“Người của nhà tài phiệt đến từ thủ đô, nhân vật được phái đến.” Phán Quan tiếp tục bổ sung.
“Mục đích của anh ta khi đến đây chính là để điều tra vụ án kia. Vì vậy, hầu hết tinh lực của anh ta đều tập trung vào việc tìm Hắc Công, nhưng lúc đó Hắc Công đã mai danh ẩn tích từ lâu, không thể xác định được.”
“Nhưng không nên vì vậy mà biến Hắc Công thành tội phạm truy nã cấp S chứ?” Lục Tần Nam lại cau mày lần nữa.
“Bên thủ đô giới hạn thời gian cho anh ta. Vì vậy, sau khi điều tra cẩn thận nửa năm, anh ta mới báo cáo lên cấp trên ở thủ đô cái gọi là báo cáo kết án.” Phán Quan tiếp tục nói với vẻ mặt hơi khinh thường.
“Kết luận trong bản báo cáo là: Sau khi điều tra, đến bây giờ, vụ án Hắc Công thông đồng với người ngoài hãm hại chủ nhân Ảnh Môn, sau khi đạt được mục đích thì đã bỏ trốn!”
“Kể từ đó, Hắc Công không chỉ nằm trong danh sách tội phạm truy nã cấp S của Ảnh Môn mà còn trở thành đối tượng trọng điểm được chú ý của Đặc Tuần Tư!”
“Như vậy cũng được sao?” Lục Tần Nam thật sự cạn lời.
“Ngoài Hắc Công ra thì không có ai biết được rốt cuộc chân tướng của sự việc là như thế nào!” Phán Quan tiếp tục nói.
“Khi đó anh ta viết như vậy, người khác cũng rất khó tìm ra chứng cứ để mà chứng minh anh ta nói sai. Rốt cuộc thì chỉ có Hắc Công sống sót, hơn nữa hiện tại vẫn chưa biết tung tích.”
“Được rồi!” Lục Tần Nam lại cạn lời thêm lần nữa.
“Sau khi người đó hoàn thành bản báo cáo kết án thì được điều động về lại thủ đô, nghe đâu sau khi trở về còn được thăng hai cấp!”
“Cũng trong dự liệu!” Lục Tần Nam nhún nhún vai.
Đây là mánh khóe mà tài phiệt hay sử dụng. Nhờ vào một số sự việc đặc thù để tiện tay giúp cho thế hệ sau của giới tài phiệt thuận lợi trên con đường làm quan là rất bình thường.
“Cho đến nay thì vụ án đó được tính là có kết luận sơ bộ.” Phán Quan tiếp tục mở lời.
“Mà từ đó về sau, tranh chấp về quyền lãnh đạo của Ảnh Môn đã bước vào giai đoạn nảy lửa!”“Có người nói, năm đó, mấy nhà tài phiệt ở thủ đô đã liên minh bầu ra mấy người đảm nhiệm chức vụ chủ nhân Ảnh Môn và năm người tiên phong.”
“Có điều, sau đó trong quá trình đánh cờ bị thua một ván, bởi vì mấy người già đều hết lòng tiến cử đại ca đảm nhiệm chức chủ nhân Ảnh Môn.”
“Đương nhiên, tuy rằng tài phiệt thua trận này, nhưng trước đó vì để cân bằng tâm lý, bọn họ đã được nhượng bộ rất nhiều ở các phương diện khác. Ví dụ như: Đặc Tuần Tư và Ngự Đường, cũng coi như là đã cho bọn họ một lời giải thích thỏa đáng.”
“Những nhà tài phiệt này thật đúng là vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nhỉ!” Nghe đến đây, tự nhiên Lục Tần Nam cũng đại khái hiểu ra chuyện này.
“Lòng người không được thỏa mãn thì họ sẽ làm ra những việc như rắn nuốt voi, rồi sẽ có một ngày gặp phải báo ứng!” Phán Quan thở dài một hơi sau đó tiếp tục nói thêm.
“Sau khi đại ca được bổ nhiệm làm chủ nhân Ảnh Môn, tôi và bốn người Thương Lang cũng theo sự sắp xếp của đại ca mà gia nhập Ảnh Môn.”
“Đồng thời, thủ đô cũng giao cho đại ca một nhiệm vụ, trong vòng hai năm bắt buộc phải bắt được Hắc Công về quy án!”
“Mặc dù những năm này Ảnh Môn không tìm được Hắc Công nhưng chắc là cũng điều tra được một chút tin tức rồi chứ?” Lục Tần Nam chầm chậm gật đầu hỏi.
“Méo mó có còn hơn không!” Phán Quan gật đầu trả lời: “Hiển nhiên là đối phương đã có chuẩn bị, trừ việc Hắc Công gặp chuyện ngoài ý muốn ra thì tất cả đầu mối đều bị đứt đoạn.”
“Vậy rốt cuộc là Hắc Công kia có hiềm nghi gì không?” Lục Tần Nam tiếp tục hỏi: “Vì sao mà chỉ có anh ta còn sống?”
“Mặc dù chúng tôi cũng không biết vì sao nhưng có thể chắc chắn rằng, việc này không liên quan đến anh ta, anh ta cũng là người bị hại.” Phán Quan trả lời.
“Vậy tại sao anh ta không đứng lên nói ra sự thật?” Lục Tần Nam cau mày.
“Quỷ mới biết được!” Phán Quan lại nhún vai: “Có thể là vì lai lịch của đối phương quá lớn. Anh ta lo sợ rằng nếu mình xuất hiện thì chưa kịp mở miệng nói ra sự thật thì đã bị giết chết rồi!”
“Được rồi, đừng ở đây đoán nữa, cứ tìm được người rồi sẽ biết thôi.” Lúc này, Lăng Túc Nhiên đang trầm ngâm, mở miệng nói.
Sau khi nói xong, anh nhìn về phía Phán Quan hỏi: “Người bây giờ ở đâu?”
“Dưới chân núi, cách Đông Khởi bốn giờ lái xe, nghe nói, anh ta đã ở cái làng nhỏ kia được khoảng hai, ba năm rồi.” Phán Quan trả lời.
“Anh ta cũng biết trốn đấy!” Lăng Túc Nhiên híp mắt lại.
“Đúng rồi, đại ca, lần trước vẫn chưa có thời gian báo cáo với anh về chuyện của Mặc Các.” Phán Quan đột nhiên nhớ tới chuyện này.
“Ngoài những cửa sổ đối ngoại kia ra thì có hỏi được tin tức hữu dụng nào không?” Lăng Túc Nhiên chầm chậm gật đầu, sau đó hỏi.
Đối với người ngoài mà nói Mặc Các là một tổ chức rất thần bí, đến những tin tức Ảnh Môn nắm được cũng rất là có hạn. Không dễ dàng gì mới bắt được con cá là bà Mẫu Dung kia, đương nhiên là phải nghĩ cách để moi được thông tin.
“Tin tức hữu dụng rất ít!” Phán Quan lắc lắc đầu.
“Mặc Các quản lý các thành viên rất chặt chẽ, dựa theo mô hình quản lý bá quan văn võ thời xưa, các thành viên thực hiện theo hai hướng quản lí văn, võ.”
“Những người được gọi là quan văn thì chuyên môn là phụ trách thu thập tin tức tình báo và nghiệp vụ đối ngoại xã giao, còn quan võ thì làm sát thủ chuyên nghiệp.”
“Đương nhiên, quan văn không có nghĩa là không được nằm trong số quan võ, chỉ là so với quan võ mà nói thì bản lĩnh của bọn họ kém hơn một chút.”
“Việc quản lý chặt chẽ được thực hiện giữa các thành viên trong nội các, sự giao lưu giữa các cấp là rất ít.”
“Cấp bậc không giống nhau thì tin tức nắm bắt được cũng khác nhau. Ngay cả ở cùng một cấp thì dựa vào việc thuộc các tổ làm nhiệm vụ khác nhau, thì hiểu biết về tin tức cũng khác nhau rất nhiều.”
“Bà Mẫu Dung thuộc danh sách quan văn, vị trí ở trong Mặc Các cũng không cao lắm, chỉ quản lý cửa sổ đối ngoại khu Đông.”
“Mà những người nhân viên làm việc ở cửa sổ đối ngoại đều là những người nằm ngoài biên chế của Mặc Các, thông tin họ biết được càng có hạn hơn.”
“Xứng đáng là một tổ chức sát thủ được kế thừa lại từ trăm năm trước!” Sau khi nghe lời nói của Phán Quan, Lục Tần Nam kết luận một câu.
“Tin tức về cấp trên của bà ta đã hỏi được chưa?” Lăng Túc Nhiên chầm chậm gật đầu, sau đó mở miệng hỏi.
“Hỏi rồi.” Phán Quan gật đầu: “Nhưng mà cũng chỉ là một cái tên, là một người phụ nữ tên là Thanh Trúc.”
“Về phần tin tức của đối phương, bà Mẫu Dung giải thích rằng cấp độ của bà ta có hạn, đều là đối phương chủ động liên hệ với bà ta, bà ta không có bất kì phương thức liên hệ nào với đối phương.”
“Bình thường bọn họ không liên hệ qua điện thoại di động à?” Lục Tần Nam hỏi.
“Mặc Các giống với Ảnh Môn chúng tôi, giữa các thành viên với nhau đều có cách thức liên hệ đặc biệt, người ngoài rất khó xác định được.” Phán Quan lắc đầu trả lời.
“Cũng hay đấy!” Lăng Túc Nhiên lại nheo mắt lần nữa.
“Trước tiên không quan tâm đến bọn họ nữa, chắc là bọn họ sẽ chủ động đến tìm chúng ta, truyền tin xuống cho các anh em nói rằng, thời gian này phải chú ý hơn một chút.”
Lần này Ảnh Môn đã mở ra rất nhiều cửa sổ đối ngoại, đối phương chắc chắn sẽ không bỏ qua, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ tìm đến!
“Đã rõ!” Phán Quan gật đầu trả lời.
Hai giờ chiều, ba người đã đến địa điểm đã định.
Đây là một chợ nông sản dưới chân núi, nơi này được bao quanh bởi rất nhiều ngôi làng, cách thành phố gần nhất cũng phải mười mấy hai mươi km.
Sau khi ba người xuống xe, vừa nhìn đã biết quy mô chợ này cũng thuộc tầm trung, có thể là bởi vì đã qua thời gian cao điểm nên bên trong chợ không có nhiều người lắm.
Theo lời thú nhận của Nghiêm Hạc, thì tên tội phạm truy nã này bây giờ có tên là Lý Hải, anh ta đang mua thịt lợn ở chợ nông sản.
“Các người thật sự muốn dồn tôi vào chỗ chết sao?”
Khi ba người đi đến khu vực bán thịt thì nghe thấy tiếng khóc của một người phụ nữ vang lên.