Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 165




Nghe hắn nói những lời nói đùa này, nếu là lúc trước, Lục Thanh Lam nhất định sẽ che tai đi nhanh, bây giờ trong lòng lại ngọt lịm. Tiêu Thiểu Giác thấy nàng cúi thấp đầu xuống, ngay cả cổ cũng đỏ lên, diễm lệ tuyệt luân, quả thực giống như là một nụ mân côi chớm nở trong đêm tối, nhịn không được đi ra phía trước, một tay kéo nàng ôm vào trong ngực, lại hôn xuống cái trán của nàng.

Thân thể Lục Thanh Lam giống như nai con khẽ run, thật lâu sau mới phản ứng lại, đẩy hắn ra. “Đừng làm bậy!” Nhiều người ở xa nhìn như vậy, sau này bảo nàng làm người thế nào! Nàng biết giải thích thế nào cũng là uổng công, dứt khoát cũng không giải thích nữa, vội vàng chạy trở về.

Tiêu Thiểu Giác mặc dù rục rịch trong lòng, nhưng cũng biết nơi này không phải là nơi tốt để thân mật. Tiểu cô nương thật vất vả buông lỏng trái tim, vạn nhất mình động tay đông chân lại chọc cho nàng tức giận, sinh ra những chuyện khác cũng không tốt, cho nên mặc dù rất muốn xông tới, nhấm nháp miệng nhỏ của nàng, rốt cuộc vẫn nhịn được.

Nói một câu: “Sau này mỗi ngày ta đều sẽ ở chỗ này chờ ngươi!” Cũng không biết Lục Thanh Lam có nghe hay không, đã mang theo Mặc Cúc, Mặc Hương và Đại Vân vội vã chạy.

Vệ Bân lúc này mới đi tới. “Vương gia, thời điểm không còn sớm, chúng ta cũng trở về đi thôi.”

Tiêu Thiểu Giác tâm tình vô cùng tốt khoát tay, “Không vội!”

Đuổi theo lâu như vậy, tiểu cô nương cuối cùng nhả ra rồi, đây là thời khắc cực kỳ trọng yếu trong đời này của hắn. Mặc dù ngoài mặt cũng không biểu hiện ra, nhưng trong lòng hắn cao hứng sắp nổ tung rồi. Ở lại chỗ này, một phương diện là muốn giữ dư vị một khắc hạnh phúc nhất này, một phương diện khác, là muốn hóng gió làm cho mình tỉnh táo lại.

Nếu ngày mai khiến hoàng đế, Trấn Bắc vương nhìn ra manh mối sẽ không tốt, cũng sẽ ảnh hưởng kế hoạch thi hành.

Lại nói Lục Thanh Lam trở lại lều, vội vã đuổi Mặc Cúc và Mặc Hương ra, nằm ở trên giường không làm sao ngủ được, nghĩ đến cái ôm cuối cùng của hắn, ngực của hắn ấm áp như vậy, cánh tay hắn mạnh mẽ có lực như vậy, nụ hôn của hắn ôn nhu động lòng người như vậy.

Chẳng lẽ yêu một người là cảm giác như thế sao? Thì ra là yêu là tư vị mỹ diệu như vậy sao? Sống hai đời nàng vẫn là lần đầu tiên có cảm giác như thế.

Lúc trước nàng vẫn không hiểu, có vài nữ nhân, lấy danh nghĩa tình yêu, giao ra tất cả với nam nhân không oán không hối, thậm chí không cần tính mạng, bán đứng gia tộc, hiện tại nàng mơ hồ có chút hiểu rồi.

Ngày hôm sau, Tam công chúa, Tiêu Kỳ, Lục Thanh Lam tiếp tục kết bạn đi săn. Lục Thanh Lam hôm nay phát huy dũng mãnh phi thường, lại săn được một con sói.

Tiêu Kỳ cười nói: “Bảo Nhi, ngươi có phải có chuyện gì tốt không, hôm nay lại hăng hái như vậy, một mình ngươi đánh được nhiều hơn hai người chúng ta cộng lại rồi.”

Lục Thanh Lam nói: “Kỳ tỷ tỷ nói gì đó, ta có thể có chuyện gì tốt? Coi như là có chuyện tốt, ta có thể không nói cho ngươi và Tam công chúa biết trước tiên sao?” Trong lòng nàng âm thầm tỉnh táo, người thông minh ở trong doanh địa này cũng không phải là một hai người, nếu mình không cẩn thận, rất dễ bị bọn họ nhìn thấu quan hệ của mình và Tiêu Thiểu Giác, khi đó chỉ sợ sẽ là chuyện phiền toái.

Thời điểm mặt trời xuống núi, ba người trở lại doanh địa.

Mới vừa xuống ngựa, đã có cung nữ lảo đảo đã chạy tới, “Công Chúa điện hạ không xong rồi, đại vương tử Yến quốc bị thương.”

“Ngươi nói gì?” Tam công chúa thất kinh: “Thương thế của hắn ở nơi nào? Bị thương có nặng không? Rốt cuộc là sao lại bị thương?” Liên hồi hỏi vài vấn đề.

Không đợi cung nữ kia trả lời, nàng liền vội vã chạy đi về phía doanh địa của Tưởng Tín Hồng, “Không được, ta phải mau mau đến xem Tưởng đại ca!”

Lục Thanh Lam đưa tay kéo nàng, thế nhưng vô ích. Nàng nhìn Tiêu Kỳ một cái, Tiêu Kỳ lắc đầu: “Ta không đi.”

Lục Thanh Lam gật đầu, do dự một chút, rốt cuộc không yên lòng Tam công chúa, đuổi theo.

Nàng vừa chạy vừa hỏi thăm cung nữ mật báo kia, từ trong miệng cung nữ đại khái hỏi thăm được ngọn nguồn sự tình. Tưởng Tín Hồng là bị người tính kế, suýt chút nữa mất mạng.

Thì ra là Tưởng Tín Hồng chiếm được một bãi săn không tệ, mỗi ngày đều đi nơi đó săn thú, hôm nay cũng không ngoại lệ. Hắn ở trong rừng phát hiện một con hổ trắng, liền dẫn người đuổi theo, kết quả có hai tên thích khách trốn ở trên cây, dùng nỏ cơ bắn liên tiếp về phía hắn mấy mũi tên, may mà hắn phản ứng kịp thời, tránh được tuyệt đại đa số mũi tên, nhưng bắp đùi vẫn trúng một mũi tên, mũi tên kia bôi thuốc độc, sau khi được thị vệ cứu trở về, hôn mê bất tỉnh mãi đến bây giờ.

“Tưởng đại ca, Tưởng đại ca!” Tam công chúa hô to xông ào vào trong lều của Tưởng Tín Hồng. Cửa vốn có hai gã thị vệ trông chừng, Tam công chúa xô hai người ra, hai người do dự một chút, không dám phản kháng.

Lục Thanh Lam không yên lòng, cũng đi theo vào lều trại. Vốn lều của Tưởng Tín Hồng, nàng và Tam công chúa cũng không nên đi vào như vậy, may mà đây là tại Ung Châu, lại là đi săn, nam nữ đại phòng cũng không còn nghiêm khắc như vậy.

Lục Thanh Lam đi vào lều trại, đã nhìn thấy Tam công chúa ngồi ở bên giường của Tưởng Tín Hồng, nắm tay của hắn, từng giọt nước mắt rơi xuống. “Tưởng đại ca, Tưởng đại ca ngươi làm sao vậy? Ngươi tỉnh, ngươi tỉnh nhìn ta một chút, ta là Sùng Ninh a!” Sùng Ninh là phong hào của Tam công chúa.

Gã sai vặt của Tưởng Tín Hồng đứng ở một bên vẻ mặt không hiểu.

Tam công chúa nhìn thấy Lục Thanh Lam đi vào, phảng phất như thấy được cứu tinh, hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu: “Bảo Nhi, Bảo Nhi ngươi mau tới! Mau giúp ta nhìn Tưởng đại ca xem, Tưởng đại ca hắn rốt cuộc là thế nào?”

Lục Thanh Lam nhìn thấy bộ dáng này của Tam công chúa, trong lòng cực kỳ khó chịu. Nàng đi tới bên cạnh Tam công chúa, nói với nàng chuyện của Tưởng Tín Hồng một lần.

Tam công chúa nhảy lên: “Vậy còn chờ gì, còn không gọi thái y.”

Gã sai vặt của Tưởng Tín Hồng nói: “Tiểu nhân đã phái người đi mời thái y rồi.”

Đang nói, Tưởng Tín Hồng bỗng nhiên rên rỉ một tiếng, mở mắt ra, cũng không biết có phải bị Tam công chúa khóc tỉnh hay không.

Tam công chúa không khỏi vui mừng, “Tưởng đại ca, thật tốt quá, ngươi đã tỉnh!”

Tưởng Tín Hồng đảo mắt, nhìn thấy Tam công chúa mặt lê hoa đái vũ, lại nhìn Lục Thanh Lam bên cạnh Tam công chúa một chút, nữ hài tử hắn tâm tâm niệm niệm không có ở trước mặt, trong mắt của hắn hiện lên vẻ thất vọng. Hắn ho khan một tiếng: “Công Chúa điện hạ, tại sao lại là ngươi?”

Tam công chúa nói: “Tưởng đại ca ngươi yên tâm đi, ta nhất định van xin phụ hoàng tìm thái y tốt nhất cứu ngươi.”

Tưởng Tín Hồng khó khăn giật khóe miệng cười cười: “Cảm ơn lòng tốt của công chúa.”

Lục Thanh Lam không nhịn được nói: “Tưởng đại ca, rốt cuộc là người nào muốn hại ngươi?”

Tưởng Tín Hồng cười khổ một cái: “Mặc dù ta không bắt được tên thích khách kia, nhưng trong đại doanh này, ngoại trừ Tưởng Tín Du, còn có ai hi vọng ta chết như vậy?”

Hai huynh đệ đang tranh đoạt vương vị Yến quốc, đã đến tình cảnh thủy hỏa bất dung.

Lục Thanh Lam đang muốn nói chuyện, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân, có thái giám lớn tiếng nói: “Hoàng thượng giá lâm!”

Mọi người sợ hết hồn, Tam công chúa và Lục Thanh Lam đồng thời đứng dậy, liền thấy Gia Hòa đế mặc một thân long bào màu xanh nhạt, không mang mũ, dưới vòng vây một đám hoàng tử đi vào trong lều của Tưởng Tín Hồng, mọi người vội vàng quỳ xuống tiếp giá.

Gia Hòa đế nhìn thấy Tam công chúa và Lục Thanh Lam, rõ ràng ngẩn ra: “Hai người các ngươi sao lại ở đây?”

Tam công chúa căn bản là không trả lời hắn, mà nước mắt lưng tròng nói: “Phụ hoàng, van xin ngươi nhất định phải an bài thái y tốt nhất, cứu Tưởng đại ca!”

Hoàng đế khoát tay, “Những chuyện này ta tự nhiên sẽ xử lý, ngươi trước đứng sang một bên đi.”

Sau lưng Hoàng đế, đi theo Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử cùng với mấy vị hoàng tử tứ, ngũ, cửu, thập. Tiêu Thiểu Giác thấy Lục Thanh Lam đã ở nơi này của Tưởng Tín Hồng, không khỏi sinh lòng ghen tức, hung hăng trợn mắt nhìn nàng một cái.

Đồ nam nhân keo kiệt! Lục Thanh Lam chỉ làm như không nhìn thấy.

Tưởng Tín Hồng giãy dụa kiến lễ cho Gia Hòa đế, Gia Hòa đế khoát tay: “Ngươi bị thương thành bộ dáng này rồi, cũng không cần phải giữ lễ tiết.” Hoàng đế nói xong khoát tay, mấy vị thái y liền thay phiên tiến lên trị liệu cho Tưởng Tín Hồng, lại cùng thương lượng.

Qua khoảng gần nửa canh giờ, mấy vị thái y thương lượng xong, mới bẩm báo với hoàng đế, “Bệ hạ, độc trong người đại vương tử hết sức kỳ lạ, tựa hồ là chất lỏng của loại cây nào đó.”

Hoàng đế hỏi: “Là dịch của loại cây nào?”

Một lão thái y râu mép hoa râm trong nói: “Tựa hồ là độc dịch của độc tiễn mộc. Loại này vi thần cũng chỉ mới xem qua ở trong sách thuốc, cụ thể khắc chế như thế nào, cần từ từ nghiên cứu.”

Tam công chúa nhất thời liền nóng nảy: “Trị không được vậy làm sao bây giờ?”

“Cây kiến huyết phong hầu?” Tưởng Tín Hồng lẩm bẩm nói. “Vậy mà là độc tiễn mộc!”

Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử và Tiêu Thiểu Giác mấy hoàng tử kiến thức rộng rãi nhìn nhau mấy lần, trong mắt cũng lộ ra thần sắc ngưng trọng.

Độc tiễn mộc là một loại thực vật hết sức kỳ lạ, vỏ cây hoặc nhánh cây của loại cây này sau khi nứt ra, sẽ chảy ra một loại chất lỏng màu trắng ngà, có kịch độc, cả người lẫn vật sau khi dùng, sẽ bởi vì trái tim tê liệt mà chết. Cây này chỉ mỗi Yến quốc có, Tề, Chu, Lương cũng không có, thái y đương nhiên cũng không có biện pháp cứu hắn.

Quân đội của Yến quốc thường xuyên đem loại này chất lỏng bôi lên cung tên, dùng để gia tăng sát thương.

Tưởng Tín Hồng lẩm bẩm nói: “Quả nhiên là hắn! Quả nhiên là hắn!” Hai gã thích khách kia mặc dù không bắt được, nhưng có thể có loại tên độc này, ngoại trừ Tưởng Tín Hồng, cũng chỉ có Tưởng Tín Du. Mọi người vốn ban đầu đã hoài nghi hắc thủ phía sau màn ám sát Tưởng Tín Hồng chính là Tưởng Tín Du, hiện tại lại càng tin tưởng không nghi ngờ.

Hoàng đế cũng hiểu được đạo lý này, sắc mặt hắn trầm xuống: “Ở trên địa bàn của Đại Tề ta, Tưởng Tín Du dám động thủ không kiêng sợ như vậy, thật là ghê tởm!” Hắn dù sao cũng là hoàng đế của một nước, nóng giận cũng vô cùng khí thế.

Tiêu Thiểu Giác nói: “Nếu là độc của độc tiễn mộc do Yến quốc các ngươi chế tạo, chính ngươi không có biện pháp giải độc sao?”

Tưởng Tín Hồng nói: “May mắn là lúc ta rời đi Yến đô cũng mang đi một tí giải dược của độc tiễn mộc.” Nói xong liền phân phó gã sai vặt lấy ra giải dược.

Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Giải dược là một loại dung dịch màu xanh biếc, Tưởng Tín Hồng vốn trúng tên cũng không nghiêm trọng, sau khi dùng giải dược, trạng thái toàn thân đều tốt hơn nhiều.

Gia Hòa đế yên lòng, “Ngươi dưỡng thương cho tốt, trẫm về hành doanh trước.”

“Hoàng thượng khoan đã!” Tưởng Tín Hồng đột nhiên nói: “Tưởng Tín Du to gan lớn mật như thế, công khai khiêu khích uy phong của Đại Tề, chỉ ỷ vào Chu quốc cho hắn chỗ dựa phía sau. Kính xin hoàng thượng nhất định phải làm chủ cho vi thần a!”

Hoàng đế khoát tay: “Ngươi dưỡng tốt thương yhế trước, chuyện này trẫm tự nhiên sẽ làm chủ cho ngươi!”

Gia Hòa đế mang theo một đám các hoàng tử ra khỏi lều trại, đi tới một tòa cung điện trong hành cung. Mới vừa ngồi xuống, Nhị hoàng tử liền vội khó dằn nổi nói: “Đúng a phụ hoàng! Tưởng Tín Du công khai tại kỳ đi săn động thủ với đại vương tử, hiển nhiên không để Đại Tề chúng ta vào mắt. Không giết uy phong của hắn, sao hiển lộ uy nghi của Đại Tề ta. Phụ hoàng, ngài không nên do dự nữa, nên đáp ứng thỉnh cầu của đại vương tử, trực tiếp phái binh trợ giúp đại vương tử Cướp lấy vương vị đi.” Hắn vẫn tích cực đẩy mạnh Đại Tề trực tiếp dùng vũ lực trợ giúp Tưởng Tín Hồng cướp lấy vương vị, tăng cường khống chế đối với Yến quốc, thuộc phái cương quyết.

Chính kiến của Đại hoàng tử ngược lại với hắn. Đại hoàng tử nói: “Phụ hoàng, chuyện xuất binh liên lụy rất lớn, hiện giờ Chu quốc cường đại, phương bắc lại có Hồ tộc rục rịch, một khi khai chiến, hậu quả thật khó đoán trước, kính xin phụ hoàng nhất định phải nghĩ lại.” Đại hoàng tử là điển hình của phái lung lạc, hi vọng quốc gia khôi phục nguyên khí, không nên mở đường chiến tranh.

Gia Hòa đế vốn là có nghiêng về Đại hoàng tử, nhưng hôm nay xảy ra chuyện như vậy, hắn thân làm một hoàng đế của đại quốc, cũng là người sĩ diện, thái độ liền có chút dao động.

Tiêu Thiểu Huyền mỉm cười nói: “Bị cưỡi ở trên cổ ỉa ra, còn sợ này sợ kia, đại ca cũng không tránh khỏi quá mức nhát gan. Nhi thần cũng không cần bao nhiêu người, phụ hoàng cho nhi thần ba ngàn Vũ lâm quân, nhi thần định giúp đỡ đại vương tử đoạt lấy vương vị.” Ít nhất biểu hiện ra hắn là Nhị hoàng tử đảng đáng tin, lúc này đương nhiên giúp đỡ Nhị hoàng tử nói chuyện.

Hoàng đế bị nói có chút dao động, hắn lại nhìn Tiêu Thiểu Giác một cái: “Lão Cửu, ngươi có ý kiến gì không?” Năng lực Tiêu Thiểu Giác rất mạnh, lại nắm giữ nguồn tình báo, bởi vậy lời của hắn nói trên ý nào đó còn lực ảnh hưởng với hoàng đế hơn Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử.

Tiêu Thiểu Giác thản nhiên nói: “Phái binh hay không phái binh, tại sao không đợi tra rõ là ai muốn hại Tưởng Tín Hồng rồi hãy nói.”

Nhị hoàng tử nói: “Nói rõ ra chính là Tưởng lão tam động tay, còn có gì để tra sao?”

Tiêu Thiểu Giác nói: “Ta thấy chưa chắc! Có thể tinh chế độc tiễn mộc, ngoại trừ Tưởng Tín Du, còn có một người.”

Tiêu Thiểu Vĩ trầm tư chốc lát nói: “Ngươi là nói bản thân Tưởng Tín Hồng?”

Tiêu Thiểu Huyền nói: “Tưởng Tín Hồng chẳng lẽ điên rồi sao, phái người tự bắn mình một mũi tên? Hắn làm như vậy là vì cái gì?”

Tiêu Thiểu Giác nói: “Bổn vương nghe nói, độc tính của độc tiễn mộc cực kỳ mạnh mẽ, một giọt có thể độc chết mười chiến mã cường tráng. Tưởng Tín Hồng trúng loại độc chất này, lại vừa vặn không bị độc chết, hơn nữa vừa vặn lại mang bên mình giải dược, đây có phải là quá mức trùng hợp hay không?”

Tiêu Thiểu Vĩ vỗ tay một cái, “Ta hiểu rồi. Tưởng Tín Hồng đây là chơi chúng ta một chiêu khổ nhục kế. Dùng biện pháp này chọc giận phụ hoàng và các vị ca ca, chúng ta cảm thấy bị Tưởng Tín Du vũ nhục, tự nhiên sẽ phái binh giúp hắn cướp lấy vương vị. Tiểu tử này lúc nào trở nên giảo hoạt như thế?”

Lúc trước mọi người cũng không nghĩ tới loại khả năng này, nhất thời tất cả đều sửng sốt.

Gia Hòa đế cuối cùng nói: “Lão Cửu nói có đạo lý, chuyện này liền giao cho ngươi đi điều tra.”

Từ lúc Tưởng Tín Hồng bị thương, Tam công chúa không đi săn, mỗi ngày đều chạy đến lều của Tưởng Tín Hồng vài chuyến. Lục Thanh Lam không muốn để cho nàng và Tưởng Tín Hồng ở chung một chỗ, nhưng Tam công chúa là một kẻ đầu óc chết, chuyện tình nàng nhận định tám con ngựa cũng kéo không lại, Lục Thanh Lam ngoại trừ lo lắng suông, không có chút biện pháp nào.

Một ngày kia, Lục Thanh Lam đi tới trong lều của Tưởng Tín Hồng. Đã nhìn thấy Tam công chúa đang cùng một vị tỳ nữ tranh đoạt chén thuốc. Tỳ nữ kia nói: “Công chúa là khách quý, xin ngài nghỉ ngơi thật tốt. Những chuyện mớm thuốc này, hãy để cho nô tỳ.”

Tam công chúa nói: “Tưởng đại ca bị bệnh, ta hầu hạ hắn uống thuốc thì thế nào, ngươi mau buông tay, lệnh của Bổn công chúa ngươi cũng dám không nghe?”

Cung nữ kia nghe nàng nói như vậy, không dám làm trái, liền buông lỏng tay.

Tưởng Tín Hồng có chút ngượng ngùng, nói với Tam công chúa: “Công Chúa điện hạ, ngài như vậy thật đúng là giảm thọ vi thần rồi.”

Tam công chúa không nói lời gì nhấn Tưởng Tín Hồng trở về trên giường, dùng thìa bạc từng thìa đút hắn uống thuốc. Vẻ mặt Tưởng Tín Hồng hết sức khó xử, Tam công chúa nhưng lại là bộ mặt hạnh phúc.

Đợi Lục Thanh Lam và Tam công chúa cùng đi ra, nàng có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Ngươi là công chúa, nịnh bợ thấp kém lấy lòng hắn như vậy, tôn nghiêm của ngươi có muốn nữa hay không?”

Tam công chúa thở dài một hơi nói: “Ta thích hắn, thật lâu thật lâu lúc trước đã thích hắn. Ta thích hắn, ta sẽ đối tốt với hắn, ta không cách nào giấu diếm chân tâm của ta. Ta là một người như vậy!”

Lục Thanh Lam đột nhiên cảm giác được không còn lời nào để nói. Có nhiều phương diện, thật ra Tam công chúa so với người trọng sinh nàng đây, tốt hơn nhiều.

Đến buổi tối, trong lều của Tưởng Tín Hồng rốt cuộc yên tĩnh lại. Hắn nhắm mắt lại, đang muốn ngủ thật say, chỉ nghe thấy một trận tiếng bước chân vội vã truyền đến. Trong lòng Tưởng Tín Hồng cả kinh, sư gia của hắn gia đã quỳ trước mặt hắn nói: “Điện hạ, không xong, không thấy Trương Đại.”

Trương Đại, chính là tên trốn trên tàng cây bắn lén hắn, đúng là hắn an bài.

Tưởng Tín Hồng kinh hãi: “Chuyện gì xảy ra?”

Sư gia nói: “Có người nhìn thấy Trương Đại bị người của Cẩm y vệ bắt đi.”

Sắc mặt Tưởng Tín Hồng đại biến, “Không ngờ Khánh vương điện hạ bản lãnh như vậy, ta thật là xem thường hắn!”

Sư gia nói: “May mà Vương Tần còn đang trong tay chúng ta, mà Trương Đại trung tâm với điện hạ, hắn là quả quyết sẽ không bán điện hạ.”

Tưởng Tín Hồng nói: “Ngươi biết cái gì, hình phạt của Cẩm Y Vệ thật sự thật đáng sợ, cho dù thần tiên tiến vào hình thất của bọn hắn, cũng phải mở miệng.”

“Vậy làm sao bây giờ?”

Tưởng Tín Hồng khổ sở nói: “Lần này sợ rằng trộm gà không được còn mất nắm gạo, chẳng lẽ ông trời đã định, Tưởng Tín Hồng ta cả đời sẽ phải chẳng làm nên trò trống gì sao?” Hắn thật sự không cam lòng.

Sư gia tự hỏi đối sách, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói: “Điện hạ, tiểu nhân ngược lại có biện pháp.”

“Nói mau, là chủ kiến gì!”

“Khánh vương điện hạ luôn thân thiết với Tam công chúa, Tam công chúa lại tình thâm với điện hạ, nếu là điện hạ tìm cách khiến Tam công chúa ra mặt nói thay ngài, nói không chừng Khánh vương điện hạ mềm lòng, sẽ giúp ngươi giấu diếm chuyện này. Huống chi Tam công chúa cũng được Gia Hòa đế cực kỳ sủng ái, điện hạ nếu có thể lấy được Tam công chúa, thật sự là chuyện một vốn bốn lời.”

Trên mặt Tưởng Tín Hồng âm tình bất định, cuối cùng dùng sức gật đầu.

Trong mấy ngày kế tiếp, bởi vì có giải dược, độc của Tưởng Tín Hồng rất nhanh liền hóa giải, bệnh của hắn cũng tốt lên cực kỳ nhanh. Kèm theo thân thể của hắn mỗi ngày như một ngày, tình cảm của hắn và Tam công chúa ngày càng tăng lên.

“Hắn hôm nay cười với ta!”

“Hắn hôm nay đi tản bộ với ta ở bờ sông nữa!”

“Hắn hôm nay nói cho ta biết hắn thích ta!”

Tam công chúa vui vẻ giống là một con chim nhỏ, cần gấp một người chia sẻ vui sướng của nàng, mỗi ngày đều sẽ báo cáo với Lục Thanh Lam tiến triển của hai người. Lục Thanh Lam cũng cao hứng thay nàng. Không ngờ tình yêu nàng đau khổ truy tìm nhiều năm, lại dễ dàng đạt được như vậy.

Lục Thanh Lam làm hảo hữu cũng cảm thấy cao hứng.

Đây chính là nhờ chân thành, kiên định đi!

Ngày hôm đó Lục Thanh Lam đang ở trong lều lật xem da lông tuyết hồ lúc trước Uyển Thanh đưa tới, Tiêu Kỳ đã đến. “Kỳ tỷ tỷ tới rồi.” Nàng thả da trong tay ra, đi tới lôi kéo cánh tay của Tiêu Kỳ, hai người ngồi ở trên giường.

“Đang làm gì đấy?” Tiêu Kỳ cười hỏi.

“Tam công chúa tặng ta mấy tấm da tuyết hồ, nói là cực kỳ hiếm. Ta cùng Mặc Cúc các nàng nghiên cứu một chút, xem làm thành cái gì thì tương đối thích hợp.”

Tiêu Kỳ lấy ra nhìn một chút, nói: “Quả nhiên là thượng phẩm, làm thành khăn quàng có chút đáng tiếc. Nếu nhiều thêm mấy khối, làm thành một kiện áo choàng da thì tốt rồi.”

Hai người nói mấy câu nhàn thoại, Tiêu Kỳ lời nói xoay chuyển: “Tam công chúa gần đây cũng không tìm chúng ta săn thú nữa, bỏ lại hai người chúng ta rất nhàm chán.” Nàng giảm thấp thanh âm, thấp giọng hỏi: “Tam công chúa có phải cùng Tưởng đại ca...”

Lục Thanh Lam cười hì hì: “Kỳ tỷ tỷ luôn luôn quang minh lỗi lạc, sao cũng quan tâm những bát quái này?”

Tiêu Kỳ nói: “Ta chỉ là quan tâm Tam công chúa thôi. Bảo Nhi ngươi nói cho ta biết, hai người bọn họ có phải hay không...”

Lục Thanh Lam gật đầu: “Tam công chúa tuy nói có chút không để ý lễ pháp thế tục, nhưng ta thấy nàng hạnh phúc vui vẻ như vậy, ta cũng có chút không nỡ khuyên nàng.”

Tiêu Kỳ lắc đầu: “Ta không phải là ý kia. Ta là có chút lo lắng Tam công chúa.”

Lục Thanh Lam lại cũng không lo lắng: “Tưởng đại ca cùng chúng ta lớn lên, nhân phẩm của hắn vẫn là đáng tin tưởng.”

Tiêu Kỳ nói: “Người luôn sẽ thay đổi.”

“Kỳ tỷ tỷ có phải biết cái gì hay không?” Lục Thanh Lam không khỏi có chút giật mình, nàng biết tính tình của Tiêu Kỳ, không phải có bằng chứng cụ thể, nàng chắc chắn sẽ không nói lung tung.

Tiêu Kỳ nói: “Chuyện này ta vốn không nên nói... ” Tưởng Tín Hồng vẫn rất thích nàng, nàng ngại tình ngay lý gian, lúc này giữ miệng không nói là lựa chọn tốt nhất, nếu không sợ rằng làm không tốt sẽ ảnh hưởng tình cảm của nàng và Lục Văn Đình. “... Nhưng chuyện này liên lụy tới hạnh phúc của Tam công chúa, ta lại không thể không nói.”

“Ngươi rốt cuộc biết cái gì?”

Tiêu Kỳ do dự chốc lát, liền nói tình cảnh lần gặp mặt cuối cùng với mình.

Lục Thanh Lam nghe được trợn mắt há mồm: “Ngươi là nói, Tưởng Tín Hồng sở dĩ thích ngươi, là bởi vì ngươi và cung nữ lớn tuổi bảo vệ hắn bộ dạng rất giống?” Lục Thanh Lam hiểu được, Tưởng Tín Hồng loại này gần như một loại bệnh hoạn “Luyến mẫu” trong lòng, sợ là rất khó thay đổi.

Tiêu Kỳ thấy nàng hiểu ý của mình, thở phào nhẹ nhõm: “Nhưng bộ dạng Tam công chúa và ta hoàn toàn không có bất kỳ tương tự...”

“Nói cách khác, Tam công chúa và cung nữ kia hẳn là cũng không có chỗ tương tự? Như vậy Tưởng Tín Hồng căn bản là không thích Tam công chúa, hắn rất có thể là đang lợi dụng nàng?” Lục Thanh Lam không phải nữ tử khuê các bình thường, ánh mắt của nàng xa, hiểu được Tưởng Tín Hồng hiện giờ đang tranh đoạt vương vị cùng Tưởng Tín Du, chính là lúc cần Đại Tề trợ lực nhất, mà Tam công chúa cũng có sức ảnh hưởng với hoàng đế với Cửu hoàng tử, Tưởng Tín Hồng từ mục đích chính trị, lấy lòng Tam công chúa thật sự là việc không thể bình thường hơn.