Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 157




Nha đầu Trân Châu này ngày thường hay nói lời lảm nhảm, còn đang nói liên miên cằn nhằn: “Trương cô nương ngày thường là một cô nương ấm áp khéo léo, có tri thức hiểu lễ nghĩa bao nhiêu, hôm nay sao lại vội vội vàng vàng, giống như là làm việc gì trái với lương tâm?”

Lúc này Trân Châu bỗng nhiên nói: “Quận chúa, ngươi mau nhìn, nữ nhân này, không phải là đêm hôm đó...” Tiêu Kỳ mãnh liệt ngẩng đầu, nhìn thấy bóng lưng lảo đảo của Trương Tư Tuệ cùng bóng lưng nữ nhân thần bí lúc trước hợp hai làm một.

Nàng lẩm bẩm: “Không sai, là nàng! Chính là nàng!”

Trân Châu nói: “Ta nhớ ra rồi, nha hoàn vừa rồi bên người nàng chính là nha hoàn kia, mặc dù vẫn cúi thấp đầu, nhưng nô tỳ vẫn là nhận ra, chính là nha hoàn mặc bối tử màu tím ngày đó.”

Nàng tại sao phải có hà bao giống nhau Lục Văn Đình, hay là nói, hà bao kia của Lục Văn Đình, căn bản chính là nàng đưa cho hắn? Tiêu Kỳ nhớ tới mấy ngày hôm trước dưới tàng cây cây cọ của nhị phòng hai bóng người thân mật, chỉ cảm thấy trong lòng lạnh như băng.

Trân Châu thấy sắc mặt Tiêu Kỳ trắng bệch, bộ dạng lung la lung lay, sắp ngã xuống, vội vươn tay đỡ nàng: “Quận chúa!”

Tiêu Kỳ chỉ cảm thấy một phút đồng hồ cũng không muốn ở lại chỗ này, “Đi thôi, chúng ta đi mau! Rời khỏi nơi này thôi, rời khỏi Hầu phủ!”

Trân Châu không dám hỏi nhiều, đỡ nàng ra khỏi nhị phòng, trèo lên lên xe ngựa.

Lúc này trong Y Lan tiểu trúc của Lục Thanh Lam, thêm một người, chính là Lục Văn Đình. “Kỳ muội muội đâu rồi, sao lại không có ở chỗ này?”

Lục Thanh Lam bĩu môi: “Ca ca nói chuyện có thể đừng trực tiếp như vậy không, mở miệng liền hỏi Kỳ tỷ tỷ, ngươi nói cô muội muội này làm sao chịu nổi a.”

Lục Văn Đình sờ cằm hắc hắc cười, không mặt không da nói: “Không phải là vì ta nhớ nàng sao? Ngày hôm trước Ngũ muội muội thành thân, ta ở cửa đợi nàng nửa canh giờ, vẫn không gặp được nàng.” Cho nên mới cầu Lục Thanh Lam hôm nay mời Tiêu Kỳ tới. Vốn Lục Văn Đình tính xong xuôi, đợi hai người chơi một lát, hắn giả vờ không biết, đến nơi này của muội muội vô tình gặp được Tiêu Kỳ, ai biết Tiêu Kỳ lại không có ở đây.

Từ lúc hai người định ra hôn sự, Lục Văn Đình phát hiện mình càng nhớ nàng. Lại vội khó dằn nổi hỏi: “Kỳ muội muội đâu?”

Lục Thanh Lam khinh thường nhìn vị ca ca trọng sắc khinh hữu này nhà mình, tức giận nói: “Kỳ tỷ tỷ đi ra ngoài tản bộ, xem chừng sắp trở lại rồi. Ngươi lát nữa nhất định phải biểu hiện tự nhiên một chút, ngàn vạn đừng để bị Kỳ tỷ tỷ nhìn ra ngươi là cố ý tới, nếu không nàng sẽ trách ta!”

Lục Văn Đình gật đầu. Hai huynh muội câu có câu không trò chuyện, Mặc Cúc vội vã chạy vào: “Cô nương, quận chúa đi rồi!”

“Đi rồi? Xảy ra chuyện gì?” Lục Thanh Lam kinh hãi: “Nàng sao lại không nói với ta một tiếng đã đi? Son ta đưa cho nàng còn chưa mang đi đâu?”

“Nô tỳ cũng không biết là chuyện gì xảy ra. Là Trân Châu cô nương phái tiểu nha đầu tới báo tin, nói là quận chúa bỗng cảm thấy khó chịu, liền trở về phủ rồi.”

Lục Văn Đình nghe nói Tiêu Kỳ thân thể khó chịu, trực tiếp đứng lên: “Ta đi xem xem!” Đưa tay cầm lấy hộp son Lục Thanh Lam đưa cho Tiêu Kỳ.

“Ca ca!” Lục Thanh Lam kêu hắn một tiếng, hắn mắt điếc tai ngơ, vội vã đi.

Hắn mang theo gã sai vặt chạy tới nhị môn hỏi, mới biết được xe ngựa của Tiêu Kỳ đã sớm xuất phát. Lục Văn Đình lúc này bảo gã sai vặt dẫn ngựa lại đây cho mình.

Gã sai vặt có chút khó xử: “Thiếu gia, thương thế của ngươi còn chưa khỏe đâu, đại phu không cho ngươi cưỡi ngựa!”

Lục Văn Đình đá hắn một cước: “Ít nói nhảm, nhanh đi dắt cho gia.”

Gã sai vặt đành phải dắt ngựa tới cho hắn, Lục Văn Đình phóng ngựa bay như tên bắn, đuổi theo một hồi, rốt cuộc nhìn thấy xe ngựa của vương phủ phía trước.

Trân Châu và Tiêu Kỳ đang ngồi trong xe ngựa, nghe thấy tiếng vó ngựa, vén rèm xe lên nhìn ra ngoài, liền thấy Lục Văn Đình mặc một áo choàng màu xanh ngọc đuổi theo phía sau.

Trân Châu hưng phấn nói: “Là Lục Tam gia! Lục Tam gia đuổi theo.”

Trong lòng Tiêu Kỳ hơi động một chút, vừa muốn gặp hắn, lại có chút sợ thấy hắn.

Trân Châu hỏi: “Quận chúa, làm sao bây giờ, chúng ta có gặp hắn không?”

Tiêu Kỳ vẫn chưa trả lời, Lục Văn Đình đã đuổi theo, lớn tiếng nói: “Kỳ muội muội, trong xe ngựa phía trước chính là Kỳ muội muội sao?”

Tiêu Kỳ suy nghĩ một chút, bảo Trân Châu phân phó phu xe dừng xe. Lục Văn Đình cũng ghì ngựa, Tiêu Kỳ vén rèm xe, thản nhiên kêu một tiếng: “Lục Tam ca!”

Lục Văn Đình có chút tham lam nhìn Tiêu Kỳ xinh đẹp trước mặt. Tiêu Kỳ bị ánh mắt sáng quắc của hắn nhìn đến sắc mặt trở nên hồng, không dám đối mặt cùng hắn, rũ mắt xuống nói: “Lục Tam ca có chuyện gì sao?”

Lục Văn Đình đã sớm nghĩ cớ, “Ngươi thân thể khó chịu, đi vội vàng, quên mang cái này rồi.” Nói xong từ trong tay áo lấy ra một hộp son “Là Bảo Nhi bảo ta đưa cái này cho ngươi.”

Trân Châu bước lên phía trước cầm hộp son kia, đưa tới trên tay Tiêu Kỳ. Tiêu Kỳ vuốt vuốt hộp son kia, thấp giọng nói: “Cảm ơn Lục Tam ca.”

Cái gì mà Lục Thanh Lam bảo hắn tới  đưa son, căn bản là lấy cớ. Tiêu Kỳ đương nhiên biết rất rõ, hắn chính là muốn gặp mặt mình. Nhất thời trong lòng có chút phức tạp.

Lục Văn Đình chà xát tay: “Quan hệ của chúng ta như vậy, cám ơn cái gì chứ?”

Tiêu Kỳ nghe hắn nói trắng ra, mặt càng đỏ hơn. Lục Văn Đình nhìn thấy người trong lòng, hưng phấn không thôi, nhất thời không chú ý tới chỗ khác thường của nàng. Hắn nói: “Vừa rồi nghe nha hoàn nói ngươi thân thể không thoải mái, là bị bệnh sao?” Trong giọng nói tràn đầy quan tâm.

Tiêu Kỳ nghe được trong lòng ấm áp, nói: “Chỉ là có chút váng đầu, không có gì đáng ngại, về nhà nghỉ ngơi một chút là tốt.”

Lục Văn Đình nói: “Vẫn nên mời thái y xem cho ngươi một cái, ngàn vạn không được khinh thường.”

Tiêu Kỳ “Ừ” một tiếng. Bỗng nhiên nói: “Lục Tam ca, có chuyện ta muốn hỏi ngươi.”

Lục Văn Đình nói: “Có lời gì, ngươi cứ hỏi?”

Tiêu Kỳ nói: “Lời hứa lần trước của ngươi với ta, còn tính sao?”

Lục Văn Đình có chút nghĩ không ra: “Hứa hẹn cái gì?”

Tiêu Kỳ ngập ngừng một chút, vẫn nói: “Ngươi đã đáp ứng ta, cả đời chỉ trông coi một mình ta, giống như phụ vương ta đối với mẫu phi ta vậy!”

Lục Văn Đình cười ha ha: “Ta cho là ngươi nói cái gì, thì ra là là chuyện này. Ngươi yên tâm đi, lời Lục Văn Đình ta nói ra, còn không tính sao! Ngươi nếu vẫn chưa yên tâm, ta có thể thề với trời!”

Tiêu Kỳ nghĩ đến cái hà bao giống như đúc của Trương Tư Tuệ kia, trong lòng ngăn được khó chịu. Nàng vốn muốn cho Lục Văn Đình một cơ hội, để hắn thẳng thắn, kết quả hắn hết lần này tới lần còn khác mạnh miệng như vậy. Tiêu Kỳ chỉ cảm thấy thất vọng, xoát một cái buông rèm xe xuống. Phân phó phu xe: “Chúng ta đi thôi.”

Lục Văn Đình bị vứt lại ở đó, nhất thời có chút không hiểu.

Trong Y Lan tiểu trúc tay nhỏ bé của Lục Thanh Lam nâng cằm lên, lâm vào trầm tư. Liên tiếp hai lần, biểu hiện của Tiêu Kỳ cực kỳ cổ quái, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Nàng kêu Mặc Hương đi vào: “Ngươi đi tra một chút, Kỳ tỷ tỷ hôm nay ra khỏi Y Lan tiểu trúc, có gặp phải chuyện gì hoặc là gặp gỡ người nào hay không?”

Mặc Hương đi không bao lâu, liền quay lại bẩm. “Cô nương, nô tỳ hỏi rõ, quận chúa từ tịnh phòng phòng đi ra ngoài tản bộ, vừa lúc đụng phải Trương cô nương, Trương cô nương đi rất gấp, đụng phải quận chúa, còn đánh rơi hà bao treo bên hông.”

Lục Thanh Lam lẩm bẩm nói, “Trương Tư Tuệ?” trước mắt nàng không khỏi hiện ra nụ cười ấm áp khéo léo của Trương Tư Tuệ. Không hề nghi ngờ, Trương Tư Tuệ là một cao thủ che dấu cảm xúc. Tất cả tiểu thư Trường Hưng Hầu phủ này, ở phương diện này không ai có thể theo kịp nàng.

Nàng dù ngụy trang giỏi thế nào, cũng có lúc lộ ra tình cảm thật, Lục Thanh Lam vẫn từng từ trong ánh mắt nàng nhìn về phía Lục Văn Đình, bắt được nhè nhẹ lửa nóng. Tâm tư của nàng với Lục Văn Đình có lẽ giấu diếm vô cùng sâu, nhưng cũng không thể dấu diếm được Lục Thanh Lam.

Chẳng lẽ, là Trương Tư Tuệ ở giở trò quỷ?

Trong tiểu viện của Trương Tư Tuệ. Nàng ngồi ở trên giường quý phi, tâm sự nặng nề.

Thúy Kiều cẩn thận đứng ở một bên, nói: “Cô nương, kế hoạch của chúng ta có thể thành công sao?”

Trên mặt Trương Tư Tuệ lộ ra một tia mệt mỏi: “Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, chỉ hi vọng lần này, lão thiên gia có thể đứng về phía ta.”

Cách mấy ngày, Lục Thần và Kỷ thị đến Nghiễm Trữ Vương phủ “thỉnh kỳ”. Nếu nói thỉnh kỳ chính là hai nhà thương lượng định ra hôn kỳ. Vốn cho rằng canh thiếp cũng đã trao đổi rồi, thỉnh kỳ tất nhiên là không có vấn đề gì.

Kết quả Tiêu Ninh mũi không mũi mắt không mắt khiến hai vợ chồng bị chế giễu một trận, mọi người tan rã trong không vui. Lục Văn Đình sau khi nghe nói, gấp đến độ giơ chân, lại tìm đến Y Lan tiểu trúc tìm Lục Thanh Lam tìm cách cho hắn. Lục Thanh Lam nhớ tới Trương Tư Tuệ, quyết định tự mình đi Nghiễm Trữ  vương phủ một chuyến, giáp mặt hỏi Tiêu Kỳ một câu.

Vừa vào phòng của Tiêu Kỳ, đã ngửi thấy một cỗ mùi thuốc. Nhìn thấy Trân Châu đang bưng chén thuốc, từng muỗng từng muỗng đút Tiêu Kỳ uống thuốc.

Lục Thanh Lam kinh hãi: “Không phải nói chỉ là cháng váng đầu thôi ư, sao lại thực sự bị bệnh?”

Tiêu Kỳ ngẩng đầu nhìn nàng một cái, hữu khí vô lực nói: “Bảo Nhi ngươi đã đến rồi.” Lục Thanh Lam đi tới trước giường của nàng, đưa tay thăm trán của nàng, quan tâm nói: “Rốt cuộc là bệnh gì, có tìm thái y xem cho ngươi hay không?”

Không đợi Tiêu Kỳ nói chuyện, Trân Châu liền quệt mồm giành nói: “Quận chúa đây là tâm...”

Tiêu Kỳ trừng mắt nhìn nàng một cái: “Câm miệng! Ngươi ở đây nói bậy bạ gì đó?”

Trân Châu ủy khuất ngậm miệng lại.

Lục Thanh Lam cũng là cực kỳ quen thuộc với Trân Châu, cười cầm chén thuốc từ trong tay nàng qua, nói với nàng: “Còn không đi tìm trà ngon trân quý của quận chúa nhà đem các ngươi ra đây, chiêu đãi bổn cô nương.”

Trân Châu biết nàng là muốn cùng Tiêu Kỳ nói chút chuyện riêng, cực kỳ cơ trí đứng dậy, kêu tất cả bọn nha hoàn trong phòng lui ra ngoài.

Lục Thanh Lam múc một thìa thuốc đút vào trong miệng Tiêu Kỳ, Tiêu Kỳ có chút ngượng ngùng. “Nha đầu Trân Châu kia thật là hồ đồ, sao có thể để cho ngươi tới hầu hạ ta uống thuốc?”

Lục Thanh Lam cười nói: “Có gì đâu, rất nhanh sẽ là Tam tẩu thân thiết của ta rồi, ta đây làm cô em chồng hầu hạ ngươi cũng là nên thôi.”

Tiêu Kỳ nghe lời này sắc mặt không khỏi tiêu điều.

Lục Thanh Lam nhìn ở trong mắt, trong lòng đã mơ hồ có đáp án.”Hôm kia cha mẹ ta đến Vương phủ thỉnh kỳ, kết quả bị vương gia giáp thương đái bổng đuổi trở về, ngươi nói thật cùng ta, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Tiêu Kỳ buông mắt, lặng yên chốc lát mới nói: “Lùi hôn kỳ lại, là ý của ta.”

Lục Thanh Lam nói: “Ngươi không thích Tam ca của ta, không muốn làm Tam tẩu của ta nữa ư?”

Tiêu Kỳ trầm mặc không nói.

Lục Thanh Lam dừng tay lại, nhìn nàng một cái nói: “Không phải là bởi vì Trương Tư Tuệ chứ?”

Tiêu Kỳ chấn động toàn thân, chống thân thể miễn cưỡng ngồi dậy: “Ngươi biết ư?”

Lục Thanh Lam nói: “Ngày đó ngươi gặp Trương Tư Tuệ liền không chào mà đi, ta cho dù ngu dốt nữa cũng có thể đoán được.”

Tiêu Kỳ nhìn Lục Thanh Lam một cái, có chút khó có thể mở miệng nói: “Ca ca ngươi, có phải cùng Trương Tư Tuệ...” Vấn đề này mấy ngày nay vẫn quanh quẩn trong đầu nàng, giày vò nàng đến chết đi sống lại, trận bệnh này cũng chủ yếu là bởi đó mà nên.

Lục Thanh Lam sửng sốt một chút mới phản ứng tới nàng là muốn hỏi cái gì: “Kỳ tỷ tỷ, ngươi đang ở đây suy nghĩ lung tung cái gì vậy? Căn bản không có chuyện này! Tính tình ca ca ta ngươi còn không biết ư, trình độ si mê ngựa và vũ khí của hắn, còn cao hơn nữ nhân.” Nàng dừng lại một chút, mới lại nói: “Đương nhiên, ngoại trừ Kỳ tỷ tỷ.”

Tiêu Kỳ nói: “Ngươi nói đều là thật ư?”

Lục Thanh Lam nói: “Kỳ tỷ tỷ, chúng ta giao tình nhiều năm như vậy, ta sẽ lừa ngươi sao? Nếu ca ca của ta thật sự là người như vậy, cho dù ngươi không đề cập tới, ta cũng sẽ không để hắn cưới ngươi qua cửa. Ngươi suy nghĩ một chút, Trương Tư Tuệ mặc dù ở nhờ tại Trường Hưng Hầu phủ, nhưng ca ca ta hiện tại làm việc trong cung, làm sao rảnh rỗi lui tới với nàng? Nhất định là Trương Tư Tuệ giở trò quỷ ở đây!”

Sắc mặt Tiêu Kỳ hơi nguội.

Lục Thanh Lam nói: “Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, kính xin Kỳ tỷ tỷ một năm một mười nói cho ta biết, trong vòng nửa tháng ta nhất định tra ra chân tướng, trả cho tỷ tỷ một cái công đạo. Nếu ca ca ta thật sự có lỗi, ta tuyệt sẽ không bênh vực cho hắn.”

Qua nhiều năm như vậy, nàng và Lục Thanh Lam tình đồng tỷ muội, thật sự nàng không tin Lục Thanh Lam sẽ đẩy mình xuống hố, liền đem chuyện đã xảy ra hai lần ở Hầu phủ tất cả đều nói cho Lục Thanh Lam.

Lúc Lục Thanh Lam từ Nghiễm Trữ  vương phủ đi ra, sắc mặt xanh mét.

“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Lục Thanh Lam vừa về tới Trường Hưng Hầu phủ, Lục Văn Đình liền vội vã chạy tới, mở miệng liền đi thẳng vào vấn đề.

Lục Thanh Lam hừ một tiếng nói: “Chuyện gì xảy ra ư? Ngươi cái đồ ngốc này, bị người ta tính kế hai lần, còn mơ màng không biết như vậy!”

Lục Văn Đình “A” một tiếng, chỉ cảm thấy không giải thích được, vội la lên: “Ngươi thì không thể nói chuyện rõ ràng sao?”

Lục Thanh Lam cũng không hành hạ hắn nữa, đem chuyện hỏi thăm được từ Tiêu Kỳ một năm một mười nói một lần.

Lục Văn Đình sau khi nghe xong, trên mặt hiện ra một tầng sát khí. “Tiện tỳ, lại dám tính kế tiểu gia như thế!”

Lục Thanh Lam thở dài một hơi: “Bình thường nhìn nàng ấm áp hiền thục, ai có thể lường được thật không ngờ nàng quỷ kế đa đoan, lòng dạ rắn rết.”

Lục Văn Đình nói một tiếng: “Xem ta trừng trị nàng như thế nào!” Đứng dậy liền đi ra ngoài.

Lục Thanh Lam sợ hết hồn: “Ca ca ngươi muốn làm gì? Ngươi cũng không thể làm loạn! Chuyện này nếu xử lý không tốt, chẳng những không thể trả lại trong sạch cho ngươi, còn có thể khiến Trương Tư Tuệ nhân cơ hội quấn lên ngươi, khiến ngươi vùng thoát không được.”

Lục Văn Đình nói: “Không cần ngươi nói, ta cũng hiểu được. Ngươi yên tâm đi, ta tự có biện pháp của ta, ngươi không cần nhúng tay! Những thứ âm mưu tính kế bên trong nội trạch này, trong mắt của ta, chẳng qua chính là chuyện cười.”

Lục Thanh Lam hứa hẹn trong vòng nửa tháng tra rõ mọi chuyện, mà Lục Văn Đình chỉ dùng thời gian năm ngày, liền tra được hết thảy rõ ràng rành mạch.

Đúng là giống như hắn nói, những thứ cong cong nhiễu nhiễu này trong mắt bọn nam nhân hắn, chính là chuyện cười.

Buổi tối hôm đó Lục Văn Đình biết được chân tướng, liền sai người đánh bất tỉnh thiếp thân nha hoàn Thúy Kiều của Trương Tư Tuệ. Hắn tâm tư nhạy bén, đương nhiên hiểu được Thúy Kiều là người rất dễ cạy miệng.

Lúc Thúy Kiều mơ mơ màng màng mở mắt, nàng phát hiện bản thân đang ở trong một gian phòng chứa củi, hai tay bị sợi dây trói chặt, một thiếu niên mặc trường bào màu xanh nhạt mặt đầy tức giận đang ngồi ở cách đó không xa trước mặt nàng, chính là Lục Văn Đình.

Lòng của nàng run lên, run rẩy nói: “Tam gia, nô tỳ không biết đắc tội ngài ở đâu? Người bắt nô tỳ tới đây làm gì vậy? Nô tỳ là người trong phòng của Lão phu nhân, kính xin người nể mặt mũi Lão phu nhân thả nô tỳ đi.”

Lục Văn Đình hừ một tiếng: “Ít lấy Lão phu nhân tới dọa gia! Gia lười nói nhảm với ngươi, ngươi nói cho gia, Trương Tư Tuệ là tính kế gia và Tiêu Kỳ quận chúa thế nào? Nếu có một câu nói sai, gia khiến ngươi muốn sống không được muốn chết không xong!” Ngữ khí hắn âm lãnh, Thúy Kiều không khỏi run lên một cái.

Thúy Kiều nói: “Tam gia nói, nô tỳ nghe không hiểu a!”

Lục Văn Đình nói: “Gia chưa bao giờ đánh nữ nhân, ngươi không nên ép gia phá giới!”

Thúy Kiều còn mạnh miệng nói: “Tam gia, ta thật sự không có gì để nói a!”

Lục Văn Đình cười lạnh nói: “Tốt tốt tốt! Ta xem ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!” Lục Văn Đình hét lớn một tiếng: “Mang thứ đó đi vào cho ta.”

Một trận tiếng bước chân sột soạt, liền có hai hạ nhân dắt hai con chó săn cao hơn nửa người đi vào, hai con chó kia hai mắt hiện ra ánh sáng màu đỏ, trong miệng nhỏ nước dãi, thay vì nói là hai con chó, chẳng thà nói là hai con sói đói. Thúy Kiều vừa nhìn thấy liền đẫm lệ loạn kêu lên, nếu không phải hai hạ nhân kia liều mạng kéo xích, đã sớm nhào tới cắn Thúy Kiều thành mảnh nhỏ rồi.

Thúy Kiều nhất thời bị sợ đến hét rầm lên.

Lục Văn Đình  chậm rãi nói: “Hai con chó này đã đói một ngày một đêm, một khi buông xích ra, bọn nó sẽ lập tức nhào lên xé ngươi thành mảnh nhỏ. Hiện tại gia cho ngươi hai con đường, hoặc là nói thật với gia, hoặc là làm thức ăn cho chó của gia, ngươi tự chọn một đi. Gia đếm ba tiếng, nếu ngươi còn không mở miệng, gia liền cho người thả chó.”

“Ba, hai, một!” Lục Văn Đình gằn từng chữ.

Thúy Kiều hàm răng cách cách run rẩy, trong lòng đang thiên nhân giao chiến, Lục Văn Đình đã không kiên nhẫn, phất tay, hai gã người hầu lập tức buông lỏng xích chó ra.

Hai con chó săn đói một ngày một đêm, không nói hai lời liền nhào tới, mỗi bên một con, bắt được chân của Thúy Kiều liền cắn mạnh một cái.

Một trận đau đớn bén nhọn, Thúy Kiều lập tức lớn tiếng thét chói tai. Rất đau, càng nhiều là bị hù dọa. Nàng cũng chỉ là là nha hoàn bình thường, làm sao chịu đựng được chuyện này, sợ hãi cực lớn làm nàng cơ hồ hỏng mất, “Tam gia tha mạng, Tam gia tha mạng a, ta nói, ta cái gì cũng nói!”

Lục Văn Đình phất người hầu kéo chặt xích chó, kéo chó săn trở về, Lục Văn Đình thản nhiên nói: “Sớm cung khai một chút, cần gì chịu nỗi khổ da thịt này.”

Thời gian một lát như vậy, trên hai cái chân nhỏ của Thúy Kiều đã bị xé rách một khối thịt máu chảy đầm đìa. Thúy Kiều quỳ rạp trên mặt đất gào khóc, trong không khí tràn ngập một cỗ mùi khai, thì ra là Thúy Kiều đã sớm đại tiểu tiện không tự chủ rồi.

Lục Văn Đình nhíu mày, ghét bỏ nói: “Kéo xuống băng bó cho nàng một chút trước, dọn dẹp sạch sẽ lại đổi xiêm y đi.”

Không đến một lát, Thúy Kiều liền bị hai nha hoàn nâng khập khễnh đi đến.

Nhìn thấy hai con chó to kia còn ở trong phòng, khóe miệng còn máu chảy đầm đìa, nhìn thấy nàng đi ra ngoài liền sủa không ngừng. Chân của Thúy Kiều đều mềm nhũn, không đợi Lục Văn Đình đặt câu hỏi, liền phù một tiếng quỳ xuống. “Nô tỳ cung khai, nô tỳ cung khai. Chuyện lúc trước, đều là Trương cô nương phân phó nô tỳ làm, đều là chủ ý của Trương cô nương, nô tỳ vô can a.”

Lục Văn Đình khẽ nói: “Nói đi, hễ có một câu bịa đặt, hậu quả ngươi cũng biết rồi đấy.”

Thúy Kiều rất nhanh liền nói ra tất cả. “Ngày Ngũ cô nương thành thân, Trương cô nương biết quận chúa và Lục cô nương tình đồng tỷ muội, sau khi dùng cơm, nhất định sẽ đi Y Lan tiểu trúc thăm Lục cô nương, liền kêu có nô tỳ ở trên đường trông coi. Nàng nói cho nô tỳ, một khi phát hiện quận chúa đi tới, liền bảo nô tỳ cố ý vội vàng hấp tấp xông qua, nàng nói Tiêu quận chúa là một người nhiệt tâm, nhìn thấy nô tỳ lén lén lút lút như vậy, chắc chắn sẽ cùng tới xem đến tột cùng, nàng lập tức đứng ở dưới tàng cây trong tiểu hoa viên cùng một người nam nhân, để cho quận chúa nhìn thấy.”

“Nô tỳ mặc dù có chút sợ, nhưng Trương cô nương hứa hẹn sau khi chuyện thành công, sẽ cho nô tỳ mười lượng vàng, nô tỳ cũng là nhất thời tài mê tâm khiếu, liền chiếu theo phân phó của nàng đi làm. Quả nhiên quận chúa bị dẫn tới tiểu hoa viên.”

Lục Văn Đình nói: “Nàng vì sao phải làm như ngươi nói?”

Thúy Kiều nói: “Nô tỳ ban đầu cũng không biết nguyên nhân, vẫn là  mấy ngày trước Trương cô nương lại gặp quận chúa một lần nữa, nô tỳ mới hiểu được. Khiến quận chúa nhìn thấy nàng cùng người nam nhân kia gặp mặt chẳng qua là bước đầu tiên, là bước đệm cho kế hoạch phía sau của nàng.”

Lục Văn Đình hừ một tiếng: “Nàng chẳng qua là muốn cho Kỳ muội muội hiểu lầm, ta cùng Trương Tư Tuệ nàng có tư tình, có phải như vậy hay không?”

Thúy Kiều nói: “Vâng!”

Lục Văn Đình lại hỏi: “Người nam nhân kia là ai?”

Thúy Kiều nói: “Hắn là một gã thị vệ của tam phòng bên kia, tên là Triệu Cường, bộ dạng hắn mặc dù chẳng ra gì, nhưng bóng lưng lại rất giống Tam gia. Hắn vẫn thầm mến Trương cô nương, Trương cô nương biết rõ điểm này, nhưng vẫn như gần như xa với hắn, không ngờ loại trường hợp này lại dùng đến. Ngày đó Trương cô nương truyền cho hắn một tờ giấy, hẹn hắn đến nhị phòng gặp mặt, hắn liền tới. Nói một chút với Trương cô nương, Trương cô nương liền để hắn đi về.”

Lục Văn Đình cười nhạt: “Trương Tư Tuệ thật là giỏi tính toán. Nói như vậy mấy ngày trước đây, Trương Tư Tuệ ở Y Lan tiểu trúc của Lục muội muội vô tình gặp gỡ quận chúa, cũng là cố ý đúng không?”

Thúy Kiều: “Vâng! Đúng vậy!”

Lục Văn Đình lên giọng: “Hà bao kia là sao?” Hắn cởi xuống một cái hà bao từ bên hông, ném tới trước mặt Thúy Kiều, Thúy Kiều nhặt lên nhìn hồi lâu. Gật đầu: “Chính là cái hà bao này. Trương cô nương thấy ngài mỗi ngày đều mang cái hà bao này, nàng là người vô cùng thông minh, nhìn qua vài lần, đã ghi nhớ hình dáng hoa văn bên trên hà bao, dựa vào trí nhớ thêu một cái giống như đúc đấy, nhưng vẫn không mang trên người, nô tỳ vốn cho rằng nàng vĩnh viễn sẽ không mang ra ngoài, không ngờ, nàng dùng ở loại địa phương này.”

Lục Văn Đình hắc một tiếng: “Cái hà bao này lúc sinh nhật mười lăm tuổi của ta Bảo Nhi tự tay thêu đưa ta, nàng hiếm khi thêu vật nhỏ cho ta, ta vẫn mang ở trên người.”

Lời này tựa hồ không phải là nói với nàng, Thúy Kiều kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lục Văn Đình một cái, Lục Văn Đình vẫn là mặt không chút thay đổi. Hỏi tới đây, thật ra thì trên căn bản đã rõ chân tướng rồi.

Mưu kế của Trương Tư Tuệ thật ra cũng không phức tạp, nhưng nàng lại có thể đoán được lòng người, thận trọng làm sâu thêm hoài nghi của Tiêu Kỳ, cho dù ai ở loại tình huống đó, cũng khó không đem lòng sinh nghi với Lục Văn Đình.

Lục Văn Đình lại hỏi Thúy Kiều vài vấn đề, để cho nàng ký tên ấn dấu tay lên một tờ giấy. Sau đó sai người đem nàng đi xuống. Sau đó hắn phất tay một cái, đuổi tất cả người hầu trong phòng đi ra ngoài.

Gian phòng chứa củi này ngoại trừ cửa chính, còn có một cửa gỗ thông với một gian phòng khác, Lục Văn Đình ho khan một tiếng nói: “Xuất hiện đi.”

Cửa phòng két một tiếng được đẩy ra, hai tiểu cô nương đi ra, chính là Lục Thanh Lam Hòa Tiêu Kỳ.

Lục Thanh Lam oán giận nói: “Ca ca ngươi dùng biện pháp gì không được, cần gì phải dùng chó tới Shù dọa người!”

Lục Văn Đình hừ một tiếng: “Lão... Ta hận không thể bầm thây vạn đoạn đôi chủ tớ này, không để cho chó săn xé nàng tại chỗ, đã là hạ thủ lưu tình.” Lại nhìn Tiêu Kỳ một cái: “Kỳ muội muội, giờ ngươi có thể tin tưởng ta sao?”

Tiêu Kỳ cúi thấp đầu, đỏ bừng cả khuôn mặt: “Lục Tam ca, là ta sai rồi!”

Lục Văn Đình khoát tay: “Chuyện này không trách ngươi, muốn trách cũng chỉ trách tiện tỳ Trương Tư Tuệ kia quá mức gian trá giảo hoạt. Hơn nữa ngươi cũng không cần quá sớm có kết luận, chờ ta chộp được toàn bộ Trương Tư Tuệ và Triệu Cường, hỏi rõ ràng ngươi đương nhiên sẽ hiểu.”

Tiêu Kỳ nói: “Lục Tam ca, không cần. Ta tin tưởng ngươi vẫn không được sao?”

Lục Văn Đình nói: “Không được, ta không thể để cho trong lòng ngươi giữ lại dù là một chút nghi ngờ.”