Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu

Chương 188




Haiz!

Mục Kỳ Thiên thở ra một ngụm khí, trong mắt thoáng hiện vẻ phức tạp.

Câu hỏi của Lăng Tức Nhiên thực sự làm ông rất khó trả lời!

Ông ta có thể lên được vị trí người đứng đầu Chiến bộ, trừ việc lập được nhiều chiến công hiển hách ra, quan trọng nhất là dựa vào tính tình đặt việc công lên hàng đầu của ông ta.

Với tính cách của ông ta, nếu thật sự đứng ở vị trí của Lăng Tức Nhiên, biết rõ sau lưng sự kiện đó còn giấu giếm điều bí ẩn, chắc chắn ông sẽ không thể nào làm như không thấy.

"Chẳng phải vừa nãy chỉ huy Mục hỏi tôi có chí hướng như thế nào sao?" Lăng Tức Nhiên uống một ngụm trà, sau đó nói tiếp.

"Nếu bảo tôi tạm thời nhượng bộ vì cái vị trí kia, từ đó làm như không nghe không thấy đối với vụ án lớn của Ảnh Môn, vậy thì tôi có thể khẳng định chắc chắn với ngài rằng, tôi không có hứng thú!"

"Vua của Tây Lưu, hôm nay tôi lấy trà thay rượu kính cậu một ly!" Mục Kỳ Thiên đứng dậy nhìn về phía Lăng Tức Nhiên: "Đợi cậu kết thúc vụ án của Ảnh Môn, tôi sẽ đích thân mang rượu mạnh đến kính cậu ba ly!"

Sau khi nói xong, hai tay ông ta nâng tách trà, uống một hơi cạn sạch!

"Cảm ơn chỉ huy Mục!" Lăng Tức Nhiên cũng đứng dậy, sau khi khom người chắp tay thì nâng tách trà lên uống cạn.

Ba phút sau, bóng dáng Mục Kỳ Thiên xuất hiện ở quảng trường của khu nhà, hai người Lăng Tức Nhiên đưa tiễn.

Lúc đi đến cổng khu nhà, Mục Kỳ Thiên quay đầu nhìn về phía Lăng Tức Nhiên nghiêm giọng nói.

"Vua Tây Lưu, trời đất rõ ràng, thị phi đúng sai là do lòng người, buông tay mà hành động đi!"

"Chỉ cần tôi còn ở vị trí này một ngày, là có thể chủ trì công đạo cho cậu một ngày!"

Sau khi nói xong, ông ta đi nhanh về phía cửa.

Đa tạ chỉ huy Mục!" Lăng Tức Nhiên hơi khom người.

"Kính chào chỉ huy Mục!" Binh sĩ Ảnh Môn đồng thanh hô lên.

"Đại ca, có thể lên đường được chưa?" Đợi sau khi Mục Kỳ Thiên rời đi, Phán Quan hỏi.

"Ừm!" Lăng Tức Nhiên gật đầu nhìn về phía Dạ Cơ: "Mấy người chúng ta đi là được, bảo các anh em cấp dưới ở yên tại chỗ chờ lệnh!"

"Rõ!" Dạ Cơ gật đầu đáp lời.

Phủ đệ của tài phiệt Sở thị được xây dựng dọc theo ngọn núi ở phía Nam của Thủ đô, có diện tích vô cùng rộng lớn, phong cảnh xinh đẹp, toạ lạc ở một vùng đất trù phú.

Một giờ sau, xe việt dã cỡ lớn dừng lại trước cổng một ngôi đền thờ, trên đầu cổng có chạm trổ mấy chữ rồng bay phượng múa "Biệt phủ của nhà họ Sở".

Dưới đền thờ là một vòng hàng rào, phía sau hàng rào có một con đường rừng dài một cây số, nối thẳng đến khu nhà trong biệt phủ của nhà họ Sở.

Theo quy định của biệt phủ, tất cả những người đến đây cần phải xuống xe ở nơi này và đi bộ vào.

"Ai đến thăm thế?" Tám người mặc đồ đen đứng ở cổng vào, nét mặt căng thẳng, khí tức ác liệt, bọn họ đều ở cấp Chiến tướng!

Rất hiển nhiên, người trong biệt phủ nhà họ Sở biết đoàn người Lăng Tức Nhiên sẽ đến, cho nên mới thay đổi người canh gác.

"Ảnh Môn đến để bắt tội phạm cấp SSS, mời phối hợp!" Chu Lãng trên chỗ ngồi của tài xế đẩy cửa xuống xe, cao giọng đáp lại.

"Bịa đặt!" Một tên mặc đồ đen trong đám người nặng nề trả lời: "Biệt phủ của nhà họ Sở sao lại có tội phạm truy nã được, tôi cho các người một phút, lập tức đi ngay đi, nếu không thì chúng tôi sẽ lấy lý do các người gây chuyện mà xử lý."

"Láo xược!" Một cổ khí lạnh tản ra từ trên người Chu Lãng.

"Ảnh Môn có lệnh, hễ kẻ nào cản trở người Ảnh Môn phá án, xử theo tội đồng loã!"

"Nếu không mở cửa thì chém!"

"Hừ! Nói khoác mà không biết ngượng!" Ánh mắt của đám người áo đen lạnh như băng nhìn chằm chằm Chu Lãng: "Anh có thể thử một chút xem!"

"Được!" Ánh mắt của Chu Lãng trầm xuống, thân hình loé lên, tay cầm đao chém về phía đám người áo đen.

"Dám đến biệt phủ của nhà họ Sở gây rối, đúng là không biết trời cao đất rộng là gì, chết đi!" Một âm thanh trầm thấp truyền ra từ trong trạm gác.

Trong lúc nói chuyện, một chùm đao mang lấy khí thế sấm vang chớp giật chém ra từ trong cửa trạm gác.

"Không biết tự lượng sức mình!"

Phán Quan xuống xe, cũng giơ tay chém ra một đạo hàn mang vô cùng ác liệt.

Ầm!

Đao mang của Phán Quan lần lượt đụng vào thế tấn công của đối phương sau đó tiếp tục bắn đi, ngay lập tức trạm gác nổ tung giống như được dán bằng giấy, cát bụi đầy trời.

Phụt!

Một người đàn ông trung niên ngẩng đầu phun ra một ngụm máu tươi, nhanh chóng lùi lại bảy tám bước mới có thể ổn định lại, gương mặt trắng bệch, khí tức uể oải.

"Chiến thần Đỉnh phong?" Ông ta kinh ngạc nhìn về phía Phán Quan.

"Ếch ngồi đáy giếng!" Phán Quan trầm giọng đáp lại.

Bịch!

Cùng lúc đó, thế đao của Chu Lãng đã chém vào người tên mặc đồ đen kia.

Người đàn ông đó có tu vi Chiến tướng Đại thành, mà Chu Lãng được xem là Đôn Đốc của Ảnh Môn ở Thủ đô, đã sớm trở thành Chiến thần Tiểu thành!

Sau trận đao mang này, người đàn ông không có chút cơ hội đấu tranh nào, cả người rơi xuống đất, co quắp mấy cái rồi mất mạng.

"Vô liêm sỉ, mày thật đáng chết!" Bảy người khác đồng thanh gầm lên một tiếng, tay cầm đại đao xông về phía Chu Lãng.

Vụt! Vụt! Vụt!

Sau mấy đạo đao mang này, toàn bộ bảy người nằm xuống, chỗ cổ họng xuất hiện một đường cắt đầy máu, hai chân đạp một cái, không có động tĩnh gì nữa.

Vù!

Người đàn ông trung niên thấy cảnh này, không chút do dự vọt vào trong con đường đầy bóng cây râm mát.

"Muốn chạy hả?" Phán Quan hừ lạnh một tiếng: "Khoảnh khắc ông ra tay với Chu Lãng kia, ông đã chết rồi!"

Vụt!

Trong lúc nói chuyện, đao mang loé lên lần nữa, cực nhanh chém về phía đối phương.

Keng!

Ngay khi đao mang sắp chém xuống người đối phương, từ con đường phía bên phải loé lên một đạo hàn mang, phá giải thế đao của Phán Quan, người đàn ông trung niên cũng nhân cơ hội trốn vào con đường ở bên trong.

"Hửm?" Đôi mặt Phán Quan khẽ híp lại, anh ta có thể cảm nhận được thân thủ của đối phương ít nhất cũng là nửa bước Chiến tôn.

"Ở biệt thủ của nhà họ Sở không cho phép gây rối, nể tình các người là người của Ảnh Môn, chúng tôi có thể không truy cứu chuyện mới xảy ra vừa nãy, xin mời trở về đi!" Một âm thanh trầm thấp vang lên giữa con đường râm mát.

"Nếu không thì chết!"

Lời vừa rơi xuống, cả con đường rơi vào yên tĩnh một lần nữa.

"Đại ca, nên xử lý thế nào đây?" Ở trên xe, Truy Hồn nhìn về phía Lăng Tức Nhiên mở miệng hỏi.

"Xuống xe đi, xem xem là thần thánh phương nào!" Trong ánh mắt Lăng Tức Nhiên thoáng hiện tia sáng lạnh lẽo, sau khi nói xong thì anh đẩy cửa xuống xe, mọi người theo sát phía sau.

"Chiến trận không nhỏ nhỉ!" Lúc nhóm người xuyên qua hàng rào tiến vào con đường rừng nhiều cây, Lục Tần Nam mở miệng nói.

Hai bên đường tràn ngập khí tức cường hãn, hai Chiến tôn cộng thêm sáu Chiến thần Hậu kỳ!

"Đây chỉ là món khai vị mà thôi!" Lăng Tức Nhiên híp mắt nhìn về phía trước, ở phía cuối đường còn có năm cường giả đang chờ bọn họ.

"Chắc không chỉ là người của tài phiệt Sở thị!" Thương Lang nặng nề nói.

"Rất dễ thấy!" Lục Tần Nam khẽ gật đầu.

"Đi thôi!" Lăng Tức Nhiên bình thản mở miệng, tiếp tục đi về phía trước.

"Đã cảnh cáo các người rồi, vậy mà các người vẫn muốn làm theo ý mình, thế thì đừng trách chúng tôi!"

Giọng nói của người đàn ông vừa nãy lại vang lên lần nữa.

Vụt! Vụt! Vụt!

Lời còn chưa dứt, sáu người đàn ông mạnh mẽ chợt xuất hiện từ hai bên con đường.

Ngay sau đó, cổ tay của mỗi người lật một cái, mấy đạo đao mang vô cùng sắc bén tập kích đám người Lăng Tức Nhiên, trong không trung vang lên một trận tiếng gió rít gào, thế như chẻ tre.

"Không biết lượng sức mình!" Thương Lang trầm giọng nói một câu, tay cầm đao Lãnh Nguyệt lao ra cực nhanh.

Vụt!

Bốn người Hàn Tuyết cùng với Viên Hoan đồng thời đi ra ngoài, đao trong tay kéo ra mấy đạo đao mang rét lạnh.

Keng! Keng! Keng!

Lúc này ở hiện trường vang lên một trận âm thanh va chạm chói tai, thế đao bay múa đầy trời, cây to ở hai bên đường lộ ra những đường cắt.