Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu

Chương 193




Một tiếng sau, đoàn người Lăng Túc Nhiên trở lại căn cứ Ảnh Môn.

"Đại ca, chuyện lần trước anh muốn tôi điều tra có manh mối rồi." Mấy người đi tới đại sảnh nghị sự, Dạ Cơ vừa đi vừa nói.

"Giống như anh suy đoán, quả thật có quan hệ nhất định với một trong những tài phiệt trong thủ đô."

"Chắc chắn?" Lăng Túc Nhiên hơi híp mắt lại.

"Ừm." Dạ Cơ gật đầu đáp lại: "Lần trước chúng ta tiêu diệt cửa sổ đối ngoại của Mặc Các, một mình tôi hỏi cung người phụ trách bên này của thủ đô.”

"Anh ta nói cho tôi biết, năm năm trước, quả thật có người tiếp xúc với anh ta chuyện của nhà họ Trịnh ở Đông Khởi, lúc ấy bọn họ bởi vì nguyên nhân địa lý, sau đó giới thiệu đối phương cho khu Đông."

"Làm sao anh xác định đối phương là người của tài phiệt?" Trong ánh mắt Lăng Túc Nhiên hiện lên một tia hàn mang.

"Mặc Các đối với đơn hàng lớn tương đối cẩn thận, bình thường đều điều tra thân phận khách hàng, lúc ấy đối phương trả thù lao hơn một tỷ, bọn họ liền lưu tâm."

Dạ Cơ dừng một chút rồi tiếp tục nói.

"Tuy nhiên, đối phương từ đầu đến cuối đều không lấy diện mạo thật, nhưng Mặc Các cuối cùng vẫn tra được dấu vết."

"Người tiếp xúc với bọn họ chính là người của tài phiệt, sau khi biết được thân phận của đối phương, Mặc Các không băn khoăn gì, trực tiếp chuyển đơn sang khu Đông."

“Quả nhiên.” Một luồng lãnh ý từ trên người Lăng Túc Nhiên phát ra.

"Đại ca, có muốn đi một chuyến đến nhà tài phiệt kia không?" Dạ Cơ tiếp tục nói.

"Lần sau đi." Lăng Túc Nhiên khẽ lắc đầu.

Lần này anh tới thủ đô, một mặt muốn giải quyết chuyện của Ảnh Môn ba năm trước, mặt khác là giết gà dọa khỉ chấn áp một số người có dụng tâm khác.

Hôm nay, hai mục đích này đã đạt được, không thích hợp để tạo ra động tĩnh quá lớn.

Nếu hiện tại đã xác định được thân phận của đối phương, vậy cũng không vội vào lúc này.

Tinh tinh.

Lúc này, chuông điện thoại của Lăng Túc Nhiên vang lên, cầm lấy nhìn số điện, ánh mắt hơi chấn động.

Sau đó, đi bộ một mình vào một phòng khách.

“Ông Đường.”

Sau khi nhận được điện thoại, giọng điệu của Lăng Túc Nhiên cung kính chào hỏi.

Người ở đầu kia điện thoại, bất kể thân phận địa vị hay đóng góp cho đất nước này, đều xứng đáng với sự tôn trọng của anh.

"Tây vương, vì tránh hiềm khích, lần này tôi sẽ không gặp mặt cậu."

Trong loa vang lên giọng nói của ông Đường: “Cậu thế nào rồi, bớt tức giận chút nào chưa?”

“Cảm ơn ông Đường quan tâm.” Lăng Túc Nhiên mở miệng đáp lại.

“Là tô để cho người của Trung Thiên Tư ra mặt.” Ông Đường tiếp tục mở miệng.

"Ồ?"

Lăng Túc Nhiên thoáng sửng sốt, trong lòng đồng thời cảm thấy thoải mái.

Nếu là ông Đường ra mặt, vậy ít nhất có nghĩa là ảnh hưởng của tài phiệt còn chưa càn rỡ đến mức có thể sai khiến Trung Thiên Tư.

Thế cục trước mắt của thủ đô rất vi diệu, đánh nhỏ nháo nhỏ không vấn đề, nhưng muốn một đao phủ quyết còn chưa phải lúc, hy vọng cậu có thể hiểu.”

Ông Đường tiếp tục nói.

“Ông Đường nặng lời rồi, tôi hiểu.”

Lăng Túc Nhiên gật đầu.

"Lần này cậu khiến tài phiệt Sở thị gặp rắc rối, bọn họ hẳn sẽ không bỏ qua như vậy, kể cả mấy tài phiệt khác cũng sẽ cảm nhận được uy hiếp của cậu, tự mình cẩn thận một chút." Ông Đường nhắc nhở.

“Mấy chú hề mà thôi, không đáng để sợ.” Lăng Túc Nhiên đáp lại.

“Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, cẩn thận là tốt.” Ông Đường thoáng dừng một chút, giọng điệu muốn nói lại thôi, thay đổi đề tài nói.

"Trịnh Nhật Tùng ở khu Đông không có khả năng phục chức, đối với khu Đông cậu có ý kiến gì?"

"Ông Đường muốn nói gì?" Lăng Túc Nhiên hơi híp mắt lại, trong lòng mơ hồ có suy đoán.

"Mấy ông già chúng tôi đã thương lượng một chút, tính toán để Lục Tần Nam thay ông ta đảm nhận vị trí kia, muốn nghe ý kiến của cậu trước." Ông Đường tiếp tục nói.

"Tôi không có ý kiến, chủ yếu vẫn phải hỏi Lục Tần Nam nghĩ thế nào." Lăng Túc Nhiên nhíu mày, quả nhiên.

Từ trước đó, khi nghe Mục Kỳ Thiên nói chuyện với Lục Tần Nam, anh liền đoán được đại khái.

Kỳ thật, trong lòng anh cũng từng nghĩ tới chuyện này.

Lục Tần Nam đi theo bên cạnh mình làm phó soái thật ủy khuất tài năng, dựa vào phương diện năng lực của Lục Tần Nam mà nói, đủ để đảm nhận chức vụ chủ của một cảnh giới.

Chỉ là mấy năm nay, Lục Tần Nam quyết tâm đi theo anh, anh cũng không thể thật sự đuổi anh ta đi.

Mà bây giờ nếu đã có cơ hội như vậy, anh đương nhiên hy vọng anh em của mình có thể có một nền tảng lớn hơn.

“Cậu ta chỉ nghe lời cậu, nếu cậu không mở miệng, cậu ta không có khả năng đồng ý.” Ông Đường tựa hồ rất hiểu Lục Tần Nam.

“Vậy để tôi nói chuyện với anh ấy.”

Lăng Túc Nhiên suy nghĩ một chút, mở miệng nói.

"Được.” Ông Đường đáp lại một tiếng, lại chuyển đề tài.

"Thế giới Ám vực bên kia phải lo lắng nhiều hơn, nếu để Huyết La Sát ở lại bên kia, vậy thì càng là chuyện phải lo lắng, một mình cô ấy ở đó lực lượng vẫn là có hơi đơn bạc."

“Tình hình quốc tế càng ngày càng vi diệu, mấy nước lớn không ngừng thả người và tài sản vào thế giới Ám Vực, dụng ý rất rõ ràng.”

"Mà lực lượng của Hoa Hạ chúng ta bên đó, ngoại trừ La Sát Đường vốn có, những thế lực còn lại đều quá yếu."

“Nếu bên đó thật sự hỗn loạn, chắc chắn chúng ta sẽ rất bị động, cậu cần phải lo lắng nhiều hơn.”

"Hiểu rồi." Lăng Túc Nhiên khẽ gật đầu.

Anh cũng đang suy nghĩ về vấn đề này trong thời gian gần đây.

Vốn dĩ anh muốn cho Huyết La Sát một năm để cô từ từ trưởng thành.

Nhưng căn cứ vào tình hình trước mắt mà nói, một năm quá dài anh không chờ được, Hoa Hạ cũng không chờ được.

"Thương thế của cậu thế nào rồi?" Ông Đường tiếp tục hỏi.

"Không có gì đáng ngại, thêm một tháng nữa sẽ không có gì sai biệt lắm." Lăng Túc Nhiên đáp lại.

"Vậy thì tốt, hôm qua tôi có nói chuyện điện thoại với ông cụ, ông vẫn đang hỏi về chuyện này.” Ông Đường thở phào nhẹ nhõm.

“Ông cụ có tâm rồi.” Trên mặt Lăng Túc Nhiên hiện lên vẻ cảm kích.

Sau khi hai người trò chuyện một lát thì cả hai cùng cúp máy.

Tám giờ tối, Lăng Túc Nhiên trở về, cùng với bốn người Lục Tần Nam, Phán Quan, Hắc Công và Huyền Bàn lên máy bay chuyên dụng của Ảnh Môn.

Ba người Thương Lang, Hàn Tuyết và Truy Hồn, mỗi người trở về vị trí của mình.

Lăng Túc Nhiên vốn định để Huyền Bàn theo Truy Hồn trở về Tây Lưu, nhưng Huyền Bàn sống chết không đồng ý.

Hò hét nhất định phải cùng Lăng Túc Nhiên đến Đông Khởi chơi một thời gian, Lăng Túc Nhiên không thể lay chuyển được, chỉ có thể tùy ý anh ta.

Trước khi đi, Lăng Túc Nhiên kêu Lục Tần Nam liên lạc với Trịnh Nhật Tùng lần nữa, vốn muốn đi xem sức khỏe của ông ta, nhưng biết được đã có quân y thủ đô tiếp nhận, liền thôi.

"Hôm nay ông Đường gọi điện cho tôi." Trên máy bay, Lăng Túc Nhiên nhìn về phía Lục Tần Nam mở miệng.

"Ông ấy muốn tôi tiếp nhận vị trí Trịnh Nhật Tùng chứ gì?" Lục Tần Nam thản nhiên mở miệng.

Đương nhiên cậu ấy cũng nghe ra được ý tứ trong lời nói của Mục Kỳ Thiên

"Ừm." Lăng Túc Nhiên gật đầu.

“Chà, Lục lão đại, anh sắp tăng chức à?" Phán Quan và Huyền Bàn đồng thời hô.

“Đừng ầm ĩ.” Lục Tần Nam trừng mắt nhìn hai người.

"Cậu nghĩ thế nào?" Lăng Túc Nhiên lại mở miệng.

"Tôi không làm." Lục Tần Nam vô cùng dứt khoát lắc đầu.

Khụ. Khụ.

Hai người Phán quan và Huyền Bàn đồng thời bị sặc.

Chuyện tốt như vậy, còn không làm, đầu óc Lục lão đại bị úng nước rồi.

Đây chính là chủ của một cảnh đấy.