Hoàng Hậu Bỏ Trốn

Quyển 6 - Chương 3




Editor: Dạ Hàn

Ăn sớm tại trang sức màu đỏ phường một chút, ta bảo Giáng Giáng đưa Diễm Oánh và Lam Lệ đi thể nghiệm qua cái gọi là mỹ dung (làm đẹp) đang thịnh hành tại Tể Châu này. 

Dật Phong một mình đi dạo, hắn vốn muốn đi theo ta, nhưng lại bị ta đuổi. Ta dự định cùng Vân Dung đi thăm cha mẹ nuôi cùng Ôn Nhu, mang theo Dật Phong có nhiều điểm bất tiện. Vân Dung bây giờ đã là danh nhân (người nổi tiếng), vừa đi tới cửa, thủ về kia lập tức nói: “Vân cô nương đến, tiểu nhân đi thông báo một tiếng.”

Vân Dung cười: “Không cần, ta tự mình đi vào là được. Tốt lắm, phu nhân cùng biểu tiểu thư nhà các ngươi có ở đây không?”

“Có, mời tiểu thư.”

Ta đi cùng Vân Dung ở trong đình viện, ta hỏi nàng: “Có bao nhiêu người biết thân phận thật sự của ngươi là Quận Chúa?” Trên cơ bản đều gọi nàng là Vân cô nương, nhưng lão Mã gọi nàng là Quận Chúa, cho nên ta mới thắc mắc.

“Ngoại trừ Ngụy gia nhân, vợ chồng lão Mã, còn lại không có ai biết.” Chúng ta đều đã quen bình dân hóa cuộc sống, đã gặp không biết bao nhiêu phiền phức.

“Vợ chồng lão Mã làm sao mà biết được?” Ngụy gia nhân biết thì có thể, chính là…

“Ta cũng không biết, nếu không phải hôm nay hắn đột nhiên gọi Quận Chúa, ta cũng không biết là hắn biết.” Hảo đi vòng khẩu nói.

“Ta hiểu rồi, ngươi luôn gọi Tam muội, bọn họ biết thân phận của ta, tự nhiên sẽ biết thân phận của ngươi.” Chắc là khả năng này đi, dù sao chúng ta chưa từng nói ra ngoài.

“Chắc là như vậy.” Vân Dung cũng cùng ý nghĩ với ta.

Vân Dung vừa dứt lời, một thanh âm thanh thúy vang lên: “Vân Dung cô nương.”

Ta không tự chủ ngẩng đầu, thấy Ôn Nhu trong tay nâng một cái chén đĩa, sảng khoái cười dài lại đây.

Vân Dung cười nói: “Ôn Nhu, bệnh của phu nhân có tiến triển tốt sao?”

Ôn Nhu cười khổ, “Vẫn vậy thôi, đúng lúc ta đưa thuốc cho nàng.”

“Mẹ nuôi bị bệnh?” Ta thốt ra, ta giờ này xuất hiện nàng có thể hay không cũng coi ta là quỷ hồn, bị kinh động khiến bệnh tình càng nghiêm trọng?

Ôn Nhu trợn mắt há hốc miệng nhìn ta, “Ngươi là…”

Ta xoay người trợ trắng mắt: “Ta đương nhiên là Mai Ảnh, chẳng lẽ nàng còn có đứa con gái nuôi thứ hai?”

“Hoàng Hậu nương nương.” Ôn Nhu lập tức đem bát thuốc cùng bát đĩa đặt trên đất, quỳ xuống hành lễ với ta. Ta muốn nổi điên, rời cũng cũng không thoát khỏi hai chữ ‘Hoàng Hậu’ đáng ghét này. Tề Hạo nhất định là ăn no rửng mỡ, không có việc gì làm lại phong ta làm Hoàng Hậu, làm ta bây giờ rất phiền.

Ta đỡ nàng lên, bất đắc dĩ nói: “Hoàng Hậu cái gì, ta là Mai Ảnh.”

Vân Dung cũng không còn cách nào, nhìn ta cười khổ: “Muội muội, ngươi phiền phức lớn.”

“Ta nghĩ ta cần phải đi khỏi đây, tìm một chỗ bắt đầu lại từ đầu.” Ta xác thật có ý nghĩ này, Ngọc Tình từng giúp ta quản lý trang sức màu đỏ phường. Chẳng may ngày nào đó nàng lại chạy về… Vốn dĩ cho là cái chết này đã đầu xuôi đuôi lọt, thật không ngờ a, sinh ra nhiều phiền toái như vậy.

Ta cầm thuốc trên đất lên, một tay lôi kéo tiểu thư, “Đi thôi, đi thăm mẹ nuôi.

Ôn Nhu không nói lời nào, chỉ gật đầu. Vân Dung không nhịn được nói: “Ôn Nhu, nàng là đốt cung điện chạy đến đây. Ngàn vạn lần không thể đem thân phận của nàng nói ra ngoài, nếu không sẽ gây ra họa sát thân.” Cũng là Vân Dung có biện pháp a.

Ôn Nhu cả kinh, dùng sức gật đầu, bất quá ta có thể nhìn ra hai chữ ‘sợ hãi’ trong mắt nàng.

“Ôn Nhu, mẹ nuôi rốt cuộc là làm sao? Rất nghiêm trọng sao?” Hai là vì ta mà bệnh, lỗi của ta vô cùng lớn.

“Di nương chỉ là bệnh khó thở tái phát, bây giờ đã không còn gì đáng ngại.” Nhìn ra được câu trả lời của nàng thật sự câu nệ.

Đi đến gian phòng của mẹ nuôi, nghe thấy vài tiếng ho khan ở bên trong, tiếp theo là Họa Họa nói: “Phu nhân, cẩn thận.” Xem ra có vẻ nghiêm trọng, ta định nhờ Lam Lệ điều trị cho nàng một chút. Dù sao lúc chúng ta sinh thấp nhất triều (khó khăn), nàng đã giúp ta. Ở trong lòng, coi nàng như mẫu thân.

Ta đi trước, hai nàng đi theo sau. Nương đang nửa nằm ở trên giường, thở hổn hển, Họa Họa giúp nàng phách bối.

Nàng vừa thấy chúng ta, vội nói: “Quận Chúa, thứ cho dân phụ không thể thỉnh an người.” Đều sắp chết, còn quản nhiều lễ nghi làm gì?

Ta đi qua, nói: “Nương, ngươi đã ốm thế này, cũng đừng để tâm lễ nghi phiền phức.”

“Nương?” Nàng ngẩn người. Ôn Nhu nói: “Nàng là Mai tiểu thư.” Không dám nói ta là Hoàng Hậu.

Nương hít một hơi khí lạnh, “Hoàng Hậu nương nương…”

Ta biết nàng lại muốn đa lễ, nói: “Nương, Hoàng Hậu cái gì, ta là con gái Mai Ảnh của ngươi.” lại cúi đầu bên tai nàng nói nhỏ: “Ta là đốt cung điện giả chết chạy đến, nếu ngươi nói ra thân phận của ta, chẳng những muốn ta chết, Mạc gia đều không tránh nổi liên lụy.” Hừm, dọa dẫm cũng khá tốt, ta bây giờ vô cùng khoái trá.

Mẹ nuôi gật đầu nói: “Họa Họa đi ra ngoài.”

Họa Họa thức thời rời đi, còn thuận tay khép cửa lại. Mẹ nuôi vẫn còn đỡ tay ta, bất quá cúi đầu: “Dân phụ tham kiến nương nương.” Lại nữa, không chịu nổi.

Ta đau khổ than một tiếng: “Nương làm gì vậy? Ta nói Ngọc Dung Hoàng Hậu đã chết, ta là con gái ngươi. Ngươi gọi như vậy, ngươi muốn hại chết ta?”

Rất lâu, nương mới trả lời một tiếng: “Phải.”

“Nương, ta gọi ngươi một tiếng nương, ngươi vĩnh viễn đều là mẹ ta.” Ta ôm nàng, nhẹ nhàng mỉm cười.

~~~~~~~

“Ta không chịu được, Tề Hạo tên hỗn đản (khốn nạn) này, ăn no rửng mỡ phong ta làm Hoàng Hậu. Bây giờ tất cả mọi người biết ta là Hoàng Hậu, ta biết sống thế nào a.” Ta trốn ở trong phòng, dùng sức hét lớn, trút giận lên cái bàn.

“Ảnh nhi có phải điên rồi không?” Vân Dung nhịn không được hỏi.

Lam Lệ thản nhiên nói: “Kệ nàng đi, phát tiết là tốt rồi.”

Diễm Oánh cũng nói: “Vân Dung cô nương không cần sốt ruột, tính tình của nàng là như vậy.” Nhân gia là ta tả, các nàng làm sao hiểu rõ ta được.

“Ta xin khuyên ba người đi xa một chút, nàng trở mặt.” Dật Phong, đừng hãm hại người tốt a.

Vân Dung nói còn muốn mang hai nàng đến trang sức màu đỏ phường đi dạo một chút, lúc để ba người rời đi, Dật Phong vẻ mặt cười gian, đẩy cửa ra đi tới, “Ảnh nhi, tức giận sao?”

“Không có… Ta muốn giết hắn, hắn nợ bổn cô nương cả đời.” Ta vẫn nghiến răng nghiến lợi mắng.

Dật Phong cười: “Nếu như ngươi thấy ở nơi này không tốt, đổi địa phương khác thì sao?”

“Đi đâu?” Trở lại câu lạc bộ đêm xem tam điểm mỹ nữ? Thà làm lão bản cũng không làm tú bà. Làm Hoàng Hậu tú bà, ta thật đúng là độc nhất vô nhị.

“Đi đâu cũng được, chỉ cần ngươi muốn đi, ta sẽ đi cùng ngươi.”

“Ách… Coi như xong, ta muốn đi cũng là tự mình đi, ta một người đi là được.” Không cần đi theo ta, ta bây giờ không có tâm tư nào bàn chuyện tình cảm.

“Ngươi… vẫn không quên được.” Nụ cười trên mặt Dật Phong không tự nhiên, ta đây thật là miệng thối, ban đầu nói bừa a, bây giờ thì tốt rồi, lại gặp phiền phức.

Ta thần sắc buồn bã, nhàn nhạt cười: “Nói quên là quên được sao? Muốn quên một người không phải dễ dàng như vậy.”

“Ta chờ ngươi.” Chờ ta? Có thể chờ ấy năm? Tám năm mười năm? Nửa đời? Cả đời?

Ngạo mạn chậm rãi thu dọn chỗ bị ta náo loạn, không chút để ý nói: “Ngươi có thể chờ ta bao lâu? Có thể chờ ta cả đời sao?”

Hắn trước sau như một u nhã cười: “Ta nói rồi, ta chờ ngươi, cho dù là cả đời.”

“Ta đáng giá sao? Ta chỉ là tàn hoa bại liễu, trong lòng còn có người khác, đáng giá sao? Thật sự đáng giá sao?” Ta hỏi, nước mắt rơi xuống. Ta thật hận, hận người bản thân yêu không phải là hắn.

Hắn nhìn đôi mắt ta, kiên định nói, “Đáng giá.”

Ta vội vàng lắc đầu, “Kỳ thật lúc ấy là do ta quá thương tâm, nói lung tung, ngươi đừng cho là thật a.” Ban đầu rõ ràng là quyết định ở bên hắn, bây giờ lại sợ hãi, ta quả thực là điên rồi!

Hắn cười khổ: “Ta biết, chính là ta vẫn nguyện ý chờ, ai bảo ta cố sống cố chết mà thích ngươi chứ.”

“Ai, ta hiểu, chỉ là… Xin lỗi, ngươi biết ta thích hắn.”

“Ta rốt cuộc là kém hắn chỗ nào?”

“Ngươi rất tốt, so với hắn còn tốt gấp ngàn lần, chính là tim ta chỉ có thể chứa hắn. Có trách thì phải trách sao ta lại gặp được hắn.”

~~~~~~~

Ban đên, một mình đi dạo trong viện từng ở, tâm đột nhiên trở nên ảm đạm. Không biết hắn thế nào? Có nhớ ta hay không? Đột nhiên phát sinh biến cố như vậy, ta không chịu được, chỉ sợ hắn cũng không chịu nổi. Ta cúi đầu cười khổ, có lẽ hắn đang ở cùng với đám phi tử mỹ lệ kia đi? Mà ta, đã sớm bị quên lãng. Ta một mực cho rằng bản thân là một nữ nhân rất đặc biệt, cho dù là nữ nhân của hoàng đế cũng có phong cách riêng. Kết quả thì sao, vẫn là thua gian sơn.

Kỳ thật ta cũng không biết tại sao mình lại liều lĩnh mà xuất hiện ở trang sức màu đỏ phường, có lẽ là không bỏ được tiền vàng chỉ là cái cớ, ta rốt cuộc chỉ là kiếm cho bản thân một lý do để trở về. Có lẽ trong lòng chân chính không bỏ được chính là phần tình cảm đã mất đi kia, thậm chí là hy vọng hắn tới tìm ta đi. Chính là, tìm được rồi thì sao? Hoàng Hậu đã chết, táng tại phi lăng (lăng tẩm của phi tử), đây là sự thật. Cho dù chúng ta gặp lại lần nữa, sẽ lấy thân phận gì đối mặt với nhau? Vợ chồng? Bằng hữu? Hay là tình nhân? Chẳng lẽ ta lại thay đổi thân phận trở về bên hắn? Ta rốt cuộc là làm sao vậy? Rõ ràng chán ghét cung đình mới trốn đi, trong lòng thủy chung lại không bỏ xuống được. Gần đây ta thậm chí còn nghĩ, có khi nào hắn biết ta còn chưa chết, liệu có thể đột nhiên đến tìm ta. Nếu như hắn thật sự cho rằng ta đã chết, không đến tìm ta, ta sẽ thấy rất khó chịu đi! Ta trước kia làm việc sạch sẽ lưu loát, bây giờ lại ướt át bẩn thỉu như, ta thực hoài nghi ta có còn là ta trước kia không. Nguyên bản là sắp đặt giả chết thiên y vô phùng (vô cùng cẩn thận, kín kẽ, không có sơ hở), không muốn hắn biết ta còn sống, hôm nay lại cố ý chạy đến xuất đầu lộ diện, thực nghi ngờ bản thân phát điên rồi.

Nhìn cổ thụ, ta nghĩ tới món đồ hắn từng tặn cho ta. Bởi vì chôn không sâu, tùy tiện bới đất lên, một miếng ngọc bích được chế tác thành phối sức hiện ra trước mắt ta. Nắm ở trong tay, lành lạnh không có một chút hơi ấm. Đây là món đồ duy nhất hắn tặng ta, ta không nỡ vứt đi. Giơ tay lên, nhìn chiếc nhẫn kia gia công không được tốt lắm, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Ở hiện đại không gặp được nam nhân nào có tư cách cầu hôn ta, về cổ đại cuối cùng lại có.

Lần đầu tiên cảm thấy cái sân này thật yên tĩnh, thích hợp cho người chán ghét thế giới như ta. Tần nhi sống ở đây 17 năm, không biết nàng có nhớ hay không. Nghe nói, Tần nhi bây giờ là Vương hậu, không biết nàng có ổn không? Nàng có thể thích ứng với đấu tranh trong cung sao? Còn có Ngâm Thhu, hôm nay đã là Hoa Dương Quận Chúa, hình như là em dâu của Tần nhi. Tần nhi, Ngâm Thu, Thiên Thu, ba nha đầu ở cùng một chỗ, sẽ không thấy tịch mịch.

Ban đầu lúc ta đốt cung, từng giao cho Ngâm Thu một phong thư, muốn nàng đưa cho Tề Hạo. Ta muốn phong Ngâm Thu làm Quận Chúa, Tề Hạo có lẽ là sợ Tần nhi tịch mịch, đem nàng cùng Tần nhi gả đến cùng một chỗ đi. Các nàng cũng có bạn, chính là ta thì cái gì cũng không có.

Nhớ Tần nhi, muốn đi thăm nàng. Nàng là người đầu tiêm ta gặp từ khi đến thế giới này, cũng là người trên đời này thật lòng với ta nhất. Vì ta, nàng ngay cả hạnh phúc của bản thân cũng hy sinh. Đối với nàng, ta ngoài áy náy còn có cảm kích. Nghe nói, Thiên Ly quốc phong cảnh đẹp hơn, người tài thiên linh, ta có thể lo lắng đi thăm một chút. Trong cung cuộc sống đơn điệu, rời cung, lại càng đơn điệu. Trước kia còn muốn nghĩ làm sao để phát tài, bây giờ tựa hồ đối với tiền vàng chẳng còn dục vọng. Buổi sáng Vân Dung báo lại cho ta tình hình kinh doanh hiện tại, trước mắt trang sức màu đỏ phường đã thu được 100 vạn lượng. Câu lạc bộ đêm cùng Túy Xuân lâu càng lợi hại, trước mắt đã thu được 180 vạn lượng. Mặc dù nói bình thường mọi chuyện đều do Lan di làm chủ, chính là phía sau vẫn thống nhất để Vân Dung quản lý. Sau mỗi tháng, Vân Dung đều Lộ Châu kiểm tra lại doanh thu, sau đó thống kê lại những gì còn tồn tại. Vân Dung này, đúng thật là tỉ mỉ. Thời gian ta rơi xuống sông, Ngọc Tình lấy thân phận bằng hữu của ta, cũng đã giúp ta làm một thời gian. Bất quá, hai nàng cùng phối hợp, làm việc rất có kế hoạch. Ta nói ra thân phận thật của Ngọc Tình, Vân Dung bị dọa sợ. Nàng nói, nàng đời này cũng không nghĩ tới có thể cùng Công Chúa làm việc buôn bán. Một cái trang sức màu đỏ phường nho nhỏ, người đến có Hoàng đế, có phi tử, có Vương gia, có Công Chúa, còn có người có tiền nhất thiên hạ, lão bản thế nhưng còn từng là Hoàng Hậu. Tấm tắc khen, thật lợi hại. Ta bây giờ tiễn đủ rồi ta hoa kỷ bối tử, không muốn phát triển lợi nhuận thêm nữa. Chuyện lợi nhuận đã có Vân Dung giúp ta quản lý, căn bản không cần quan tâm. Sống ở đây ta vẫn còn sợ Ngọc Tình đột nhiên xuất hiện, du lịch thiên hạ thật sự là chủ ý không tệ.

Không sai, lúc ta biết hắn mai táng ta trong phi lăng, đích thực cảm thấy hắn rất đáng giận, hoặc là thấy hắn bắt nạt ta. Chính là vừa tỉ mỉ nghĩ, hắn căn bản không phải loại người này. Cùng hắn là vợ chồng lâu như vậy, ta tự cho mình là người hiểu rõ hắn nhất. Hắn đem ta an táng tại phi lăng, nhất định là có nguyên nhân đặc thù. Ta cuối cùng cố nhớ lại xem bản thân lúc vấn đề quan trọng kia xảy ra, hắn có phải là hoài nghi người chết không phải là ta? Dù sao hắn có thể quản lý giang sơn, chỉ số thông mình không thể so sánh với người thường. Cũng là vì nghi vấn này, ta mới không tự chủ được để bản thân bại lộ. Nếu như hắn tới đây, nhất định sẽ có tin tức của ta. Có lẽ là ta muốn biết sức nặng của bản thân ở trong lòng hắn. Hắn là vẫn có tâm với ta, hay là không còn nhớ nổi trang sức màu đỏ phường là sản nghiệp của ta. Cho dù không biết ta còn sống, cũng đến thăm đồ vật tư nhân. Thậm chí biết chúng ta không còn khả năng tiếp tục, cũng cho hắn một cơ hội, cho mình một cơ hội. Nữ nhân yêu vào rồi thật ngốc, chính mình không phải là một ví dụ sao?

Nói là du lịch thiên hạ, coi như là tìm việc cho mình. Để bản thân không nghĩ tới hắn nữa, không ngây ngốc chờ đợi nữa. Càng giống như là lại một lần nữa vô lực trốn tránh, ta muốn trốn đi, cho dù hắn thực sự tới, cũng sẽ không gặp được ta, nghĩ muốn loại bỏ hoàn toàn hắn trong trí nhớ. Muốn gặp, lại không muốn gặp. Không muốn đau khổ, nhưng lại không tự chủ được mà yêu, ta đã sớm bị bản thân làm cho phát điên rồi.