Hoàng Đường - Tắc Mộ

Chương 75




Tả Xu Tĩnh là một hoàng hậu khá nhàn nhã, ngoại trừ nàng thì trong hậu cung chỉ còn thái hậu và thái phi, bọn họ đều thuộc thế hệ trước, không qua lại nhiều với Tả Xu Tĩnh. Mặc dù nhàn nhã, nhưng Tả Xu Tĩnh cũng thấy vô vị, dù sao Tạ Hưng Thế cũng bận rộn chính sự, vì thế nàng vẫn luôn muốn có con bầu bạn. Nhưng vào cung ba năm, cũng tức là năm thứ tư bọn họ thành thân, bụng Tả Xu Tĩnh vẫn chưa có bất kỳ động tĩnh gì.

Thái hậu nương nương vẫn luôn giả bộ điềm tĩnh đã không thể điềm tĩnh được nữa. Bà luôn nói với Tạ Hưng Thế, mặc dù biết tình cảm giữa phu thê bọn họ rất tốt, nhưng nếu hoàng hậu không thể sinh con, chung quy vẫn không ổn. Ứng phó với thái hậu nương nương thì được, nhưng tiếng kêu than của các thần tử lại lên đến đỉnh điểm. Vào cung ba năm, thời gian thủ tang của hoàng thượng đã qua, nhưng hoàng hậu vẫn chưa có mang, về tình về lý, hoàng thượng đều nên mở rộng hậu cung!

Nhất thời, vô số chân dung nữ tử được đưa đến trước mặt hoàng thượng thông qua thái hậu và thái phi.

Để đề phòng sau khi Tả Xu Tĩnh biết sẽ bị áp lực tâm lý, Tạ Hưng Thế vẫn luôn giấu giếm chuyện này, nhưng ngự thư phòng của Tạ Hưng Thế luôn rộng mở với Tả Xu Tĩnh. Một lần, Tả Xu Tĩnh đến ngự thư phòng, Tạ Hưng Thế đang vùi đầu phê duyệt tấu chương, Tả Xu Tĩnh chợt thấy một chồng tranh cao bằng ngọn núi trên đất, cảm thấy khó hiểu.

Vì thế nàng thuận tay mở một bức ra nhìn, Tạ Hưng Thế nghe thấy động tĩnh, khi muốn giơ tay ngăn cản thì đã quá muộn. Tả Xu Tĩnh đã mở ra, nhìn thấy nữ tử trẻ tuổi như hoa như ngọc bên trên.

Tả Xu Tĩnh: "..."

Tạ Hưng Thế: "..."

Tạ Hưng Thế cân nhắc: "Không cần để ý những thứ này."

Nhưng Tả Xu Tĩnh rất bình tĩnh, cuộn bức tranh lại rồi ném về chồng tranh đó, u ám nói: "Cũng đến năm thứ ba rồi. Để bổn cung đoán thử... Ngoại trừ thời gian thủ tang đã qua, còn có bụng bổn cung không có phản ứng, đúng không?"

"A Tĩnh không cần để ý." Tạ Hưng Thế khuyên: "Nàng và ta vẫn còn trẻ, không gấp."

Tả Xu Tĩnh thầm nghĩ, bọn họ không gấp nhưng người khác có lẽ đã gấp không chịu được rồi...

Đặc biệt là thái hậu nương nương, mỗi lần nàng và Tạ Hưng Thế đến thỉnh an, thái hậu nương nương nhìn bọn họ cười nói với nhau đều có biểu cảm không dám nhìn thẳng, dường như đang nói: Hoàng nhi của ta à, sao con còn chưa chán chứ...

Lúc này đang là buổi chiều, vì không có thần tử đến yết kiến nên thái y nhân cơ hội đến bắt mạch. Tả Xu Tĩnh ở ngự thư phòng nên cũng thuận tiện khám thử, kết quả thái y kiểm tra đi kiểm tra lại, biểu cảm thần bí khó đoán.

Tạ Hưng Thế không khỏi nhíu mày: "Hoàng hậu làm sao?"

Thái y đột nhiên quỳ xuống, luôn miệng nói: "Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng điện hạ, hoàng hậu nương nương có hỉ mạch rồi!"

Tả Xu Tĩnh sững người, Tạ Hưng Thế cũng hoàn toàn ngây ra.

Một lúc lâu sau, Tạ Hưng Thế gần như run giọng nói: "Sự thật?"

Thái y đó lặp đi lặp lại: "Có lẽ không sai!"

Tạ Hưng Thế quyết đoán cho người đi gọi mấy vị thái y khác tới, cuối cùng phát hiện quả nhiên là hỉ mạch. Tạ Hưng Thế vô cùng vui mừng, nhìn Tả Xu Tĩnh nhưng lại thận trọng không dám động vào nàng, còn Tả Xu Tĩnh hoàn toàn ngẩn người, chưa thể tiếp nhận tin tức này.

Sau một hồi thận trọng và kinh ngạc, hai người vô cùng hưng phấn. Tạ Hưng Thế hoàn toàn giống một phụ thân ngốc, dè dặt ngoài sức tưởng tượng. Thái hậu biết tin thì cũng rất mừng, nhưng đối với Tả Xu Tĩnh, sự vui mừng này không kéo dài lâu, vì Tả Xu Tĩnh bắt đầu thai nghén không dừng lại được.

Nàng rất hay nôn, nôn đến chết đi sống lại, gần như không thể ăn gì. Tạ Hưng Thế vô cùng lo lắng, bảo thái y đến ngự thiện phòng chuẩn bị dược thiện cho Tả Xu Tĩnh bồi bổ thân thể. Mặc dù Tả Xu Tĩnh miễn cưỡng có thể uống được ít cháo, nhưng ngửi được mùi thuốc sẽ lập tức nôn mửa.

Tả Xu Tĩnh không ăn được gì, Tạ Hưng Thế cũng không nuốt trôi, hai người ngày càng gầy đi.

Vẫn may hơn hai tháng sau, triệu chứng ốm nghén của Tả Xu Tĩnh giảm đi không ít. Nhưng vui vẻ không lâu, chưa đến một tháng, nàng lại bắt đầu mất ngủ...

Vì thế Tạ Hưng Thế cũng không ngủ được, ngày hôm sau còn phải lên triều, cả người có vẻ còn tiều tuỵ hơn Tả Xu Tĩnh.

Quần thần không ngừng nghị luận, quả thực không biết hoàng hậu mang thai hay hoàng thượng mang thai nữa...

Đến ngày lâm bồn, Tả Xu Tĩnh ở trong phòng đau đến chết đi sống lại, Tạ Hưng Thế ở bên ngoài gần như nắm rách tay áo của mình. Khi tiếng khóc của Đại công chúa truyền đến, Tạ Hưng Thế không chút do dự xông vào, vẫn may mẫu nữ bình an.

Trước khi ngất đi, Tả Xu Tĩnh khóc lóc nói, không sinh nữa đâu...

Bà đỡ, vú nương, hạ nhân và thái hậu ở xung quanh lập tức bị doạ cho nhảy dựng, đặc biệt là thái hậu lập tức đen mặt, đón lấy tiểu công chúa, muốn để hoàng thượng nhìn. Nhưng Tạ Hưng Thế không nhìn lấy một cái, chỉ ở bên cạnh Tả Xu Tĩnh nói: "Được được được không sinh nữa."

Mọi người chấn động.

Tạ Hưng Thế rất giữ chữ tín, cho dù sau đó Tả Xu Tĩnh đã ở cữ xong, cơ thể hồi phục, hắn vẫn không động đến Tả Xu Tĩnh. Cứ như vậy được vài tháng, đến một đêm Tả Xu Tĩnh lười biếng ngáp một cái, nói: "Ta đột nhiên nghĩ, Vận Nhi là nữ tử, tương lai nếu chàng không có thái tử thì không phải phải nhường hoàng vị cho con của Bình Vương sao? Không để miếng ngon cho kẻ khác..."

Chưa nói dứt lời, Tạ Hưng Thế đã hôn đến.

Vì thế vào năm thứ ba sau khi Đại công chúa ra đời, Tả Xu Tĩnh mang thai tiểu thái tử sau này.

Tiểu thái tử ngoan hơn nhiều, Tả Xu Tĩnh không những không thai nghén mà còn không mất ngủ, sinh ra cũng ngoan ngoãn không thích khóc, Tả Xu Tĩnh rất yêu thích.

Vì thế sau khi đệ đệ ra đời, chuyện Đại công chúa Tạ Vận giỏi nhất chính là tranh sủng...