Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 99




Lý Ngọc may mà trẻ tuổi, nghỉ ngơi một chút liền hồi phục thể lực, hắn buông lỏng chân ra, mất chút công phu chuyển mình qua, biến thành đầu trên chân dưới.

Như vậy hắn cao hơn Lục Thanh Lam một đoạn, vừa cúi đầu là có thể thấy Lục Thanh Lam.

Lục Thanh Lam đã cởi thắt lưng của mình xuống, cột ngang mình vào trên cây, như vậy nàng không cần dốc hết sức lực gắt gao ôm đại thụ nữa, có thể tiết kiệm một chút khí lực.

Lý Ngọc thấy cảm thấy biện pháp này tốt, liền bắt chước làm theo cũng cột mình vào phía trên, lúc này mới thở ra một hơi thật dài.

Lý Ngọc ở phía trên Lục Thanh Lam, Lục Thanh Lam mới dễ dàng nhìn thấy rõ ràng cái đùi phải kia. Vừa rồi hắn chính là dựa vào cái đùi phải này chống đỡ thể trọng của hai người, cứng rắn chống cứu được hai người. Lục Thanh Lam phát hiện đùi phải của hắn chẳng những mài mất một khối da lớn, hơn nữa huyết nhục mơ hồ, nhìn vô cùng khủng bố dọa người.

Nàng cứ như vậy nhìn cũng cảm thấy nhất định rất đau. Lại hỏi: “Chân của ngươi... Không sao chứ.”

Nàng không đề cập tới thì còn tốt, vừa nhắc tới, Lý Ngọc lập tức cảm thấy trên đùi đau đến xuyên tim. Hắn lại ra vẻ bình tĩnh nói: “Không có chuyện gì, hẳn là còn chưa gãy.”

Lục Thanh Lam dở khóc dở cười. Nàng suy nghĩ một chút, từ trên làn váy của mình xé xuống một đoạn vải, vừa rồi giày vò một phen như vậy, váy của nàng đã sớm bị nhánh cây kéo rách từng đoạn rồi, cũng dễ dàng cho nàng xé, sau đó cẩn thận băng bó đùi của Lý Ngọc.

Trong lòng Lý Ngọc dâng lên một cảm giác khác thường, đùi phải không nhịn được giật giật.

Lục Thanh Lam đánh một cái trên đùi hắn chỗ không bị thương, trách cứ: “Đừng lộn xộn.”

Lý Ngọc liền nghe lời không động đậy nữa.

Lục Thanh Lam rất nhanh băng bó kỹ miệng vết thương của hắn. Chỉ là băng bằng một đoạn vải, lại không bôi thuốc, kỳ thật căn bản không có nhiều tác dụng. Nhưng Lý Ngọc lại cảm thấy đùi phải của mình không còn đau như vậy nữa.

Lục Thanh Lam thở phào nhẹ nhõm, lại bắt đầu dùng tay bóp hai cổ tay của mình, vừa rồi cổ tay của nàng bị Lý Ngọc gắt gao bắt lấy, trên da thịt trắng trắng mềm mại của nàng lưu lại hai vòng dấu vết xanh tím, vô cùng đau đớn. Nàng không khỏi phàn nàn nói: “Ngươi vừa rồi sao dùng khí lực lớn như vậy? Đau chết mất!”

Lý Ngọc nghe khẩu khí của tiểu cô nương mang theo oán trách, nghiêng đầu nhìn là có thể thấy búi tóc có chút tán loạn của nàng, mặt nhỏ vẫn khiều diễm như cũ, bỗng nhiên cảm thấy vị trí hoàn cảnh hiện tại mặc dù nguy cơ tứ phía, tùy thời có thể cắn nuốt tính mạng của hắn, nhưng hắn tình nguyện vĩnh viễn ngốc ở đây, chỉ cần có nàng cùng hắn!

“Sao ngươi không nói chuyện.” Lục Thanh Lam ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện Lý Ngọc đang si ngốc nhìn mình, ái mộ thương tiếc trong mắt chỉ cần không phải người mù liền nhất định có thể thấy được.

Trong lòng Lục Thanh Lam thoáng cái lộp bộp. Vốn muốn giận nói hắn một câu “Ngươi nhìn cái gì vậy”, rốt cuộc nhịn xuống.

Vẫn là đừng trêu chọc hắn.

Đời này, nàng vốn quyết định cách xa Lý Ngọc, vừa rồi là bởi vì vừa được cứu, trong lòng nàng cao hứng, nơi này lại chỉ có một mình Lý Ngọc, cho nên mới nhiều lời với hắn vài câu. Lục Thanh Lam lúc này lại có chút hối hận.

Lý Ngọc đợi hồi lâu, thấy tiểu cô nương phía dưới trầm mặc không nói, chỉ nhắm mắt lại, tựa vào trên cành cây, cũng không bóp cổ tay của mình nữa.

Lý Ngọc rất muốn nghe nàng trò chuyện, nhưng lại không tiện chủ động mở miệng nói, đành phải tiếc nuối nhắm mắt dưỡng thần. Có thể là bởi vì quá mệt mỏi, vừa nhắm mắt lại, hắn mới phát hiện thể lực của mình đã tiêu hao đến cực hạn, ngoại trừ đầu óc còn là của mình, còn dư lại hai tay hai chân tựa hồ tất cả đều bãi công không nghe sai sử của mình nữa. Hơn nữa toàn thân cao thấp không có chỗ nào không đau, đại khái là thói quen, sau một thời gian ngược lại không còn cảm giác đau mãnh liệt như trước.

Lý Ngọc tựa vào trên cành cây, cơ hồ vừa nhắm mắt lại sẽ ngủ.

Lục Thanh Lam cũng giống hắn, nàng lại bắt buộc bản thân mở mắt, la lớn: “Lý Ngọc, ngươi đừng ngủ!”

Lý Ngọc bị tiếng hô của nàng đánh thức, cố sức nghiêng đầu nhìn nàng, trong mắt mang theo sự khó hiểu.

Lục Thanh Lam giải thích: “Ngàn vạn lần không được ngủ, bằng không ngươi sẽ từ trên cây ngã xuống.” Đai lưng chẳng qua là thứ có tác dụng trợ giúp trì hoãn, chưa chắc có thể tiếp nhận được trọng lực của một người lớn.

Lý Ngọc không ngờ một tiểu cô nương như nàng, thân ở tình cảnh bực này, chẳng những không khóc ấm ức cần người trấn an, ngược lại có thể tỉnh táo ra phán đoán như thế.

Hắn hừ một tiếng nói: “Chúng ta không thân cũng chẳng quen, ngươi quản ta làm gì?”

Lời này là Lục Thanh Lam vừa mới nói, không ngờ Lý Ngọc vẫn nhớ.

Lục Thanh Lam nói: “Một đại nam nhân như ngươi, so đo với một tiểu nữ tử như ta làm gì?”

Câu nói đầu tiên đã ngăn chặn Lý Ngọc.

Lý Ngọc lắc đầu bật cười, biết đấu võ mồm..., hai mình cũng chưa chắc đấu thắng nàng. Dứt khoát tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, cũng không dám ngủ nữa.

Hai người cứ như vậy tựa vào cây, nhắm mắt hồi phục thể lực, lúc sắp ngủ thiếp đi liền bắt buộc bản thân tỉnh lại. Hai người tất cả đều mệt muốn chết rồi, khép lại con mắt, nhất thời cảm thấy bụng đói kêu vang, ngực dán vào lưng bụng đói đến khó chịu. Chỉ tiếc loại địa phương này, ai có thể lấy được đồ ăn chứ, lúc hai người xuất môn cũng không mang theo đồ ăn trong người.

Hai người liền kiên trì như vậy, rất nhanh liền đến buổi tối. Bởi vì là ở giữa không trung, gió rất lớn, bây giờ là tháng chín, khí trời còn chưa lạnh, ban ngày còn chưa cảm thấy lạnh. Nhưng đến buổi tối, nhiệt độ liền giảm đi không ít. Lúc này gió lớn gào thét cắt qua, lay động lá cây vang lên ào ào, cái này cũng chưa tính là gì, mấu chốt là gió quá lạnh, băng hàn thấu xương, thổi đến trên người làm cả người đều đông lạnh.

Lục Thanh Lam liều mạng kéo chặt xiêm y, vẫn cứ lạnh run, đông lạnh đến mức môi miệng nàng xanh tím, hàm răng run rẩy lạch cạch.

Lý Ngọc cũng lạnh vô cùng, chẳng qua lực chú ý của hắn phần nhiều đặt trên người Lục Thanh Lam phía dưới. Không nhịn được mở miệng hỏi: “Ngươi không sao chứ.”

Lục Thanh Lam há miệng run rẩy đáp: “Ta, ta không sao!” Cho dù suýt chút nữa chết rét.

Lý Ngọc suy nghĩ một chút, đưa tay cởi thắt lưng của mình, Lục Thanh Lam nghe thấy động tĩnh, giật mình hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”

Lý Ngọc nói: “Ta đi xung quanh xem một chút, có thể tìm được đường xuống núi không. Bằng không, chúng ta không chết vì lạnh cũng phải chết đói!”

Lục Thanh Lam thốt ra: “Ngươi đừng đi!”

Lý Ngọc nhíu mày: “Tại sao?”

Lục Thanh Lam nói: “Trời tối quá nguy hiểm, cho dù muốn đi, cũng đợi ngày mai hừng sáng rồi hãy nói.” Đúng là giống như Lý Ngọc nói, hai người không nghĩ cách tìm đường ra, thì chỉ có một con đường chết thôi.

Khóe miệng Lý Ngọc dương lên nụ cười thật tươi, chỉ là buổi tối, Lục Thanh Lam căn bản không nhìn thấy. Lý Ngọc nói: “Ngươi là đang quan tâm ta ư?” Mặc dù là ngữ khí nghi vấn, nhưng lại là vui vẻ.

Lục Thanh Lam giải thích: “Nơi này chỉ có hai chúng ta, ta còn phải dựa vào ngươi giúp ta thoát khỏi đây, đương nhiên không muốn ngươi chết.”

Lý Ngọc mặc kệ nàng giải thích thế nào, trong lòng cũng cực kỳ cao hứng.

Hai người vốn định chịu đựng đến buổi sáng điều tra chung quanh một phen, xem có biện pháp đi xuống hay không. Nhưng trời lại có mưa gió ngoài dự liệu, hết lần này tới lần khác đến nửa đêm, trên trời bỗng nhiên bắt đầu mưa. Hạt mưa lạnh như băng từ khe hở giữa các lá cây rơi xuống trên thân hai người, lạnh đến thấu xương.

Gió vốn đã lạnh khiến người ta chịu không nổi. Hiện tại lại càng thêm rét vì tuyết lạnh vì sương, Lục Thanh Lam lạnh run thành một đoàn. Đang nguyền rủa lão thiên gia chết tiệt, nàng đột nhiên cảm giác được hạt mưa phía trên ít đi rất nhiều, ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy Lý Ngọc một tay căng áo choàng của mình, chặn lại hạt mưa rơi xuống thay nàng.

Chẳng qua cái tư thế kia của hắn, vừa nhìn cũng biết nhất định mệt chết đi.

Lục Thanh Lam vội vàng nói: “Không cần phải để ý đến ta, như vậy cũng không có bao nhiêu tác dụng, ngươi ngày mai còn còn phải xem xét xung quanh, giữ một lại ít thể lực đi.” Lúc nàng nói chuyện, hơi thở thở ra đều là màu trắng. Có thể thấy được khí trời lạnh như thế nào.

Lý Ngọc nhìn nàng một cái, không lên tiếng, nhưng cũng không thu hồi áo choàng của mình.

Lục Thanh Lam lại khuyên hắn một hồi, Lý Ngọc căn bản là không để ý nàng. Lục Thanh Lam cũng đành thôi.

May mà trận mưa kia tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, mặc dù có Lý Ngọc che chắn cho nàng một chút, nhưng y phục của Lục Thanh Lam đều ướt đẫm hoàn toàn rồi, y phục lạnh như băng mặc trên người, vừa ướt vừa nặng, ép nàng cơ hồ thở không nổi.

Thật vất vả chịu đựng được đến lúc chân trời nổi lên màu trắng bạc, đã có thể mơ hồ nhìn rõ vật rồi. Lục Thanh Lam mơ mơ màng màng, cảm thấy cả người đau nhức sắp chết. May mà mấy năm nay nàng vẫn kiên trì luyện tập thể thuật của Cù Ngọc Tuyền mỗi ngày, nếu không tối ngày hôm qua hành hạ như vậy, nàng đã sớm bệnh rồi.

Lý Ngọc liền cởi bỏ đai lưng, dọc theo thân cây bò từ từ về phía trước.

Trong lòng Lục Thanh Lam rất lo lắng, nhắc nhở một câu: “Cẩn thận một chút.”

Khóe miệng Lý Ngọc khẽ nhếch lên, trong lòng dâng lên muôn vàn hào hùng: “Dù thế nào, ta cũng phải mang theo cô nương ta yêu mến rời khỏi chỗ hiểm cảnh này.”

Lý Ngọc tốn thời gian nửa ngày tìm kiếm xung quanh trên đại thụ, đương nhiên là không tìm được đường xuống, cũng không thể có đường đi xuống. Hắn đang thất vọng, lại ngoài ý muốn khiến hắn phát hiện ra phía sau đại thụ có một sơn động bị cành lá rậm rạp che lấp.

Lý Ngọc không khỏi vui mừng quá đỗi, thật sự là trời không tuyệt đường người.

Hắn lập tức hưng phấn bò lại nói cho Lục Thanh Lam: “Thật tốt quá, ta tìm được một sơn động. Ngay tại phía sau cây, chỉ cần chúng ta trèo vào, chí ít có chỗ đặt chân có thể che mưa che gió rồi.”

Lục Thanh Lam nghe xong cũng hết sức vui mừng, “Thật tốt quá.” Nhưng tự mình biết chuyện nhà mình, dựa vào thân thủ của nàng, muốn bò đến chỗ sơn động, căn bản là không có khả năng.

Lý Ngọc đương nhiên hiểu được nàng lo lắng cái gì, khích lệ nói: “Có ta ở bên cạnh giúp ngươi, không thành vấn đề.”

Lục Thanh Lam dưới sự trợ giúp của hắn, có chút bất đắc dĩ bò qua. Lý tưởng rất trần đầy, thực tế rất toàn khó khăn, để nàng đi qua đi lại thoải mái như khỉ giống như Lý Ngọc căn bản là không thể nào. Nàng có chút hối hận, sớm biết như vậy, còn không bằng lúc vừa trọng sinh trở lại liền theo ca ca luyện võ, hiện tại cũng không trở thành trăm thứ không một dùng như vậy.

Lý Ngọc cũng có chút sốt ruột, thể lực của hai người càng ngày càng kém, còn lề mề như vậy, cho dù đã biết chỗ sơn động kia, cũng không có khí lực trèo qua.

Đột nhiên mắt Lý Ngọc sáng ngời, nghĩ đến một cách, dùng hai cái đai lưng buộc vào nhau, thắt ngang hông Lục Thanh Lam, Lý Ngọc kéo nàng từ nhánh cây này đến nhánh cây khác, biện pháp này mặc dù ngốc một chút, chậm một chút, nhưng lại có thể thực hiện được.

Lý Ngọc nói ý nghĩ này với Lục Thanh Lam, Lục Thanh Lam cũng cảm thấy có thể thử một lần. Cho dù Lý Ngọc có thể sẽ phải tốn nhiều khí lực một chút, nàng không biết hiện giờ Lý Ngọc còn bao nhiêu thể lực.

Cứ như vậy, hai người bắt đầu đường đi gian nan. Từ nhánh cây Lục Thanh Lam đặt chân đến chỗ sơn động phía sau cây, chẳng qua cách hơn một trượng, khoảng cách như vậy, hai người tốn ước chừng thời gian nửa ngày, đợi lúc vào sơn động, trời cũng đã tối.

Hai người từ trạng thái treo lơ lửng trên trời bốn phía không chỗ dựa vào, trở lại trên mặt đất lần nữa, cảm động cơ hồ muốn khóc.

Chỗ sơn động này không tính là quá lớn, độ cao miễn cưỡng chứa được thân thể Lục Thanh Lam đứng thẳng bước đi, Lý Ngọc muốn đi, cũng chỉ có thể khom người. Sơn động ngược lại rất sâu, nhìn không thấy đầu, bên trong đen ngòm. May mà trong sơn động ngược lại khô ráo sạch sẽ.

Hai người bất chấp nhiều như vậy, đặt mông xuống đất, tựa vào trên thạch bích thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, giằng co gần hai ngày, hai người cũng đều đến gần cực hạn. Nhất là Lý Ngọc, cơ hồ đem mỗi giọt thể lực tất cả đều ép khô, mới “vận chuyển” được Lục Thanh Lam từ trên cây đến trong sơn động, ngồi dưới đất chỉ muốn ngủ thẳng vĩnh viễn sánh cùng thiên địa.

Hai người có thể sống sót dưới tình huống như vậy, đã tạo ra kỳ tích. Còn sống, dù sao vẫn tốt hơn chết, mặc dù con đường phía trước vẫn mịt mờ như cũ, sơn động này cũng không phải là nơi dừng lại lâu dài, hai người vẫn hết sức cao hứng.

Lần ngồi xuống này, đã cảm thấy đói bụng không chịu nổi, hai người đã rất lâu chưa ăn gì. Đã sớm đói bụng đến ngực dán vào lưng.

Lý Ngọc không nhịn được hỏi: “Này, ngươi có gì ăn không?”

Lục Thanh Lam vẫn là lần đầu tiên nghe thấy có người gọi nàng như vậy, bất mãn nhíu mày, tức giận nói: “Ngươi nói xem?” Có đồ ăn còn đợi đến hiện tại mới lấy ra ăn sao?

Thật ra thì Lý Ngọc cũng biết mình hỏi một câu ngu ngốc, hắn suy nghĩ một chút nói: “Cũng không biết sơn động này có thể tìm được một ít thức ăn hay không, nếu không rất nhanh hai ta sẽ phải chết đói.”

Lục Thanh Lam nói: “Nếu ngươi có khí lực, ngươi có thể tìm trong sơn động xem, ta hiện tại ngay cả đứng lên cũng không nổi rồi. Ta muốn ngủ một lát trước đã.”

Lý Ngọc cười khổ một cái, tình huống của hắn còn bết bát hơn cả Lục Thanh Lam.

Lúc này không cần lo lắng từ trên cây rơi xuống nữa, hai người rất nhanh không hẹn cùng gặp ngủ mất.

Không biết ngủ bao lâu, Lý Ngọc bị một tiếng kêu sợ hãi đánh thức. Hắn dụi dụi mắt, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, cổ họng đau lợi hại, miễn cưỡng mở mắt hỏi một câu: “Sao vậy?” Nhưng nói xong hắn mới phát hiện giọng của mình đã khàn hoàn toàn, nói không ra lời.

Lục Thanh Lam vội vàng hấp tấp đứng lên, thì ra lúc nàng ngủ, mơ hồ cảm thấy có vật gì đó cách giày thêu đang cắn chân của mình, nàng mơ mơ màng màng mở mắt, lại phát hiện một con chuột đồng rất lớn ở bên cạnh mình, đang cắn giày thêu của nàng một cách ngon lành.

Đôi giày này của nàng là Kỷ thị tự tay làm cho nàng, cực kỳ bền chắc, con chuột đồng kia gặm không biết bao nhiêu lâu, vậy mà vẫn không cắn thủng, một người một chuột mắt to trừng mắt nhỏ hồi lâu, Lục Thanh Lam thật ra lá gan không nhỏ, nhưng nữ nhân trời sinh đã sợ loại tiểu động vật này, lúc này mới đột nhiên sợ hãi kêu ra tiếng.

Con chuột đồng kia cũng bị dọa sợ, nhanh chóng trốn vào sâu trong sơn động.

Lục Thanh Lam ngủ không biết bao lâu, thể lực khôi phục không ít, tung mình ngồi dậy, liên tục dậm chân, thật giống như muốn thoát khỏi cái loại cảm giác ghê tởm này. Một lát sau, nàng từ từ bình tĩnh lại, quay đầu nhìn lại, mới phát hiện trạng huống của Lý Ngọc.

Chỉ thấy hắn thở từng ngụm từng ngụm hào hển, sắc mặt ửng hồng, giống như cá rời nước, tựa hồ tùy thời cũng có thể chết đi.

Lục Thanh Lam hoảng sợ, “Lý Ngọc, ngươi làm sao vậy?” Nàng đi tới lấy tay sờ cái trán của Lý Ngọc, chỉ cảm thấy nóng lợi hại.

Lúc trước Lý Ngọc vì cứu nàng, liên tiếp bị thương, lại hao hết thể lực liên tiếp mấy lần dưới mưa lạnh như vậy, hắn mắc mưa, lại bị gió lạnh thổi cả đêm, ngủ một giấc, liền sốt cao.

Lý Ngọc ngay cả ánh mắt cũng không mở ra được nữa, đứt quãng nói: “Nước...” Hắn vừa nói Lục Thanh Lam cũng cảm thấy mình khát nước lợi hại. Bọn họ đã rất lâu không uống nước rồi.

Lục Thanh Lam lòng như lửa đốt, ở hoàn cảnh này, đừng nói là đại phu, ngay cả thảo dược cũng không có một cây, bệnh của Lý Ngọc thế tới rào rạt, nàng phải làm sao mới có thể cứu tính mạng của hắn?

Nàng tâm tình nặng nề đi về phía trong sơn động, tính toán xem có thể tìm được nước trước hay không.

Trong sơn động đen ngòm, có vài phần dọa người, may mà sơn động cũng không phải là hoàn toàn bịt kín, thỉnh thoảng có ánh mặt trời nhàn nhạt rọi vào, khiến Lục thanh Lam miễn cưỡng có thể thấy vật.

Nàng là người của hai kiếp, bên người chưa từng rời khỏi nha hoàn bà tử hầu hạ, một mình đi vào trong sơn động tìm nước tìm đồ ăn như vậy, vẫn là lần đầu tiên.

Trong sơn động không biết con gì sống, thỉnh thoảng thức tỉnh một con, phành phạch bay ra, khiến cho Lục Thanh Lam cả kinh, sắp thành bệnh thần kinh rồi.

Cái sơn động này rất sâu, Lục Thanh Lam đại khái đi bốn năm trượng, thế nhưng thật sự khiến nàng tìm được một đầm nước. Thì ra trần sơn động lộ ra một cái hốc lớn, đến lúc trời mưa, mưa dột vào từ lỗ hổng, nước mưa ở trong hoàn cảnh sơn động như vậy bốc hơi lên cũng chậm, tạo thành một cái đầm nước.

Lục Thanh Lam hoan hô một tiếng, cổ họng nàng đã khát khô, cũng bất chấp nước này sạch sẽ hay không, trực tiếp quỳ rạp trên mặt đất uống ừng ực ừng ực từng ngụm nước lớn.

Nước sâu bên trong lại mát lạnh thần kỳ, cũng không có mùi vị khác thường gì. Lục Thanh Lam tự mình uống no, lại buồn rầu, phải làm sao mang nước qua cho Lý Ngọc uống đây.

Nàng lại đi loanh quanh trong sơn động hồi lâu, tìm một khối đá, phía trên có một hố nhỏ cạn, có thể giữ lại một ít nước, dùng cái này làm đồ đựng kỳ thật không phải là tiện lợi, nhưng cũng chỉ có thể tạm thời thôi. Lục Thanh Lam lấy tay cẩn thận đưa nước vào trong vật chứa.

Cái đầm nước này cũng không lớn, cũng không có nhiều nước lắm, bọn họ cũng không biết phải ở chỗ này bao lâu mới có thể thoát hiểm, bởi vậy Lục Thanh Lam hết sức trân quý những giọt nước không dễ có này.

Khối đá kia nhìn có vẻ không lớn, kỳ thật rất sâu, Lục Thanh Lam ôm khối đá bước đi tập tễnh trở về. Lấy tay bưng nước đưa đến bên miệng Lý Ngọc: “Uống nhanh đi!”

Lý Ngọc sốt đến mơ mơ màng màng, loáng thoáng nghe thấy thanh âm của nàng, nghe lời hé miệng, Lục Thanh Lam đổ nước vào trong miệng của hắn, hắn cảm thấy một dòng mát lạnh theo yết hầu chảy xuống, cả người đều thư thái không ít. Lục Thanh Lam đút cho hắn uống mấy ngụm, nước liền hết.

Lý Ngọc đứt quãng nói: “Còn, còn muốn...”

Lục Thanh Lam cũng biết chút nước này không đủ cho hắn uống, mấu chốt là công cụ không thuận tiện. Không thể làm gì khác hơn là lại đem khối đá kia quay về, lại cho Lý Ngọc uống một lần nữa, như vậy liên tiếp bốn lần, Lý Ngọc mới không muốn nữa.

Tảng đá kia nhìn không lớn, thật ra trọng lượng cũng không nhẹ chút nào, Lục Thanh Lam cũng sắp mệt chết đi được, nàng co quắp ngồi dưới đất, từ trên váy rách rưới kéo xuống một tấm vải thấm ướt nước, đắp lên trán Lý Ngọc, giúp hắn hạ sốt. Không có thuốc, nàng cũng không biết y thuật, có thể làm được cũng chỉ có cái này thôi.

Vừa rồi vận động một lát, một lòng muốn tìm nước uống cho Lý Ngọc, thật ra cũng không nghĩ gì. Lúc này dừng lại, trong bụng không có cái gì, cảm giác đói bụng hơn, quả thực váng đầu hoa mắt.

Lục Thanh Lam chưa từng đói như vậy, nghĩ thầm nếu trước mắt có một bàn cơm canh thì tốt rồi, nàng cảm thấy hiện tại nàng có thể ăn một đầu trâu. Nàng quay đầu lại nhìn Lý Ngọc một chút, nghĩ thầm mình đói bụng như vậy, người này lại sốt, lúc trước phí lực còn nhiều gấp mấy lần mình, sợ là càng thêm đói bụng đi.

Vừa rồi nàng đi một vòng trong sơn động, cũng không phát hiện cái gì có thể ăn, nàng nghĩ trong sơn động này nếu có trái cây thì tốt rồi.

Quả tươi, quả khô?

Trong đầu Lục Thanh Lam giống như nhớ ra cái gì đó, chợt ngồi thẳng người. Nàng nhớ tới vừa rồi, khi tỉnh lại, con chuột đồng lớn gặm ngón chân mình kia. Kiếp trước nàng ở hậu cung vô cùng buồn chán, ngoại trừ tranh thủ tình cảm hãm hại lẫn nhau với nhóm cung tần, còn lại là luyện các loại tài nghệ tập cầm kỳ thi họa, về sau nàng thích đọc sử thi, nàng từng đọc qua trong «Hán thư» câu chuyện của Tô Vũ, nàng nhớ rõ có một đoạn như vậy: “Thiền Vu dũ ích dục hàng chi, nãi u vũ... Vũ ký chí hải thượng, lẫm thực bất chí, quật dã thử khí thảo thực nhi thực chi.”

Đoạn văn này có ý tứ nói là Tô Vũ vì sống, đào nơi cất giấu lương thực của chuột đồng để lót dạ. Lúc ấy nàng đọc được đoạn này cảm thấy thú vị, đặc biệt bảo cung nhân bắt chuột đồng tới cho nàng nhìn, khi đó nàng nhìn thấy con chuột đồng kia cùng với con sáng sớm hôm nay bộ dạng không khác lắm, khó trách nàng vẫn cảm thấy con chuột đồng kia nhìn quen mắt chứ.

Nhớ tới thân thể con chuột đồng kia béo ục ục mập chảy mỡ, nghĩ thầm không biết nó giấu bao nhiêu đồ tốt trong sào huyệt đây. Mà con chuột đồng kia nếu sinh tồn trong động, sào huyệt của nó hẳn cũng là ở trong cái sơn động này a. Nghĩ tới đây Lục Thanh Lam cao hứng trở lại, bất chấp mệt mỏi, bắt đầu đứng dậy.

Bỗng nhiên bên cạnh vươn ra một cái tay ôm lấy mắt cá chân Lục Thanh Lam. Lý Ngọc suy yếu thốt ra: “Ngươi muốn đi đâu vậy?”

Vừa rồi thời điểm Lục Thanh Lam lần đầu tiên mớm nước cho Lý Ngọc, hắn liền từ trạng thái nửa hôn mê tỉnh lại, Lục Thanh Lam mớm nước qua lại cho hắn vài lần, hắn cũng biết, chỉ có điều ngay cả khí lực mở mắt cũng không có, càng không nói đến nói chuyện.

Tâm tình Lục Thanh Lam rất tốt, cười nói: “Ta đi tìm đồ ăn cho ngươi, vận khí tốt, nói không chừng chúng ta lần này thật sự được cứu.”

Lý Ngọc có chút không muốn để cho nàng đi, từ lần đầu tiên hai người gặp mặt, nàng vẫn lạnh lùng với hắn, cho đến một cái chớp mắt mớm nước vừa rồi, hắn hiếm khi cảm nhận được sự quan tâm và ôn nhu của nàng. Hắn cũng không biết là do mình bị bệnh hay là nguyên nhân gì, lúc này tựa hồ đặc biệt hi vọng nhận được quan ái, vừa rồi nàng ngồi ở bên cạnh hắn như vậy, hắn chỉ cần có thể cảm nhận được sự tồn tại của nàng, đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Lục Thanh Lam hiển nhiên không thể hiểu rõ tâm tư của Lý Ngọc, nàng trực tiếp tránh thoát khỏi tay của Lý Ngọc, đi về phía trong sơn động tìm kiếm sào huyệt của chuột đồng.

Lục Thanh Lam tìm một khúc gỗ, chăm chú tìm trong sơn động, bên trong sơn động ánh sáng lờ mờ, nàng mở to hai mắt nhìn mới có thể nhìn thấy tình hình bên trong sơn động.

Tìm đại khái một khắc đồng hồ, đã bị nàng tìm được. Thật ra chỗ này vừa rồi nàng đã tới hai lần, chẳng qua là bị một ít cỏ tranh phủ lên, nàng mới không phát hiện.

Lục Thanh Lam nhìn thấy một cửa động lớn đại khái bằng đầu đứa con nít, liền biết mình tìm đúng rồi. Nàng cố nén rung động trong lòng, dùng gậy đào hồi lâu mới đào mở cái động kia, đừng thấy chuột đồng dùng bùn đất làm huyệt động, nhưng lại rất bền chắc, Lục Thanh Lam nghỉ ngơi hai lần, cánh tay đau xót nâng cũng không nổi nữa mới rốt cục đào được thức ăn.

Lục Thanh Lam không khỏi cười khổ, mình thật đúng là mười ngón tay không dính nước mùa xuân, đến thời khắc mấu chốt thật là chuyện gì cũng không làm được.

Nàng vẫn lo lắng chuột đồng có thể đột nhiên trong động chạy ra hay không, kết quả mãi cho đến cuối cũng không thấy bóng dáng của nó, cũng không biết nó chạy trốn từ một bên khác của sào huyệt, hay là hoàn toàn không ở trong sào huyệt.

Lục Thanh Lam không nhìn lầm, con chuột đồng mập ục ục tròn vo này, quả nhiên ẩn dấu không ít lương thực. Có các loại hạt ngũ cốc, củ, hạt đậu, lúa mì nhiều nhất vẫn là hạt thông và nấm khô, những thứ khác không nói đến, hạt thông có thể trực tiếp đập vỡ ăn, nhìn qua có ít nhất chừng mười cân, đủ hai người bọn họ ăn một chút được.

Lục Thanh Lam nhìn đống lương thực như núi nhỏ trên mặt đất, hạnh phúc sắp ngất mất.