Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 176




Tiêu Thiểu Giác hiểu được tâm tư của nàng, tâm địa không khỏi mềm nhũn. Nói: “Ngươi yên tâm đi, quay về ta sẽ đối tốt với người nhà của bọn họ!”

Lục Thanh Lam khóc nói: “Bọn họ đều là vì chúng ta mà chết!”

Tiêu Thiểu Giác nói: “Đây là mệnh của bọn họ, ngươi cũng không cần quá mức khổ sở.”

Lục Thanh Lam xoa xoa nước mắt, nàng không muốn ngay tại lúc này, còn khiến Tiêu Thiểu Giác nhọc lòng vì nàng. Đúng lúc này, nàng thấy một con rắn độc bò xuống dọc theo dây thừng, đã cách bọn họ rất gần, miệng con rắn cách cánh tay của Tiêu Thiểu Giác chỉ khoảng một hai xích (đơn vị đo chiều dài, bằng 1/3mét), Lục Thanh Lam cơ hồ có thể trông thấy răng nanh sáng lên lập loè trong lúc đóng lúc mở miệng rắn.

Tiêu Thiểu Giác cũng không chú ý, sợ hết hồn. Hiện tại rút đao giết xà không còn kịp nữa, huống chi rắn độc cách hắn quá gần, bội đao của hắn lại dài, ở nơi này bốn phía không chỗ dựa vào căn bản thi triển không được. Nguy cơ trước mắt, Tiêu Thiểu Giác hét lớn một tiếng: “Bảo Nhi!”

Đến thời khắc mấu chốt này, Lục Thanh Lam phảng phất lại nhớ tới ngày đó trên bách hoa yến hội, một khắc nàng và Tiêu Thiểu Giác tâm linh tương thông kia, hắn không cần nhiều lời, nàng đã hiểu ý của hắn.

Lục Thanh Lam hét lên một tiếng, rút bội đao của hắn ra, nàng quát to một tiếng; “Ta không biết dùng đao!”

Tiêu Thiểu Giác hô: “Đao của ta rất sắc.” Hắn đang muốn nói ngươi chỉ cần chém xuống cổ rắn là được.

Lục Thanh Lam căn bản không cần hắn nói, run run dùng đao vung lên, chém đứt đầu rắn. Nàng cho dù sợ hãi đi nữa, cũng phải một kích trí mạng con rắn độc này, nếu không Tiêu Thiểu Giác có thể táng thân miệng rắn.

Máu rắn từ giữa không trung rơi xuống, nhỏ trên tóc của nàng. Lục Thanh Lam bị làm cho sợ đến hét lên một tiếng.

Tiêu Thiểu Giác cười ha ha: “Đao pháp không tệ! Ta vừa rồi thật sự sợ ngươi một đao chém đứt sợi dây luôn!”

Lục Thanh Lam ô ô khóc nói: “Ngươi còn cười, vừa rồi làm ta sợ muốn chết!” Nàng có ngốc như hắn nói sao?

Tiêu Thiểu Giác lần nữa cười to, Lục Thanh Lam tức giận chẳng qua, chỉ đập hai quyền phía sau lưng của hắn. Tiêu Thiểu Giác chỉ cảm thấy có nàng làm bạn, đường chạy trốn mạo hiểm cũng trở nên nhiều màu nhiều sắc.

Tiêu Thiểu Giác ngẩng đầu nhìn lại, hét lớn: “Bảo Nhi, lại có rắn rơi xuống, lần này toàn bộ giao cho ngươi.”

Lục Thanh Lam thấy không biết lúc nào, trên sợi dây chi chít bò đầy rắn độc, khiến người ta sởn hết cả gai ốc. Nàng khóc ròng nói: “Ta không được, ta không được đâu!”

Tiêu Thiểu Giác lớn tiếng khích lệ nàng: “Ngươi làm được, ngươi nhất định được! nữ nhân Tiêu Thiểu Giác ta nhìn trúng, không thể nào ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng làm không được.”

Lục Thanh Lam hét lớn: “Vẫn là ngươi làm đi!”

Tiêu Thiểu Giác nói: “Đao ở trong tay ngươi, nếu ngươi không muốn hai ta đều chết ở dưới miệng rắn, liền giết cho ta!”

Lục Thanh Lam kêu to, nàng cũng là bị ép, nhớ tới Đại Vân còn có mấy thị vệ trung thành chết ở trong miệng những con rắn độc này, quả nhiên trong nội tâm nàng tràn đầy cừu hận, nàng quơ đao, hung hăng chặt bỏ đầu rắn, con này tiếp theo con kia, động tác cũng sạch sẽ gọn gàng.

Tiêu Thiểu Giác cười to nói: “Ta nói rồi, ngươi làm được.”

Lục Thanh Lam hô hô thở hổn hển, một thời gian ngắn vừa rồi, nàng ít nhất giết hơn mười con rắn độc, bởi vì dùng sức quá mạnh, tay nàng đều đang phát run.

Tiêu Thiểu Giác khích lệ nói: “Ngươi kiên trì một lát, chúng ta lập tức sẽ xuống đến mặt đất.”

Lúc này Lục Thanh Lam bỗng nhiên hét lên một tiếng.

Tiêu Thiểu Giác sợ hết hồn: “Ngươi làm sao vậy?”

Lục Thanh Lam nói: “Có có rắn rơi vào trên lưng của ta rồi.”

Thanh âm Tiêu Thiểu Giác căng thẳng nói: “Có bị cắn không?”

Lục Thanh Lam há miệng run rẩy nói: “Không! Là một con rắn chết, đầu đã bị ta chặt đi rồi.”

Tiêu Thiểu Giác thở phào nhẹ nhõm nói: “Vậy ngươi kêu cái gì?”

“Nó, nó mặc dù không còn đầu, nhưng còn đang uốn qua uốn lại trên lưng của ta. Ta, ta sợ!”

Tiêu Thiểu Giác nói: “Dù sao ngay cả đầu nó cũng không có, cũng sẽ không cắn ngươi, ngươi lấy nó xuống ném ra là được.”

Lục Thanh Lam khóc nói: “Ta không dám a!”

Tiêu Thiểu Giác chế giễu nói: “Hoặc là cứ để nó ở lại trên lưng của ngươi làm ngươi ghê tởm, hoặc là ném nó xuống đất, ngươi tự mình lựa chọn đi.”

Lục Thanh Lam hiểu được hiện tại Tiêu Thiểu Giác căn bản là không giúp được mình, cắn răng một cái, bắt lấy cái đuôi rắn kia quăng nó vào trong nước sông cuồn cuộn. Cái loại cảm giác trơn trợt lạnh như băng ghê tởm này khiến nàng thiếu chút nữa nôn ra.

Nàng không nhịn được lại ô ô khóc lên. Vừa khóc, vừa vẫn không quên tiếp tục giết rắn.

Tiêu Thiểu Giác an ủi nàng hai câu, phát hiện nàng căn bản cũng nghe không lọt. Tiêu Thiểu Giác cũng phát hiện, nha đầu này thật ra tố chất tâm lý rất tốt, căn bản là không cần mình phải an ủi, cũng dứt khoát ngậm miệng.

Một tiểu cô nương nũng nịu, có thể làm được đến phân thượng này, đã rất ngoài ý liệu của Tiêu Thiểu Giác rồi.

Lúc này Tiêu Thiểu Huyền đã đi theo người thuần xà đi tới bình đài, khắp nơi đều là chi chít rắn độc, nhìn thấy làm cho người da đầu muốn bùng nổ. Nhưng dưới sự chỉ huy của người thuần xà, những con rắn độc này tất cả đều vòng quanh Tiêu Thiểu Huyền. Trên bình đài bốn phía phân bố vô số cỗ tử thi, tử trạng vô cùng thê thảm.

Tiêu Thiểu Huyền căn bản là không nhìn bọn họ, bước nhanh đi tới bên bờ vực, nhìn xuống phía dưới, Tiêu Thiểu Giác và Lục Thanh Lam đã biến thành hai chấm nhỏ, căn bản là thấy không rõ dung mạo, nhưng Tiêu Thiểu Huyền vẫn có thể đoán ra thân phận của hai người bọn họ.

Thấy Tiêu Thiểu Giác cõng Lục Thanh Lam, hai người bộ dạng thân mật khăng khít, Tiêu Thiểu Huyền vừa ghen tỵ vừa tức giận.

“A!” hắn quát to một tiếng, dùng cánh tay trái chợt rút bảo kiếm bên hông ra, một kiếm chặt đứt dây thừng.

Lúc này sợi dây của Tiêu Thiểu Giác đã sắp tới đáy rồi, cách mặt đất chỉ còn lại năm sáu trượng. Phía trên sợi dây buông lỏng, đột nhiên rơi tự do xuống, hai người không có chuẩn bị, tất cả đều kinh hô một tiếng.

Lúc trên không trung, Tiêu Thiểu Giác ra sức chuyển mình, khiến Lục Thanh Lam ở trên hắn ở dưới, tránh lát nữa lực đánh vào quá lớn, Lục Thanh Lam không chịu nổi.

Phốc phốc!

Trong khoảnh khắc hai người lọt vào trong nước sông lạnh như băng.

Giờ phút này hai người đều sức cùng lực kiệt, căn bản vô lực bơi lên bờ, Tiêu Thiểu Giác chỉ có thể gắt gao ôm lấy Lục Thanh Lam, ở trong nước sông lạnh như băng lúc chìm lúc nổi, nước sông chảy xiết nhanh chóng đẩy hai người về hướng hạ du.

Hai người hôn mê bất tỉnh. Cũng không biết trải qua bao lâu, Tiêu Thiểu Giác tỉnh lại trước tiên. Chuyện thứ nhất chính là đi tìm Lục Thanh Lam, thấy nàng bị mình vững vàng ôm vào trong ngực, lúc này mới yên lòng lại.

Lòng hắn biết nước sông quá lạnh, nếu không nhanh lên lên bờ, thân thể Lục Thanh Lam yếu đuối, không thể không chết cóng.

Hắn lúc này vừa lạnh vừa đói, khí lực dường như tiêu hao hầu như không còn, hắn vẫn cố gắng vẫn duy trì thanh tỉnh, xem có cơ hội được cứu hay không.

Vừa vặn hắn phát hiện một cây đại thụ ở bờ sông, sinh trưởng hướng xuống phía dưới, một đoạn thân cây luồn vào lòng sông, Tiêu Thiểu Giác tay mắt lanh lẹ, một cái tay vững vàng bắt lấy thân cây. Hắn treo ngược ở trên cành cây nghỉ ngơi một lát, đợi phục một chút khí lực, mới khó khăn bò dọc theo thân cây lên bờ.

Hắn và Lục Thanh Lam khó khăn nằm trên mặt cỏ ở bên bờ, chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân đều rời rạc.

Hắn biết hiện tại cũng không phải là lúc nghỉ ngơi. Dùng sự cẩn thận của Tiêu Thiểu Huyền, không thấy thi thể của mình tuyệt sẽ không từ bỏ ý đồ, nhất định sẽ phái người lục soát vùng ven sông, dựa vào trạng thái này của mình, nếu bị người của hắn tìm được, sợ rằng dù sao cũng chạy không khỏi một chữ chết.

Đầu tiên nhất định phải hồi phục chút thể lực.

Quản không được nhiều như vậy, hắn tiện tay giật một cây cỏ nhét vào trong miệng của mình, nhai nhai nuốt nuốt vài cái, liền nuốt xuống. Nước của cây cỏ vừa đắng vừa chát, khó ăn muốn chết. Tiêu Thiểu Giác không khỏi cười khổ, mình ở kinh sư nổi danh kén ăn khó chiều, không ngờ có một ngày, hắn sẽ giống như dê bò, gặm cỏ xanh ăn.

Chẳng qua nhìn thoáng qua Lục Thanh Lam nằm ở bên cạnh mê man không tỉnh, hắn lại cảm thấy ăn cỏ cũng trở nên có thể chịu được. Hắn lại giật vài ngọn cỏ ăn, thật sự khó có thể nuốt trôi. Hắn nằm ở nơi đó nghỉ ngơi một lát, không biết có phải là bởi vì trong dạ dày có thêm vài thứ hay không, hắn đã khôi phục một chút khí lực, xoay người ngồi dậy, dùng sức ấn bụng của Lục Thanh Lam, đợi nàng phun ra không ít nước sông và bùn đất, sau đó vỗ nhè nhẹ mặt của nàng, “Tỉnh, mau tỉnh lại!”

Lông mi dài đậm của Lục Thanh Lam giật giật, vẫn không tỉnh dậy. Tiêu Thiểu Giác có chút nóng nảy, nhớ tới Cù Ngọc Tuyền từng dạy hắn phương pháp độ khí cấp cứu, hắn cũng không cố kỵ được nhiều, liền cúi người đôi môi dán lên môi mềm mại tươi non của nàng, dùng hết toàn lực hấp khí.

Lục Thanh Lam ho khan một trận. Từ từ mở mắt ra. Mới vừa rồi Tiêu Thiểu Giác ép nước trong bụng nàng ra ngoài, nàng đã tỉnh hơn phân nửa, lúc này, lại bị hắn hô hấp nhân tạo một trận, rốt cuộc hoàn toàn thanh tỉnh lại.

Nàng dùng sức đẩy Tiêu Thiểu Giác: “Ngươi làm gì vậy?” Người này thật đúng là, lúc nào rồi, còn nhân cơ hội chiếm tiện nghi của nàng.

Tiêu Thiểu Giác thấy nàng tỉnh, trong lòng cao hứng dị thường, cũng không so đo thái độ của nàng. Giải thích với nàng: “Là biện pháp Cù thái y dạy cho bổn vương, bổn vương chỉ là muốn cứu ngươi mà thôi.”

“Chúng ta không chết!” Nàng căn bản là không đếm xỉa tới những việc nhỏ không đáng kể này. Lục Thanh Lam lắc lắc đầu, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng khó chịu cực kỳ.

Tiêu Thiểu Giác cực kỳ hưởng thụ câu “chúng ta” này của nàng, ngồi xuống bên người nàng, nói: “Bổn vương còn chưa cưới ngươi làm vương phi đâu, sao có thể để ngươi chết?”

Lục Thanh Lam liếc hắn một cái, “Dừng!”

Tiêu Thiểu Giác nói: “Ngươi còn có khí lực không, có thể đi đường được nữa không? Chúng ta phải nhanh rời khỏi bờ sông, trốn vào trong núi.”

Lục Thanh Lam liền hiểu: “Ngươi là sợ Tiêu Thiểu Huyền phái người lục soát dọc theo bờ sông tìm được chúng ta ư?”

Tiêu Thiểu Giác gật đầu, “Cũng không biết chúng ta trôi bao lâu, cách chỗ nước rơi xuống có xa lắm không... Chẳng qua thoát đi được càng sớm thì càng an toàn.”

Lục Thanh Lam thử một chút, bất đắc dĩ nói: “Ta thật sự không có khí lực nữa, căn bản là đi không được.” Nàng hiện tại suy yếu vô cùng, miễn cưỡng dựa vào một hơi chống đỡ.

Hắn nói: “Hay là bổn vương cõng ngươi đi.”

Lục Thanh Lam lúc này cũng không làm kiêu, “Làm phiền Vương gia rồi.”

Tiêu Thiểu Giác đứng dậy, sau đó nửa ngồi ở trước mặt Lục Thanh Lam, Lục Thanh Lam nằm sấp ở trên lưng của hắn, Tiêu Thiểu Giác nắm hai chân của nàng, thử hai lần, nhưng như thế nào cũng đứng dậy không nổi.

Hắn thật sự không còn khí lực rồi.

Lục Thanh Lam thấy bộ dạng hắn đến mức đỏ bừng cả khuôn mặt, mặc dù đang chạy trốn, vẫn cực kỳ không hiền hậu “xùy” một tiếng bật cười.

Tiêu Thiểu Giác giả vờ cả giận nói: “Ngươi còn cười?!”

Hắn nói chưa dứt lời, vừa nói như vậy, Lục Thanh Lam cười càng lợi hại hơn. Dưới loại tình huống này không khí lây ra, Tiêu Thiểu Giác cũng nở nụ cười. “Bổn vương, cũng thật sự không còn khí lực rồi. Vẫn là đỡ ngươi đi đi.”

Lục Thanh Lam mắt cười cong cong, gật đầu: “Được!”

Trên bờ sông là một mặt cỏ xanh biếc, thỉnh thoảng điểm xuyết vài phiến rừng, chỗ xa hơn là một tòa núi nhỏ không tính là quá cao. Tiêu Thiểu Giác phân rõ phương hướng một chút, dìu Lục Thanh Lam bước đi về phía núi nhỏ. Đi được một hai dặm đường, Lục Thanh Lam cảm giác không chịu nổi nữa: “Không được, trước tiên nghỉ ngơi một chút đi.”

Tiêu Thiểu Giác liền đỡ nàng ngồi nghỉ ngơi ở trên một tảng đá.

Núi nhỏ kia nhìn khoảng cách không xa, muốn đi tới, xem ra không dễ dàng như vậy.

Hai người ngồi nghỉ ngơi trong chốc lát, lần này ngồi xuống cũng không muốn cử động nữa. Lúc này mặt trời đã dần dần xuống núi, nhiệt độ hạ xuống, Tiêu Thiểu Giác còn hoàn hảo chút, Lục Thanh Lam lạnh toàn thân phát run.

Tiêu Thiểu Giác dựa vào nàng, thấy nàng lạnh đến khó chịu, liền cởi áo choàng của mình ra cho nàng mặc ở bên ngoài. Chẳng qua áo choàng của hắn ở trong nước lâu như vậy, còn ẩm ướt, căn bản không tạo nên tác dụng giữ  ấm gì.

Tiêu Thiểu Giác nói: “Tiếp tục như vậy, không chết rét, cũng phải chết đói!”

Lục Thanh Lam suy yếu vô cùng: “Chẳng lẽ chúng ta thật sự phải chết ở chỗ này sao?”

Chân mày Tiêu Thiểu Giác nhăn lại: “Ngươi nói bậy gì đó? Có bổn vương ở đây, nhất định bảo vệ ngươi chu toàn!” Dừng một chút, hắn lại nói: “Ngươi ở chỗ này chờ bổn vương, bổn vương đi tìm một chút đồ ăn!”

Nói xong đứng dậy, đang muốn đi, Lục Thanh Lam kéo tay của hắn lại nói: “Ngươi, ngươi đừng đi quá xa, ta sợ!”

Tiêu Thiểu Giác mặt mũi ôn hòa nói: “Ngươi yên tâm đi, bổn vương rất nhanh sẽ trở lại.”

Hắn thấy bên tay trái có một cánh rừng, cũng không biết là cây cối gì, trên cây có chút trái cây, cũng không biết có thể ăn không. Tiêu Thiểu Giác liền từng bước từng bước đi đến rừng cây. Tiến vào trong rừng cây, hắn ngẩng đầu nhìn lên trên, trên cây trái cây trĩu nặng, kết thành một quả màu xanh.

Hắn mệt mỏi ngay cả khí lực leo cây cũng không có, dùng cuối cùng dùng một chút khí lực bẻ gãy nhánh cây, hái một quả xuống, nhặt lên thưởng thức, quả kia có một mùi thơm nhàn nhạt, nhưng lại rất chát, mùi vị tốt hơn nhiều so với cỏ xanh.

Trong lòng Tiêu Thiểu Giác vui mừng, quả này hẳn là có thể no bụng. Hắn vung gậy, lốp bốp lốp bốp trái cây rơi đầy đất, dùng xiêm y đùm lại, từ từ đi về.

Đi tới chỗ nghỉ chân của hai người vừa rồi, trái tim của hắn cơ hồ ngưng đập, vừa mới vội vàng hái trái cây, không chú ý tới —— Lục Thanh Lam lại không thấy đâu.

Trái cây ôm trong ngực của hắn rơi như mưa đầy đất: “Bảo Nhi, Bảo Nhi ngươi ở đâu?” Tiêu Thiểu Giác lớn tiếng kêu.

Chẳng lẽ thời gian trong chốc lát như vậy, người của Tiêu Thiểu Huyền đã tìm tới, mang nàng đi?

Tiêu Thiểu Giác chỉ cảm thấy lạnh như băng, lớn dến giờ, hắn vẫn chưa từng sợ như vậy.

Trong lúc hắn hoang mang lo sợ, trên mặt cỏ truyền đến một tiếng “Hừ hừ”, “Ta ở chỗ này!”

Tiêu Thiểu Giác lúc này mới phát hiện, nàng lại nằm vật xuống ở trên mặt cỏ. Bởi vì cây cỏ vừa dày vừa cao, nàng lại cuộn mình thành một đoàn, hắn đói bụng đến váng đầu hoa mắt, vậy mà không nhìn thấy.

Lòng của Tiêu Thiểu Giác mới thả xuống đến trong bụng, vừa khom lưng nhặt trái cây rơi lả tả trên đất, vừa nói: “Sao ngươi lại nằm xuống? Hù chết bổn vương rồi!”

Lục Thanh Lam nói: “Ta quá đói, nằm mới thoải mái một chút.”

Tiêu Thiểu Giác cuối cùng nhặt lên hết tất cả trái cây, đưa tay kéo nàng ngồi dậy, đưa một trái cho nàng nói: “Bổn vương không có khí lực đi săn, chỉ có thể hái chút quả dại ăn.” Sau đó bản thân cũng cầm một trái bắt đầu ăn.

Lục Thanh Lam nói: “Đây là trái cây gì?”

“Không biết!”

“Không biết ngươi cũng dám ăn? Không sợ trái cây có độc sao?” Nói xong cũng liều mạng cầm lấy trái cây bắt đầu ăn.

Tiêu Thiểu Giác nói: “Ngươi không phải là sợ trái cây có độc ư, ngươi còn ăn?”

Lục Thanh Lam nói: “Có độc ta cũng phải ăn, ta sắp chết đói rồi! Làm quỷ no luôn tốt hơn quỷ chết đói! Huống chi, không phải là ngươi đã ăn sao?”

Khóe miệng Tiêu Thiểu Giác khẽ giơ lên: “Ý của ngươi là, ngươi nguyện ý đồng sinh cộng tử cùng bổn vương?”

Lục Thanh Lam liếc hắn một cái, lầu bầu nói: “Tự mình đa tình!”

Tiêu Thiểu Giác biết nàng khẩu thị tâm phi, cũng không bóc trần, chỉ là mím môi cười.

Lục Thanh Lam liên tiếp ăn mấy trái, “Quả này mặc dù có chút chát, nhưng nhiều nước, còn ăn rất ngon.” Ăn mấy trái, nàng rốt cuộc có được một ít khí lực.

Tốc độ Tiêu Thiểu Giác ăn trái cây nhanh gấp đôi nàng, hắn thật sự đói bụng lắm, hai ba ngụm một lần, nhai mấy cái, liền nuốt xuống bụng. Hắn nói: “Ngươi ăn nhiều chút, có khí lực mới có thể thoát được xa hơn một chút.”

Không đến một lát, hai người vậy mà ăn sạch toàn bộ trái cây Tiêu Thiểu Giác hái về. Lại nghỉ ngơi trong chốc lát, Tiêu Thiểu Giác cảm thấy khí lực của mình khôi phục bảy tám phần, mới nói: “Đi thôi, tối nay còn phải đến trên sườn núi nhỏ kia qua đêm.”

Lục Thanh Lam cũng khôi phục một chút khí lực, đứng lên. Tiêu Thiểu Giác mới phát hiện nàng hai chân trần, chân nhỏ mềm mại trắng như tuyết đã bị cây cỏ kéo ra không ít lỗ nhỏ, rỉ ra huyết châu trong suốt.

Mới vừa rồi nàng lại một tiếng cũng không thốt ra.

Tiêu Thiểu Giác kinh hãi: “Giày của ngươi đâu?”

Lục Thanh Lam buông tay ra: “Đại khái là lúc rơi sông bị cuốn đi!”

Tiêu Thiểu Giác thấy đôi chân nhỏ hoàn mỹ không tỳ vết của nàng chịu tội như vậy, đau lòng sắp rỉ máu rồi. “Xọet!” Hắn bỗng nhiên xé rách phía dưới xiêm y của Lục Thanh Lam một tấm vải. Xiêm y của Lục Thanh Lam vốn bị tảng đá ở trong nước sông cắt phá không ít lỗ hổng, ngược lại dễ dàng cho hắn xé rách?

Lục Thanh Lam sợ hết hồn: “Ngươi làm cái gì vậy?”

Ấm no rồi, người này không phải là ăn no sinh ra chút ý niệm bất lương gì trong đầu chứ.

Tiêu Thiểu Giác không đáp, trực tiếp ngồi xổm xuống. Bắt lấy chân nhỏ của nàng. Chân của nữ nhân là bộ vị cực kỳ tư mật, tuy nói lúc trước Tiêu Thiểu Giác không phải là chưa từng tiếp xúc qua chân của nàng, Lục Thanh Lam vẫn là xấu hổ đến hồng thấu tai: “Ngươi...”

Tiêu Thiểu Giác nhìn nàng một cái, dùng khối vải kia gói kỹ chân của nàng, buộc lại. Sau đó ngẩng đầu nhìn nàng: “Như vậy sẽ không sợ rễ cỏ cắt phải chân của ngươi nữa.”

Thì ra là làm một đôi “giày” Đơn giản cho nàng.

Ách... Trách lầm hắn!

Lục Thanh Lam có chút ngượng ngùng, ngập ngừng nói: “Cảm ơn!”

Khóe miệng Tiêu Thiểu Giác mỉm cười, dùng phương pháp giống vậy cũng làm một cái “giày” cho cái chân còn lại của nàng. Sau đó phủi tay đứng lên nói: “Bổn vương không phải loại người không chịu nổi như ngươi nghĩ!”

Lục Thanh Lam có chút không biết làm sao, lần này cùng nhau chạy trốn cái chết cùng Tiêu Thiểu Giác, sự cẩn thận và tri kỷ của Tiêu Thiểu Giác thật có chút đổi mới tam quan của nàng.

“Đi thôi!” Tiêu Thiểu Giác đỡ nàng, tiếp tục xuất phát hướng về núi nhỏ. Trên đường nghỉ ngơi hai lần, rốt cuộc đi tới trên núi nhỏ. Lúc này mặt trời đã hoàn toàn xuống núi, trời cũng tối, một trận gió lạnh thổi tới, y phục của hai người vẫn còn ẩm ướt, lại càng lạnh run.

Có núi tất có đá, đây cũng là nguyên nhân Tiêu Thiểu Giác muốn đến trên núi ban đêm. Hai người rất nhanh tìm được một chỗ trên sườn núi nhỏ, hai khối cự thạch ở chung một chỗ hiện lên tiếp nối góc 90 độ, tạo thành hai mặt che chắn tự nhiên, chắn hết gió bên ngoài, chỗ này ấm áp hơn nhiều.

Tiêu Thiểu Giác nói: “Tối nay ở nơi này qua đêm.”

Lục Thanh Lam đặt mông ngồi xuống tảng đá, nói: “Chỗ này cũng thật không tệ!”

Tiêu Thiểu Giác đã ngồi xuống bên cạnh nàng, đưa tay sửa tóc mai có chút tán loạn của nàng. Lục Thanh Lam không biết là không có khí lực, hay là nguyên nhân khác, cũng không cự tuyệt. Nàng nhắm mắt lại nói: “Vương gia, chúng ta có thể còn sống đi ra khỏi chỗ này sao?”

Tiêu Thiểu Giác nói: “Đương nhiên có thể! Có ta đây!”

Lục Thanh Lam tựa như nói mớ: “Ta lạnh quá, nếu có đống lửa sưởi thì tốt rồi.”

Tiêu Thiểu Giác dựa vào cùng một chỗ với nàng, cảm nhận được thân thể của nàng khẽ phát run, nói: “Vậy thì tạo ra đống lửa là được rồi.”

Lục Thanh Lam suy sụp nói: “Làm sao mà tạo ra a, cây đốt lửa của chúng ta sớm đã bị rơi mất rồi.”

Tiêu Thiểu Giác suy nghĩ một chút, bỗng nhiên hưng phấn nói: “Ta có biện pháp.”

Hắn đứng lên, nói với Lục Thanh Lam: “Ngươi ở chỗ này chờ ta, ta đi tìm chút cỏ khô.”

Hắn đi gần nửa canh giờ, cũng không biết tìm được từ nơi nào chút cành khô và cỏ khô, chất lại một đống.

Lục Thanh Lam nói: “Chúng ta không có mồi lửa a!”

Tiêu Thiểu Giác dễ dàng nhóm cỏ khô thành một đống, đặt ở mặt dưới tảng đá, rút bội đao ra. Vài thứ trên người hắn đều bị nước sông cuốn đi rồi, may mà vỏ đao buộc rắn chắc, còn lưu ở trên người.

Tiêu Thiểu Giác dùng bội đao chém ở trên tảng đá, lập tức toả ra một dãy đốm lửa. Lục Thanh Lam hiểu ra, đốm lửa rơi xuống cỏ khô, là có thể đốt cỏ khô.

Cái ý nghĩ này cực kỳ tốt đẹp, nhưng chân chính áp dụng, cũng không phải là dễ dàng như vậy. Tiêu Thiểu Giác thử bốn năm lần, cũng không thành công.

Lục Thanh Lam theo dõi hắn không chớp mắt, tâm cũng thót lên tới cổ họng.

Lần thứ sáu, lại là một chuỗi tia lửa khổng lồ, rơi vào cỏ khô, “Oành” một tiếng, cỏ khô rốt cuộc cháy lên.

“A —— rốt cuộc cháy rồi!” Lục Thanh Lam hưng phấn kêu lớn lên. “Vương gia, ngươi thật là lợi hại!” Ôm cánh tay của hắn, đầy mặt đều là vẻ sùng bái.

Tiêu Thiểu Giác đắc chí hài lòng, cho dù năm đó trù tính chấp chưởng Đông Xưởng và Cẩm Y Vệ, cũng không có cảm giác thành tựu như hôm nay.

Hắn dùng một cành khô cẩn thận khêu ngọn lửa, vừa đúng lúc thêm củi, lửa càng cháy càng mạnh, ngọn lửa đỏ rực chiếu sáng mặt của hai người, trong mắt hai người tràn đầy hi vọng.

Lục Thanh Lam dời một tảng đá đến ngồi bên cạnh đống lửa, để tay bên trên ngọn lửa hơ, “Thật ấm áp, thật là thoải mái a!”

Tiêu Thiểu Giác nói: “Ngươi cởi quần áo ra, để ở trên lửa hơ một chút, hơ cho khô rồi lại mặc vào, mặc như vậy đi ngủ, buổi tối hôm nay nhất định sẽ sinh bệnh.”

Lục Thanh Lam có chút xấu hổ nói: “Không cần, cứ để như vậy không có chuyện gì đâu.”