Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu

Chương 151




"Phán Quan, có phải anh lại ngứa da đúng không?" Truy Hồn tức giận nói lại.

"Tôi không thể nhưng anh Thanh Long thì có thể, tôi sẽ mời anh Thanh Long ra tay, chỉ cần một trăm ngàn Chiến đội Huyết Ảnh là có thể san bằng được Miêu Cương rồi!"

Mặc dù Miêu Cương quả thật là nơi rất kỳ quái, nếu chỉ dựa vào Ảnh Môn thì rất khó làm được, nhưng nếu có thêm Chiến đội Huyết Ảnh ra tay, chắc chắn chỉ là chút chuyện nhỏ!

Ở Miêu Cương có hai thứ khiến người khác phải kiêng kỵ, một là độc, hai là cổ, trừ hai cái này ra, chiến lực võ đạo cũng chỉ bình thường.

Mà trong mấy trăm ngàn Chiến đội Huyết Ảnh, người học các thuật pháp kỳ lạ nhiều vô cùng, người giỏi độc và cổ có cả một bó lớn.

Huống chi, trong nhóm điều trị của Tây Cảnh còn người đến từ Huyền Môn, mà Huyền Môn có không ít người, đây chính là khu vực sản sinh ra việc dùng độc!

"Hay đó, nói về mặt dày thì ai làm lại anh chứ!" Phán Quan dựng thẳng hai vai.

"Được rồi!" Lăng Túc Nhiên phẩy tay: "Mau đi làm việc đi!"

"Đã rõ!" Năm người đồng loạt gật đầu.

Trừ khu Đông ra, toàn bộ binh sĩ Ảnh Môn khác ở tứ đại khu vực đều hành động theo mệnh lệnh Lăng Túc Nhiên vừa ban.

Ở Trung Châu, thành phố nòng cốt của khu Trung tâm nước Hạ, từ xưa tới nay luôn là khu vực giao tranh của các nhà quân sự!

Sáng hôm sau, ngay sau khi Lăng Túc Nhiên ban hành mệnh lệnh, ba ngàn binh sĩ Ảnh Môn tập hợp rồi lái xe đến một trang viên vô cùng lớn nằm ở phía Nam thành phố Trung Châu.

Chủ của trang viên tên là Hầu Gia, là một nhân vật lớn, có tài lực khổng lồ và quan hệ dây mơ rễ má với các phe ở Trung Châu.

Ngày thường, cho dù ông ta đi đâu cũng được ủng hộ nhiệt tình, ngay cả khi đối mặt với người của Trung Châu Vân Đoan, ông ta cũng chỉ lạnh nhạt.

Hôm nay, bên trong phòng khách của biệt thự ở trang viên của mình, Hầu Gia đang tiếp đãi một vị khách quý, là nhân vật lớn đến từ chiến bộ khu Trung tâm.

"Được Sếp Trình tới thăm quả thật là khiến nhà cửa cũng phát sáng!" Hầu Gia đưa một tách trà ngon vừa pha xong cho đối phương.

"Sếp Trình, đây là một chút Mẫu thụ Đại hồng bào lão già này vừa mới cho người đi lấy, mời ngài nếm thử một chút xem mùi vị như thế nào."Hầu Gia ép phong thái bản thân xuống rất thấp, ông ta rất rõ ràng năng lượng của nhân vật lớn trước mắt này.

Không chỉ có thực lực cá nhân mạnh, ông ta còn là người có quyền cao chức lớn, hoàn toàn để ông ta coi trọng.

"Ha ha, Hầu Gia nói quá rồi, có thể được Hầu Gia mời đã là vinh hạnh của họ Lục tôi đây" Người đàn ông tên Trình Minh nhận lấy tách trà, cười cười

"Sếp Trình nói lời này khiến lão già này tổn hại mất, có thể mời được nhân vật như ngài, đây có lẽ là phúc ba đời nhà tôi!" Hầu Gia cười trả lời.

Ông ta hơi ngừng một lát lại hỏi tiếp: "Gần đây Đốc Soái khỏe không, mấy ngày trước, nghe nói cậu ấy đến Thủ đô rồi, việc bên kia hẳn là rất bận?"

"Mọi việc đã làm xong rồi!" Trình Minh cười nhạt: "Dường như Hầu Gia rất quan tâm tới việc ở Thủ đô?"

"Ha ha, sếp Trình cứ nói đùa, loại nhân vật nhỏ bé như tôi sao có thể quan tâm đến việc lớn ở Thủ đô chứ, ngay cả mấy việc vụn vặt của gian hàng ở Trung Châu còn lo lắng không xong!" Hầu Gia sửng sốt một chút, sau đó cười trả lời.

"Hầu Gia khiêm tốn rồi." Trình Minh cười cười, sau đó nói sang chuyện khác: "Khoản kinh phí lần trước Hầu Gia nói không biết ra sao rồi?"

"Sếp Trình yên tâm, lão già này đã chuẩn bị xong xuôi, chờ một câu nói của ngài, lập tức chuyển tiền." Hầu Gia đưa tách trà lên uống một ngụm.

"Ha ha, vậy thì phải cảm ơn Hầu Gia rồi!" Trình Minh lại cười.

"Là việc nên làm mà!" Hầu Gia cười đáp lại.

Đùng! Đùng! Đùng!

Ngay lúc này, một tiếng bước chân dồn dập vang lên, sau đó một tên tổng quản lý có dáng dấp trung niên đi vào, sắc mặt không được tốt.

"Láo xược!" Sắc mặt Hầu Gia trầm xuống: "Không thấy tôi đang tiếp đãi khách quý sao?"

"Hầu... Hầu Gia, xảy ra chuyện rồi!" Cả người tổng quản lý run lên.

"Hoảng hốt như vậy còn ra cái thể thống gì!" Giọng Hầu Gia cứng nhắc: "Có chuyện gì?"

"Thương Lang dẫn theo ba ngàn binh sĩ Ảnh Môn xông vào trang viên, người của chúng ta hoàn toàn không ngăn cản được bọn họ." Tổng quản lý nuốt nước miếng mới trả lời.

"Hả?" Sự lạnh lùng lan ra khắp người Hầu Gia: "Người của Ảnh Môn tới chỗ của tôi làm gì?"

Vừa nói, nơi sâu thẳm trong đáy mặt ông ta vừa lóe lên vẻ kỳ lạ.

"Anh ta... anh ta không nói, chỉ nói cho Hầu Gia năm phút, trong năm phút đó phải đi gặp anh ta ngay lập tức, nếu không anh ta sẽ san bằng cả trang viên." Tổng quản lý khó khăn nói.

"Láo xược!" Hầu Gia tức giận nói: "Ai cho Thương Lang cái gan đó, lại còn dám tới đây phô trương sức mạnh!"

Sau khi nói xong, ông ta nhìn về phía Trình Minh: "Sếp Trình, thật ngại quá, đã quấy rầy đến ngài rồi, chi bằng ngày khác tôi lại mời sếp Trình sếp đến?"

"Đi thôi, chúng ta cùng nhau ra xem, tôi cũng muốn xem xem người của Ảnh Môn tới chỗ ông để làm cái gì!" Sau khi Trình Minh nói xong thì đứng dậy đi ra khỏi cửa.

"Như vậy thì tốt quá, cảm ơn sếp Trình!" Hầu Gia khẽ híp mắt, đây đương nhiên là kết quả mà ông ta mong muốn.

Chỉ trong chốc lát, đoàn người đi tới quảng trường ở cửa khu nhà, theo sau Trình Minh là bốn mươi năm mươi tên đàn ông mặc quân phục.

Cùng lúc đó, hai ba trăm tên mặc quần áo đen từ các hướng bên trong khu nhà chạy ra, khuôn mặt ai cũng dữ tợn, nhìn một cái là biết không phải người luyện võ bình thường.

"Người anh em Thương Lang, cậu gây ra chuyện lớn như vậy, không biết là có việc gì thế?" Ánh mắt Hầu Gia hơi nheo lại, nhìn Thương Lang trầm giọng nói.

Trước đó, ông ta từng nhiều lần đưa ra ý muốn kết giao với Thương Lang, hơn nữa cũng ép phong thái bản thân xuống rất thấp.

Nhưng lần nào Thương Lang cũng làm như không thấy, hoàn toàn không coi lão đại ở Trung Châu như ông ta ra gì.

Không chỉ vậy, người của Ảnh Môn còn hủy đi buổi biểu diễn ban đêm có thể hái ra tiền của ông ta, lúc đó có hai tên tội phạm đang lẩn trốn trong sân của ông ta, cưỡng bức rồi giết chết một người phụ nữ tiếp rượu. Vì vậy, ông ta đã tự gọi điện thoại cho Thương Lang, hy vọng Thương Lang có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.

Nhưng ông ta còn chưa nói xong, Thương Lang đã cúp điện thoại, sau đó dẫn người vây quanh buổi biểu diễn ban đêm đó, trước sau bắt đi tổng cộng một trăm người mới dừng lại.

Từ sau sự kiện lần đó, quan hệ của hai bên đã đóng băng, cũng không còn bất kỳ tiếp xúc nào.

"Đưa đi!"

Thương Lang không thèm nói mấy lời thừa thãi với ông ta, trực tiếp vung tay lên.

Rầm!

Nghe được lời của anh ta, ba ngàn binh sĩ Ảnh Môn đồng loạt cử động, vây toàn bộ người của Hầu Gia lại.

"Láo xược!" Hầu Gia trầm giọng chửi thầm, nhìn về phía Thương Lang, lại tức giận nói:

"Thương Lang, tôi kính trọng cậu là một người đàn ông, không có nghĩa là tôi sợ cậu, tốt nhất là cậu đừng được voi đòi tiên!"

Ông ta không ngờ Thương Lang vừa mở mồm đã nói những lời này, thật khiến ông ta tức giận, nói thế nào đi chăng nữa, ông ta cũng là nhân vật có mặt mũi ở Trung Châu, bị đối xử như vậy cũng quá không nể mặt ông ta rồi.

"Còn đứng ngây ra đó làm gì, ra tay!" Thương Lang vẫn không nhìn thẳng vào mắt ông ta, tiếp tục trầm giọng nói: "Hễ là người gây trở ngại Ảnh Môn làm việc đều được tính là đồng bọn, đánh chết tại chỗ!"

"Tuân lệnh!" Ba ngàn binh sĩ Ảnh Môn đồng loạt hô to.

Ngay sau đó, mọi người đều chuẩn bị ra tay.

"Dừng tay!"

Trình Minh lớn tiếng hô lên, cùng lúc đó, một khí tức mạnh mẽ từ trên người ông ta lan ra.

Là cường giả cảnh giới Chiến thần Đại thành!

Lúc này, người xung quanh đều có loại cảm giác nghẹt thở, cả người không chịu được ớn lạnh.

Mà khóe miệng của Hầu Gia ở bên cạnh nhếch lên, trong lòng suy nghĩ, có vị này ở đây, hôm nay cho dù Ảnh Môn tới để làm gì thì cũng chắc chắn phải tay không mà ra về!