Tách!
Lăng Túc Nhiên búng ngón tay một cái, một luồng kình phong bắn mạnh ra, cây trâm cài tóc ở trong tay Tiết Bích Sảnh rơi xuống đất.
“Ngài… Ngài sứ giả?” Tiết Bích Sảnh khóc như hoa lê rơi trước mưa nhìn về phía Lăng Túc Nhiên.
Bịch!
Lúc này Tiết Trung Thuỵ cũng đi tới bên cạnh quỳ xuống trước mặt Lăng Túc Nhiên, trong miệng không ngừng trào ra máu có màu đỏ sậm.
“Ngài… Ngài sứ giả, nhà… nhà họ Tiết bất hạnh, mới sinh ra con cháu xấu xa như Tiết Trung Khôn…”
“Tiết… Tiết mỗ không cầu những thứ gì khác, chỉ cầu Ngài… Ngài sứ giả nể lòng nhân đức của Chúa trời, tha cho Bích Sảnh và những người khác trong nhà họ Tiết…”
“Chuyện này… không hề liên quan gì đế Bích Sảnh. Con bé… Con bé cũng chỉ bị tông môn lợi dụng, xin Ngài sứ giả tha cho con bé một mạng…”
Bịch! Bịch! Bịch!
Ông ta còn chưa dứt lời, Lăng Túc Nhiên đã giơ tay quét ra ba đạo kình phong không nặng không nhẹ. Toàn bộ đều trút hết vào trong cơ thể của Tiết Trung Thuỵ.
Tiết Trung Thuỵ lộn nhào hết mấy vòng, xụi lơ ngồi bệt dưới đất há miệng phun ra một ngụm máu lớn.
“Đừng…” Tiết Bích Sảnh đau đớn hét lên một lần nữa: “Bố…”
“Bố của cô đã trúng độc nặng, độc tố đã sắp lan đến tim. Nếu như không cứu chữa, ngay cả ông trời cũng hết cách. Đại ca đang giúp bố của cô loại bỏ độc tố.” Huyền Bàn ở một bên giải thích.
“A?” Tiết Bích Sảnh thoáng sửng sốt, sau đó tiếp tục dập đầu với Lăng Túc Nhiên: “Cảm ơn Ngài sứ giả, cảm ơn…”
“Tông môn chỗ cô tên gì?” Lăng Túc Nhiên mở miệng hỏi.
“Thưa… Thưa Ngài sứ giả, Toái… Toái Thiên Tông…” Tiết Bích Sảnh run rẩy trả lời.
“Toái Thiên Tông, tốt lắm!” Lăng Túc Nhiên lãnh đạm trả lời một câu, trong con ngươi ngưng tụ quang mang.
Tông môn cổ võ nhúng tay vào thế tục giới là chuyện tối kỵ, huống chi còn là chuyện xấu xa như vậy. Nếu như Toái Thiên Tông đã dám làm thế, vậy thì phải chuẩn bị xong tinh thần gánh chịu tất cả hậu quả!
“Cái đám già Toái Thiên Tông này, đúng là đang tìm chết mà!” Huyền Bàn nặng nề mở miệng: “Đại ca, em lập tức trở về tông môn, dẫn người đi diệt cả nhà Toái Thiên Tông!”
“Không cần, sẽ có người khác đi làm chuyện này!” Lăng Túc Nhiên lắc đầu một cái.
Sau đó, anh lấy điện thoại ra gửi đi một tin nhắn, nội dung rất đơn giản: “Xoá tên Toái Thiên Tông!”
Chỉ trong chốc lát, Tiết Trung Thuỵ hơi đỡ hơn một chút rồi đi đến bên cạnh Lăng Túc Nhiên, quỳ xuống một lần nữa.
“Cảm… Cảm ơn ân đức to lớn của Ngài sứ giả, Tiết mỗ không thể báo đáp. Từ nay về sau, một khi Ngài sứ giả có bất kỳ dặn dò nào, cho dù có nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, Tiết mỗ cũng không từ chối…”
“Được rồi, đừng thể hiện lòng trung thành ở chỗ này, vẫn nên nói xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì đi!” Phán Quan lạnh lùng mở miệng.
“Được… Được…” Tiết Trung Thuỵ hít một hơi thật sâu, sau đó bắt đầu kể lể.
Mười phút sau, ông ta miêu tả đầu đuôi ngọn nguồn câu chuyện một lần, giống đến tám chín phần mười suy đoán trong lòng Lăng Túc Nhiên.
Hoa Hạ truyền thừa mấy ngàn năm, bồi dưỡng vô số tông môn cổ võ và thế gia lánh đời, phát triển đến ngày hôm nay, trong phạm vi lãnh thổ có hàng nghìn gia tộc và vố số tông môn lớn nhỏ.
Thời thế thay đổi, cá lớn nuốt cá bé, sóng lớn đãi cát, có một số thế lực dần dần sa sút, một số khác thì ngày càng bành trướng, trong đó không thiếu những tồn tại có tài năng ngất trời.
Những tông môn cường đại và các thế gia lánh đời muốn kéo dài sự mở rộng và phát triển thì phải cần một số lượng tài sản và tài nguyên cực lớn, thế thì đương nhiên là rất nhiều thế lực phải vươn tay vào thế tục giới.
Nhìn từ góc độ nào đó, những tài phiệt vọng tộc nằm trên bề nổi trong phạm vi lãnh thổ quốc gia đều là gia tộc chi nhánh của các tông môn và thế gia, bọn họ liên tục cung cấp tài sản và tài nguyên cho các tông môn và thế gia.
Có một điều còn khiến người ta tức giận hơn, đó là xét về một mặt nào đó các tài phiệt còn bị quy tắc của quốc gia hạn chế. Trong những lúc quốc gia thật sự cần bọn họ ra mặt, quốc gia chỉ cần ban hành một số chỉ thị cưỡng chế. Mặc dù trong lòng bọn họ không muốn, nhưng ngoài mặt ít nhất cũng phải đáp lại một chút.
Tuy nhiên, các thế gia lánh đời và tông môn thì lại hoàn toàn không bị hạn chế trong phương diện này. Ngoài việc tách khỏi các quy tắc, chỉ cần có chỗ tốt là bọn họ sẽ tàng trữ riêng, nhưng lúc quốc gia gặp nạn thì lại biến mất không còn bóng dáng.
Vì thế, nói đến sâu mọt của quốc gia, các thế lực ở sau lưng tài phiệt mới là sâu mọt lớn nhất!
Toái Thiên Tông là tông môn ở sau lưng tài phiệt Tiết Thị ở Hải Trung, rất nhiều quyết sách quan trọng của tài phiệt Tiết thị đều đến từ chỉ thị của Toái Môn Tông.
Dựa theo những gì Tiết Trung Thuỵ kể lại, việc tứ đại gia tộc của Hải Trung thành lập thương hội Hải Trung và ra tay đối phó với tập đoàn Tứ Hải đều là ý của Toái Thiên Tông, tài phiệt Tiết Thị chỉ phụ trách thi hành.
Bao gồm cả chuyện ngày hôm nay cũng là chỉ thị của Toái Thiên Tông. Ban đầu Tiết Trung Thuỵ phản đối chuyện này, vì thế ông ta từng bị Toái Thiên Tông cảnh cáo sẽ tước đoạt vị trí phiệt chủ của ông ta.
Sau đó, Toái Thiên Tông lập tức tìm tới Nhị đương gia Trung Khôn. Một tay ông ta lo liệu chuyện này, từ buổi tiệc sinh nhật của Tiết Trung Thuỵ cho đến lời đề nghị của Tiết Trung Khôn.
Còn về nguyên nhân vì sao Toái Thiên Tông muốn đối phó với Lăng Túc Nhiên thì Tiết Trung Thuỵ không hề hay biết, ông ta chỉ có một suy đoán mơ hồ, chắc là Toái Thiên Tông được người khác nhờ vả.
“Phán Quan nghe lệnh!” Sau đó Lăng Túc Nhiên mở miệng.
“Mời Ngài sứ giả dặn dò!” Phán Quan lớn tiếng đáp lời.
“Điều tra kỹ lưỡng toàn bộ những người thuộc tài phiệt Tiết thị có liên quan đến Tiết Trung Khôn, hễ là người có liên quan đến chuyện này, chém!” Lăng Túc Nhiên nặng nề giao phó.
“Tuân lệnh!” Phán Quan trịnh trọng gật đầu, sau đó lấy điện thoại di động gửi một chỉ thị cho Lư Đào.
Mười phút sau, mấy người Lăng Túc Nhiên lên xe đi đến căn cứ của Ảnh Môn.
Mạng của hai cha con Tiết Trung Thuỵ được giữ lại, nhưng sau khi trải qua chuyện này, tất nhiên là tài phiệt Tiết thị sẽ rút lui khỏi hàng ngũ tài phiệt, có thể giữ được một phần mười tài sản đã là chuyện không dễ dàng.
Chưa đầy hai tiếng sau khi Lăng Túc Nhiên gửi đi hai tin nhắn, ở phía Đông của quốc gia, dưới chân một ngọn núi thuộc dãy núi non trùng trùng điệp điệp nào đó, một bóng dáng áo xanh xuất hiện.
“Toái Thiên Tông!”
Bóng dáng áo xanh ngẩng đầu nhìn đền thờ rộng ba trăm mét, lạnh nhạt mở miệng.
Ầm!
Chỉ trong khoảnh khắc, một đạo kiếm quang phóng lên cao, đền thờ đứng sừng sững mấy trăm năm ầm ầm sụp đổ.
“Kẻ nào phá huỷ đền thờ của tông môn ta!” Âm thanh rống to tràn ngập giận dữ truyền đến từ cuối bậc thang đá.
Vù! Vù! Vù!
Ngay sau đó, hai mươi đạo khí thế của cảnh giới Chiến tôn trở lên phóng lên cao. Chỉ trong chớp mắt, từng đạo tàn ảnh đi tới bên cạnh đền thờ cực nhanh.
“Vô liêm sỉ, cậu là người ở đâu? Dám đến Toái Thiên Tông càn rỡ, chán sống rồi phải không?” Người cầm đầu chính là tông chủ của Toái Thiên Tông.
Nửa bước Chiến hoàng!
“Từ ngày hôm nay trở đi, Toái Thiên Tông bị xoá tên khỏi Hoa Hạ!” Bóng dáng áo xanh lãnh đạm mở miệng một lần nữa.
“Giọng điệu lớn lối quá nhỉ!” Tông chủ của Toái Thiên Tông tức giận nói: “Vậy hãy để tôi nhìn xem cậu có bản lĩnh gì xoá tên của Toái Thiên Tông!”
“Giết!” Chín võ giả Chiến tôn trở lên khác đồng thanh gầm thét.
Trên người bọn họ bộc phát toàn bộ khí thế, trong nháy mắt bao phủ một khoảng hư không, vô số chim muông thú vật nổ tung mà chết.
Vụt! Vụt! Vụt!
Một giây kế tiếp, hai mươi người đồng thời phát động. Trong lúc xuất thủ bọn họ không hề nương tay, chiêu nào cũng là chiêu chém chết người.
“Một bầy kiến hôi!” Áo xanh mở miệng một lần nữa.
Đồng thời khí thế trên người tràn ra, thân hình loé lên, cổ tay lật một cái. Trong nháy mắt, một tấm lưới kiếm thế được tạo thành dễ như trở bàn tay.
Trong phạm vi của kiếm thế, tất cả cây cối đá tảng lớn đều bị phá huỷ. Đất đá bay mù mịt, lá cây múa đầy trời.
Vụt! Vụt! Vụt!
Kiếm mang vô tận chém về phía hai mươi người nhanh như tia chớp, thế như chẻ tre.