Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu

Chương 204




"Cảm ơn Huyền Bàn, tạm thời không cần đâu, lần sau đi." Khóe miệng Trương Mai giật một cái.

"Người đẹp, mỹ phẩm dưỡng da của tôi rất tốt đấy, các cô..." Huyền Bàn mở miệng lần nữa.

"Huyền Bàn, ở kia có không ít đồ ăn, cậu qua bên kia chờ chúng tôi đi." Lăng Túc Nhiên không nói nên lời, trừng mắt nhìn anh ta.

Tên mập chết bầm này, nhìn thấy người đẹp liền không cất bước nổi!

"Được rồi!" Huyền Bàn bĩu bĩu môi rồi xoay người đi về phía khu thức ăn.

"Trương Mai, tại sao lại có nhiều người như vậy, hơn nữa hình như không hoàn toàn là của tập đoàn chúng ta?" Sau đó Tần Nhã Khiết hỏi.

"Tổng giám đốc Tần, cô nhìn kỹ lại thử xem, trừ người của tập đoàn chúng ta ra, hẳn cô còn biết một số người." Trương Mai mở miệng nói.

"Có ý gì?" Tần Nhã Khiết nói xong rồi dõi mắt nhìn phía xung quanh.

Chỉ trong chốc lát, trêm mặt đầy vẻ kinh ngạc: "Tại sao người của bộ Chiêu thị Đông Khởi Hoa Hạ cũng ở đây?"

Không ít sản phẩm của Tập đoàn Thịnh Nghiên đều nhập vào cao ốc Đông Lưu, cô làm trưởng phòng marketing của tập đoàn, đương nhiên đã từng quen biết với đối phương.

"Tổng giám đốc Tần, bọn tôi cũng không biết vì lý do gì, không chỉ có người của bộ Chiêu thị tới, bộ phận quản lý những ngành khác của cao ốc Đông Lưu cũng đều ở đây." Trương Mai tiếp tục mở miệng nói.

"Hơn nữa, trừ cao ốc Đông Lưu ra, vẫn còn bộ phận quản lý của những công ty khác nữa."

"Hả!?" Tần Nhã Khiết lại sửng sốt: "Không lẽ là để tri ân khách hàng lâu dài mới đó chứ?"

"Nhưng đâu cần phải vậy, nếu như là tri ân khách hàng lâu dài mới, sao em lại không biết?"

"Tổng giám đốc Tần, cô biết cổ đông lớn của tập đoàn Thịnh Nghiên là ai không?" Trương Mai tiếp tục nhìn về phía Tần Nhã Khiết hỏi: "Tôi và đồng nghiệp đang đoán, có thể những công ty này cũng ở dưới cờ của cổ đông lớn."

"Cổ đông lớn ư?" Tần Nhã Khiết lắc lắc đầu.

"Tôi cũng không biết, tôi luôn không quan tâm tới chuyện này, hai cô ở công ty mấy năm cũng không biết sao?"

"Bọn tôi chỉ biết lúc đầu cổ công lớn chắc hẳn là nhà họ Triệu, nhưng sau khi nhà họ Triệu xảy ra chuyện, nghe nói đã chuyển cho người khác, bọn tôi cũng không biết rõ lắm."

Giữa lúc mọi người đang nói chuyện, đi đến ngồi xuống cạnh một cái bàn trong đại sảnh.

"Vị mỹ nữ này, xin chào, rất hân hạnh được biết cô!"

Vừa mới ngồi xuống chưa được bao lâu, một người đàn ông trẻ mặc âu phục đi giày da bước tới, vẻ mặt tươi cười nhìn về phía Tần Nhã Khiết nói.

"Tôi tự giới thiệu mình một chút trước, tôi là Tổng giám đốc của tập đoàn Gia Kiến, Trần Hạo, có thể mời người đẹp nhảy một điệu không?"

Trong ánh mắt thoáng qua vẻ ái mộ nồng đậm, anh ta thề đây chắc chắn là người phụ nữ xinh đẹp nhất mà anh ta từng gặp, không còn ai khác.

"Xin lỗi, tôi không thể!" Tần Nhã Khiết cười nhạt trả lời.

Tất nhiên không phải cô không thể, mà là không muốn!

"Ha ha, không sao, rất đơn giản, tôi có thể dạy cô." Người đàn ông tên Trần Hạo cười nói.

"Xin lỗi!" Tần Nhã Khiết mở miệng lần nữa: "Chồng tôi không thích tôi khiêu vũ với người đàn ông khác, anh tìm ai đó khác đi."

"Hả?" Trần Hạo thoáng sửng sốt.

Hơi suy nghĩ rồi cười cười nói: "Người đẹp cứ nói đùa, nhìn cô thế nào cũng không giống như người đã kết hôn, tại sao lại nói chồng chứ?"

Theo anh ta thấy, hiển nhiên đây là một cái cớ Tần Nhã Khiết tùy tiện tìm mà thôi.

"Anh ấy chính là chồng của tôi!" Tần Nhã Khiết cười nhạt rồi đưa tay khoác lấy Tần Nhã Khiết của Lăng Túc Nhiên, mặt đầy dáng vẻ hạnh phúc.

"Hả!?" Ánh mắt Trần Hạo khẽ híp lại.

"Vị tiên sinh này, nói muốn theo đuổi tổng giám đốc Tần, đời này của anh sẽ không vui, có lẽ hãy đi tìm những mục tiêu khác đi." Trương Mai ở một bên mở miệng nói.

"Không biết tiên sinh họ gì?" Trần Hạo không để ý đến Trương Mai, nhìn về phía Lăng Túc Nhiên mở miệng hỏi.

"Được rồi, đừng động lòng ở chỗ này, ở đây không có người phụ nữ anh muốn tìm, đi đi!" Lăng Túc Nhiên nâng ly rượu vang đỏ ở trên bàn uống một ngụm.

"Tiên sinh không nể mặt đến vậy sao?" Trần Hạo nhướng mày.

"Xin lỗi, anh không có bất kỳ mặt mũi nào ở chỗ tôi đâu." Lăng Túc Nhiên nhàn nhạt mở miệng: "Không muốn kiếm chuyện, hãy lập tức rời đi."

"Trông anh hình như có vẻ rất trâu?" Nỗi tức giận của Trần Hạo từ từ vọt lên.

Với thân phận và địa vị của anh ta, rất ít khi gặp phải loại người hoàn toàn không coi anh ta ra gì như này.

"Vị tiên sinh này, tôi khuyên anh nên rời đi sớm một chút, nếu không anh sẽ..." Trương Mai khẽ cau mày mở miệng nói.

Chát!

Lời nói của cô ấy còn chưa dứt, Trần Hạo giơ tay lên đánh một cái tát, trên mặt Trương Mai ngay tức khắc hiện ra một dấu bàn tay.

Đúng lúc anh ta đang giận không có chỗ phát tác, xem như là Trương Mai đâm đầu vào họng súng.

"A..." Trương Mai kinh hô thành tiếng.

Lăng Túc Nhiên cũng không nghĩ tới anh ta lại đột nhiên ra tay, một luồng lãnh ý dày đặc lan ra trên người anh.

"Sao anh lại đánh người!?" Tần Nhã Khiết ngồi thẳng người, đánh như thế nào quát: "Anh thật là khốn nạn!"

"Không biết phép tắc, đương nhiên phải bị dạy dỗ một chút." Trần Hạo lạnh giọng mở miệng.

"Quỳ xuống! Nói xin lỗi!" Lăng Túc Nhiên trầm giọng lên tiếng.

"Ồ, khẩu khí thật là lớn nha!" Trần Hạo khịt mũi coi thường: "Anh nói gì cơ? Anh nói lại..."

Bang!

Lời còn chưa dứt, trực tiếp lộn nhào mấy vòng rồi tê liệt ngồi dưới đất, khóe miệng lờ mờ có tia máu tràn ra.

"Đúng là mạo hiểm làm liều, lại dám nói năng lỗ mãng trước mặt đại ca, tôi thấy anh chán sống rồi!" Trong tay Huyền Bàn bưng đĩa bánh ngọt, vừa ăn vừa mở miệng.

"Không muốn chết thì mau mau bò tới xin lỗi, nếu không tôi sẽ đánh cho mẹ anh cũng không nhận ra anh!"

Mặt Trương Mai và Chu Dao đầy vẻ kinh ngạc nhìn Huyền Bàn.

Hai người đều không nghĩ người mập bị các cô ấy ghét bỏ lúc trước này, lại có sức lực lớn như vậy, một cước liền đá bay người ta!

Ồn ào!

Nghe thấy tiếng động ở bên này, người xung quanh sôi nổi vây lại đây.

"Đó chẳng phải là Trần Hạo của tập đoàn Gia Kiến sao? Tại sao anh ta lại bị người đánh?"

"Đúng vậy! Nhưng tôi nghe nói cậu của anh ta rất có bối cảnh ở Đông Khởi, có phải là thật không?"

"Tất nhiên là thật, nghe nói là vị nhân vật lớn nào đó của Đặc Tuần Tư!"

"Lợi hại như vậy ư? Vậy nhất định hôm nay anh ta sẽ không chịu để yên đâu!"

"..."

Quần chúng hóng chuyện bàn luận sôi nổi.

"Anh dám động vào tôi!" Trần Hạo từ dưới đất bò dậy: "Tôi phế bỏ anh!"

Sau khi nói xong, giơ tay lên liền vọt tới Huyền Bàn.

Anh ta đúng là có chút thân thủ, miễn cưỡng cũng coi là tu vi cảnh giới Chiến sĩ viên mãn, tự nhận là do ban nãy không có bất cứ chuẩn bị nào cho nên mới bị Huyền Bàn đánh lén thành công.

Lần này, anh ta ở thế muốn phế một cái chân của Huyền Bàn, cho nên trực tiếp thúc giục công lực toàn thân.

"Ồ, không ngờ đã nửa bước Chiến sư đấy, không tệ lắm!" Huyền Bàn nhét một miếng bánh ngọt vào trong miệng.

"Cẩn thận!" Nhìn bộ dạng không thèm chú ý của anh ta, Trương Mai và Chu Dao đồng thời hô lên.

Bang!

Lời nói của hai người còn chưa dứt, Huyền Bàn đứng tại chỗ không nhúc nhích chút nào, sau đó giơ tay lên quét ra một luồng gió lớn, Trần Hạo vừa xông lên nửa đường lại bay ra ngoài lần nữa.

Sau khi xô đổ mấy cái bàn, đầu bị đập chảy máu, ngồi phịch xuống mặt đất.

Hít!

Xung quanh vang lên tiếng hít khí lạnh, hiển nhiên đều không ngờ rằng Huyền Bàn lại có bản lĩnh như vậy.

Trên mặt Tần Nhã Khiết cũng hiện ra vẻ kinh ngạc giống vậy.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Huyền Bàn ra tay, lại cũng không nghĩ tới ông anh có phần mập quá đà này lại lợi hại như vậy.

Chẳng phải chồng nói anh ta chỉ là một bác sĩ sao?

Lại gạt người!