Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu

Chương 117




“Cứ cho là vậy đi!”

Lăng Túc Nhiên có phần sửng sốt.

Anh cũng không có ý định tiếp tục che giấu nữa, ngay từ đầu anh đã muốn từ từ tiết lộ thân phận của mình cho Tần Nhã Khiết biết.

Nếu bây giờ có cơ hội thì để họ có tâm lý chuẩn bị trước cũng không phải chuyện gì xấu.

“Hả? Thật vậy sao?”

Tần Nhã Khiết nhảy dựng lên: “Anh thật sự là Chiến Thần sao?”

Hai vợ chồng Tần Doanh Bác với Tần Nhã Khiết cùng một vẻ mặt hết sức kinh hãi, miệng há hốc như thể đút vào được cả hai quả trứng vịt.

Cả người Tần Doanh Bác khẽ run, sự từng trải của ông ta phong phú hơn nhiều so với hai đứa con gái của mình, đương nhiên sẽ càng hiểu được hơn ý nghĩa của hai chữ Chiến Thần này.

Con rể của mình không ngờ lại là Chiến Thần?

Quá là viển vông!

“Kìa…”

Lăng Túc Nhiên trông thấy phản ứng của mọi người cảm giác như tin tức này quá sốc đối với họ, dừng lại một lúc rồi giải thích.

“Chiến Thần chỉ là một danh hiệu mà thôi, bản thân nó cũng không có quá nhiều ý nghĩa thực tế.”

“Hơn nữa Chiến Thần thì có rất nhiều loại, cùng là Chiến Thần nhưng khác biệt thì rất lớn, không phải Chiến Thần nào cũng là nhân vật lớn như mọi người tưởng tượng đâu!”

“Con với Lục Tần Nam chỉ có thể được coi như loại thấp nhất trong Chiến Thần mà thôi, bình thường chỉ phụ trách huấn luyện tân binh trong doanh trại, chứ không có gì cả.”

“Không quan trọng, chỉ cần là Chiến Thần là được!”

Tần Nhã Lệ hét lớn lên lần nữa: “Không ngờ con lại có người anh rể là Chiến Thần, lợi hại quá!”

Ôi!

Nhìn bộ dạng của cô ấy, dường như Lăng Túc Nhiên có chút hối hận, có phải đáng lẽ không nên nói cho họ biết sớm như vậy không.

“Anh rể à, khả năng của anh có phải cũng lợi hại giống như anh Lục Tần Nam không?”

Tần Nhã Lệ dừng một lúc lại hỏi tiếp.

“Cũng coi như là vậy!”

Lăng Túc Nhiên nở nụ cười nhạt.

“Oa! Thật sao?”

Tần Nhã Lệ lần nữa hét lên: “Em biết mà, anh Lục Tần Nam đã lợi hại như vậy thì anh rể cũng sẽ không kém chút nào!” “Thế thì tốt rồi, để xem sau này còn ai dám bắt nạt em nữa, nếu làm cô đây không vui thì cứ để anh rể Chiến Thần của em giải quyết!”

“Đúng, sau này nếu mà có người ức hiếp cháu, cháu cũng kêu bố đánh người đó. Bố là một đại anh hùng ai mà không sợ chứ!”

Nhụy Lam cũng nũng nịu nói.

Thẩm Kiều Tam ở bên cạnh cũng không khỏi kích động.

Tuy bà ấy không có khái niệm quá rõ về Chiến Thần nhưng nhìn phản ứng của chồng với hai đứa con gái cũng đoán được phần nào, hiểu được chắc hẳn là nhân vật tầm cỡ.

Trong lòng cứ mãi mừng thầm, tất cả đều dựa vào mình để sau này không xảy ra sơ xuất, bằng không nhất định sẽ hối hận cả đời.

“Kìa...”

Trông thấy phản ứng của mọi người Lăng Túc Nhiên trở nên phiền muộn.

“Chồng à đi với em một lát.”

Tần Nhã Khiết ổn định lại tâm trạng của mình rồi quay người đi vào phòng.

“Sao thế vợ?”

Hai người bước vào phòng, Lăng Túc Nhiên lên tiếng nói.

“Chúng… chúng ta ly hôn đi?”

Tần Nhã Khiết hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp: “Em... em không thể cản trở anh, em không hề xứng với anh…”

Ngay từ đầu cô vẫn luôn hoài nghi thân phận của Lăng Túc Nhiên, vốn nghĩ chắc chắn không đơn giản. Nhưng có thế nào cũng không ngờ anh ấy lại là Chiến Thần!

Dù cô không hiểu rõ về quân doanh nhưng cũng biết được đây là nhân vật tầm cỡ của một phương.

Điều quan trọng là bây giờ anh vẫn chưa đến ba mươi tuổi, dù đến giờ vẫn chưa có chức quan gì nhưng tiền đồ chắc chắn rộng mở.

Nếu không vì mình và con gái thì Lăng Túc Nhiên đã không cần phải ở lại Đông Khởi, hoàn toàn có thể đến Thủ Đô phát triển, đợi một khoảng thời gian nữa nhất định cũng sẽ đạt được tầm cao như những nhân vật lớn trên truyền hình.

Hơn nữa nếu không kết hôn với mình thì tuyệt đối sẽ được vô số tiểu thư danh gia vọng tộc theo đuổi, rồi anh cũng có càng nhiều sự lựa chọn tốt hơn!

“Vợ à, em nói gì vậy!”

Lăng Túc Nhiên nhẹ nhàng ôm lấy Tần Nhã Khiết vào lòng.

“Em có biết không? Đối với anh mà nói điều quan trọng nhất trong cuộc đời này chính là em và Nhụy Lam, không có ai và bất cứ chuyện gì có thể thay thế được!”

“Chỉ cần em và Nhụy Lam mỗi ngày đều vui vẻ, thì đó chính là tâm nguyện lớn nhất đời anh!”

“Nhưng mà…”

Tần Nhã Khiết dựa vào bờ ngực rộng lớn của Lăng Túc Nhiên, nơi hốc mắt phảng phất hiện ra lớp sương mù.

“Không có nhưng mà gì ở đây hết!”

Lăng Túc Nhiên ngắt lời cô: “Nếu không có em và Nhụy Lam thì dù có cả thế giới cũng chẳng có giá trị gì với anh cả!”

Vừa nói anh vừa hôn lên trán cô.

“Huống hồ cái gọi là Chiến Thần cũng chỉ là anh biết được chút võ thuật mà thôi, không nói lên được điều gì hết!”

“Có lẽ không bao lâu nữa anh sẽ từ bỏ mọi chức vụ trong doanh trại, quay về một lòng ở bên cạnh em và Nhụy Lam.”

“Không cần!”

Tần Nhã Khiết lớn tiếng nói: “Em không cần anh từ chức!”

“Chồng, anh… anh hãy hứa với em đi, anh không được vì em và Nhụy Lam làm ảnh hưởng đến tiền đồ của mình. Nếu không em sẽ sống trong áy náy cả đời, rồi chắc chắn em sẽ rời xa anh đấy…”

Sau một hồi tạm ngưng, trở nên nghẹn lời.

“Chỉ cần trong lòng anh còn có vị trí của em và Nhụy Lam thì em đã mãn nguyện lắm rồi. Anh không được để em phải cảm thấy mình liên lụy anh.”

“Coi như em cầu xin anh đấy được không?”

“Vợ, sao em lại khóc rồi.”

Lăng Túc Nhiên đưa tay giúp cô lau đi nước mắt: “Anh hứa với em, không từ chức nữa!”

“Nhưng em cũng phải hứa với anh sau này không được nói những lời như cản trở anh nữa, càng không được nhắc đến chuyện ly hôn. Chúng ta là người một nhà, tất cả mọi thứ đều là anh can tâm tình nguyện.”

“Chồng, cảm ơn anh!”

Tần Nhã Khiết nhìn Lăng Túc Nhiên với ánh mắt thâm tình, kiễng chân hôn anh.

Bốn, năm phút sau hai người buông nhau ra, anh giúp cô lau nước mắt lần nữa rồi nói: “Vợ à anh có chút chuyện phải lập tức xa nhà vài hôm, nếu có chuyện gì em nhớ phải gọi điện cho anh.”

“Xa nhà? Đi đâu?”

Tần Nhã Khiết có hơi sửng sốt.

“Ngày trước anh có nhận được điện thoại của cấp trên cần ra ngoài chấp hành một nhiệm vụ.”

Lăng Túc Nhiên trả lời.

“Chấp hành nhiệm vụ? Cái đó có phải nguy hiểm lắm không?”

Tần Nhã Khiết tỏ ra lo lắng hỏi.

“Vợ yên tâm đi, nhiệm vụ không nguy hiểm và rất đơn giản.”

Anh nhìn cô với ánh mắt bình tĩnh.

“Vậy anh nhớ lúc nào tiện nhất định phải gọi điện cho em, đừng để em phải lo cho anh quá.”

Tần Nhã Khiết trả lời.

“Được!”

Lăng Túc Nhiên gật đầu nói.

Năm phút sau, Lăng Túc Nhiên chào tạm biệt người nhà rồi quay người đi ra ngoài.

“Đại ca!”

“Lăng soái!”

Sau khi xuống tầng, ba người Lục Tần Nam đồng thanh hét lên.

“Ừ!”

Lăng Túc Nhiên gật đầu: “Xuất phát!”

Ầm!

Phán Quan đạp nhấn ga, chiếc xe Land Rover đến sân bay kiểm soát Đông Khởi.

“Đại ca, đao của anh!”

Xe khởi động được không lâu Lục Tần Nam lấy một thanh đao từ chỗ ngồi đưa cho Lăng Túc Nhiên với vẻ mặt nghiêm túc.

Cậu ta biết rõ đại ca mình lần này đã thực sự tức giận, bằng không sẽ không cố ý ra lệnh đem theo thanh đao này!

Thanh đao có tên Huyết Ảnh Cuồng Đao!

Thân đao dài chín mươi chín, rộng hai mươi, toàn thân màu đỏ sẫm, được chế đúc từ thiên thạch ở ngoài nước, toàn thân mờ mờ ảo ảo toát ra vẻ lạnh lẽo.

Thanh đao này do ông cụ truyền lại!

Nghe nói bản thân thiên thạch ở ngoài nước không có màu đỏ sẫm, chỉ khi trong quá trình rèn đúc bầu trời trong xanh bỗng chuyển mây đen và sấm sét.

Khi thanh đao được hoàn thành, một tia sét từ trên trời rơi xuống đánh thẳng vào thân đao, sau đó thân đao biến thành màu đỏ thẫm như ngày nay.

Hơn nữa đao sau khi dính phải máu toàn thân liền chuyển thành màu đỏ tươi!

Cái tên Huyết Ảnh Cuồng Đao cũng từ đó mà ra!

“Ừ!”

Lăng Túc Nhiên đưa tay nhận đao với thái độ cung kính.