Thật ra những đứa trẻ lớn lên trong hoàng cung rất đáng thương, theo quy định cung đình, hậu phi không thể tự mình cho con bú sữa. Cho nên trẻ con ở đây được uống ngụm sữa đầu tiên không phải từ mẹ mình, mà là đến từ nhũ mẫu. Bởi vậy bình thường, quan hệ giữa nhũ mẫu với hoàng thượng, lại còn thân mật hơn là với cả mẹ mình. Nghe nói đây là vì để rèn tính độc lập từ nhỏ cho trẻ con. Trẻ con xa mẹ càng lớn càng có ý thức về tình cảm càng nhạt dần, cho nên có thể nói đầu óc của những người trong hoàng cung giống như làm từ gỗ vậy, lối suy nghĩ cũng rất kỳ lạ.
Ví dụ như chuyện lần này, chỉ vì nàng sinh được hai đứa con trai mà trở thành trở ngại đại cục của triều đình.
Những ngày đi theo xe áp tải lương thảo, Thải Thải và Như Tâm Như Nguyệt, rất cố gắng học cách chăm sóc hài tử. Thật may là trước khi đi, đồ trẻ con đã được may xong hết. Nhưng mà Như Tâm rất không yên tâm về nhiệt độ vào cuối thu nơi biên cảnh, cho nên nhân lúc đoàn người ngựa dừng chân, nàng một mình đi ra ngoài, khi trở về lại mang rất nhiều vải bông, vì vậy mọi người cùng góp sức may. Chủ yếu là áo choàng, và áo bông cỡ nhỏ, Như Tâm và Như Nguyệt cầm tay chân tiểu Nhị lang, nhẹ nhàng giơ ra, còn Thải Thải dùng tay, đo độ dài cho em bé.
Tiểu Nhị lang cực kỳ ngoan ngoãn, không biết có phải là do bị người bắt cóc đi từ khi mới sinh hay không, cho nên không bướng bỉnh như lão đại, bé rất ít khi khóc, lúc đói bụng cũng chỉ cũng chỉ cố gắng nhắm mắt lại sau đó nặn ra vài giọt nước mắt. Bộ dáng như là con cá gặp cảnh mắc cạn vậy. Thải Thải dỗ bé ngủ cũng rất dễ, trét chút mật ong lên đầu ngón tay, nhét vào miệng bé, bé mút chùn chụt vài cái, liền mắt nhắm ngủ luôn.
Trong khi ngủ, vẫn dùng sức mà mút. Thải Thải đã nhìn ra, bé rất có tiềm chất để trở thành tiểu hồ lô đời thứ hai.
“Hoàng thượng nếu như thấy được hoàng tử, sẽ vui thành cười thành tiếng mất.” Trong lòng Như Tâm, luôn phỏng đoán, dù là vào lúc vui vẻ nhất, Sở Cuồng cũng chỉ cười thành tiếng mà thôi.
Nhưng Bánh Bao lại suy đoán, nam nhân này sẽ nổi điên lên cho mà xem.
Nàng thật là có chút xấu hổ vì đã dẫn theo Bánh Bao Nhỏ đi tìm cha thế này.
Y phục bằng gấm màu đỏ, trên thêu rất nhiều những đóa mai nhỏ. Tiểu Nhị lang da thịt trắng như tuyết, càng lớn thì càng xinh đẹp.
Hai mắt to, lông mi dài, môi như anh đào. Mới nhìn sẽ bị nhầm tưởng thành con gái. Thải Thải cắt một sợi gấm dài mảnh, làm thành dây buộc tóc, đem nhúm tóc nhỏ xíu của bé buộc lên thành hình con bướm. Cảm giác làm mẹ, thật sự rất khó để nói thành lời. Dù cho hiện tại đang đi trên đường cái hoang dã, nàng cũng cảm thấy như là tiên cảnh nhân gian. Tiểu Nhị lang bị bắt cóc sau đó lại tìm về được, nàng chỉ sợ lại bị bắt đi lần nữa thì hỏng mất, hai là tiểu Nhị lang khéo léo khiến người ta phải yêu thương, không hề cho người ta phiền toái dù chỉ là một chút.
Lão đại lại là một quái thai, Thải Thải cảm thấy bé như một khuôn đúc ra từ Sở Cuồng, ban ngày ngủ đến gọi sao cũng không chịu dậy, ban đêm, sống chết lại không chịu ngủ. Ánh mắt đen lay láy mở to, nhũ mẫu đã từng nói, ánh mắt của đại hoàng tử, tựa như có thể nhìn thấu lòng người. Thải Thải lại cảm thấy bé là một tên tiểu quỷ. Lúc chăm lão đại quả thực mệt đến chết người, nghĩ đến Như Ý, thật không biết phải báo đáp nàng như thế nào mới tốt nữa.
Thải Thải mặc tả vào cho tiểu Nhị lang, sợ kim đâm vào bé, cho nên nàng và Như Tâm đều rất cẩn thận.
Mọi người trầm mặc, cả Như Nguyệt đang đánh xe ở bên ngoài cũng vậy.
Bất chợt Như Nguyệt dừng lại, nói với bên trong: “Hình như phía trước đã xảy ra chuyện.”
“Hả?” Thải Thải vén rèm lên nhìn ra bên ngoài, quả nhiên thấy đội ngũ đều dừng lại. Quan áp lương vội vã chạy đến, nói với Thải Thải đang ở trong xe: “Tiên sinh, phía trước đi không được rồi.”
“Sao vậy?” Thải Thải đè thấp giọng hỏi.
“Lũ mùa thu, có con sông chạy ngang qua, cầu đã bị lũ cuốn gãy, bản quan đang lo, không biết tiên sinh có cách nào hay không?”
Vì vậy Thải Thải đem tiểu Nhị lang giao cho Như Tâm, đi xuống xe, ai ngờ không cẩn thận lại làm cái gì đó màu vàng rơi xuống. Nàng cười, dùng đáy giày chà nhẹ. Vị quan áp lương kia ngửi ra một mùi c*t nhè nhẹ, liền biết vị cao nhân này là mang phu nhân và hài tử đi theo. Mặc dù không rõ lắm vì sao vị cao nhân này lại nhất nhất đi theo đội ngũ vận chuyển lương thảo, nhưng hắn vẫn rất có ích cho mình.
Thải Thải và hắn đi cùng một con ngựa, không lâu sau hai người đi đến cạnh bờ con sông. Quả nhiên, cây cầu kia đã bị lũ cuốn gãy.
“Muốn xây lại cây cầu này phải mất bao lâu?”
“Phải mất hơn một tháng, tiên sinh, nếu khi đó lương thực mới được vận chuyển đến, sợ là chúng tôi những người này ngay cả mạng cũng không giữ được mất.”
Trước không cần đề cập đến việc mạng những người này có giữ được hay không, điều đáng sợ hơn, sợ đến lúc đó nếu lương thảo cạn kiệt, trận chiến của Sở Cuồng sẽ không biết đằng nào mà đánh nữa.
Nàng quay đầu nhìn thấy trụ cầu vẫn còn ở đấy, chỉ bị mất đường đi mà thôi, cách duy nhất bây giờ chính là dùng thuyền. Mang tất cả lương thảo này lên thuyền, sau đó chở sang bờ bên kia. Ở trấn này không có quá nhiều thuyền lớn, chiếc lớn nhất cũng chỉ vận chuyển được một phần nhỏ lương thảo đi qua. Cuối cùng Thải Thải quyết định, tạm thời dựng một chiếc cầu nổi. Nàng dẫn người lên núi chặt gỗ, dùng xích sắt bắc ngang dòng sông, khoảng mười trượng thì cố định xích bằng một con sư tử đá. Sau đó dùng miếng tấm gỗ đã thu thập được, buộc vào trên đó. Như vậy, một chiếc cầu nổi đã xuất hiện trên mặt sông.
Nhờ sự hỗ trợ của quan viên địa phương, có một phần ván gỗ là được lấy từ cửa nhà dân địa phương.
Cho nên mọi người gọi chiếc cầu nổi này là cầu ván gỗ.
Chỉ trong ba ngày đã được làm xong. Xe chở lương thảo nặng nề đi lên, lại vẫn vô cùng vững vàng.
Xe ngựa của Thải Thải vẫn như cũ đi ở cuối đoàn.
Mọi người nhanh chóng đuổi kịp hành trình trước đó đã bị trì trệ.
Thoáng chốc nửa tháng lại trôi qua, sắp đến gần biên cảnh, cho nên việc kiểm tra canh gác sâm nghiêm hơn so với trước kia.
Hai ngày sau, đã đến đại doanh.
Lương thảo an toàn tới nơi, Thải Thải thở dài một hơi, nhảy xuống xe ngựa, lại thấy dưới chân toàn là cỏ khô úa vàng, trước mặt là núi non trùng điệp. Bầu trời xanh thẳm, xanh như vừa được gột rửa.
“Nương nương, trước mặt là lều của hoàng thượng rồi.” Như Tâm nhảy xuống xe, Như Nguyệt cũng bước xuống khỏi xe.
Như Nguyệt nói: “Đi mấy ngày liền, mông em cũng sắp bị chai đi rồi.”
Uể oải vươn vai, ngắm nhìn đàn ngựa đang nhàn nhã ăn cỏ. Mọi mệt mỏi bị quét đi sạch sẽ.
Thải Thải ôm con, hướng về lều của hoàng thượng, nơi có đầy hộ vệ canh gác đi tới.
Không ngờ, mới đến gần, liền bị hộ vệ hét lên: “Lớn mật! Ngươi là ai?!”
-oOo-
Đổi tên chương cho sát với nội dung hơn.
Bỏ các dấu ** trong truyện vì để ngứa mắt quá mà lại làm cho câu cú khó hiểu hơn, thay vào đó mình sẽ tùy theo tình huống mà chém nhé, các tình yêu thông cảm XD
~Có sự loạn về xưng hô của tiểu Nhị lang, bà tác giả này thật là… ==||| Mình giữ nguyên nhé.