Khương Uyển Ngưng nhìn Lăng Chi, nàng ấy cũng lắc đầu tỏ vẻ không biết chuyện gì đang xảy ra.
Quản sự của Ngọc Sơn Đường họ Lăng, ông vốn nghe tin Tĩnh Vương phi đến thăm đột xuất thì còn đang toát mồ hôi lo liệu, bây giờ khi không còn huyên náo như này, Lăng quản sự cảm thấy tim mình như đang treo lơ lửng trên cao, tiếng nói vọng ra cũng càng thêm vang dội.
“Hồ nháo gì vậy! Ngọc Sơn Đường không phải nơi cho các người làm loạn đâu.”
Người thiếu phụ vừa rồi còn to tiếng quát tháo, bây giờ lại yếu đuối sợ sệt nép vào sau lưng tên nam nhân đi cùng mình, người này tuy vận quần áo lụa là đắt tiền nhưng lưng thì gù gù, mặt mày hốc hác, nhìn như một tên giàu xổi kệch cỡm nào đó, Lăng quản sự cũng không để ý tới, chỉ mong bọn họ biến đi nhanh nhanh một chút.
“Thôi không mua thì đi đi, đừng có tranh giành nam nhân ở đây, doạ khách của tiệm người ta đi hết thì tính sao?”
Tên lưng gù nhíu mày, giống như cảm thấy bị xúc phạm mà nổi cáu, hắn hất tung mấy hộp phấn lên, miệng hét.
“Hừ, ta thèm mà mua lại cái cửa tiệm rách này đấy, ngươi có biết ngươi vừa đuổi ai đi không hả?”
Tiếng của tên lưng gù khiến người qua đường chú ý tới, không ít người ghé vào Ngọc Sơn Đường nhìn thử, người ta thấy rõ kẻ gây sự thì la lên.
“Ối cha, là tên Đại công tử vô dụng của phủ Bá tước Lý Trường Thanh kia mà!”
Khương Uyển Ngưng nghe vậy thì giật thót mình, Lý Trường Thanh?
Nàng không khỏi tỉ mỉ xem xét lại tên mặt mũi bặm trợn kia lần nữa, tuy nhìn đúng là ra dáng một tên trầm mê sắc dục, nhưng Khương Uyển Ngưng vẫn nhìn ra vài đường nét thật sự phía sau sự nguỵ trang của hắn, thực sự là tể tướng Lý Trường Thanh kiếp trước!
Vì trước kia lưu lại nhân gian mười năm, nàng đã biết một câu chuyện truyền miệng rất nổi tiếng được lưu truyền lúc bấy giờ, đó chính là chuyện về tể tướng trẻ tuổi nhất lịch sử Đại Chu họ Lý.
Nghe nói Lý tướng từ nhỏ đã bị kế mẫu chèn ép, phụ thân ruột thì ghét bỏ, nên chàng ta quyết giấu đi tài năng, ngày ngày giả bộ là một tên ăn chơi trác táng trong suốt tám năm ròng, thực tế lại âm thầm kết giao với không ít nhân tài trong thiên hạ, đợi đến lúc tiên đế băng hà, chàng ta đã về dưới trướng tân đế làm việc, qua bao năm đắng cay tủi nhục thì đã chờ được thời, một bước lên mây trở thành tể tướng, làm cánh tay đắc lực của hoàng đế, được người người ca tụng công đức.
Nàng đã nghe qua đại danh của chàng ta, chính là Trường Thanh.
Lại nhìn tới vị công tử trước mặt, chỉ có thể cảm thán một câu ---
Giả bộ thật sự là quá xuất sắc, đời sau tán tụng chàng ta nhiều như vậy nhưng e là ít ai kể đến tài năng bí ẩn này nhỉ.Khương Uyển Ngưng thầm nghĩ.
Lý Trường Thanh nhìn qua dư quang nơi khoé mắt, phát hiện ra một cô nương mặt mày như hoa đào, tóc búi phi tiên, ánh mắt ra chiều suy tư mà quan sát mình, trong lòng trộm đổ mồ hôi lạnh.
Dù sao thì chàng ta lúc này cũng mới chỉ mười sáu, mười bảy tuổi, diễn vai này mới tầm một, hai năm, chưa đến mức xuất quỷ nhập thần như ở tương lai, nếu là người có tuệ nhãn e là vẫn sẽ phát hiện.
Chàng ta thầm nhéo tay người thiếu phụ, Bảo Châu nhận được ám hiệu, nhanh chóng bắt lấy cánh tay Lý Trường Thanh, cất giọng nheo nhéo.
“Lý đại nhân ~ Thôi đi, người ta chẳng thích Ngọc Sơn Đường này nữa, chúng ta đi chỗ khác nha?”
Lý Trường Thanh nghe vậy thì vuốt má Bảo Châu cười cợt nhả, điệu bộ như trọc phú, phất tay áo nghênh ngang rời đi cùng nàng ta.
Người dân đang hóng chuyện xung quanh sợ hãi khí thế cường đạo của Lý Trường Thanh, vội tránh ra cho chàng ta dời bước.Nhưng bọn họ cũng ỷ người đông, chưa đợi Lý Trường Thanh đi xa đã ì xèo bàn tán.
“Ôi cha, thanh thế lớn chưa kìa, ta nhìn còn tưởng là vương tôn quý tộc gì chứ.”
“Cũng khó trách phủ Bá tước ruồng bỏ đích tử như hắn ta, người ăn chơi trác táng như vậy thì cũng chẳng làm nên công cán gì.”
“Nghe nói hắn thê thiếp thành đàn, đám nữ nhân trong phủ hắn đều dữ như cọp cái nữa cơ.”
Lăng Chi đang nghe đến đây thì rùng mình, Lý Trường Thanh này nhìn thì gầy còm ốm yếu mà nuôi cả một đàn cọp bên gối, không biết đêm ngủ có sợ bị cắn chết không nhỉ?
Lăng Chi không hề biết mình vừa nói hết những gì mình nghĩ trong đầu ra, đợi Khương Uyển Ngưng bật cười khúc khích cô bé mới đỏ mặt phân trần.
“Chủ tử đừng cười nô tì, nô tì chỉ là, chỉ là quá tập trung thôi…”
Khương Uyển Ngưng cười một lúc cũng thôi, nàng bắt đầu nghiêm chỉnh suy nghĩ trở lại.Nếu để Lý Trường Thanh tốn tận tám năm gian khổ như đời trước thì thật sự là phí hoài năng lực của hắn, nàng cũng muốn đưa hắn về hỗ trợ Triệu Hoằng ngay từ bây giờ.Nhưng nếu muốn thu hắn làm đàn em cho chàng vào thời điểm hiện tại thì chỉ sợ sẽ Triệu Hoằng đa nghi.
Theo lý mà nói thì nàng không thể đoán được bộ dạng của Lý Trường Thanh bây giờ chỉ là đóng kịch, càng không thể biết hắn tài cao học rộng, là một mưu sĩ sẽ được trọng dụng về sau –
Bỗng chợt nàng loé lên một ý tưởng táo bạo.