Hoàng Hậu Bỏ Trốn

Quyển 1 - Chương 19




Ngày u ám, mưa phùn bay, bầu không khí đầy áp lực, thậm chí thở cũng thấy khó khăn. Dự cảm nói cho tôi biết, đây là một dấu hiệu không tốt. Mới canh năm, bọn nha đầu đã mang đến một lô trang sức quần áo, vội tới trang điểm cho tôi. Tôi cầm lấy mấy thứ đồ hỗn loạn đó, nhìn thoáng, thuận tay vứt lên bàn, lạnh lùng nói: “Ra ngoài, loại tục vật này đừng có đưa cho ta. Có chuyện gì phải làm thì đi làm đi, ở đây đã có Tần Nhi.” 

Tôi cố ý để không được tuyển, trang phục đẹp thế này làm sao được? Để bị nhắm a? Vốn tôi có tiếng là mỹ nữ + tài nữ, đám tú nữ đã sớm coi như cái đinh trong mắt. 

Tôi vẫn mặc kiểu trang phục như ngày thi hội đó, chỉ là Tần Nhi làm cho tôi một một bộ mới, kiểu dáng màu sắc không khác lần trước, nhưng chất liệu thì trái ngược. Nguyên lai chất vải là phổ thông, nhưng bộ đồ đúng là được làm từ tuyết đoạn. 

‘tuyết đoạn’ là ngự dụng cống phẩm, người bình thường không mua nổi. Như vậy cũng tốt, chí ít sẽ không để đám con gái khác khinh thường. 

Tôi với Tưởng Dung, Vân Dung, mang theo nha hoàn của mình lên xe ngựa. Tôi với Tưởng Dung thì giống nhau, còn xe ngựa của Vân Dung lại nổi bật xa hoa hơn hẳn. Tôi trái lại chẳng thèm, chỉ là thấy Vân Dung thực sự quá ngạo mạn, hình như chưa từng gặp ai giống thế. 

Ở đây, mỗi xe ngựa và hai ngọn đèn lồng tiêu ký đều không cùng màu. Đèn lồng biểu hiện rằng tú nữ bên trong có gia thế địa vị và thân phận như thế nào. 

Năm kia đã có một cuộc tuyển tú, vì tiên đế băng hà, suốt đến bây giờ mới tiếp tục. Cho nên tổng tuyển cử lần này vô cùng náo nhiệt. Thiên kim nhà giàu tham tuyển nhiều không kể xiết. Trước đó, chuyện tú nữ bị sát hại đã bị hòa tan vào niềm vui sướng, người dân phố xá đứng đầy hai bên xem nào nhiệt. 

Ngẫm lại mới thấy lạ, còn nhớ trong TV đã nói, con gái tuyển tú không được vượt quá 18 tuổi. Nhưng tôi đã sang 18, Vân Dung và Tưởng Dung thì càng đừng nói thêm. Lẽ nào thời đại này lưu hành tình yêu chị em? Không ngờ giống với thời hiện đại, vợ có thể lớn tuổi hơn chồng? Bất quá chính sách này cũng không tệ, lúc tôi trượt thì có thể chơi đùa thêm mấy năm. 

Tôi ngồi không trong xe ngựa, trong đầu hiện lên bóng hình của Tề Hiên. Chậm rãi, bóng dáng ấy phai nhạt dần, biến thành tên hỗn đàn đêm đó cường bạo tôi. Tuy đúng là không rõ ràng lắm, nhưng cũng rất sâu sắc. Người kia cũng có ý, XXOO người ta xong còn để lại lễ vật. Bất giác, tôi đột nhiên bật ra tiếng cười ‘hì hì’ khúc khích. 

Tần Nhi ở trước mặt tôi, khua khua tay: “Tiểu thư, sao vui vẻ thế, nghĩ đến Thành vương?” 

Tôi quắc mắt nhìn nàng, “Không được nói lung tung.” Tôi sao có thể nói rằng đang nhớ cái tên XXOO kia. 

“Mạc gia ba vị tiểu thư, nô tài cung hậu (cung kính chờ đợi) đã lâu.” Không ngờ, xe ngựa đã dừng, nghe thấy thanh âm của một thái giám, khoanh tay đứng ở phía trước xe, nhỏ giọng nói. Tần Nhi dìu tôi xuống xe ngựa. Ngẩng đầu lên, nhìn thấy cung tường cao cao sừng sững trước mặt, ngực tôi đột nhiên thấy nao nao. Giữa cung tường xa hoa như vậy, không biết đã mai táng bao nhiêu tính mệnh hồng nhan. Không biết sinh mệnh của Liễm Dung tôi có bị chôn cất ở đây không. 

Thê lương cười, tôi đi theo thái giám kia. Vân Dung và Tưởng Dung đi phía trước, bộ dạng Vân Dung vênh váo tự đắc lắm, đáng ghét. 

Thái giám đưa chúng tôi tới tú cung, Kinh Hồng các bên trong sớm đã có tú nữ. Thái giám cười nói: “Đại tiểu thư, Tam tiểu thư, thỉnh đợi ở đây.” Lại nói với Vân Dung: “Vân tài nhân, thỉnh theo nô tài.” 

Vân Dung cười, liếc tôi một cái, đi theo thái giám. Không phải chỉ là lục phẩm tài nhân sao? Vênh thế? 

Tôi và Tưởng Dung người trước người sau đi vào, trong phòng có đủ loại ánh mắt đánh giá chúng tôi. Sớm biết hậu cung phức tạp, tôi vô thức giật nhẹ màng che mặt. Một người xấu xí như tôi, giữa đám mỹ nữ thế này, quả là nhục. 

Tôi đang tìm một hàng, có một vị nữ tử cười nói: “Tỷ tỷ này, là Mạc Tam tiểu thư?” 

Tôi gật đầu: “Tiểu nữ tử chính là Liễm Dung, xin hỏi tỷ tỷ là…”

Nàng nở nụ cười: “Ta là chi nữ của Lại bộ thượng thư Triệu Tử Tuyết, ngưỡng mộ đại danh tỷ tỷ đã lâu.” Tử Tuyết, tuyết màu tím. Nhìn nàng một thân tử y, da dẻ như tuyết, thật đúng là người y như tên. Ai chẳng biết đệ đệ của thái hậu là Hình bộ thượng thư, nàng nói thẳng mình là nữ nhi của Hình bộ thượng thư, có mang theo chút khoe khoang. Có thể nàng đã nghe đại danh của tôi, cố tình phô trương chăng. 

Tôi thản nhiên: “Không dám.” Tôi không có ý định tiến cung, không muốn thân cận nhiều với những vị tiểu thư này. 

Từng tú nữ một được đưa tới, tôi cũng không thèm nhìn xem là ai. Trái lại, Tưởng Dung lại đi hết một vòng tán gẫu đùa giỡn với chúng nữ tử. Con gái ở đây mỗi người đều mặt mày đều tươi cười như hoa, thật không biết mấy ai thật lòng. 

Tú nữ tới hết rồi, hai ma ma một, sắc mặt nghiêm túc bước vào. Có 6 ma ma, thi lễ với chúng tú nữ: “Nô tì cấp các vị tiểu thư thỉnh an.” 

Triệu Tử Tuyết cướp lời: “Ma ma xin đứng lên.” A, tiên nhập vi chủ (1). 

(1) tiên nhập vi chủ: ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo (QT). 

Sáu ma ma đi vào nội đường, một thái giám cầm tập sổ. Tú nữ nào được gọi tên, đi vào nội đường. Tôi biết, là nghiệm thân. Ngạo mạn chậm rãi uống trà, coi như là chuyện không liên quan đến mình. 

“Mạc Liễm Dung…” Cuối cùng cũng đã gọi tên tôi, tú nữ tiên đế khâm điểm lại là người cuối cùng, hanh. 

Tôi vào nội đường, thấy trong phòng có một phiến bình phong, phía sau bình phong là một chiếc giường. Có hai ma ma đã bắt đầu, chuẩn bị cởi quần áo của tôi. Tôi vứt hai thỏi vàng xuống đất, cười: “Ma ma, bạc của ma ma rơi.” Mấy ma ma thấy vàng thỏi, mắt sáng lên. Hai vị giúp tôi cởi quần áo, vội vàng đi tới nhặt. Bốn ma ma bên cạnh cùng không biết làm sao, ngỡ ngàng nhìn tôi. Tôi đi tới bên cạnh các bà, cũng bỏ ra bốn thỏi, cười: “Ma ma, của mấy vị cũng rơi.” Bốn người lập tức tươi cười, cầm tiền đút vào tay áo. 

Nghiệm thân thế là xong, trên đời này làm gì có người không tham tiền. Mang theo sáu thỏi vàng trong người, đúng là đủ. 

“Tiểu thư, chờ một lát.” Phía sau vang lên một thanh âm quen thuộc của ma ma.

_________________