“Nhuỵ Lam, con thế nào rồi?” Ba người vội vàng xông tới, Lăng Túc Nhiên ôm Nhuỵ Lam vào trong ngực.
“Bố ơi, bên kia có một chị gái đang nằm!” Nhuỵ Lam với sắc mặt trắng bệch chỉ vào tảng đá lớn màu xanh ở cách đó không xa mở miệng nói.
Ba người Lăng Túc Nhiên nhìn sang, chỉ thấy một cô bé chừng mười lăm mười sáu tuổi nằm dưới đất không nhúc nhích.
Trên mặt cô bé không có chút sắc hồng nào, môi tím bầm, cơ thể gầy như que củi giống như da bọc xương, có lẽ cân nặng của cả người không tới hai mươi ký.
“Đại ca, vẫn còn sống.” Huyền Bàn nhanh nhẹn đi tới thăm dò một chút, móc ra mấy cây ngân châm đâm vào mấy vị trí huyệt đạo quan trọng trên người cô bé.
“Vợ à, em và Nhuỵ Lam ở đây chờ anh nhé.” Lăng Túc Nhiên thả Nhuỵ Lam xuống nói với Tần Nhã Khiết.”
“Ừm!” Tần Nhã Khiết khẽ gật đầu.
“Cô bé thế nào?” Lăng Túc Nhiên đi tới bên cạnh Huyền Bàn.
“Mạch đập rất yếu ớt, tinh nguyên đang rút dần đi, mạng sống ngàn cân treo sợi tóc!” Huyền Bàn mở miệng nói.
“Hả?” Lăng Túc Nhiên nhướng mày, đặt tay lên mạch đập của bé gái.
“Đại ca, chuyện này rất kỳ lạ!” Đợi Lăng Túc Nhiên rút tay về, Huyền Bàn mở miệng một lần nữa, sắc mặt hơi ngưng trọng.
“Trước hết cứu cô bé tỉnh dậy rồi nói sau!” Sắc mặt Lăng Túc Nhiên rất kém, anh gật nhẹ đầu.
Huyền Bàn cũng có thể nhìn ra được triệu chứng, sao anh có thể không nhìn ra được chứ!
Hơn nữa, anh còn nhìn ra nhiều hơn so với Huyền Bàn. Cô bé có âm hồn bám thân, sát khí quấn quanh, triệu chứng này tuyệt đối không phải do bệnh tật gây ra!
Lời vừa rơi xuống, anh đưa tay đè xuống ngực của cô bé, một cổ dương khí rót vào cơ thể của cô bé theo bàn tay anh.
Khụ! Khụ! Khụ!
Mấy phút sau, cô bé ho khan mấy tiếng rồi mở mắt ra. Một đôi mắt trống rỗng không có thần, cả người rơi vào trạng thái rời rạc.
“Người bạn nhỏ, cháu tên là gì?” Lăng Túc Nhiên nhẹ nhàng mở lời.
“Cháu… Cháu tên gì…” Giọng nói của cô bé yếu ớt, trên gương mặt đầy sự mờ mịt.
“Cháu có biết tại sao cháu lại ở đây không?” Lăng Túc Nhiên hỏi thêm một câu.
“Cháu, cháu không biết…” Cô bé lắc đầu.
“Cháu có biết nhà cháu ở đâu không? Bố mẹ cháu tên gì?” Lăng Túc Nhiên lại nhíu mày.
“Cháu không biết…” Mỗi một chữ mà cô bé nói ra đều vô cùng khó nhọc.
“Đại ca, tình trạng của cô bé này không quá lạc quan, có lẽ trí nhớ đã…” Huyền Bàn hít một hơi thật sâu rồi mở miệng nói.
“Dùng Huyền Môn Cửu Châm!” Lăng Túc Nhiên dời tay mình ra khỏi ngực của cô bé.
“Ưm…” Không có chân khí hộ thể, giữa hai hàng lông mày của cô bé thoáng hiện sự đau đớn, sau đó lại hôn mê bất tỉnh.
Lăng Túc Nhiên trở lại bên cạnh Tần Nhã Khiết: “Vợ à, em mang Nhuỵ Lam lên xe chờ anh.”
“Chồng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Hay là chúng ta đưa cô bé đó đến bệnh viện đi?” Tần Nhã Khiết lên tiếng.
“Với tình trạng của cô bé đó có đi bệnh viện cũng vô dụng!” Lăng Túc Nhiên lắc đầu: “Em mang Nhuỵ Lam đi qua đó trước, chút xíu nữa anh tới ngay.”
“Vậy… Vậy cũng được!” Tần Nhã Khiết nhìn thấy trên mặt của Lăng Túc Nhiên mơ hồ có nét nghiêm trọng. Cô đoán là anh không muốn để cho Nhuỵ Lam nhìn thấy một số chuyện.
“Bố ơi, bố và chú mập nhanh lên một chút nhé. Lát nữa chúng ta còn đi chèo thuyền nữa đấy!” Nhuỵ lam mở miệng.
“Nhuỵ Lam ngoan, bố và chú mập sẽ trở lại nhanh thôi.” Lăng Túc Nhiên cười nói.
Đợi sau khi Tần Nhã Khiết ôm Nhuỵ Lam rời đi, Lăng Túc Nhiên đi tới bên cạnh cô bé. Huyền Bàn đã đặt cô bé nằm trên một mảng cỏ xanh.
“Thực thi châm pháp Huyền Môn Khu Sát!” Lăng Túc Nhiên nặng nề cất lời.
“Đại ca, ý anh là cô bé này sao?” Huyền Bàn hơi sửng sốt.
“Ừm!” Lăng Hạo gật đầu: “Bắt đầu đi!”
“Được!” Huyền Bàn gật đầu.
Vù! Vù! Vù!
Sau đó, cổ tay anh ta lộn một cái, ngân châm trong tay chi ra bắn nhanh về phía ấn đường, thái dương và thiên trung, nói chung là tám huyệt vị lớn của bé gái.
Còn một châm cuối cùng, tay Huyền Bàn kẹp ngân châm, ánh mắt trầm xuống, ghim vào huyệt khí hải của bé gái.
Vụt!
Khi ngân châm này hạ xuống, một đoàn sát khí như ẩn như hiện chui ra khỏi thân thể của cô bé.
Sau khi thoắt ẩn thoắt hiện ở trong hư không mấy lần, đoàn sát khí phóng nhanh về phía ấn đường của Lăng Túc Nhiên ở bên cạnh, giống như đang nóng lòng tìm một cơ thể để bám thân.
“Đại ca, cẩn thận!” Huyền Bàn mở miệng la lên.
Vù!
Ánh mắt của Lăng Túc Nhiên trầm xuống, một cổ khí thế bộc phát từ trên người anh, sau đó bao bọc lấy đoàn sát khí kia thật chặt.
“Phá!” Lăng Túc Nhiên gầm lên một tiếng, lúc này sát khí nổ bể ra, lập tức tiêu tán không còn bóng dáng.
“Mẹ nó, đại ca nói trúng rồi!” Lát sau, Huyền Bàn xổ ra một câu thô tục.
“Nhận ra rồi sao? Đây là thủ pháp gì?” Lăng Túc Nhiên nhìn về phía Huyền Bàn mở miệng nói.
“Cưỡng ép rút mất tinh nguyên, thải âm bổ dương, dẫn sát khí quấn quanh thần, mang bầu âm nguyên. Đây là thuật Âm Sát thất truyền đã lâu đó!” Huyền Bàn hít thở một hồi rồi mới đáp lại.
Huyền Môn không chỉ có y thuật có một không hai, mà Huyền thuật thì lại không ai có thể tưởng tượng nổi!
Huyền Bàn cũng được xem như một trong hai người đáng kiêu ngạo nhất của Huyền Môn, tất nhiên là đã từng nghe qua loại tà thuật này.
“Cũng không tệ lắm, ít nhất vẫn có thể nhận ra được!” Lăng Túc Nhiên thản nhiên đáp lời.
“Người xưa kể lại, thuật Âm Sát được sáng chế bởi thư sinh Âm Sát, thông qua thải âm bổ dương để tăng tiến tu vi của bản thân, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn. Tủ đoạn vô cùng tàn khốc, người bị hại đều là một vài thiếu nữ cao quý ở trong kinh.” Huyền Bàn tiếp tục mở miệng nói tiếp đi.
Về sau, dưới sự vây bắt của nhân sĩ chính phái, thư sinh Âm Sát rơi xuống vách đá. Từ đó thuật Âm Sát cũng thất truyền, không ngờ bây giờ lại xuất hiện!”
“Chẳng lẽ, năm đó thư sinh Âm Sát không chết?”
“Chắc là thư sinh Âm Sát đã chết, nhưng thuật Âm Sát này thì chưa chắc!” Lăng Túc Nhiên khẽ nhíu mày.
“Công pháp tà ác như vậy, thế mà vẫn có người tu luyện sao, thật là đáng chết!” Trên gương mặt Huyền Bàn nổi lên sự tức giận và phẫn nộ.
“Có thể cô bé này đã trốn ra được, ắt hẳn hang ổ của đối phương ở cách đây không xa, em lập tức bảo Phán Quan dẫn người phong toả khu vực này!”
“Không cần đâu!” Lăng Túc Nhiên lắc đầu: “Lỡ như hang ổ của bọn chúng không ở gần đây thì chúng ta sẽ bứt dây động rừng.”
“Nhưng lỡ như cô bé không tỉnh được, mà cho dù có tỉnh thì trí nhớ có khôi phục lại được hay không vẫn còn là một ẩn số.” Huyền Bàn nói.
“Trước tiên mang cô bé về Đông Khởi, bảo Phán Quan tìm một chỗ cho cô bé nghỉ ngơi!” Lăng Túc Nhiên hơi suy tính một chút rồi mở miệng nói.
“Nếu như tôi đoán không sai, có lẽ đối phương sẽ chủ động đến tìm cậu. Bọn họ sẽ không cho phép một người sống mang đi bí mật của bọn họ.”
Mặc dù âm khí trên người con bé đã được loại trừ, nhưng hễ là người đã từng ngâm thuật Âm Sát thì trên cơ thể sẽ có một con dấu Âm Sát, đối phương không khó để tìm được!”
“Em biết rồi!” Huyền Bàn gật đầu một cái.
Bởi vì chuyện này cho nên kế hoạch đi chèo thuyền của Nhuỵ Lam chỉ có thể đợi đến lần sau, đương nhiên là ban đầu cô bé cũng rất không vui, nhưng mà chỉ cần Huyền Bàn trêu chọc là cô bé sẽ lập tức tung tăng reo hò.
“Bố ơi, rốt cuộc là chị đó bị bệnh gì vậy ạ?” Sau khi xe chạy, Nhuỵ Lam nhìn người ngồi kế bên ghế lại nói.
“Bệnh của cô bé ấy hơi kỳ lạ, chúng ta sẽ đưa cô bé đến bệnh viện ngay đây.” Lăng Túc Nhiên cười nói.
“Chị ấy thật đáng thương, chị ấy cực kỳ ốm yếu!” Nhuỵ Lam buồn buồn nói.
“Nhuỵ Lam đừng buồn, rất nhanh cô bé đó sẽ khoẻ lại!” Lăng Túc Nhiên xoa đầu Nhuỵ Lam nói.
“Có thật không? Thế thì tốt rồi!” Chân mày Nhuỵ Lam giãn ra.
“Chồng ơi, cô bé đó thật sự không sao sao?” Đôi mi thanh tú của Tần Nhã Khiết hơi nhíu lại, đương nhiên cô có thể nhìn ra tình huống của bé gái rất không bình thường.
“Thật sự không sao, vợ đừng lo lắng.” Lăng Túc Nhiên cười nhẹ.
“Ừm!” Tần Nhã Khiết gật đầu một cái.
Hai tiếng sau, trở về Đông Khởi, Huyền Bàn đưa Tần Nhã Khiết và Nhuỵ Lam về biệt thự Hà Cảnh trước, tiếp đó anh ta cùng với Lăng Túc Nhiên lái xe đến Ảnh Môn.
Tới Ảnh Môn, Huyền Bàn ôm cô bé đi vào khu nhà.
“Đại ca, có chuyện gì vậy?”
Phán Quan đi ra từ bên trong, nhìn cô bé trong ngực Huyền Bàn một chút rồi lên tiếng hỏi.