Hoàng Đế Sau Khi Trọng Sinh Chỉ Muốn Làm Cá Mặn
Thấy tâm trạng Vũ Văn Tấn có vẻ ổn hơn, 13579 nắm chặt cơ hội cùng hắn nói những điểm chính của nhiệm vụ:
Một, “kế hoạch cải tạo bi thảm nhân sinh”, tên cũng như nghĩa, chính là muốn thay đổi nguyên bản bi kịch nhân sinh của hắn, làm cho cuộc sống của hắn một lần nữa tốt đẹp hơn.
Hai, một lần nữa được sống lại, ký chủ, cũng chính là Vũ Văn Tấn hoàn toàn có thể có cơ hội làm những chuyện đời khó mà làm được, thân là hệ thống nhiệm vụ trói định 13579 có thể bảo vệ hắn an toàn miễn là không vi phạm quy tắc của thế giới này.
Ba, mỗi khi hoàn thành nhiệm vụ tiến độ, sẽ nhận được phần thưởng tương ứng, Vũ Văn Tấn có thể lựa chọn thưởng ngay lúc đó, hoặc là tích góp thưởng một lần ngoài sự an toàn tính mạng do hệ thống 13579 cung cấp. Đồng dạng, yêu cầu trợ giúp của Vũ Văn Tấn đưa ra không được vi phạm quy tắc của thế giới này.
Bốn, 13579 đồng ý sẽ thỏa mãn ba nguyện vọng của hắn trong phạm vi năng lực, trước khi nhiệm vụ kết thúc, vẫn luôn hữu hiệu. Sau khi kết thúc nhiệm vụ, nếu là số lần còn dư, thì mặc định những lần còn lại sẽ không có giá trị.
Năm cũng là điểm quan trọng nhất, sau khi nhiệm vụ kết thúc, ký chủ Vũ Văn Tấn có thể tiếp tục sống theo cách mình muốn.Tất cả phần thưởng thu được trong giai đoạn nhiệm vụ sẽ tồn tại đến giây phút cuối cùng trước khi chết.
Nói chung, nhận nhiệm vụ này, đối với Vũ Văn Tấn, lợi ích vượt xa bất lợi! 13579 cảm thấy rằng hắn không có lý do gì để từ chối.
Nàng từng trói định rất nhiều ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc, bọn họ phần lớn đều cực kỳ sảng khoái tiếp nhận, chỉ có một bộ phận nhỏ có chút do dự, nhưng sau khi nghe đến phần thưởng nhiệm vụ cực kỳ phong phú, cũng đều vui vẻ hợp tác với nàng.
Chỉ có cái tên Vũ Văn Tấn này là ngoại lệ.
Quả nhiên, tốt hơn hết vẫn nên tìm một người từ hiện đại xuyên việt để hoàn thành nhiệm vụ.
13579 tốn một hồi rất lâu rất lâu để nói chuyện với Vũ Văn Tấn về các yếu tố khác nhau của nhiệm vụ, tận tình khuyên bảo khuyên hắn cả buổi chiều. Đến lúc nói rát cổ bỏng họng thì trời đã tối.
Vũ Văn Tấn vẫn luôn nằm thẳng đuột trên giường như cá mặn bỗng nhiên ngồi dậy.
13579 lần đầu cảm thấy có chút kích động, nàng cho rằng Vũ Văn Tấn rốt cuộc đã nghĩ thông suốt rồi sau đó sẽ đồng ý phối hợp với chính mình hoàn thành nhiệm vụ, nhưng mà……
Vũ Văn Tấn nhanh chóng đứng dậy khỏi giường, bắt đầu nhìn quanh phòng ngủ, cẩn thận gói ghém vài món đồ đắt tiền vào tay nải.
13579 bỗng nhiên có một dự cảm sai sai.
Nàng hỏi: “Ký chủ, xin hỏi ngài đây là chuẩn bị làm cái gì thế?”
“Chạy trốn a,” Vũ Văn Tấn nghiêm túc thu thập tay nải: “Chẳng lẽ nhìn còn không hiểu à?”
Trong giọng nói mơ hồ có thể nghe ra sự vui vẻ hồ hởi.
Nếu giờ phút này 13579 có khuôn mặt để biểu cảm, chắc chắn sẽ là cái meme bị dọa đến mơ hồ, rồi sau đó là meme trong đầu chỉ toàn dấu hỏi, cuối cùng là đến meme cạn cả lời (như hình minh họa chương). Nàng mất cả một buổi chiều để nói chuyện với hắn nhiều như vậy, một chút cảm hóa cũng không có là sao! là sao!
“Ký chủ, ngài tỉnh táo một chút, nhiệm vụ quan trọng hơn a!!!”
Vũ Văn Tấn tủng hạ vai: “Nhiệm vụ gì? Ngươi đã nói với Trẫm nhiều đến thế rồi, còn không phải là muốn trẫm đối nghịch với đám người thái uý sao? Trẫm nói cho ngươi, trẫm chính vì biết bọn chúng có bao nhiêu tàn nhẫn độc ác, không từ thủ đoạn, trẫm lúc này càng không muốn nhúng tay vào vũng nước đục này, bọn chúng thích làm sao thì làm, ngươi cũng thích kiểu gì thì chơi kiểu ấy đi, trẫm không hầu hạ các ngươi!”
13579: “……”
Quả nhiên, vẫn là nói vô ích! TAT
13579 tỏ vẻ, tui khổ quá đi mà.
Không lâu sau đó, Vũ Văn Tấn đã thu thập xong hành lý, nếu nửa đêm không có chuyện gì xảy ra, hắn sẽ làm bộ đi ngủ, làm như không có việc gì phát sinh ở tẩm điện, đợi đến sau nửa đêm, đêm khuya tĩnh lặng, thái giám canh giữ ở ngoài điện nhịn không được ngủ gà ngủ gật, hắn sẽ mang theo tay nải rón ra rón rén đi ra khỏi tẩm điện.
Có một con đường từ cung điện ra ngoài cung điện, cực kỳ kín đáo, không dễ bị người phát hiện. Dù có người đi ngang qua, nơi đó cũng có cây cối rậm rạp che chắn.
Bởi vì đó là một cái……
Lỗ chó chui.
Đối với chuyện nửa đêm phải lén la lén lút chui lỗ chó này của Vũ Văn Tấn, 13579 chỉ có thể khóc ròng mà than rằng: Ta ngoại trừ chuyện trơ mắt nhìn còn có thể làm gì nữa bây giờ? Chẳng lẽ lại dùng phép thuật winx túm cổ hắn quay về ư?
Khóc không ra nước mắt.
Tư thế chui lỗ chó của Vũ Văn Tấn vô cùng điêu luyện và lành nghề, nén nén lại thân hình sao cho vừa kích thước, một chút liền chui được ra ngoài.
Đi ra khỏi bức tường kiên cố cao chót vót, Vũ Văn Tấn vỗ vỗ bụi bẩm bám trên người, ngửa đầu nhìn trăng đêm nay. Rõ ràng trăng hôm nay cũng như nhau, nằm ở nơi xa xôi trên bầu trời đêm, nhưng lúc này đứng ngắm ở phía bên ngoài cung cấm, lại tuyệt diệu hơn lúc đứng bên trong vọng lên trời nhiều.
Ánh trăng sáng tỏ, bầu trời đêm điểm xuyết những vì sao.
Hắn hơi nheo mắt lại, nụ cười trên gương mặt rất thoải mái. Kể từ khi đến kinh đô, lần đầu tiên hắn cảm thấy nhẹ nhàng tự tại đến như vậy.
Một khi đã đạt được cảm giác này, ai lại muốn quay trở về khoác lên gông xiềng gánh nặng bất cứ lúc nào cũng có thể khiến mình bỏ mạng đâu.
Hắn Vũ Văn Tấn…… Không, hắn Trình Tấn chỉ là một tên lưu manh đầu đường xó chợ thích ngao du ở Giang Nam thôi, cái ghế hoàng đế này, hắn xác thật không đảm đương nổi, cũng không muốn làm nữa! Đợi đến lúc rời khỏi kinh đô, bọn họ muốn ai làm hoàng đế thì đi mà làm, dù sao a, không liên quan đến chuyện của hắn!
Vũ Văn Tấn không thể nhịn được cười khi nghĩ đến những tháng ngày tự do và hạnh phúc trong tương lai. Vừa chạy, vừa cười, như thể ánh sáng giác ngộ chân lý đang ở phía trước..
Sau khi rời khỏi cung, Vũ Văn Tấn một đường chạy như điên, không chút do dự chạy thẳng đến kinh đô cửa thành. Bên cạnh có cái gì, hoàn toàn không thèm để ý.
Để rời khỏi kinh đô, lại là một công cuộc vô cùng quen thuộc, ngựa quen đường cũ chui qua lỗ chó.
13579 quả thực có mắt như mù. Thân là một vị hoàng đế, mặc dù trước kia là lưu manh, tốt xấu cũng làm hoàng đế những 5 năm, vì sao có thể chui lỗ chó nhoay nhoáy như thế này? Vừa nhìn là biết thường xuyên chui qua rồi……
Sau khi chui ra, Vũ Văn Tấn nhẹ nhàng thở ra một hơi, phủi hết đất bụi bám vào xiêm y, mặt nhẹ nhàng thích ý tươi cười.
Hắn cõng tay nải, duỗi dài hai tay, nghĩ đến mình giờ phút này đã được tự do, không bao giờ phải nhìn thấy những người khó chịu ở trong cung từ ngày mai, hắn vui muốn nhảy cẫng lên luôn.
Hắn cười thành tiếng. Ở trong đêm yên tĩnh, tiếng cười cực kỳ giòn giã.
13579 nhịn không được hỏi hắn: “Ký chủ, sau khi ngài rời khỏi kinh đô, thì muốn đi nơi nào?”
Vũ Văn Tấn sửng sốt, hơi nhăn mi: “Ngươi còn ở đây à?”
“Ta vẫn luôn ở a.”
“Thế lúc ta vừa mới chui lỗ chó……”
“Đều thấy.”
Vũ Văn Tấn “xùy” một tiếng, tuy có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không quá để ý. Dù sao 13579 cũng không thể xem như một “người” chân thật tồn tại với thế giới này, nàng có thấy hay không, với hắn mà nói không có gì ghê gớm.
Vũ Văn Tấn đi về phía trước.
Ánh trăng lười biếng chiếu rọi xuống đất. Nương theo ánh trăng mờ mờ, Vũ Văn Tấn miễn cưỡng có thể thấy rõ con đường phía trước. Cách đó không xa là cửa thành, hắn không thể đốt lửa chiếu sáng, để tránh bị người phát hiện.
13579 lại hỏi: “Ký chủ, ngài còn chưa nói ngài muốn đi đâu á?”
“Chuyện này có quan trọng không?” Vũ Văn Tấn buông tay: “Trẫm…… Không, ta, ta rời khỏi kinh đô, nhiệm vụ của ngươi đã không diễn ra nữa, ngươi không cần đi theo ta, tiếp tục đi theo cũng chỉ là lãng phí thời gian, ngươi đi tìm người khác giúp ngươi đi, được không?”
13579 kỳ thật cũng muốn lắm chứ! Nhưng thân là hệ thống nhiệm vụ đã trói định, bản thân không có cách nào lựa chọn giải trừ!
Giải trừ trói định biện pháp chỉ có hai cái, hoặc là, sau khi ký chủ hoàn thành nhiệm vụ hệ thống tự động giải trừ trói định. Như vậy là không thể tốt hơn.
Mà một cách khác, là ký chủ tử vong.
13579 nghĩ, nàng cũng không thể bóp chết Vũ Văn Tấn để giải trừ trói buộc, cũng chỉ có thể đi theo hắn……
Sau khi đi được một đoạn đường, Vũ Văn Tấn bỗng nhiên đặt câu hỏi: “Này, hệ thống nhiệm vụ gì đó ơi, mấy cái nhiệm vụ của nhà ngươi không thể tiến hành ở địa phương khác sao? Không phải nói là cái gì cải tạo bi thảm nhân sinh sao, ở địa phương khác cũng có thể đúng không? Nếu không phải ở kinh đô, nói không chừng ta có thể giúp ngươi một phen.”
13579 bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Chính là ký chủ à, bi kịch của cuộc đời ngài bắt đầu ở kinh đô, lúc sau cũng chết ở kinh đô, cho nên……”
“Ta sinh ra ở Giang Nam, làm sao nguồn cơn của thảm kịch lại ở kinh đô?”
“Ngài đã quên sao, phụ thân là người ở kinh đô. Không có phụ thân ngài, chẳng lẽ ngài chui ra từ đá à.”
“……”
Vũ Văn Tấn lại lần nữa “xùy” một tiếng. Lúc này nghe được hai từ “Phụ thân” này, cảm thấy ghê tởm không thể giải thích được.
Hắn đối với hai chữ “Phụ thân” không có chút cảm tình nào, từ khi sinh ra cũng chưa thấy qua. Mà sau khi tới kinh thành, hắn âm thầm trộm xem qua con người đó, dáng vẻ già nua ốm yếu hoàn toàn khác với những gì hắn tưởng tượng.
Hắn thậm chí có chút chán ghét kẻ gọi là “Phụ thân” này, nếu không nhờ ơn “Phụ thân” hắn, có lẽ hai mẹ con hắn đã có một cuộc sống yên ổn ở Giang Nam. Mặc dù hồi đó hắn là một đứa con hoang, một tên lưu manh nhưng mẫu thân không bao giờ ghét hắn. Hai người sinh hoạt cũng coi như không tồi, cơm ăn áo mặc không thành vấn đề.
Nếu ở Giang Nam, mẫu thân ít nhất còn có thể sống thêm mười năm. Nàng có lẽ sẽ trở thành một bà cô hay lải nhải, nhưng ít ra thân thể vẫn sẽ khỏe mạnh bình an.
Nhưng hiện tại, không thể nào.
Nghĩ đến đây, Vũ Văn Tấn hít một hơi thật sâu.
Khi mở mắt ra, giọng nói đã khôi phục sự bình tĩnh: “Một khi đã như vậy, ta đây không thể giúp ngươi, như vậy đường ai nấy đi đi, đừng phát ra âm thanh trong đầu ta nữa, ồn ào thật đấy!”
13579: “……”
Hắn đi về phía trước không bao lâu, cách đó không xa có tiếng vó ngựa, hắn nhanh chóng tìm một bụi cây trốn.
Trong chốc lát, có người phóng ngựa qua.
Người ngồi trên lưng ngựa giơ bức thư trong tay, khi đến cửa thành, hô to ra tiếng: “Biên cảnh có tin chiến thắng, Hiên Viên thiếu tướng quân phá hai tòa thành trì của quân địch, thỉnh cầu bệ hạ lập tức phái viện binh và lương thảo để chi viện, để tránh quân địch ngóc đầu trở lại đánh lén bên ta!”
“Biên cảnh tin chiến thắng, Hiên Viên thiếu tướng quân hai tòa thành trì của quân địch, thỉnh cầu bệ hạ lập tức phái viện binh và lương thảo chi viện! Ta có bức thư tự tay Hiên Viên tướng quân viết làm chứng, thỉnh mở cửa thành, cho phép ta tiến cung gặp mặt bệ hạ!!”
Ban đêm yên tĩnh, tiếng hô của người trên ngựa cực kỳ rõ ràng.
Vũ Văn Tấn tránh ở sau cây cối đương nhiên nghe thấy được. Chỉ là, hắn cau mày, trong mắt tràn đầy nghi hoặc. Một năm biên cảnh có tin chiến thắng sao? Hắn nhớ rõ ràng, một năm này biên cảnh chỉ toàn bại trận, Hiên Viên thị trung liệt hy sinh toàn bộ……
Dưới ánh trăng, một mũi tên lông vũ bắn ra từ bức tường thành, tia sáng sắc lạnh xuất hiện từ đầu nhọn của mũi tên, rồi xuyên thẳng qua ngực người đàn ông.
Người nọ trợn tròn hai mắt, không ngờ sẽ gặp phải loại tình huống này.
Hắn nhắm mắt lại, ngã gục xuống đất.
Sau đó cổng thành mở ra, có người bước ra lôi xác người đàn ông đi, thiêu hủy bức thư Hiên Viên tướng quân tự tay viết.
Ngọn lửa đỏ tươi như màu màu tí tách vang lên, ngọn lửa dần nuốt trọn lấy lá thư, chỉ trong chớp mắt, bức thư bị đốt không còn một mảnh.
Trong bóng đêm bị cây cối che lấp, Vũ Văn Tấn cõng tay nải chết lặng, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Hắn bỗng nhiên hiểu rõ, vì cái gì Hiên Viên thị thủ vệ biên cảnh lúc ấy, chưa bao giờ có bất cứ tin chiến thắng nào truyền vào kinh đô…… Nguyên lai, lại là như thế!
Có người cản lại tin tức chiến thắng, hoặc là còn có những tin tức khác, thủ vệ biên cảnh Hiên Viên một thân một mình không nhận được viện binh và lương thảo chi viện, dù có kiêu dũng thiện chiến đến đâu, cũng khó địch nổi giặc ngoài xâm lược.
Cửa thành đóng lại, đêm nay, vẫn làm một đêm yên bình.
Vũ Văn Tấn vẫn đang tránh phía sau cái cây, trong mắt, trên mặt vẫn chưa thoát khỏi sự khiếp sợ. Trước kia hắn không biết những thứ này, cho nên không có để ý, chỉ tưởng địch quốc quá cường, Hiên Viên thị không thể bảo vệ cho biên cảnh.
Hóa ra, không phải bọn họ không bảo vệ nổi, mà là bọn họ liều mạng bảo vệ, lại bị những kẻ cõng rắn cắn gà nhà chết oan uổng!!
Đáng chết……
Đáng chết!!!
Loại chuyện này cũng là do thái uý sao!!!
Biên cảnh thất thủ, núi sông điêu tàn, dân chúng lầm than, thì gã ta có lợi gì chứ!!!
Vũ Văn Tấn đột nhiên cảm thấy tức giận ngùn ngụt.
“Khụ khụ khụ……” Hắn che miệng ho khan.
13579 nhịn không được lên tiếng dò hỏi: “Ký chủ, ngài có khỏe không?”
Vũ Văn Tấn che miệng, nhắm mắt hít sâu một hơi, rồi sau đó chậm rãi thở ra. Những lời mẫu thân lúc lâm chung đau khổ dặn dò hắn giờ đây không ngừng vang lên cảnh cáo hắn.
Hắn khẽ thở dài, lặng lẽ nắm chặt tay.
Trong bóng đêm tịch liêu, hắn khẽ lên tiếng: “Những thứ ngươi nói với ta hồi lúc nãy, có còn hiệu lực không?”