.”
Sở Cuồng mặt không biểu tình, không nói không rằng, cũng không thèm ngẩng đầu lên.
Câu nói đầu tiên của nàng ta đã phạm huý, dám nói chuyện quốc sự sao? Ngay cả chuyện tình hậu cung nàng ta cònchưa rõ hết nữa là.
Sở Cuồng lật một trang sách, “Chuyện hômnay trẫm còn chưa trách phạt ngươi, ngươi còn dám chạy đến đây hỏichuyện triều chính, dã tâm của ngươi cũng thật không nhỏ đấy.”
A!
Lý Châu Nhi quỳ rạp xuống, “Hoàng thượngtha tội, chuyện lúc chiều, nô tỳ đã biết sai rồi, nhưng mà đó cũng chỉlà đánh một kẻ hạ nhân thôi, sao Hoàng thượng lại hung dữ với nô tỳ nhưvậy?” Nàng làm nũng nói: “Nô tỳ tự mình làm bánh bao, mang cho Hoàngthượng ăn khuya, nhưng mà Hoàng thượng đừng làm hung nô tỳ, chuyện canthiệp triều chính, nô tỳ trăm triệu cũng không dám nữa!”
“Trẫm mới một câu, ngươi đã nói mộttràng, vả lại, dường như mọi lỗi lầm đều đổ vào trẫm, chứ không phải làdo ngươi sao?” Sở Cuồng vỗ mạnh lên bàn, đứng lên, tức giận thét lên,“Trẫm đối với mọi người, đều không thích trách cứ quá trắng trợn nhưvậy, nhưng trẫm lo lắng nói ngươi nghe không hiểu, Lý Châu Nhi, lúc mớivào cung ngươi cũng không giống như thế này, khi đó trẫm còn thấy ngươilà một nữ tử thông minh khéo léo! Ngươi nói cho trẫm nghe, là vì nguyênnhân gì, mới làm cho ngươi trở nên đáng giận như vậy?”
“Nô tỳ một lòng yêu thương Hoàng thượng,có thể bởi là bởi vì yêu người, cho nên đầu óc không được tỉnh táo lắm,luôn thầm muốn Hoàng thượng yêu thương một mình nô tỳ là đủ rồi.” Nướcmắt của nàng lã chã rơi, dưới ánh đèn nhu hoà lại giống như hoa đào gặpmưa, hơn nữa dung mạo của nàng rất xinh đẹp, nhìn như vậy, quả nhiên làcảnh đẹp ý vui.
Nhưng mà, nữ tử cảnh đẹp ý vui này, lạilàm cho người ta không bớt lo chút nào cả, Sở Cuồng nhìn thoáng qua bàitrí trong phòng, những bài trí này cũng đều là cảnh đẹp ý vui, có tácdụng gì đâu? Hắn lạnh lùng nói, “Xem ra lệnh cấm chừng lần trước khôngcó tác dụng gì với ngươi cả, ngày mai ngươi đến Phượng Tảo cung củaHoàng hậu thỉnh tội, chờ Hoàng hậu xử lý đi.”
“Hoàng hậu nương nương hồi cung?!” Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, lấy khăn lau nước mắt, sao lại trở về nhanh như vậy chứ?
Đôi môi run rẩy, nàng muốn hỏi, không phải Hoàng thượng đã phế bỏ Hoàng hậu rồi sao?
Trong lúc nhất thời sự việc xảy ra ngoàidự đoán, lòng của Lý Châu Nhi rất bất an, nàng muốn hỏi, nhưng rốt cụccũng không dám hỏi.
Sở Cuồng không giải thích thêm gì, nói:“Được rồi, ngươi nên hồi cung mà sám hối đi, ngày mai qua gặp Hoàng hậu, chuyện tình hậu cung, trẫm đã giao toàn bộ cho Hoàng hậu quản lý, ngươi sống hay chết, trẫm cũng không thể giúp được ngươi.”
Lý Châu Nhi cũng không biết làm cách nào mà mình đứng lên khỏi mặt đất được, thân mình có chút lảo đảo.
Nhưng…… Nàng, nàng, nàng…… Sao lại trở lại chứ?
Trong lòng sinh ra chút sợ hãi.
Lần trước sau khi bị Thải Thải đánh, đáy lòng Lý Châu Nhi liền trở nên e sợ Thải Thải.
Rốt cục trốn được về tẩm cung mới, Lý Châu Nhi ngẩn người cả nửa đêm, sau đó bắt đầu phát giận.
“Nương nương, người làm sao vậy…… Rõ ràng lúc nãy ra cửa còn vui vẻ lắm mà?” Lý Châu Nhi vội nói, “Nàng ta đã trở lại, sao các ngươi lại không báo với ta?!”
“Ai đã trở lại ạ?”