Chỉ thấy năm người Thương Lang đồng thời chém ra đao mang, giống như có linh tính trong nháy mắt ngưng tụ cùng nhau.
Ngay sau đó, trên không trung hiện ra một phen như ẩn như hiện đao hình hư ảnh, mang theo khí thế vạn quân lôi đình chém xuống.
Đùng! Đùng! Đùng!
Một đao qua đi, lão giả rất nhanh lùi về sau mười bước, một cái vệt máu ở trên ngực ông ra đang không ngừng phun máu.
“Hửm?” Thấy một màn như vậy, trong mắt Sở Luân hiện lên một mạt dị sắc.
“Làm sao có thể chứ?” Sắc mặt lão giả kinh hãi.
Trong lúc nói chuyện đồng thời nhanh chóng từ trên người lấy ra một cây ngân châm đâm vào bên cạnh vết đao, miễn cương có thể xem như là cầm được máu.
Không phải là ông ta không sợ hãi, bản thân là cường giả chiến tôn trung kỳ mà đối phương chỉ là chiến thần hậu kỳ, bình thường mà nói thì nếu ông ta thi triển toàn lực thì cả năm người chỉ sợ một chiêu của ông ta cũng tiếp không nổi.
Nhưng bây giờ không những không thắng được năm người mà bản thân còn bị thương!
Rất khó tin!
“Thật ngu dốt!” Phán Quan đáp lại.
Lãnh Nguyệt Đao là do Lăng Túc Nhiên sáng chế, phân ra ba phần là thượng, trung, hạ. Đây là chuyện mà tất cả binh sĩ Ảnh Môn đều biết.
Nhưng lại không có ai biết, ngoài ba phần đó còn có phần phụ.
Phần phụ chỉ có một chiếu, tên là Lãnh Nguyệt Trảm!
Lãnh Nguyệt Trảm không phải vũ kỹ tu luyện của một người mà là Lăng Túc Nhiên vì năm thanh đao mới sáng tạo, năm người đồng thời xuất đao, năm đao hợp nhất sẽ vượt qua cả một cảnh giới giới mà khiêu chiến đối thủ.
Thứ quyết định uy lực của Lãnh Nguyệt Trảm cao hay thấp chính là người có tu vi thấp nhất trong năm người.
Như năm người bây giờ, tu vi của Truy Hồn yếu nhất, là chiến thần đỉnh phong, cho nên uy lực cuối cùng của Lãnh Nguyệt Trảm có thể chống lại chiến tôn đỉnh phong!
Trên lý luận, Lãnh Nguyệt Trảm có thể hợp nhất đao của cả trăm người, số lượng người càng nhiều thì uy lực càng mạnh.
Chẳng qua tu luyện Lãnh Nguyệt Trảm không hề dễ dàng, không chỉ yêu cầu người tu luyện có ngộ tính cực kì cao mà còn yêu cầu cực kỳ khắc nghiệt trong việc các thành viên phối hợp ăn ý với nhau.
Nếu không thì căn bản thì triển không ra uy lực của Lãnh Nguyệt Trảm!
Lúc trước, nam người Thương Lang vì tu luyện Lãnh Nguyệt Trảm mà cưỡng ép bị nhốt ở trong hoàn cảnh băng thiên tuyết địa gần hai tháng, mỗi chẳng làm chuyện gì chỉ tu luyện mỗi đao pháp này!
“Đao pháp này của các người là gì?” Lão giả thở một hơi rồi mở miệng nói.
Năm người đồng thời xuất đao có thể vượt qua một cảnh giới lớn mà khiêu chiến, loại đao pháp này quả là chưa từng có!
“Ông không xứng để biết!” Thương Lang lạnh giọng trả lời rồi cũng không tiếp tục để ý tới ông ta nữa, quay đầu nhìn về phía Sở Luân nói.
“Vừa rồi là cảnh cáo anh thôi, nếu còn dám nói năng lỗ mãng nữa, chết!”
“Vô liêm sỉ! Làm sao anh dám nói chuyện như vậy với Nhị thiếu gia chứ?” một gã đàn ông cường tráng đứng dậy, giơ ngón tay chỉ vào Thương Lang tức giận hô.
Vút!
Lời còn chưa dứt, đột nhiên một ánh sáng lạnh lẽo xuất hiện, một bàn tay của anh ta rơi ra, máu tươi phun ra xối xả.
“A…” Tay trái người đàn ông đó che lấy bàn tay bị đứt thảm thiết kêu.
“Còn có ai nói lời vô nghĩa nữa?” Hàn Tuyết lạnh giọng mở miệng.
“Ngài sứ giả, anh quản lý thuộc hạ của mình như vậy sao?” Sở Luân hít sâu một hơi tức giận nói: “Ảnh Môn các người có phải là đã quá cuồng vọng hay không?”
“Ảnh Môn làm việc không tới phiên người ngoài nhiều chuyện!” Lăng Túc Nhiên thản nhiên mở miệng: “Những bức thư mà trước kia Ảnh Môn giao tới các người vẫn còn giữ chứ?”
“Bớt nói nhảm đi, có việc thì nói, không có việc gì thì mời trở về!” Sở Luân trầm giọng đáp lại.
“Hôm nay tôi đến là có hai chuyện!” Lăng Túc Nhiên tiếp tục thản nhiên mà nói.
“Thứ nhất, giao Sở Quân ra đây, anh ta mang trên lưng lệnh truy nã cấp SSS, là trọng phạm cần chém đầu!”
“Thứ hai, giao hung thủ mà ba năm trước đã phục kích môn chủ Ảnh Môn ra đây, bọn họ dám giết môn chủ Ảnh Môn, đáng chết!”
"Hừ! Thật là nực cười!" Sở Luân hừ lạnh.
"Đầu tiên, tôi hoàn toàn không quan biết cái tên Sở Quân, từ trước đến này trong biệt phủ nhà họ Sở của chúng tôi chưa từng có ai tên Sở Quân!”
"Thứ hai, vấn đề tập kích chủ nhân Ảnh Môn vào ba năm trước không liên quan gì đến biệt phủ nhà họ Sở của tôi, mong anh điều tra cho rõ ràng rồi hẵng nói, đừng ăn nói lung tung!”
“Thật sao?” Giọng điệu của Lăng Túc Nhiên vẫn rất bình tĩnh: “Xem ra nhà họ Sở thật sự muốn chứa chấp tội phạm quan trọng của Ảnh Môn đến cuối cùng?”
“Tôi sẽ nói lại lần nữa, biệt phủ nhà họ Sở không có người mà Ảnh Môn các người đang tìm!” Sở Luân lạnh lùng đáp lại.
"Không còn gì để nói nữa, nếu như các người nhất định muốn làm theo ý mình, thì đừng trách biệt phủ nhà họ Sở của tôi không khách khí!”
“Tôi cho anh thêm một cơ hội nữa, mau giao hung thủ ra đây, tôi sẽ tha chết cho anh!” Lăng Túc Nhiên trầm giọng nói.
“Trong vòng một phút, nếu không lập tức rời đi, thì tự mình gánh lấy hậu quả!” Sở Luân tức giận đáp lại.
“Rất tốt!” Lăng Túc Nhiên hơi híp mắt.
Sau đó, anh quay đầu nhìn về phía rừng cây bên trái: "Huyền Bàn, nếu còn không dẫn người qua đây, thì tôi sẽ bảo chị gái cậu dẫn cậu về núi!”
“Hả?” Nghe thấy Lăng Túc Nhiên nói vậy, nhóm Năm người tiên phong ngoại trừ Dạ Cơ ra thì trong ánh mắt của bốn người còn lại đều hiện lên vẻ kinh ngạc.
Đại ca, thực sự gọi thằng hề này đến Thủ đô?
Bốn người họ đồng thời nhớ lại những gì Dạ Cơ đã nói trước đó, rằng có ai đó đang theo dõi Sở Quân rồi!
Ban đầu, họ nghĩ rằng đó có lẽ là một trong bốn người của Thanh Long, nhưng họ không ngờ rằng đó lại là thằng hề này!
Chẳng trách Dạ Cơ bảo Hắc Công đừng lo lắng, nhất định cô ta sẽ không để Sở Quân trốn thoát, có thằng hề này nhìn chằm chằm vào anh ta thì ngay cả hai người Sở Quân cũng không thoát được.
"Anh trai yêu của em, anh đừng thế mà! Chẳng qua em chỉ muốn cho đám khốn nạn nhà họ Sở kiêu ngạo thêm một chút thôi sao!" Một giọng nói kèm theo tiếng cười vang lên.
Bịch!
Khi giọng nói đó vừa vang lên, một bóng đen giữa không trung đang rơi xuống vị trí trung tâm.
Toàn thân đầy rẫy những vết thương, xương cốt đều tan tành, kinh mạch đứt đoạn, chỉ còn một hơi thở còn sót lại.
Trên mặt anh ta hiện lên vẻ kinh hãi vô hạn, anh ta đã không còn dáng vẻ oai phong lẫm lẫm kia nữa, hiển nhiên là hậu quả của trận dày vò mà người kia mang đến.
“Sở Quân?” Hắc Công thốt lên sau khi nhìn thấy người này.
Lúc này, Sở Quân đã khôi phục bộ dáng ban đầu, cho nên Hắc Công vừa nhìn thoáng qua liền nhận ra chính là anh ta.
Khoảnh khắc tiếp theo, ý muốn giết người trên người Hắc Công lan tràn không thể kiểm soát được.
Cảnh tượng ba năm trước lại hiện lên trong tâm trí ông ta, Môn chủ và bốn người đồng hành khác đã chết vì người trước mặt!
“Hả?” Còn Sở Luân và những người ở phía sau vừa nhìn thấy Sở Quân, đồng tử của họ lóe lên một tia kinh ngạc.
Làm sao có thể? Vậy mà Sở Quân lại để đối phương bắt được?
Mọi người nên biết rằng, trên người Sở Quân thực sự mang sức mạnh của một Chiến tôn sơ thành!
Hơn nữa, để đề phòng, trong vài ngày gần đây thì tài phiệt Sở Thị đã cử hai vị cường giả cấp Chiến tôn đại thành bí mật bảo vệ!
Nhưng bây giờ, anh ta đã bị đánh thành như thế này!
Đương nhiên không còn nghi ngờ gì nữa, có lẽ tám mươi đến chín mươi phần trăm là hai vị Chiến tôn đại thành kia đã chết!
Nghĩ đến đây, trong lòng Sở Luân không khỏi chùng xuống, đối phương quả thực có cường giả ở cảnh giới Chiến tôn!
Bịch! Bịch! Bịch!
Cùng lúc đó, một bóng người bước ra từ bên cạnh.
Anh ta cao khoảng một mét bảy, nặng ít nhất trăm cân, khuôn mặt anh tuấn và mặc áo bào đạo sĩ.
Giống như Thẩm Quang Khải, trên mặt có nụ cười của Phật Di Lặc, đó là bộ dạng không gây hại đến mọi người.