Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 134




Sắc mặt Lục Thanh Lam thêm vài phần giận dữ, “Thanh Huệ quận chúa thật đúng là một kẻ điên, ta chỉ gặp mặt nàng hai lần, không oán không thù với nàng, tại sao nàng phái người tới giết ta?” Nàng cũng không biết Thanh Huệ quận chúa sở dĩ muốn giết nàng, chính là vì vị Khánh vương điện hạ trước mặt.

Tin tức mà Tiêu Thiểu Giác nắm giữ dù cũng sao cũng nhiều hơn nàng rất nhiều, mơ hồ có thể đoán được tâm tư của Thanh Huệ quận chúa, chẳng qua những điều này hắn cũng không muốn nói cho Lục Thanh Lam, chỉ nói: “Ngươi yên tâm, bổn vương nhất định tìm cách đòi lại công đạo cho ngươi.”

Lục Thanh Lam mỉm cười nói: “Lần trước không phải ngươi đã nói với ta, hiện tại Đại Tề cần Trấn Bắc vương phủ trợ giúp chống đỡ sự tiến công của Nhu Nhiên, hoàng thượng làm sao sẽ vì một người không quan trọng gì như ta xử trí Thanh Huệ quận chúa, đả thương hòa khí của Đại Tề và Bắc Cương?”

Tiêu Thiểu Giác biết tiểu cô nương này thông minh, rất nhiều chuyện căn bản là không thể gạt được nàng. Chỉ đành giải thích: “Vì lợi ích của Đại Tề, hiện tại quả thực không thể động vào Thanh Huệ quận chúa khốn kiếp này, chẳng qua thủ hạ của nàng cũng không có kim bài miễn tử như vậy.”

“Ngươi sẽ động thủ với thích khách kia ư?”

“Không sai! Bổn vương nhất định phải tìm ra tên thích khách kia, băm hắn cho chó ăn!”

Lục Thanh Lam do dự một chút, mở miệng nói: “Thật ra, ngươi không cần làm những điều này cho ta! Ta không muốn nợ ngươi quá nhiều nhân tình.” Nàng cũng nhìn ra, Tiêu Thiểu Giác chính là một người được voi đòi tiên, tốt nhất vẫn là sớm dẹp bỏ ý nghĩ không thực tế của hắn mới thỏa đáng.

Gương mặt tuấn tú của Tiêu Thiểu Giác tối sầm, may mà sự vong ân phụ nghĩa và không lĩnh tình của tiểu nha đầu này hắn cũng đã sớm quen, nói: “Bổn vương trừng trị thích khách này cũng không phải chỉ là vì ngươi. Người Bắc Cương làm xằng làm bậy tại kinh đô của Đại tề như thế, Bổn vương thân là thủ lĩnh của Đông Xưởng và Cẩm Y vệ, có trách nhiệm cho bọn hắn một cái giáo huấn.”

Lục Thanh Lam còn muốn lên tiếng, nghe thấy sau lưng có một trận tiếng động, nàng quay đầu lại nhìn lên, phát hiện một cái gương trên bàn trang điểm không biết làm tại sao lại rơi xuống, may mà chưa rơi vỡ. Nàng có chút kỳ quái, tấm gương đang yên lành sao lại rơi xuống đất, đợi quay đầu lại thì phát hiện trong phòng sớm đã không còn bóng dáng của Tiêu Thiểu Giác.

Lục Thanh Lam không khỏi kinh ngạc, người này cũng không nói một tiếng, nói đi là đi. Nàng nào biết tấm gương kia chính là Tiêu Thiểu Giác ra tay, hắn không muốn để cho Lục Thanh Lam nhìn thấy bộ dạng kia của hắn.

Lại nói Tiêu Thiểu Giác ra khỏi phòng của Lục Thanh Lam, bởi vì là ban ngày, tốn một phen công phu nhiều hơn bình thường mới tiến được vào trong địa đạo. Vệ Bân ở một cái địa đạo khác chờ hắn.

Tiêu Thiểu Giác vừa ra tới liền phân phó Vệ Bân: “Đi chuẩn bị một thùng nước lạnh, bổn vương muốn tắm rửa.” Đến hiện tại chỗ đó của hắn còn nổi cao như rồng, bởi vì hắn cởi bỏ đai lưng cất vào trong ngực, cho nên Vệ Bân cũng không phát hiện dị thường của hắn.

Hắn khiết phích(nghiện sạch sẽ) rất nặng, mỗi lần từ địa đạo trở về, đều phải tắm rửa đổi y phục, những thứ này cũng không có gì lạ, chỉ là trời lạnh như thế này, hắn kêu Vệ Bân chuẩn bị cho hắn một thùng nước lạnh, Vệ Bân thật sự không hiểu nổi hắn có ý gì.

Vệ Bân cũng không dám hỏi, không suy nghĩ nhiều đi chuẩn bị nước lạnh cho hắn. Tiêu Thiểu Giác cũng không cần người hầu hạ, tự mình tiến vào tịnh phòng. Vệ Bân nghe thấy hắn dùng nước lạnh xối ào ào lên đầu lên người ở trong tịnh phòng, hắn đứng bên ngoài cũng còn cảm thấy rét run cả người.

Không đến một lát Tiêu Thiểu Giác đã đẩy cửa đi ra ngoài, Vệ Bân thấy hắn xanh cả mặt, đôi môi xanh tím, trong lòng càng kỳ quái. Chủ tử nhà mình đây chẳng lẽ là không có việc gì làm nên tự ngược đãi bản thân chơi ư?

Tiêu Thiểu Giác cuối cùng cũng áp được cỗ tà hỏa này xuống. Thay đổi một thân y phục khô ráo mới quay trở về Khánh vương, điều binh khiển tướng định trút giận thay Lục Thanh.

Yến vương phủ, Tiêu Thiểu Huyền đang xử trí công vụ trong thư phòng, Lý Thế vội vã đi tới, thấp giọng nói ở bên tai của hắn vài câu.

Tiêu Thiểu Huyền biến sắc, đặt bút lông sói ở trên thư án, hung hăng vỗ, hừ lạnh một tiếng: “Nữ nhân này, thật đúng là một kẻ điên! Chuẩn bị ngựa cho bổn vương, bổn vương lập tức đi Ngọc Hà quán gặp nàng.”

Ngọc Hà quán.

Thanh Huệ quận chúa vừa nghe xong hồi báo của A Tam, Lục Thanh Lam vốn chỉ là một nữ nhi quan gia bình thường, nàng phái A Tam ra mặt vốn tưởng rằng có thể dễ như trở bàn tay, giết nàng dễ như bỡn, không ngờ chẳng những không giết được người, ngay cả A Tam cũng bị bắn một mũi tên, trọng thương.

Đang phiền muộn, bên ngoài có người bẩm báo nói Tứ hoàng tử tới.

Thanh Huệ quận chúa tâm tình không tốt, làm sao còn muốn gặp Tứ hoàng tử cái gì, đang định phái người đuổi hắn đi, chỉ thấy Tiêu Thiểu Huyền đã đằng đằng sát khí xông vào. Trực tiếp hỏi: “Sự kiện ám sát trên đường cái hôm nay, có phải là kiệt tác của ngươi không?”

Thanh Huệ quận chúa lạnh lùng nói: “Đúng thì thế nào? Ta muốn giết nữ nhân kia, ngươi đau lòng sao?”

Tiêu Thiểu Huyền giận tím mặt, rút bảo kiếm ra chỉ vào Thanh Huệ quận chúa nói: “Chúng ta lúc trước là ước định thế nào? Bổn vương giúp ngươi bày mưu tính kế gả cho Tiêu Thiểu Giác, đổi lại ngươi phải giúp ta có được Lục Thanh Lam. Vậy mà ngươi chưa thương lượng với bổn vương, liền tự động thủ ám sát Lục Thanh Lam, ngươi rốt cuộc có để bổn vương vào mắt không?”

“Xoẹt xoẹt xoẹt!” A Đại, A Nhị, A Tứ cùng nhau rút đao bên hông ra, vây quanh.

Không khí giương cung bạt kiếm, Thanh Huệ quận chúa lại đưa tay ngăn lại mấy tử sĩ, nàng thấy ánh mắt Tiêu Thiểu Huyền lạnh như băng: “Ngươi cũng chỉ là một hoàng tử không đắc thế, tính là cái thứ gì chứ, dựa vào cái gì mà muốn bổn quận chúa cho ngươi mặt mũi?” Lời này nói ra vô cùng đâm tim người khác.

Tiêu Thiểu Huyền lúc này lại bình tĩnh lại. Hắn thiên tính cực kỳ lạnh lùng, sẽ không có tình cảm với bất kỳ ai, chỉ có lợi dụng. Lục Thanh Lam cự tuyệt hắn một lần, dựa theo tính tình của hắn vốn nên thẹn quá hoá giận, diệt trừ cho thống khoái. Nhưng không biết tại sao, nghe nói nàng bị tập kích trên đường cái, thiếu chút nữa chết oan chết uổng, Tiêu Thiểu Huyền vậy mà không ức chế nổi cơn giận, cơ hồ muốn lập tức dẫn người đi phá hủy Ngọc Hà quán.

Chuyện mỏ vàng, bởi vì liên lụy đến Gia Hòa đế, hắn không dám tra nữa, thế nhưng Lục Thanh Lam vô luận như thế nào cũng tránh không khỏi liên quan, hắn vốn tưởng rằng mình cầu hôn Lục Thanh Lam chỉ là vì mỏ vàng và tiền tài, nhưng hiện giờ xem ra, chẳng lẽ hắn cũng bất tri bất giác động chân tình với nàng?

Ngay cả bản thân Tiêu Thiểu Huyền cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Thanh Huệ quận chúa thấy Tiêu Thiểu Huyền không nói lời nào, cười lạnh nói: “Thế nào, Yến Vương điện hạ không có lời nào để nói ư?”

Tiêu Thiểu Huyền cười một tiếng ha ha, “Leng keng” một tiếng tra lại kiếm vào vỏ, sắc mặt của hắn trong khoảnh khắc trở nên bình tĩnh lại. Thanh Huệ quận chúa cũng không phải là một đứa ngốc khinh xuất, nếu không lúc ám sát Lục Thanh Lam, cũng sẽ không lợi dụng lúc hai nhà cướp dâu sinh ra hỗn loạn, mà trực tiếp phái mấy tử sĩ ra tay.

Nàng thấy sắc mặt Tiêu Thiểu Huyền nói thay đổi liền thay đổi ngay, tâm tình khống chế được tốt như vậy, nhất thời coi trọng hắn thêm vài phần.

Ánh mắt nghiền ngẫm của Tiêu Thiểu Huyền nhìn lướt qua Thanh Huệ quận chúa, nói: “Quận chúa dám làm xằng làm bậy như thế ở kinh sư, đơn giản chính là cảm thấy Đại Tề hiện giờ có nhiều điều lệ thuộc vào Bắc Cương, không dám vạch mặt cùng các ngươi, ngươi vừa lúc thừa dịp cơ hội Nhu Nhiên xâm lấn, bức bách phụ hoàng ta gả nam tử ngươi ngưỡng mộ trong lòng cho ngươi, thậm chí thấy ai không vừa mắt, trực tiếp phái tử sĩ giết chết bọn họ, chỉ cần không lưu lại nhược điểm rõ ràng, phụ hoàng ta vì duy trì quan hệ với Bắc Cương tuyệt đối sẽ không động tới ngươi. Quận chúa nhìn có vẻ lỗ mãng ương ngạnh, kì thực vô cùng có tâm cơ, bổn vương nói đúng không?”

Đừng thấy Bắc Cương diện tích nhỏ hơn Đại Tề mười lần, kì thực nội bộ quyền lực đấu tranh còn muốn kịch liệt hơn so với Đại Tề gấp mười lần, Thanh Huệ quận chúa ở Bắc Cương hoành hành bá đạo nhiều năm, có thể đứng vững không ngã, còn đạt được sự yêu thích sủng nịch của Trấn Bắc vương, tâm cơ kỳ thật cũng vô cùng thâm trầm.

Nàng từ trước đến giờ giả heo ăn thịt hổ đã quen, người khác thấy nàng làm việc lỗ mãng, thường sẽ xem thường nàng, cảm thấy nàng chỉ biết đấu đá bừa bãi, kì thực là người không có đầu óc, bởi vì khinh địch như vậy mà người chết ở trong tay nàng không biết bao nhiêu. Thậm chí cũng không có mấy người có thể nhìn thấu ngụy trang của nàng, không ngờ mới tiếp xúc với Tiêu Thiểu Huyền hai lần, đã khiến hắn nhìn thấu lai lịch của nàng.

Thanh Huệ quận chúa không khỏi thất sắc.

Nàng lần này ra tay với Lục Thanh Lam, đúng là đã nghĩ tường tận. Nàng từ nhỏ lớn lên ở Trấn Bắc vương phủ, người trong Trấn Bắc vương phủ người người đều cực kỳ biến thái, cha ruột của nàng Trấn Bắc vương gia năm đó coi trọng đệ tức phụ của mình, cũng chính là Trấn Bắc vương phi hiện tại, mẹ ruột của nàng, liền dùng độc kế hại chết thân đệ đệ của mình, sau đó chiếm đoạt nương nàng. Một trai một gái nương nàng sinh cho đệ đệ của Trấn Bắc vương gia năm đó, cũng bị Trấn Bắc vương tàn nhẫn giết chết.

Nương nàng sau khi tiến vào Trấn Bắc vương phủ cũng đại biến tâm tính, dùng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn hại chết không ít cơ thiếp của Trấn Bắc vương và con của các nàng, coi như là báo thù thay con cái của mình, Trấn Bắc vương biết rõ những chuyện này, lại mặc kệ hành vi của nương nàng.

Nàng lớn lên trong một hoàn cảnh như vậy đương nhiên là có chút vặn vẹo. Cho nên nàng làm việc mới ác độc không lưu đường lui như thế.

Thanh Huệ quận chúa cười lạnh nói: “Ta nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì.”

Tiêu Thiểu Huyền không để ý tới thái độ của nàng, lại nói: “Quận chúa ngươi tính đi tính lại, tính sai một chuyện.”

Thanh Huệ quận chúa không thể tự chủ hỏi: “Chuyện gì?”

Tiêu Thiểu Huyền nói: “Trên đời này cũng không phải là người nào cũng đều suy nghĩ lợi hại, làm việc nhìn trước ngó sau như vậy, nếu ngươi thật sự giết Lục Thanh Lam, bổn vương nhất định dẫn binh huyết tẩy Ngọc Hà quán, ngược lại người ở chỗ này một kẻ cũng đừng mong sống.”

Hắn nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Thanh Huệ quận chúa lại có thể cảm thụ được sự không lay động trong giọng nói của hắn, làm cho người ta không thể không tin tưởng hắn nói được làm được.

Thanh Huệ quận chúa nhíu mày nói: “Ngươi không sợ Nhu Nhiên đánh vào biên cảnh Đại Tề, hoàng đế bệ hạ của Đại Tề giết ngươi sao?”

Tiêu Thiểu Huyền khẽ mỉm cười: “Ngươi đã nói, ta là một hoàng tử không có tiền đồ lại không có gì truy cầu gì, không giống như đại hoàng huynh nhị hoàng huynh, vì truy đuổi ngôi vị hoàng đế, không thể có nửa bước sai lầm, ta dù sao cũng không thể lên làm hoàng đế, phụ hoàng cũng không thích ta, ta quan tâm những thứ quốc gia đại sự kia làm cái gì?”

“Ta giết ngươi báo thù cho người thương của ta, cùng lắm thì vĩnh viễn mất đi mảnh thổ địa Bắc Cương này, dù sao Đại Tề cũng chưa từng chân chính có được Bắc Cương. Đến lúc đó ta sẽ tung ra chuyện ngươi hại chết nữ nhi trọng thần trong triều, cho dù phụ hoàng tức giận đi nữa, cũng phải thể hiện duy trì thái độ của thần tử, huống hồ ta dù sao cũng là nhi tử của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không giết ta.”

Thanh Huệ quận chúa suy nghĩ đến cảnh tượng khi đó một chút, cảm thấy hắn phân tích rất có đạo lý. Lặng yên chốc lát, nàng mới đột nhiên đổi khuôn mặt tươi cười: “Yến vương điện hạ, lúc trước là ta coi thường ngươi, không ngờ ngươi cũng là nhân vật lợi hại như vậy!” Trong nháy mắt nàng trở nên cười như hoa, cùng vừa rồi như hai người, làm cho người ta khó mà tin được, nàng và vừa rồi là cùng một người.

Nàng cười nói: “Bổn quận chúa luôn thích hợp tác với người thông minh, hiện tại ngươi có thể nói kế hoạch của ngươi rồi. Có một việc bổn quận chúa nói rõ trước với ngươi, đối với Khánh vương Tiêu Thiểu Giác điện hạ, bổn quận chúa là tình thế bắt buộc!”

Tiêu Thiểu Huyền cười nhạt: “Bổn vương đã sớm nói, ngươi và Cửu hoàng đệ chính là một đôi trời đất tạo nên, Bổn vương sẽ dùng hết toàn lực chu toàn chuyện tốt của ngươi và hắn.”