Hoàng Hậu Bỏ Trốn

Quyển 3 - Chương 1




Quyển thứ ba: Trời cao biển rộng

Edit: giundat18 

Nếu như hoàng cung là cái địa phương xa hoa nhất, Thì chắc hẳn rằng ngoại trừ hoàng cung ra, thì nếu phủ đệ của Dật Phong công tử nhận thức là số hai, hẳn không ai dám nhận số một. 

Ôn Nhu dẫn ta đi tới Phong phủ, ta thiếu chút nữa là lộn nhào trên mặt đất. Ta đã ở Hoàng cung lâu như vậy, những nơi có kiến trúc xa hoa đã thấy nhiều lắm, mà theo ta thấy cũng chưa từng thấy nơi nào vừa cường thế, vừa mĩ miều như nơi ở của Dật Phong công tử. Tương Giang vốn nổi danh, trừ ra vì bốn mùa đều tựa xuân, phong cảnh như hoạ ra, còn có một cái sông Tương Giang nước xanh tựa ngọc. Nước sông trong trẻo dẫn thẳng vào trong thành, trở thành cảnh đẹp nhất nơi Tương Giang. Phủ đệ của Dật Phong công tử vừa đẹp tầm nhìn lại hướng về đây! Phòng ốc tại thuỷ thượng hình thù vốn không phải là kì quái. Bất quá, chỉ là cái kia diện tích tất thảy phòng ốc phỏng phải rộng chừng 5 lý, có phải hay không tính hù chết người ta. Không sai, ta đoán nhà hắn – phủ đệ diện tích ức chừng phải được 5 lý. Có thể thấy, phủ hắn cùng hoàng cung quả thực là không có khác biệt a. Ở trên đất mà chiếm diện tích lớn như vậy, phòng ốc đã đủ kinh hách, lại còn hướng ngắm cảnh non nước? Nói không quá chắc cũng phải quá 10 năm quốc khố (mới đủ xây)? Hôm nay ta quả thực nhận thức cái gì gọi là chân chính lắm tiền. Tương giang cả thảy 5 phần, 1 phần đã làm nhà cho hắn ở. (ý nói nhà anh này quá to. @@) 

Ôn Nhu đi theo phía sau ta, cúi đầu, bị nhận ra thì sẽ thực phiền toái nha, kẻ thấp bé thực khổ phận. 

Tới cửa phủ, gia đinh ngăn cản không cho ta vào, ta đối hắn mà thi lễ nói: “Tiểu nữ tên Mai Ảnh, muốn cầu kiến công tử nhà ngươi, tiểu nữ là cố nhân của hắn, thỉnh hắn ra gặp, ắt sẽ nhận thức”. Thuận tay dúi cho hắn một viên trân châu thượng hạng, cái kia là ta thực thích a. Lúc trong cung thái hậu có tặng thưởng chiếc vòng cổ trân châu nhưng đã bị ta làm hỏng, cho hắn làm tặng lễ. Ta không thích mang vòng cổ, bất quá một viên cần phải bán có thể sẽ không sao. Dật Phong công tử nhiều tiền như vậy, gã sai vặt cũng có thể không giống thông thường (tham hơn người thường =]]). Cho lễ ít như vậy hắn nhìn không khá hơn Bổn tiểu thư không thể làm gì khác hơn là nhịn đau bỏ những thứ yêu thích. 

Có tiền vào có khác, gia đinh kia tươi cười nịnh nọt, mặt lộ vẻ khó khăn: “Cô nương có lẽ không biết, mỗi ngày các cô nương đến tìm công tử nhà chúng ta thật không ít. Cho nên công tử đặc biệt phân phó rằng, nếu có cô nương tìm hắn thì một mực là không thấy.” Người có tiền quả thực hách, được vô số các cô nương vây quanh (cũng có thể là do Dật Phong công tử tương đối suất <đẹp trai>). Nhìn bộ dáng ta rất giống tiện nhân sao? Rất giống là tới đây “ve chai” sao?

Ta khách khí cười cười: “Tiểu ca đừng hiểu lầm, ta với công tử nhà ngươi là chỗ quen biết cũ, chỉ cần ngươi nói cho hắn là có mai ảnh cô nương cầu kiến, hắn nhất định sẽ gặp ta, phiền tiểu ca truyền đạt lại giúp ta” 

“Cái này…” Gia đinh bộ dáng khó khăn.

“Tiểu ca phiền người dàn xếp giùm” Lại dúi cho hắn them một viên trân châu thượng hạng hạng, con bà nó! Quá tam ba bận chứ. Hai viên trân châu này đổi ra cũng được một đống phòng ốc, còn muốn vòi nàng thế nào nữa. 

“Cô nương thỉnh chờ một chút” Hắn vừa nói hát a a chạy vào trong, nhất định là đang vô cùng sung sướng a. 

Nhà to thực phiền phức, ước chừng phải nửa canh giờ sau, Dật Phong công tử từ bên trong đi tới, phong thái không thay đổi, trên mặt hé nở một nụ cười, cái gia đinh ban nẫy đi sau hắn, thở hồng hộc, Gia đinh hẳn là ra cùng lúc với công tử Dật Phong bất quá ta “soi” thế nào cũng không thấy công tử Dật Phong có chút gì là mệt mỏi. Chẳng nhẽ đây chính là võ lâm cao thủ trong truyền thuyết? Ta có sức quyến rũ lớn như vậy sao? Yêu cầu hắn tự mình đến nghênh đón. 

Ta cứ là cười đón nhận đi: «Mai ảnh không mời mà tới, Dật Phong công tử sẽ nể tình mà không bắt tiểu nữ tử đem tống ra khỏi cửa chứ?” 

Dật Phong công tử làm thế mời, cười nói: “Mai Ảnh cô nương đại giá quang lâm, hàn xá thật lấy lòng vinh dự” Cái này gọi là “hàn xá” <ý nói nhà xấu xấu bẩn bẩn ấy ạ:”>>? Dật Phong công tử ngươi thực quá khiêm nhường a~. Nếu như cái gọi cái này mà gọi là hàn xá, thiên hạ chín mươi phần trăm cửu cửu kiến trúc – nhất định là ổ chó!! 

“Dật Phong công tử lại khiêm nhường rồi, co thể cùng quý phủ so sánh, sợ rằng chỉ có hoàng cung mới dám” Dật Phòng công tử cười cười, xem ra rất vui vẻ. 

Ôn Nhu cúi đầu nép phía sau, nàng bám gắt gao bấu vào áo ta, tay biểu hiện khẩn trương. Ta gỡ tay nàng ra, vỗ vô bả vai an ủi nói: “Đừng lo lắng, công tử Dật Phong hẳn sẽ nể mặt ta” 

Đình viện rộng rãi, nguy nga lộng lẫy, trong viện cảnh xuân tươi đẹp, nươc chảy róc rách,. Đã là trời thu, mà khí thu không hề thấy. Ta thắc mắc, đây là công viên cũng là nơi ở? Trong Hoàng cung, cảnh sắc cũng không được như thế. 

Phong gia cấp bậc kẻ ở có quy định rõ ràng, làm việc nặng sẽ sống ở…sân ngoài. Tới sân trong là gia đinh hạ đẳng Cao cấp =))>. Cũng không biết vào bao nhiêu đạo quán tử, tóm lại là đi mới được một giờ mà chân ta đã sưng to lên. 

“Dật Phong công tử đích xác phủ đệ tức giận phái.” Ta chân thành cảm thán. 

Hắn gật đầu mỉm cười: “Tại hạ chỉ sợ cô nương nhìn không hơn nhãn”. Thực đả kích ta, Mạc gia phủ đem ra cùng so sánh, quả thực nhất định chỉ như cái nhà xí. Nếu là nhà ta ở hiện đại cùng nhà hắn so sánh, càng không cần phải nói nữa. 

“Nếu cô nương đại giá quang lâm, thỉnh cô nương lưu lại hàn xá mấy ngày thì thực là vinh hạnh” Ta ước ao a~. Địa phương đẹp như vậy, tha thiết ước mơ a. 

“Mai Ảnh cầu còn không được” Ta cừoi khẽ, “Bất quá tiểu nữ tử có một việc nhỏ, thỉnh công tử ra tay trợ giúp” Nhà hắn nhiều nha hoàn như vậy, có cho đi một cái cũng không cần nha. 

“Chỉ cần tại hạ đủ khả năng, nhất định vì cô nương mà toàn tâm giúp đỡ”. 

Ta cười cười, quay ra phía sau, lôi cái Ôn Nhu ra, “Công tử có biết nàng?” Ôn Nhu bơi vì sợ hãi, đầu hơi cúi xuống. 

Dật Phong công tử lắc đầu, “Vị cô nương này ta chưa từng gặp qua”. 

“Vị cô nương này tên là Ôn NHu, chính là quý phủ nha hoàn. Không cẩn thận làm con chó của tướng tôn phu nhân chết chìm, tôn phu nhân muốn bắt nàng đền mạng, có duyên gặp ta nên bị ta cứu, mai ảnh muốn công tử mang Ôn Nhu tặng ta làm nha đầu”. 

Dật Phong công tử mặt nhăn nhíu: “Nếu không phải cô nương cưu giúp, Mẫn Huyên lại được đà gây hoạ. Ta gọi hạ nhân mang khế ước bán mình của Ôn Nhu lại đây, sau này ÔN Nhu nhất định là người của cô nương. Nếu ai dám động nàng, ta – Dật Phong công tử tuyệt đối không buông tha hắn”. Hắn nói xong cực ôn nhu, khổng để đâu cho hết khí phách. Hắn thực sự sinh khí, chỉ là hắn không phát hoả, nụ cười vẫn đang nở trên khoé miệng. 

“Cám ơn công tử”. Ôn Nhu vui mừng quá mà ứa nước mắt ra. Khiêm tốn quỳ trên mặt đất. 

“Ôn nhu cô nương không cần phải khách khí, hôm nay ngươi là nha đầu của mai ảnh cô nương, không tính là người Phong gia, không cần quỵ ta” 

Ta cảm kích – đối Dật Phong công tử mỉm cười: “Mai Ảnh tạ ơn công tử” 

Dật Phong công tử đem ta an bài tại Vô Ưu Hiên nghỉ ngơi, phai hai cái nha hoàn hầu hạ ta, một cái tên Khiếu Khiếu một cái gọi tiểu linh. Dật Phong công tử tặng ta một ít y phục, tât cả đều là màu trắng mà ta ưa thích, còn có một đống trang sức lớn. 

Chỉ chốc lát có người mang khế ước bán mình của Ôn nhu lại đây, Ôn nhu cầm khế ước bán mình nước mắt ào ào rơi xuống. Ta cầm lấy, xoẹt xoẹt – xé nát bấy. 

Ôn nhu kinh ngạc hỏi: “Tiểu thư, người làm gì vậy?” 

Ta cười cười: “Nha đầu, ngươi tự do rồi, bắt đầu từ hôm này người không còn là nha hoàn của bất kì kẻ nào nữa. Không phải nương ngươi có bệnh sao?? Trở về chiếu cố nàng đi”. 

Ôn Nhu quỳ trên mặt đất, khóc thút thít nói: “Tiểu thư, đại ân đại dức của ngài ÔN nhu sẽ ghi tâm. Chăm sóc nương bệnh khỏi hẳn, Ôn nhu nhất định trở về một ý làm trâu làm ngựa cho tiểu thư!” 

Ta cầm vài món trang sức đc tặng cấp cho Ôn Nhu, " Đây là một điểm tâm ý của ta, mang về mà mua thức ăn cho nương ngươi”. Dật Phong công tử tặng nữ nhân chắc chắn là đồ cao cấp a, đừng nói mua thức ăn, nhất định mua một đống nhà ngói cũng đủ nha! Người có tiền đúng là người có tiền nha nha!!

Thuận tay ta đem thưởng cho Khiếu khiếu cùng tiểu linh vài món, hai cái nha đầu quỳ lạy cảm tạ rối rít. 

Tắm rửa xong, thay một bộ quần áo mới, toàn thân thật thoải mái! Y phục Dật phong công tử tặng so với mấy vị phu nhân cấp bậc còn cao hơn nữa, mặc ở trên người mềm mại, thực phi thường thoải mái a.. 

Đừng tưởng rằng ta chỉ tắm rửa bằng nước thường, ta tẩy chính là ôn tuyền. Vô Ưu Hiên cư nhiên có một cái ôn tuyền, được dẫn nước từ trên núi xuống. Như vậy xa hoa a, quả thực hơn hoàng cung một bậc, Thậm chí tại hoàng cung, ta cũng không được đãi ngộ xa hoa như thế. Mới vừa rồi trong lúc tắm rửa ta nghĩ, nếu có thể gả cho hắn, ta có thể làm con mễ trùng, ách, Dật Phong công tử chính là người Ngọc tình yêu, ta cũng không thể thưởng. 

Tắm rửa xong, có nha hoàn tới mời ta đi dùng cơm. Ta đi theo nha hoàn đến tiền thính, bị doạ cho hoảng sợ. Con mẹ nó, cái này mà gọi là ăn cơm rau dưa a? Bát đựng tất cả đều là bạch ngọc, hơn nữa hẳn là cẩm thạch thượng đẳng. Ta thực muốn té ngữa, muốn đem chén đĩa của mấy người đi đổi tiền. Ta đã sống được 27 năm, từ thành phần tri thức được làm Hoàng Phi, cái gì mà chưa từng thấy, nhưng bữa tiệc xa hoa như vậy, thật đúng là lần đầu được thấy. Ta không thể không tự hỏi, Phong gia tới cùng là có bao nhiều tiền a? Có lẽ tài sản Phong gia cùng cả ngân khố Tề quốc hẳn phải ngang ngữa. 

Nha hoàn bên cạnh một mực gắp thức ăn cho ta, chén cơm của ta đã đầy như cái núi. 

“Nếm thử bách điểu lưỡi canh này đi”. – Hành động của Dật Phong công tử khiến tất cả mọi người bị doạ cho hoảng sợ, bở vì hắn cư nhiên gắp cho ta thức ăn. 

Xem vẻ mặt bọn hắn cũng biết, có thể làm cho Dật Phong công tử tự mình gắp thức ăn cho, ta tuyệt đối là duy nhất (ưu ái). 

Bách điểu lưỡi canh ta có nghe nói qua, nhât định phải dùng đầu lưỡi chim non làm, đầu lưỡi chim non nhỏ như vậy? Như thế nào nấu? Ta xem cái canh này ít nhất cũng phải cắt của mấy trăm con chim nhỏ. Đồ hại sinh linh, nghiệp chướng a. 

Ta không tự nhiên cười: “CÔng tử khách khí, như thế nào lại không thấy tôn phu nhân?” Ta cố ý đứa mắt tìm. 

“Tại hạ chưa lấy vợ, lấy đâu ra phu nhân, mai ảnh cô nương nói đùa” Làm thiếp thông thường không được tính là vợ, nàng là quận chúa thì thế nào. Xem ra Dật Phong đối Mẫn Huyên phu nhân cũng không tốt. Mẫn Huyên phu nhân kia tính tình kiêu căng a. Không chuẩn cùng Dật Phong công tử có liên quan. 

“Dật Phong công tử dáng vẻ phi phàm, ăn nói phong nhã không như người thường, lại giàu có như vậy, hàng tá cô nương lá ngọc cành vàng mơ ước, vì sao công tử còn chưa lấy được vợ?” Nói như vậy không phải là sai đi? 

“Mai cô nương phong thái yểu điệu, tài hoa hơn người. Thiên Ly vương tử cùng tại hạ đều thật vô cùng ngưỡng mộ, cô nương vì sao không lấy chồng?” Hắn lên tiếng đối đáp, thân phận ta giờ là phong trần nữ tử, sao có thể thuyết phục hắn? Quả thực là đáng cười. Quận chúa lão bà xinh đẹp cùng Ngọc tình “đô” như vậy còn không có cách phản đối, nào đến phiên ta thuyết phục hắn. 

“Tiểu nữ mặc dù xuất thân phong trần,chỉ muốn kiếm tìm một nam tử một lòng với ta. Ba nghìn con sông chỉ múc một gáo nước. Biển cả mênh mông không đoái hoài”. Ta thở dài: “Thế gian này ai có thể một lòng đối ta? Một Mai ảnh dung mạo xấu xí, xuất thân hèn mọn” Tướng mạo xấu xí là thật, xuất thân cũng thật không có một điểm hiển hách. 

Bữa cơm diễn ra thực chậm, sơn hào hải vị ăn vào miệng mà chẳng thấy ngon, Dật Phong công tử rốt cuộc là có ý gì? Thấy thế nào hắn cũng không như là một nam nhân đối nữ tử phong trần mà có ý, cách giải thích duy nhất chính là ta đối hắn có giá trị. 

Người này có thể cai quản được thủ phủ đệ nhất thiên hạ, chỉ số thông minh hẳn là người bình thường không thể so sánh. Muốn tìm hiểu tâm tư của hắn,hẳn là không dễ dàng. 

Buổi tối, phong gia thắp đèn dầu sáng rỡ, đèn treo đầy vườn đủ các loại kiểu dáng, nếu như không phải biết đây là cổ đại, ta còn tưởng là đèn nê ông. 

Đuổi Khiếu Khiếu và Tiểu Linh đi ngủ trước, ta mặc nguyên y phục mà nằm xuống, một đêm lại không ngủ, Tần nhi bọn họ hiện tại thế nào? Không có ta, tần nhi hẳn sẽ bị những mấy nhóm phi tử kia khi dễ? Chắc là sẽ không, Thái hậu đã đáp ứng ta chiếu cố cho nàng. Còn Tề Hạo? Sau này có thể sẽ không còn nhớ đến ta nữa? Bên cạnh hắn có nhiều mỹ nữ như vậy, mỹ nhân xinh đẹp mỗi người một vẻ nhiều không kể xiết, hẳn sẽ chẳng còn nhớ đến ta nữa? Nếu đã muốn buông tay, sao lòng ta lại mong hắn còn lưu luyến….