Sở Cuồng thong thả sửa sang lại y phục,đội kim quan vào, mấy người chờ bên ngoài thấy cả nô tài lẫn Hoàngthượng đều chậm chạp không ra, trong lòng muốn hối thúc nhanh nhanh mộtchút, nếu không không biết Thái hậu náo thành cái dạng gì nữa. Hắn ở bên ngoài bèn nhỏ giọng nói một câu: “Hoàng thượng, có muốn nô tài đi trước hồi bẩm một tiếng?”, đây là nói bóng nói gió, nói Hoàng thượng ngàiđộng tác quá chậm, hắn nên đi trước nói cho Thái hậu Hoàng thượng ngàisẽ đến, miễn cho đến lúc đó trách lại oan lên trên đầu hắn nữa.
Sở Cuồng đối với tính nết bọn nô tài nàyhiểu rất rõ, lạnh lùng không lên tiếng, làm nội tâm tên nô tài kia giống như nuốt vào một khối băng lạnh.
Sở Cuồng cố ý thật lề mề, hắn chính làmuốn lờ Thải Thải, để cho nàng ở bên Mẫu hậu ầm ĩ, nữ nhân, gặp việcliền một khóc hai náo ba thắt cổ, không phải hay sao? Sau đó hắn sẽ lạnh lùng đi qua xem náo nhiệt, không quan tâm là ai ở bên đó. Nghĩ tới đây, hắn câu môi, ra cửa không trực tiếp đi về phía điện Thái hậu mà lại rẽvào Văn Uyên Các, rồi từ Văn Uyên Các theo ra mới đến điện Thái hậu.
Sở Cuồng sắc mặt không đổi, bước vào,trong lòng lại nghĩ, nha đầu béo thô tục không chịu nổi kia, khóc cũngkhóc đủ rồi, náo cũng náo đủ rồi, chờ hắn cho nàng đẹp mặt đi.
Vừa đi tới trung đình, đột nhiên lại ngửi được một mùi hương ngọt ngào, hắn dừng bước lại, mùi hương này mangtheo vị dứa thơm ngát, hương gạo nếp mềm dẻo, còn có hương đậu đỏ, vịgiác Sở Cuồng cực kỳ linh mẫn, lại ngửi được thêm cả vị hải sản của tômbóc vỏ và hương mật ngọt ngào nữa. Cái mũi các thái giám đều nhăn lại,gắng sức ngửi, nhìn thấy Hoàng thượng mặt không biểu tình, xoay ngườibước đi, lúc này mới mất hứng mà đi theo sau lưng cùng bước vào trong.
Trịnh công công thỉnh an tại cửa ra vào, sau đó vén rèm lên, thỉnh Sở Cuồng đi vào.
Vừa vào trong, Sở Cuồng sửng sốt, người bên trong cũng sửng sốt.
Hắn thấy, nha đầu béo kia đang ngồi bên cạnh Thái hậu, trong tay cầm một ống trúc.
Không có ai khóc, không có ai nhíu mày,cũng không có ai trong nội tâm không thoải mái, tự nhiên trong lòng hắncũng không thoải mái.
Thái hậu cười nói: “Hoàng thượng có lộcăn rồi, Hoàng hậu tự mình xuống bếp, làm ống trúc hương Bát Bảo phong vị của Nam Hải. Ai gia đã ăn một cái, ừ, thật là không đổi được tật xấuthèm ăn này mà.”
Sở Cuồng hoàn toàn bị làm cho không rõtình hình, hắn gật gật đầu, sắc mặt lạnh lùng đảo mắt qua Hoàng hậu đang ở một bên hầu hạ Thái hậu, hắn hơi cúi đầu, nhìn thấy trên mặt đấtchính là tấm biển ba chữ ‘Phì Áp cung’.
“Mẫu hậu, tìm nhi thần đến có chuyện gì sao?”
“A, hôm nay thời tiết nhẹ nhàng khoankhoái, ai gia vốn nghĩ muốn đem tranh chữ ra thưởng thức, không ngờHoàng hậu liền dâng lên cho ai gia.” Ánh mắt nàng đã rơi vào tấm biển:“Hoàng thượng, đây là người viết phải không?”
“— đúng…” Sở Cuồng cũng không hiểu saolúc này đột nhiên hắn không thấy lo lắng, xem tình hình, nha đầu béo này đã dùng đồ ăn làm cho Mẫu hậu bị lung lạc rồi.
Thải Thải cười, khuôn mặt rạng rỡ, chucái miệng nhỏ nói: “Hoàng thượng chữ thật tốt, so với thần thiếp tậpviết tại nhà từ nhỏ còn tốt hơn nhiều lắm, chỉ là, đám thái giám kiathật tệ, chữ đẹp như thế không lưu trên giấy, lại làm thành tấm biển,còn có người can đảm treo lên Phượng Tảo Cung, cái này còn ra thể thốnggì nữa chứ? Để người thấy được còn tưởng rằng Hoàng thượng đang nhục nhã thần thiếp, Hoàng thượng cũng không phải hôn quân, cái trò nhục nhãHoàng hậu nhàm chán vô tình không thú vị lại tổn hại mình tổn hại người, Hoàng thượng… chắc không phải do ngài làm đi?” Sở Cuồng mặt trắng bệch, Thải Thải lại tiếp tục truy vấn: “Hoàng thượng, nếu như không phảiHoàng thượng cho người làm, thần thiếp thật có chút tức giận, thần thiếp muốn trừng phạt tấm biển này!”