“Đại ca, điều Huyết Vệ quân vào thủ đô, Trịnh Thạc bên kia có khi nào không cho đi không?” Huyền Vũ sau khi ổn định cảm xúc, lên tiếng nói.
Trịnh Thạc, phó Đốc Soái quân Bắc Lưu, thường trú thủ đô, năm sân bay quân dụng trong thủ đô đều thuộc phạm vi quản lí của ông ta.
“Ông ta dám không cho, để Huyết Vệ quân san bằng sân bay của ông ta!” Bạch Hổ thô lỗ lên tiếng.
“Bạch Hổ, anh có thể đừng gây thêm phiền nữa không!” Huyền Vũ liếc anh ta một chút: “Kia là thủ đô, anh cho rằng là ở nơi khác à?”
“Ông ta sẽ cho đi!” Lăng Túc Nhiên nhàn nhạt mở miệng: “Đi thôi, thông báo một chút đi, sáng sớm ngày mai sẽ xuất phát!”
“Tuân lệnh!” Ba người Chu Tước đồng thời gật đầu.
Sáng ngày thư hai, sáu giờ!
Bốn người Lăng Túc Nhiên đến sân bay.
Cả một tổ Huyết Vệ đã hoàn tất, trang phục chiến đấu đồng nhất, eo đeo chiến đao Huyết Ảnh, chuôi đao đều là màu đỏ sậm.
“Khấu kiến Đốc Soái!” Một trăm Huyết Vệ quỳ một gối xuống, cùng nhau hô to, đi tai nhức óc.
“Đứng lên rồi nói!” Lăng Túc Nhiên giơ tay lên một chút.
“Cảm ơn Đốc Soái!” Một trăm người lại hô to lần nữa, đứng thẳng người dậy, thân hình như đao.
“Báo cáo Đốc Soái, tổ Huyết Vệ số một đã đầy đủ, xin Đốc Soái chỉ thị!” Tổ trưởng tổ một là Viên Uy cao giọng xin chỉ thị.
“Đi đến thủ đô, tất cả mọi chuyện nghe theo chỉ lệnh của phó Đốc Soái Lục, không thể hành động ngông cuồng, nếu không xử theo quân pháp!” Lăng Túc Nhiên mở miệng.
“Xin vâng theo lệnh Đốc Soái!” Viên Uy cúi chào đáp lại.
“Đi đi!” Lăng Túc Nhiên phất tay.
“Tuân Mệnh!” Viên Uy cúi chào lần nữa, sau đó quay người: “Xuất phát!”
Tám giờ sáng, phía đông thủ đô, một sân bay quân dụng nào đó.
Một cuộc họp cỡ nhỏ, có vài người đàn ông mặc đồng phục đang họp.
Ngồi ở vị trí chính là một thanh niên khoảng bốn mươi tuổi, mặt chữ “Quốc”, mày rậm mắt to, khí tức mạnh mẽ.
Người này chính là phó Đốc Soái Bắc Lưu, Trịnh Thạc!
“Rầm! Rầm! Rầm!”
Chỉ chốc lát, ở cổng vang lên tiếng đập cửa dồn dập.
“Vào đi!” Trịnh Thạc khẽ cau mày.
Dựa theo thói quen của ông ta, cuộc họp vào buổi sáng mỗi ngày, ông ta đã cố ý thông báo, nếu không có chuyện gì đặc biệt thì đừng đến quấy rầy.
“Báo cáo!” Một thanh niên mặc đồng phục bước vào phòng họp, lớn tiếng nói.
“Nói!” Trịnh Thạc trầm giọng.
“Một trăm chiến sĩ Tây Lưu đang tiến vào sân bay của chúng ta, có cho qua không ạ, xin phó Đốc Soái ra chỉ thị!” Thanh niên mặc đồng phục âm thầm hít sâu một hơi, sau đó mở miệng nói.
Lúc cậu ta vừa biết được tin tức này cũng bị giật mình, chiến sĩ Tây Lưu vô duyên vô cớ chạy đến thủ đô, cậu ra cũng sẽ không cho rằng đối phương đến đây du lịch!
“Hử!?” Trịnh Thạc bị sặc nước trà một chút.
Hơi bình tĩnh lại, tiếp tục hỏi: “Cậu xác định đó là chiến sĩ Tây Lưu?”
“Thuộc hạ xác định một trăm phần trăm!” Cậu trai mặc đồng phục gật mạnh đầu: “Mặt khác, nếu như thuộc hạ không đoán sai, một trăm người này hẳn là thuộc Huyết Vệ quân của Tây Lưu!”
“Chậc!”
Những người dự họp đồng thời hít vào một ngụm khí lạnh, trên mặt mỗi người đều toát ra dáng vẻ kinh ngạc.
Nếu như chỉ là một trăm chiến sĩ Tây Lưu bình thường thì cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng bây giờ lại là Huyết Vệ quân của Tây Lưu?
Phải biết, đao của Huyết Vệ quân Tây Lưu xưa nay đều chỉ về phía quân địch, chỉ khi chết mới thôi, tại sao bây giờ lại chạy đến thủ đô!?
“Rầm!”
Chén trà trong tay Trịnh Thạc rơi trên bàn họp, ánh mắt ông ta nhìn chằm chằm thanh niên mặc đồng phục, hỏi lại lần nữa: “Cậu xác định?”
“Xác định!” Thanh niên mặc đồng phục nghiêm túc gật đầu.
“Phù!”
Trịnh Thạc thở ra vài hơi dài, trên mặt hiện lên vẻ nghiêm trọng trước nay chưa từng có.
Ngay sau đó, ông ta nhanh chóng lấy di động ra bấm số của cấp trên.
“Trịnh Thạc, có việc gì?”
Trong loa truyền ra một giọng nói trầm ổn của đàn ông.
“Đốc Soái, thuộc hạ có chuyện quan trọng cần báo cáo!” Trịnh Thạc bình ổn tâm trạng của mình.
“Nói đi!”
“Một trăm Huyết Vệ của Tây Lưu đang đến thủ đô, thuộc hạ muốn xin chỉ thị của Đốc Soái, có nên cho qua không?”
“Quân Tây Lưu trấn giữ biên giới lâu năm, thật khó khăn mới rảnh rỗi được một chút, đến thủ đô dạo chơi, nhìn ngắm non sông tươi đẹp mà bọn họ đang bảo vệ này, ông có gì mà phải sợ!” Trong loa truyền ra giọng của người đàn ông.
“Thế nhưng…” Khóe miệng Trịnh Thạc giật một chút.
Đây là đến thủ đô dạo chơi sao?
“Đừng có nhưng mà, lập tức cho qua, đừng có làm phật lòng đồng liêu ở Tây Lưu!” Người đàn ông ngắt lời ông ta.
“Tuân lệnh!” Trịnh Thạc lên tiếng trả lời.
Sau khi cúp điện thoại, nhanh chóng đi đến cửa: “Tất cả mọi người theo tôi đi hoan nghênh các đồng liêu Tây Lưu đến!”
Với ông ta mà nói, mặc dù biết người của chiến đội Huyết Ảnh đến thủ đô không phải là chuyện nhỏ, nhưng cấp trên của mình đã nói như thế, ông ta đương nhiên cũng không có gì phải lo lắng.
Hơn nữa, trong đầu ông ta lúc này đồng thời hiện lên hình ảnh vị chủ nhân của Tây Lưu kia, lính của anh ta, hẳn là sẽ không làm loạn ở thủ đô.
“Rầm! Rầm! Rầm!”
Ngay lúc đoàn người vừa ra khỏi phòng họp vài bước, đã thấy một thanh niên khác bước đến.
“Báo cáo!” Cậu thanh niên đi đến trước mặt Trịnh Thạc, cúi chào mở miệng.
“Noi1” Trịnh Thạc trầm giọng đáp lại.
“Phó Đốc Soái Tây Cảnh Lục Tần Nam và Quân đoàn trưởng số một Thanh Long, hai vị trưởng quan đang ở bên ngoài xin gặp.” Cậu thanh niên lớn tiếng trả lời.
“Ai?” Trịnh Thạc cảm thấy trái tim nhỏ của mình hôm nay có chút không chịu đựng nổi: “Hai người họ đang ở thủ đô?”
“Vâng, nghe nói là mới từ bên Mục Soái đến!” Cậu thanh niên trả lời lần nữa.
“Chậc!”
Trịnh Thạc hít sâu một hơi.
Phó Đốc Soái Tây Lưu và Đoàn trưởng quân đoàn số một đều đang ở thủ đô, sau đó lại có thêm một trăm Huyết Vệ của Tây Lưu đến, đây là chuyện gì vậy chứ!
Sau khi sửng sốt trong thoáng chốc, ông ta vội vàng bước nhanh: “Đi, đi tiếp Phó Đốc Lục với tôi!”
Những người phía sau ông ta nhìn nhau một chút, trong ánh mắt mỗi người đều toát lên dáng vẻ kinh ngạc.
Cùng lúc đó.
Rất nhiều ban ngành của thủ đô cũng đồng thời nhận được tin tức này, lập tức gây ra cảnh xôn xao khắp nơi.
Người của Đô Vệ Sở và Cấm Vệ Tư là phản ứng mạnh mẽ nhất, người phụ trách đứng đầu của Đô Vệ Sở là Tạ Vân Hàn nghe được tin tức này xong, điện thoại suýt chút thì rơi xuống đất.
Sau khi cúp điện thoại, ông ta liền muốn dẫn người đến chỗ sân bay của Trịnh Thạc, có điều vừa mới chuẩn bị đi ra đã nhận được một cuộc điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, trên mặt ông ta hiện lên dáng vẻ phức tạp, đồng thời thở dài một hơi trong lòng.
Tình huống cũng không khác Tạ Vân Hàn cho lắm, những người phụ trách các ban ngành tương quan cũng đều lần lượt nhận được điện thoại.
Nội dung điện thoại thống nhất, là bảo bọn họ giữ vững cương vị của mình, mặc kệ nơi khác xảy ra chuyện gì, đều không cần để ý đến.
Sau khi cúp điện thoại, mỗi người ngoại trừ kinh ngạc ra, thì ai cũng thở dài một hơi.
Bên trong thủ đô.
Ông Đường và lão giả Bố Y đang ngồi đối diện nhau trên sô pha, sắc mặt hai người đều rất khó coi.
“Ông xác định tin tức kia là thật?” Lão giả Bố Y nhìn về phía ông Đường, hỏi.
“Ông cứ nói thử xem?” Mặt ông Đường sắp rỉ ra nước.
“Tài phiệt Sở Thị thật sự là đang tìm đường chết!” Lão giả Bố Y đặt mạnh chén trà lên bàn: “Còn dám cấu kết kẻ địch bên ngoài để ám sát quan chức quan trọng của Chiến Bộ, thật là sống lâu quá đến nỗi mất kiên nhẫn!”
“Lần trước đã cho bọn họ một cơ hội, lần này chính bọn họ muốn tìm đường chết, không trách bất kì ai được!” Ông Đường lạnh lùng lên tiếng: “Lần này, hẳn là ông sẽ không can thiệp nữa nhỉ?”
“Thôi!” Lão giả Bố Y mở miệng trả lời: “Trời tạo nghiệt còn tha thứ được, người tạo nghiệt thì không sống nổi, bọn họ tự tìm, mọi hậu quả tự bọn họ đi mà gánh chịu đi!”