“Bố, mẹ, hai người thật là lười biếng, dậy đi thôi, đã sắp chín rồi.”
Buổi sáng ngày hôm sau, hai người lăn lộn cả một đêm, vừa mới chợp mắt được một chút, ngoài cửa đã truyền đến giọng của Nhụy Lam.
“A, ông xã, mau dậy đi!” Tần Nhã Khiết bừng tỉnh, nhanh chóng ngồi dậy, sau đó xoay người rời khỏi giường.
Tuy nhiên, ngay khi chân cô vừa mới chạm đất, lập tức mềm nhũn ra, cả người ngã ngồi xuống dưới.
“Bà xã, em làm sao vậy?” Lăng Túc Nhiên cũng tỉnh dậy, nhìn thấy tình huống của Tần Nhã Khiết liền quan tâm hỏi.
“Anh còn hỏi nữa!” Tần Nhã Khiết hờn dỗi nói: “Còn không phải tại anh sao, không biết thương hoa tiếc ngọc chút nào, em bị anh dày vò đến mệt chết rồi.”. Tìm truyện hay tại -- trùm truyện.O RG --
“Đó còn không phải là vì bà xã em quá quyến rũ sao?” Lăng Túc Nhiên cười vui vẻ: “Hơn nữa, hình như em cũng rất…”
Đêm qua, hai người thật sự cũng quá điên cuồng, đến rạng sáng khoảng bốn năm giờ mới dừng lại.
Một hai lần đầu tiên, Tần Nhã Khiết còn có chút ngượng ngùng, đều là Lăng Túc Nhiên chủ động.
Nhưng sau đó, Lăng Túc Nhiên nhớ đến câu nói kinh điển “không sợ cày hư ruộng, chỉ sợ mệt chết trâu”. “Anh không cần nói nữa!” Trên mặt Tần Nhã Khiết hiện lên một tia ửng hồng: “Đã được lợi còn khoe mẽ, lần sau anh đừng động vào em nữa.”
“Ha ha, anh không nói nữa, vậy đêm nay vẫn được tiếp tục đúng không?” Lăng Túc Nhiên cười nói.
“Gì, đêm nay còn muốn nữa? Không được, không được, em phải nghỉ ngơi ít nhất một tháng.” Tần Nhã Khiết vội vàng lên tiếng.
“Ha ha!” Lăng Túc Nhiên cười lớn.
Sau khi hai người trò chuyện một lúc, họ ăn mặc chỉnh tề ra khỏi phòng, sau đó chào hỏi vợ chồng Tần Doanh Bác.
“Bố, mẹ, hai người thật là lười nhác, đến bây giờ mới dậy.” Nhụy Lam chạy tới.
“Hai ngày nay bố mẹ chuyển nhà hơi mệt nên dậy muộn một chút.” Lăng Túc Nhiên vừa ôm Nhụy Lam vừa cười lớn.
“Anh rể, chị, hai người ngủ không ngon sao?” Lúc này, Tần Nhã Lệ mỉm cười chào hỏi hai người.
“Đứng ra một bên đi!” Tần Nhã Khiết tức giận trừng cô ấy một cái. “Túc Nhiên, Nhã Khiết, mau ra ăn sáng đi, mẹ đã hâm nóng cho các con rồi.” Thẩm Kiều Tam ý vị nhìn về phía hai người.
“Cảm ơn mẹ!” Lăng Túc Nhiên buông Nhụy Lam xuống, cười nói.
Sau khi ăn sáng xong, Lăng Túc Nhiên đưa Tần Nhã Khiết và Nhụy Lam đến khu công viên giải trí.
“Ba, con muốn chơi xích đu, ba chơi cùng con đi!” Khi đến công viên giải trí, Nhụy Lam rất vui vẻ.
“Được rổi.” Lăng Túc Nhiên mỉm cười dẫn Nhụy Lam đi tới chỗ xích đu.
“Ba, cao thêm chút nữa!” Nhụy Lam ngồi trên xích đu phấn khích hét lên.
“Ha ha, được, con ngồi yên đi.” Lăng Túc Nhiên lại cười.
“Nhụy Lam, con giữ chặt vào, chú ý an toàn.” Tần Nhã Khiết đứng một bên nhắc nhở.
Nhìn hai bố con Lăng Túc Nhiên, trên mặt cô hiện lên vẻ hạnh phúc.
Hình ảnh ấm áp này luôn xuất hiện trong giấc mơ của cô suốt bao năm qua, cô là một người phụ nữ rất dễ thỏa mãn, chỉ mong gia đình có thể hạnh phúc bên nhau, dù cuộc sống của cô có nghèo khó đi chăng nữa.
Và bây giờ, giấc mơ của cô cuối cùng cũng đã thành hiện thực.
Hơn nữa, Lăng Túc Nhiên còn cho cô nhiều hơn như vậy.
Hạnh phúc đến quá bất ngờ, cô có cảm giác đây như là một giấc mơ vậy.
“Mẹ ơi, con muốn chơi cầu trượt, mẹ chơi cùng con nhé?” Sau khi chơi xích đu một lúc, Nhụy Lam lại hét lên.
“Được rồi, mẹ con mình cùng chơi với bố con.” Tần Nhã Khiết cười đi tới.
Sau đó, một nhà ba người cùng đi đến khu cầu trượt.
Hôm nay Nhụy Lam rất có hứng thú, chơi ở khu công viên giải trí gần hai tiếng đồng hồ mới chịu dừng lại. Nếu không phải vì cô bé đổ mồ hôi, Tần Nhã Khiết sợ cô bé bị cảm lạnh, có thể vẫn còn tiếp tục.
“Hả?” Lăng Túc Nhiên khẽ cau mày khi cả ba người về đến sân biệt thự của mình.
“Sao vậy ông xã?” Tần Nhã Khiết thấy được sự bất thường của anh.
“Không sao đâu!” Lăng Túc Nhiên cười nhẹ: “Bà xã, em đưa Nhụy Lam về trước, anh sẽ về sớm.”
“Có chuyện gì sao?” Tần Nhã Khiết hỏi lại.
“Không có gì, anh ra ngoài mua một bao thuốc lá sẽ quay lại.” Lăng Túc Nhiên cười nói.
“Vậy nhanh lên nhé, sắp đến bữa tối rồi!” Tần Nhã Khiết đáp lại.
“Ừ, anh sẽ về sớm.” Lăng Túc Nhiên gật đầu.
Sau đó Tần Nhã Khiết nắm tay Nhụy Lam đi vào.
Sau khi hai người đi vào sảnh biệt thự, Lăng Túc Nhiên xoay người đi về hướng cổng chính, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.
“Đã đến rồi thì ra đi.” Sau khi đi được khoảng trăm mét, Lăng Túc Nhiên trầm giọng nói.
“Ha ha, không hổ là Lăng Túc Nhiên, cho dù bị thương trong người, cảm nhận của cậu vẫn làm tôi phải xấu hổ.” Giọng nói của một lão già vang lên.
Sau đó, hai bóng người xuất hiện từ bên cạnh, cả hai ông lão đều đã hơn sáu mươi tuổi, khuôn mặt bình thường, ăn mặc mộc mạc, không có chút đặc biệt nào.
“Hai vị Chiến Thần!” Lăng Túc Nhiên nhẹ giọng nói: “Các người quá xem trọng tôi rồi.”
“Lăng Soái nói đùa, nhìn khắp thiên hạ e rằng không ai dám không để vua hùng Tây Lưu vào mắt!” Ông lão tóc trắng cười nhạt.
“Ở đây không tiện, đến chỗ khác đi!” Lăng Túc Nhiên lại nói.
Ngay sau đó, thân hình anh chợt lóe lên, bắn ra như một bóng ma, trong chốc lát đã bay xa hàng trăm mét.
Đối phương đến đây không có ý tốt, nơi này là khu dân cư, hiển nhiên không thích hợp ra tay ở đây.
Chiến đấu với một kẻ mạnh trên cấp Chiến Thần, hậu quả có thể đủ để phá huỷ một căn biệt thự.
Vút! Vút!
Hai vị trưởng lão nhìn nhau, đồng thời đi theo.
Khoảng mười lăm phút sau, Lăng Túc Nhiên đứng ở khu nhà xưởng bỏ hoang cách đó mười km, hơi thở không khỏi có chút dồn dập.
Sau mấy chục giây, bóng dáng hai lão già cũng xuất hiện cách đó vài chục mét, hô hấp của hai người có chút dồn dập.
“Nếu tôi đoán không sai, hai người đến từ Thủ Đô đúng không?” Lăng Túc Nhiên nhìn về phía hai người, nhàn nhạt nói.
“Đúng là không gì có thể qua mắt được Lăng Soái.” Lão già tóc trắng điều chỉnh hơi thở của mình, đáp lại.
“Ha ha, bọn họ muốn biết tôi có thật sự bị thương không, hoặc bị thương có nghiêm trọng không đúng không?
Ngay từ khi hai người kia xuất hiện, anh đã mơ hồ đoán được lai lịch của đối phương.
Tu vi cấp Chiến Thần, có ý thù địch với mình, nhưng không có sát khí, hiển nhiên là tới để thăm dò chính mình.
Ngoài những người do Thủ Đô sắp xếp thì không còn người nào khác.
“Lăng Soái là kỳ lân của đất nước, thể trạng của cậu có ảnh hưởng đến trái tim của hàng trăm triệu người, không phải sao?” Ông lão cũng mỉm cười.
“Các người không sợ khi tới Đông Khởi sẽ không trở về được sao?” Lăng Túc Nhiên lại nói.
“Đột nhiên hai Chiến Thần ngã xuống, chỉ sợ bọn họ sẽ phải chịu đau một trận, đúng không?”
“Lăng Soái nói đùa.” Một ông lão khác trầm giọng nói.
“Tôi thừa nhận cậu rất mạnh, Lăng Soái à, nhưng cho dù cậu không bị thương, thì đánh bại cả hai chúng tôi cũng không phải là một chuyện dễ dàng.”
“Hơn nữa, hiện tại cậu đang bị thương, đừng nói đến chuyện có thể đánh bại chúng tôi được hay không, cậu có thể đánh ngang hàng với chúng tôi hay không cũng chưa biết đâu.”
“Ngu ngốc!” Đúng lúc này, một giọng nói giễu cợt vang lên.
Sau đó có hai bóng người lóe lên, đó là Lục Tần Nam và Phán Quan, trên người cả hai người đều có ý muốn chiến đấu.