Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu

Chương 271




"Sức chiến đấu ra sao?" Lăng Túc Nhiên tiếp tục hỏi.

"Sức chiến đấu của bọn họ chủ yếu chỉ có môn chủ và bốn phó môn chủ của họ là mạnh thôi." Bạch Hổ đáp.

"Môn chủ là cường giả Chiến tông, năng lực cao hơn Môn chủ Luyện ngục môn hai cấp, còn bốn vị phó môn chủ trong đó có hai người là Chiến tôn đạt cảnh giới viên mãn, một người đạt Chiến tôn đỉnh cao, một người Chiến tôn đại thành."

"Ngoài năm người này ra, thì hai gã Chiến tôn mới thăng cấp là mạnh nhất, ngoài ra còn có khoảng hai mươi đến ba mươi môn đồ của Chiến thần."

"Khỉ thật, cái thế giới Ám vực này đúng là không thể khinh thường được!" Khóe miệng Phán Quan khẽ giật.

"Mới chỉ là thế lực đứng thứ hai trong thế giới mà đã mạnh như thế, chẳng phải đứng thứ nhất còn mạnh hơn hay sao? Cả cái Ám Vực thánh điện gì đó nữa! Nghe đã thấy nguy hiểm rồi!"

"Có mà do cậu yếu quá ấy?" Huyền Bàn che miệng cười ha ha: "Sau khi trở về, cậu phải chăm chỉ tu luyện thêm vào, không thì đại ca sẽ cho cậu một trận nên thân đấy."

"Tên mập kia, cậu không nói không ai bảo cậu câm nhé!" Phán Quan hung dữ lườm Huyền Bàn một cái rồi nhìn sau đó nhìn về phía Bạch Hổ: "Bạch đại ca, tất cả đều là người của Ám vực thánh điện à?"

"Xem qua bề ngoài thì không thấy có người của Ám vực thánh điện nhưng cũng không thể loại bỏ khả năng bọn họ bí mật gài người bên trong." Bạch Hổ đáp. ngôn tình sủng

Sau đó dừng một chút rồi nhìn Lăng Túc Nhiên: "Đại ca, anh có muốn giải quyết đám người phiền phức này trước không?"

"Không cần đâu, nếu bọn họ thích xem kịch vui đến thế thì cứ để họ xem đi!" Lăng Túc Nhiên lắc đầu sau đó hỏi: "Ở đây có người của thế giới Ám vực của nước Hoa Hạ không?"

"Có lẽ là không có, hôm qua tôi đã chào hỏi và thử thăm dò bọn hò rồi." Bạch Hổ đáp.

"Ừ! Được rồi!" Lăng Túc Nhiên gật đầu, rồi vẫy vẫy tay: "Vào núi thôi!"

"Tuân mệnh!" Mọi người cùng đồng thanh đáp, sau đó đi vào trong rừng.

Một giờ sau, họ nhìn thấy một sơn cốc.

"Ngài sứ giả, dựa theo bản đồ, nơi đây có lẽ chỉ còn cách sơn cốc Phương Viên một ki lô mét nữa thôi." Huyết La Sát đi đến bên cạnh Lăng Túc Nhiên báo cáo.

"Ừm!" Lăng Túc Nhiên gật đầu.

"Đại ca, có vẻ như có một vài con thú đang trực chờ cắn chúng ta." Mắt Lục Tần Nam quét một vòng, nhanh nhạy phát hiện ra sự bất thường.

"Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Vậy thì trước tiên chúng ta phải dọn sạch đường đã!" Lăng Túc Nhiên tiếp tục gật đầu.

Rầm! Rầm! Rầm!

Đột nhiên, xung quanh vang lên một loạt tiếng bước chân dồn dập tiến về phía họ, sau đó có bốn năm nhóm người đi ra từ trong rừng cây, tổng số cũng phải đến hai ba nghìn người.

"Huyết La Sát, tôi thật bội phục các cô, chỉ với nhân lực trăm người ít ỏi mà dám đến đâu tìm kiếm bảo vật. Rất can đảm!" Một gã đàn ông lưng hùm vai gấu vừa cười vừa cố ý nói to cho mọi người nghe.

"Giao bản đồ ra đây, tôi sẽ thả cho các người một con đường sống!"

"Ngài sứ giả, ông ta chính là môn chủ thứ bảy của Diêm La môn Vụ Hùng." Huyết La Sát không thèm để tâm đến lời ông ta nói mà chỉ giải thích một cách đơn giản cho Lăng Túc Nhiên.

Sau đó, ba bốn nhóm người khác cũng tự xưng danh, bọn chúng đều là những nhóm người được xếp trong top mười những đội mạnh nhất.

"Ừ!" Lăng Túc Nhiên khẽ gật đầu.

"Các người nghe cho kỹ đây, tôi cảnh cáo các người." Huyết La Sát quét ánh nhìn một vòng sau đó hô lên dõng dạc: "Đây không phải người mà các người có thể đụng vào đâu, nếu còn không mau cút đi thì tên tuổi của các người sẽ không còn tồn tại ở Thế giới Ám vực nữa đâu!"

"Ha ha ha..." Vụ Hùng cười to như thể vừa nghe được chuyện gì đó rất buồn cười: "Huyết La Sát, người của Hoa Hạ các cô đều kiêu ngạo thế này à? Đúng là cho mọi người ở đây được mở mang tầm mắt!"

"Người của chúng tôi đông hơn phe cô gấp mấy lần, chênh lệch lực lượng như thế, cô có tin chúng tôi chỉ cần búng tay một cái là cả đội các cô đều tan biến hay không?"

"Ha ha ha..." Nghe thấy thế, mấy nhóm người kia cũng cất tiếng cười to.

Vèo!

Tiếng cười vừa vang lên chưa được mấy giây thì Phán Quan tiến lên vài bước, xoay cổ tay phóng ra hơn 10 con dao sắc bén.

Phập! Phập! Phập!

Sau đó, hơn mười cái đầu lìa khỏi cổ bay lên cao, trên những gương mặt ấy vẫn còn nụ cười chưa tắt.

Tất cả đám người kia cùng hít vào một hơi, vẻ mặt sợ hãi!

Tất nhiên là bọn chúng không ngờ là bên đối thủ lại chủ động ra tay trước, thật sự không sợ chết hay sao?

"Lũ khốn này đúng là chán sống thật rồi, nếu vậy thì để ta tiễn các ngươi một đoạn!" Sau khi hết bàng hoàng Vụ Hùng rút đại đao mang bên mình ra: "Lên! Ngoại trừ Huyết La Sát ra thì giết sạch không chừa một ai…"

Vụt!

Ông ta còn chưa dứt lời, Thanh Long đã nhanh như chớp vung đao lên, thanh đao phát ra ánh sáng sắc lạnh vọt đến bên cạnh Vụ Hùng.

Phập! Roẹt!

Không để Vụ Hùng phản ứng kịp, thanh đao đã chém ngang người ông ta.

"Hả... Làm sao có thể như vậy..." Vụ Hùng cảm thấy đau đớn, cúi đầu nhìn vết chém trên người mình.

Trên ông ta tràn ngập sự hoảng sợ không thể tin nổi chuyện vừa xảy ra với mình!

Dù sao Vụ Hùng cũng là một cường giả Chiến tôn, tuy mới là giai đoạn sơ khai nhưng cũng vẫn là một Chiến tôn!

Thế nhưng bây giờ, ông ta lại bị người ta chém đứt làm đôi chỉ với một nhát chém?

Từ bao giờ La Sát Đường có cao thủ lợi hại cỡ này?

Rầm! Rầm!

Một lúc sau, hai mảnh thân xác của Vụ Hùng rơi xuống đất, máu phun như suối ướt đẫm một vùng đất.

Mọi người xung quanh hoàng sợ lại hít vào một hơi, vẻ mặt hoảng sợ như trông thấy quái vật!

Cường giả Chiến tôn bị chém thành hai khúc chỉ với một nhát chém?

Chuyện gì đang xảy ra vậy! Thật khủng khiếp!

Sau đó, xung quanh bắt đầu vang lên những tiếng thì thầm sợ hãi phát ra từ trong rừng cây! Tất nhiên là do bị khung cảnh vừa rồi dọa cho sợ tè trong quần!

"Nếu không muốn có kết cục tương tự thì mau cút đi!"

Thanh Long cất chiến đao đi, lạnh lùng hô to.

Rầm rập!

Từng đoàn người như ong vỡ tổ sợ hãi bỏ của chạy lấy người không dám ngoái đầu lại.

Tuy là bảo vật mà cường giả để lại rất quý giá nhưng mạng sống còn đáng quý hơn, không còn mạng nữa thì lấy bảo vật về còn có ý nghĩa gì nữa.

Sau khi chứng kiến sức mạnh của hai người kia, họ biết nếu họ chống lại thì không khác gì trứng chọi đá.

Mặc dù nhóm người kia chỉ có một trăm người nhưng vừa rồi bọn họ mới chỉ để hai người xuất trận mà đã kinh khủng như vậy, nếu như cả trăm người đó cùng tham chiến thì không cần nghĩ cũng có thể biết được sẽ kinh khủng đến mức nào.

Quá đỗi kinh hoàng!

"Cuối cùng cũng yên tĩnh một chút!" Sau khi quan sát một hồi, Bạch Hổ lại nhìn Lăng Túc Nhiên: "Đại ca, vẫn còn vài thành phần bất hảo khác ở gần đây, có cần đuổi đi luôn không?"

"Không cần đâu, rồi bọn họ sẽ tự xuất hiện thôi!" Lăng Túc Nhiên lắc đầu sau đó đi ra phía sau sơn cốc, mọi người cũng theo sát phía sau anh.

"Đại ca, có phải anh có phát hiện gì mới hay không?" Lục Tần Nam đến bên cạnh Lăng Túc Nhiên hỏi.

"Nếu như tôi đoán không lầm thì ở phía trước." Lăng Túc Nhiên khẽ gật đầu.

Khi tu vi đạt cảnh giới Chiến hoàng, tinh thần lực sẽ nhạy bén hơn người bình thường rất nhiều.

Khi vừa đặt chân đến sơn cố này, anh đã cảm nhận được có gì đó bất thường, một sức mạnh nào đó có sự lay động ở hướng Tây Bắc.

Vừa nói, trong lòng anh vừa âm thầm bực bội, nếu theo như lời đồn được lưu truyền thì vị cường giả Chiến Hoàng kia cũng đã ngã xuống hai mươi ba mươi năm nay rồi, sao lại còn có thể tức giận đến mức sức mạnh có biến đổi như thế.

"Đại ca, sao anh biết được là ở chỗ nào thế?" Phán Quan tò mò hỏi.

"Cậu thắc mắc nhiều thế làm gì, có giải thích cậu cũng không hiểu được đâu." Thanh Long đáp lại với giọng điệu mất kiên nhẫn.

"Thanh Long đại ca, anh biết à?" Phán Quan quay đầu nhìn Thanh Long.

"Không biết nữa!" Thanh Long lắc đầu một cách dứt khoát: "Nếu đại ca đã nói nó ở đó thì chắc chắn sẽ ở đó, không sai được đâu!"

"Coi như là tôi chưa hỏi đi!" Phán Quan khóe miệng khẽ giật một cái, cảm thấy bất lực, không còn gì để nói nữa.