Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu

Chương 132




“Cậu nhóc, tôi nghĩ cậu thật sự đang tìm cái chết!” Một đám người mặc đồ đen đã đi tới, giơ tay xông về phía Phán Quan.

Bốp! Bốp! Bốp!

Họ lao vào nhanh mà bay ra cũng nhanh, từng người một bay ra ngoài cứ như vừa bị xe tông phải.

Cũng như hai tên đồng bọn trước đó, sau khi ngã xuống đất, họ đều trợn mắt rồi ngất xỉu.

Hít!

Xung quanh vang lên những tiếng hít sâu, mỗi người đều trợn tròn mắt, sững sờ nhìn cảnh tượng đó.

Cứ tuỳ ý vung tay lên một cái như vậy liền làm cho một đám người ngã xuống, đang quay phim hay gì?

“Hử!?” Tằng Tuyết Lâm lập tức cau mày.

Bằng ánh mắt của mình, tất nhiên bà ta nhìn ra được năng lực của Phán Quan, ít nhất cũng là ở cấp độ Chiến Tướng Hậu Kỳ!

Trong lòng không tránh khỏi lo lắng, tỏ vẻ lơ đãng mà lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn.

“Chị Lâm, chị có biết họ không?” Lúc này, Mã Hạ liếc nhìn ba người Lăng Túc Nhiên rồi quay sang hỏi Tằng Tuyết Lâm.

“Tôi… tôi chưa nhìn thấy họ bao giờ!” Tằng Tuyết Lâm lộ ra vẻ mặt sợ hãi.

“Chị Lâm, đừng sợ, tôi sẽ giải quyết!” Mã Hạ mang giọng điệu đầy tự tin đáp lại.

"Cảm ơn anh Mã, mọi sự trông cậy cả vào anh!"

Tằng Tuyết Lâm bày ra vẻ đáng thương.

“Chuyện nhỏ!"

Mã Hạ nói xong, nhìn ba người Lăng Túc Nhiên đi tới, trầm giọng.

“Các anh là ai? Đây không phải là nơi các anh có thể gây rối. Nếu không muốn gặp rắc rối thì cút khỏi đây ngay cho tôi!"

Bốp!

Còn chưa nói xong, một cái tát vang lên giòn giã, theo đó là một dấu tay lập tức xuất hiện trên khuôn mặt của Mã Hạ.

Yên tĩnh!

Sau âm thanh giòn giã đó, cả bãi cỏ rộng lớn vậy mà lại lập tức chìm vào im lặng, mọi người như hóa đá.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Vị này quá cứng rắn, anh ta thật sự có can đảm đánh à!

Có biết đối phương là ai không??

"Anh dám tát tôi?"

Một lúc sau, Mã Hạ mới có phản ứng, dùng ánh mắt như muốn phun lửa mà nhìn chằm chằm vào Phán Quan.

"Tôi không cần biết anh là ai, hôm nay tôi mà không lột một lớp da của anh xuống, tôi liền mang họ của anh!"

Nói xong, anh ta dùng hết sức lực vung tay đánh về phía Phán Quan, khí thế không tệ, là đỉnh cấp Chiến Tướng.

Mặc dù khi nãy Phán Quan dùng một chiêu quét sạch đám mặc đồ đen để lại sự kiêng dè trong lòng anh ta, nhưng đến pho tượng đất còn có lúc giận dữ đấy!

Hơn nữa, anh ta vẫn là một nhân vật lớn mạnh, nếu không trả thù, nhất định sẽ uất ức đến nội thương!

Bốp! Bốp!

Tuy nhiên, nắm đấm còn chưa chạm được vào người Phán Quan đã có hai âm thanh giòn giã vang lên, váng đầu ù tai.

“Anh…” Mã Hạ gầm lên.

“Nếu anh còn nói câu nữa, có tin là tôi sẽ khiến cho anh từ giờ về sau không thể nói chuyện nữa hay không?” Phán Quan trầm giọng ngắt lời.

“Anh… anh có biết tôi là ai không?” Mã Hạ nghiến răng nghiến lợi nói: “Dám làm chuyện này với tôi, anh đã nghĩ đến hậu quả chưa?"

"Anh là ai? Nói nghe chút!" Lúc này Lăng Túc Nhiên lên tiếng.

“Ba thanh niên này, đừng kích động quá như vậy!” Từ Nghiên hít sâu nói.

"Phó thanh tra Mã là người của Cục Tuần tra Đặc biệt của Hải Trung. Tôi khuyên các anh nên quỳ xuống xin lỗi anh ta, nếu không ông trời cũng không cứu được các anh đâu!"

“Hóa ra là của Cục Tuần tra Đặc biệt?” Lăng Túc Nhiên điềm tĩnh nói: “Cục Tuần tra Đặc biệt cho anh quyền phân phát ân tình cho phụ nữ sao?"

“Hả?” Từ Nghiên và Mã Hạ cùng sửng sốt.

Họ không nghĩ tới Lăng Túc Nhiên dường như không sợ cả Cục Tuần tra Đặc biệt!

“Rốt cuộc các anh là ai?” Mã Hạ hỏi sau khi hít một hơi thật sâu.

“Cút sang một bên, ở đây không có chuyện của anh!” Phán Quan trầm giọng nói, sau đó đi về phía Tằng Tuyết Lâm.

“Anh…” Mã Hạ vẫn không chịu thua.

Rầm!

Mới nói được một chữ, Phán Quan đã lật cổ tay, thanh đao Lãnh Nguyệt xuất hiện trong tay, một vệt sáng lạnh lẽo lướt qua Mã Hạ, cái bàn bên cạnh lập tức bị chém thành hai khúc.

Hít!

Mã Hạ giật nảy mình, toàn thân run lên vì hoảng sợ, trên lưng toát ra mồ hôi lạnh.

Nỗi sợ hãi của anh ta một phần đến từ kỹ năng của Phán Quan, quan trọng hơn anh ta nhìn thấy rõ thanh đao trên tay của Phán Quan.

Thanh đao Lãnh Nguyệt, chuôi đao bạch kim, chính là trang bị tiêu chuẩn của năm thanh đao sắc của Ảnh Môn!

Hóa ra đó là một trong năm thống đốc của Ảnh Môn, cấp độ hành chính của anh ta ngang với cấp trên của mình.

Điều khiến anh ta sợ hãi nhất chính là anh ta đã lờ mờ đoán được thân phận của Lăng Túc Nhiên!

Ngoài ông lớn huyền thoại, còn ai đủ tư cách khiến cho thanh đao sắc của Ảnh Môn làm tuỳ tùng chứ!

“Vâng… tôi xin lỗi…. tôi.”

Nghĩ đến đây không còn khí thế nữa, anh ta vội cúi đầu xin lỗi.

Đối mặt với Lăng Soái, đừng nói là anh ta, ngay cả người phụ trách hàng đầu của Cục Tuần tra Đặc biệt của anh ta cũng không dám vô lễ, huống chi là một phó thanh tra nhỏ như anh ta.

Phải biết rằng, ngoài việc là Chúa tể của Ảnh Môn, Lăng Soái còn là Tây Vương đấy!

Nếu làm cho vị này khó chịu, anh ta ra lệnh một tiếng, mấy chục nghìn thành viên của chiến đội Huyết Ảnh có thể tiêu diệt Cục Tuần tra Đặc biệt chỉ trong vài phút!

“Anh muốn làm người bảo vệ người đẹp sao?” Lăng Túc Nhiên nhẹ giọng nói: “Anh biết người anh muốn bảo vệ là người như thế nào sao?”

“Ý… ý của anh là gì?” Mã Hạ sững sờ.

Vèo!

Đúng lúc này, một tàn ảnh nhanh chóng bay đến trước mặt Mã Hạ.

Ngay sau đó, một thanh đao được đặt ngay cổ họng anh ta, chỉ cần tiến thêm một chút nữa là anh ta có thể nói lời tạm biệt với thế giới này.

“Lâm… chị Lâm, chị.” Sau khi nhìn thấy rõ người trước mặt, hai mắt Mã Hạ mở to như quả bóng bàn.

Thậm chí cả Từ Nghiên và đám đông xung quanh đang hóng chuyện, tất cả đều nhìn Tằng Tuyết Lâm với vẻ mặt khó tin.

Người phụ nữ quyến rũ này lại là một cường giả luyện võ ư?

“Nếu không muốn chết, tốt nhất đừng nhúc nhích!” Tằng Tuyết Lâm trầm giọng nói.

Vèo! Vèo! Vèo!

Cùng lúc đó, hơn chục tàn ảnh lóe lên từ các hướng khác nhau như những bóng ma, trên tay mỗi người đều cầm đao kiếm, sát khí tràn ra toàn thân.

Ngay sau đó, họ lao vào đám đông đang hóng chuyện, tóm lấy một người trong số họ rồi kề đao vào họng.

"A …” Khắp hiện trường vang lên những tiếng thét chói tai.

Những người không bị tóm được thì la hét rồi chạy ra cổng trang viên.

“Chị… chị là ai?” Mã Hạ khó khăn nhìn Tằng Tuyết Lâm.

“Để tôi trả lời cho anh biết!” Phán Quan liếc nhìn anh ta đang bày ra vẻ mặt ngốc nghếch.

"Người phụ nữ mà anh muốn bảo vệ có biệt danh là Bà Mẫu Dung. Biệt danh này là mật danh của bà ta trong Mặc Các!"

Nói xong, anh ta quay sang nhìn Tằng Tuyết Lâm: “Bà Mẫu Dung, tôi nói đúng không?"

"Cái gì?" Mã Hạ kinh hãi hét lên: "Chị ta đến từ Mặc Các?"

Với tư cách là phó thanh tra của Cục Tuần tra Đặc biệt, đương nhiên anh ta biết Mặc Các có ý nghĩa gì!

Đó là Mặc Các!

Cục Tuần tra Đặc biệt của họ đã theo dõi Mặc Các trong hai năm qua, nhưng vẫn không có nhiều tiến triển.

Mà bây giờ, chính anh ta vẫn luôn muốn trở thành người bảo vệ cho bà ta! Thật là mỉa mai làm sao!

“Nếu như tôi đoán không nhầm thì anh hẳn là Lăng Soái!” Tằng Tuyết Lâm nhìn Lăng Túc Nhiên, mỉm cười.

"Tôi đã nghe đến tên của Lăng Soái từ rất lâu rồi. Hôm nay mới có thể nhìn thấy, thực sự là vinh hạnh của tôi!"

"Không ngờ Lăng Soái vừa trẻ vừa đẹp trai như vậy, ngay cả một bà chị như tôi khi nhìn thấy cũng có chút rung động!”