Vẫn là Tĩnh Vương phủ xa hoa tráng lệ kia.Vẫn là năm Thuận Dương thứ hai mươi lăm, nàng mới gả cho Triệu Hoằng được ba tháng thì chàng đã được hoàng đế cử đi bình loạn Tây Lương.
Cơn ác mộng đời trước giống như chưa từng xảy ra.
Nhưng hàng đêm Khương Uyển Ngưng đều ôm chăn mà ngủ trong sợ hãi.
Nàng sợ bản thân sẽ đột ngột trở lại thành một mảnh hồn như trước đây, chỉ có thể trơ mắt nhìn tất cả trôi qua như nước, càng sợ nếu thật sự sống lại thì nên sửa chữa sai lầm làm sao --
Nàng đã bị dưỡng thành nữ nhân yếu đuối đến mức chỉ một lời công kích đã có thể bóp vụn xương cốt.
Kể cả sống lại, Khương Uyển Ngưng cũng không chắc bản thân có đủ nhuệ khí để chống trả lại không.
Sự phản bội của Khương Uyển Như trước kia như một mũi dao cứa lên trái tim của nàng, khiến nàng vừa đau khổ vừa không có cách nào trốn tránh.
Hơn một tháng chìm trong hoảng hốt, chỉ đến khi nhận được gia thư của Triệu Hoằng, nàng mới tạm bình tĩnh lại.
Chàng nói chàng đã sắp xếp tất cả đâu vào đấy, sẽ về kịp trước Nguyên đán để đoàn tụ với nàng.
Ở kiếp trước, cho đến lúc chết bọn họ cũng chưa từng gặp lại.
Chàng đã vì nàng thủ tiết cho tới khi ra đi.
Kiếp này Khương Uyển Ngưng không muốn phải trơ mắt nhìn chàng phải cô đơn không thê không nhi như vậy nữa.
Nàng phải sống sót, sống để bù đắp cho chàng.
Nước tới thì đê ngăn, đời này của nàng không thể tiếp tục ngu muội hèn nhát như trước đây được, nên làm thế nào thì phải làm thế ấy.
Vậy nên Khương Uyển Ngưng chắp bút, từng dòng từng dòng viết hồi âm, cũng là cánh bướm đầu tiên xoay chuyển vận mệnh kiếp này.
.
Ý định của Khương Uyển Như bị một đạo ý chỉ nhẹ nhàng hoá giải.
Trương Quý phi, cũng chính là mẹ nuôi của Tĩnh vương Triệu Hoằng, mời nàng nhập cung bầu bạn.Trong phủ vô chủ, đương nhiên không lý nào giữ khách ở lại.
Vài ngày trước, sau khi nhận được thư trấn an của chàng, Khương Uyển Ngưng mới nghĩ ra cách nhờ cậy đến một người tỷ muội cũ - Vương Tích Trân, bây giờ chính là trắc phi của Túc vương, để nàng ấy đi mượn ngọn gió Đông.
Vương Tích Trân sinh được tôn nhi cho hoàng đế sớm nhất nên có quan hệ rất tốt với mẹ chồng Thục phi này, mỗi lẫn nàng ấy đến thăm Thục phi đều vui mừng phấn khởi mà ra về.
Mà Thục phi cùng Trương Quý phi, hai lão nhân này chính là hai kỳ phùng địch thủ của nhau từ xưa tới giờ.
Quả nhiên chiêu khích tướng hiệu quả.Sau khi thấy Thục phi cùng con dâu chung đụng hoà thuận, Trương Quý phi liền nhớ tới Khương Uyển Ngưng hẳn cũng đang vò võ trông phu quân trở về, bèn cho người đích thân đến phủ mời nàng nhập cung ít ngày để tiện trông nom.
Khương Uyển Ngưng chuẩn bị hành lý đơn giản, chỉ mang theo vài bộ quần áo rồi nhập cung.
Trương Quý phi đắc sủng nhiều năm, con cái có đủ, tự nhiên điều kiện sinh hoạt cũng không thua kém ai.
Khương Uyển Ngưng an an ổn ổn trải qua nửa tháng kế tiếp, hoàn toàn không trúng phải quỷ kế của Khương Uyển Như rồi mắc bệnh dịch như kiếp trước, sau một chuyến đi vẫn là đại mỹ nhân linh lung hồng hào.
Trong cung thật ra cũng khá vô vị, nhưng có nhiều thời gian cho bản thân hơn, Khương Uyển Ngưng mới phát hiện mình đã dần quên những chuyện ở kiếp trước.
Nàng chỉ đành lén lút ghi chép lại.
Sau đó ngồi suy nghĩ cẩn trọng tỉ mỉ lại mới thông suốt một chuyện, hóa ra Khương Uyển Như khi đó có rất nhiều hành động đã để lại sơ hở từ sớm, chỉ tại nàng kiếp trước chưa từng nghi ngờ mà thôi.
Tại sao viện của nàng ngày đó lại canh chừng lỏng lẻo như vậy, để cho một nô bộc xồng xộc chạy vào? Tại sao ngay khi nàng vừa bị mắc dịch bệnh thì thái y lại không được điều tới ngay, đến lúc nguy khốn mới có vài vị nữ y tới chăm sóc? Tại sao nàng uống bao nhiêu thuốc quý cũng không thấy thuyên giảm, thậm chí ngày một nặng hơn?
Từ lúc phát bệnh đến lúc ra đi, nàng cũng chỉ có vẻn vẹn sáu ngày để giành giật mạng sống với Diêm vương.
Nhớ tới đây Khương Uyển Ngưng chỉ có thể lắc đầu.
Tự tạo nghiệt, không thể sống.
.
Sang đầu đông mấy ngày, nàng mới xin phép Trương Quý phi hồi phủ.
Trương Quý phi nhìn sắc mặt của Khương Uyển Ngưng đã tốt hơn không ít, bà cũng không mặn mà níu giữ nữa.
“Con hồi phủ thì tịnh dưỡng cho tốt, đừng lao lực như lúc trước, cứ yên tâm đợi Hoằng nhi trở về.”
Quý phi đối với nàng cũng tương đối hào phóng, còn ban thưởng không ít đồ tốt rồi mới phái người đưa nàng về Tĩnh Vương phủ.
Trước khi Triệu Hoằng đi Tây Lương, vì biết tính tình Khương Uyển Ngưng thiếu quyết đoán nên phủ đệ đã giao cho quản sự Triệu Thiết Chu coi sóc, nàng chỉ việc nghiệm thu là được.
Khi Khương Uyển Ngưng trở về đã là đầu giờ chiều, Triệu Thiết Chu dẫn người làm ra nghênh đón từ xa.
“Cung nghênh Vương phi hồi phủ.”
Khương Uyển Ngưng từ trên kiệu bước xuống, trâm cài thoáng rung động, tà váy thạch lựu phiêu dật bay lượn như tiên nữ.
“Đứng lên đi.” Nhìn Triệu Thiết Chu dẫn đầu nhóm gia nhân, nàng thật lòng nói thêm một câu, “Triệu quản gia đã vất vả.”
Triệu Thiết Chu không kiêu ngạo không siểm nịnh, kiếp trước luôn tận trung với nàng và Triệu Hoằng, trên dưới Tĩnh Vương phủ chỉ có hắn là không bị lung lay trước Khương Uyển Như.
Thứ muội biết hắn chính là hòn đá cản đường lớn nhất nên đã để người bên Khương phủ đã ra tay với mẫu thân hắn, khiến Triệu Thiết Chu phải về quê ở Hoài Nam lo tang sự.Đến lúc nghe tin Vương phi bệnh nặng khó qua khỏi, hắn liền tức tốc trở về không quản ngày đêm, còn chạy vạy ngược xuôi đón thái y vào phủ, kết quả vẫn là nước xa không cứu được lửa gần, quá nửa đêm thì Khương Uyển Ngưng vẫn không trụ nổi.
Ân tình ngày ấy dù không giữ được mạng cho nàng, nàng vẫn hết sức cảm tạ lòng trung thành đó.
Khương Uyển Ngưng mời hắn vào viện chính nói chuyện.
“Những ngày ta không ở trong phủ, mọi chuyện đều ổn là nhờ có ngươi.”