13.
“Lộc Khê!”
“Hửm?”
Ta giật mình tỉnh giấc, nhìn khuôn mặt phóng to trước mắt, đẩy ra, “Gọi ta làm gì?”
Tạ Lâm Giản nghi hoặc nhìn ta: “Nàng nghĩ gì vậy, từ hôm trở về từ Ngự Hoa Viên đó, nàng cứ như người mất hồn, không phải bị thứ gì không sạch sẽ nhập vào đấy chứ?”
“Phi! Nói bậy bạ gì đó.”
Ta thu hồi suy nghĩ, nhìn người trước mặt.
Tiểu tam sao?
Tại sao nữ chính lại có suy nghĩ như vậy, là suy đoán đơn thuần, hay là người ngoài cuộc nhìn rõ hơn?
Ta nhìn Tạ Lâm Giản, trong một lúc lại không phân biệt được tình cảm của mình dành cho hắn.
Ta lắc đầu: “Bệ hạ có việc gì?”
Tạ Lâm Giản cầm sổ sách trong tay, thở dài: “Khê Khê à, gần đây đám đại thần kia đều không đến muộn nữa, phải làm sao đây?”
…
Buồn cười c h ê c mất, đứa con trai tốt của ta.
Ta mặt không cảm xúc đóng sổ sách của hắn lại, đổi thành tấu chương đưa cho hắn: “Bệ hạ, muốn kiếm tiền, phải biết cách tăng thu giảm chi, chúng ta có phải nên b.ắ.t đầu từ việc tăng thu không?”
Hắn ngẩng đầu nhìn ta: “Trẫm đã tăng rồi mà, tăng tiền phạt, chẳng phải là tăng thu sao?”
“…”
Cũng không sai.
Ta cuối cùng cũng hỏi ra câu hỏi đã chôn giấu trong lòng từ lâu: “Người đã là hoàng đế rồi, giàu có tứ hải, còn tích góp nhiều tiền như vậy để làm gì?”
Tạ Lâm Giản thu lại vẻ lười biếng, nghiêm túc ngồi thẳng dậy nói với ta: “Tích góp tiền, cưới vợ.”
Ồ.
Đứa con trai tốt của ta đã lớn rồi, đã nghĩ đến chuyện cưới vợ rồi.
Ta cười lạnh một tiếng: “Đại hôn đế hậu có Lễ bộ chuẩn bị, Hộ bộ chi tiền, người lo lắng gì chứ?”
“Đó là cưới hoàng hậu, không phải cưới vợ.” Tạ Lâm Giản ngồi xếp bằng trên long ỷ phân tích cho ta sự khác biệt giữa cưới hoàng hậu và cưới vợ.
Buồn cười c h ê c mất, ta căn bản không muốn nghe.
“Được rồi được rồi.” Ta lật sổ sách của hắn, số tiền này thật sự không ít, “Vậy người định tích góp bao nhiêu bạc.”
Tạ Lâm Giản không nói gì, đột nhiên cẩn thận rướn người tới gần đầu ta: “Vậy nàng muốn bao nhiêu sính lễ?”
…
Ánh mắt ta nhìn sổ sách đột nhiên dừng lại, động tác trên tay cũng ngừng lại, trong nháy mắt tim đập thình thịch.
Lời này, hình như không đúng lắm.
Ta cứng đờ không dám quay đầu nhìn hắn, đầu óc rối bời nghĩ xem nên trả lời như thế nào.
May mắn thay, ngay sau đó tiếng thông báo bên ngoài cửa phá vỡ sự im lặng trong điện.
“Hoàng thượng, Diệp tú nữ cầu kiến.”
14.
“Không gặp.”
Tạ Lâm Giản không cần nghĩ ngợi đã trả lời.
“Chậm đã!” Dưới ánh mắt bất mãn của Tạ Lâm Giản, ta tránh ánh mắt hắn, phân phó: “Cho người vào.”
Trong nguyên tác, nữ chính vì chuyện Ngự Hoa Viên, đối với nam chính mang lòng biết ơn, vì vậy tìm mọi cách để có cơ hội cảm ơn nam chính.
Cuối cùng cũng lén lẻn vào Ngự thư phòng, tặng cho nam chính món chè trôi nước khoai môn tự tay làm.
Tuy rằng lần trước Tạ Lâm Giản không cứu nữ chính, tuy rằng ta không quá thích nữ chính này.
Nhưng hiện tại không có gì khiến ta tỉnh táo hơn nữ chính.
Nữ chính nhanh chóng đi vào, thấy ta đứng bên cạnh Tạ Lâm Giản, ánh mắt không thiện, nói bóng nói gió: “Khê cô cô và Bệ hạ tình cảm thật tốt.”
Ta theo bản năng nghĩ đến câu nói tiểu tam của nàng ta, nên hơi lùi ra xa Tạ Lâm Giản một chút, lại bị Tạ Lâm Giản kéo trở lại.
Tạ Lâm Giản lạnh lùng nhìn nàng: “Có chuyện gì?”
Nữ chính dường như không nhận ra sự khó chịu của Tạ Lâm Giản, vẫn tươi cười đặt món tráng miệng lên bàn: “Lần trước đa tạ Bệ hạ giúp đỡ, đây là điểm tâm thần làm, tặng Bệ hạ coi như tạ lễ.”
Trong nguyên tác, nam chính vì lúc nhỏ ăn quá nhiều khổ, sau khi lên ngôi đặc biệt thích đồ ngọt.
Nhưng Tạ Lâm Giản của hiện tại, những khổ sở lúc nhỏ đều do ta gánh chịu.
Và bảy năm trước, ta tự cho mình là nữ chính xuyên không, lớn lối nói muốn làm bánh sinh nhật cho Tạ Lâm Giản.
Lượng đường c h ê c người suýt chút nữa khiến Tạ Lâm Giản ngất xỉu.
Sau đó hắn không nói là căm ghét đồ ngọt, chỉ là hơi né tránh thôi.
Quả nhiên, Tạ Lâm Giản nhìn món tráng miệng trên bàn, suýt chút nữa nôn ra.
Ngự tiền tổng quản bên cạnh nhanh tay nhanh mắt dời đồ đi, đưa cho tiểu thái giám phía dưới: “Mau dọn xuống.”
Nữ chính sắc mặt không tốt lắm, nhưng cố gắng kìm nén, cúi đầu nói: “Thần có chuyện quan trọng muốn nói với Bệ hạ, không biết Bệ hạ có thể cho lui người xung quanh không?”
Tuy rằng lời là nói với Tạ Lâm Giản, nhưng nàng lại nhìn ta.
Ánh mắt mang theo vẻ trêu chọc, cánh môi khẽ động không thành tiếng.
Ta có thể hiểu được, nàng nói là: “Tiểu tam.”
15.
Bên ngoài cửa, ngự tiền tổng quản lo lắng hỏi ta: “Khê tỷ tỷ à, vừa rồi Bệ hạ rõ ràng không muốn để chúng ta ra ngoài, người đi nhanh như vậy, lát nữa Bệ hạ không vui thì phải làm sao?”
Ta nhìn cánh cửa đóng c.h.ặ.t: “Chẳng phải vừa rồi ngươi cũng đi rất nhanh sao?”
Ngự tiền tổng quản cười trừ: “Nô tài không phải là đi theo Khê cô cô quen rồi sao, nhưng mà vị quý nhân bên trong kia, nô tài thấy cũng là một nhân vật đáng gờm đấy, biết đâu thật sự có thể thành chủ tử.”
Ta lơ đãng đáp lại hắn: “Thế à.”
“Đúng vậy.” Hắn nghiêm túc phân tích: “Người xem, trước đây bên cạnh Bệ hạ ngoài người ra, chưa từng có nữ nhân nào khác, bây giờ vị này, dù sao cũng đã vào Ngự thư phòng rồi, tuy rằng Bệ hạ trông có vẻ không vui, nhưng rốt cuộc cũng không đuổi người ra ngoài phải không?”
Phải đấy.
Bên tai, tổng quản vẫn còn lải nhải, không biết lải nhải bao lâu, cuối cùng tổng kết: “Cho nên theo nô tài thấy, hậu cung của chúng ta cuối cùng cũng sắp nghênh đón nữ chủ nhân rồi, nhưng nô tài vẫn cảm thấy, Bệ hạ thích Khê cô cô hơn, bất kể ai làm chủ tử, cũng không thể vượt qua người.”
Nói hay lắm, lần sau đừng nói nữa.
Hắn cũng biết điều, thật sự không nói nữa.
Ngay sau đó, thấy nụ cười trên mặt hắn càng thêm tươi: “Ây da, Diệp tiểu chủ ra rồi.”
Ta nhìn theo, thấy Diệp Hân Nhiễm tươi cười bước qua ngưỡng cửa, còn quay đầu vẫy tay vào bên trong: “Vậy thần thiếp xin phép về trước, tạm biệt Bệ hạ~”
Quay đầu lại, nhìn ta, trên mặt không giấu được vẻ đắc ý, đến gần ta hạ giọng nói: “Lộc Khê, trước đó là ta hiểu lầm ngươi, không ngờ ngươi và Hoàng thượng thật sự chỉ là quan hệ chủ tớ, có thể thấy, người thật sự không thích ngươi.”
Nàng ta đặc biệt nhấn mạnh hai chữ chủ tớ.
Ta ngẩng đầu nhìn nàng, cười nhạt nói: “Nếu đã như vậy, ngươi có muốn dập đầu tạ lỗi với ta không?”
“Ngươi!” Sắc mặt nàng ta thay đổi, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, “Lộc Khê, ngươi thật biết nói đùa.”
Ta không có nói đùa, nhưng nàng ta không muốn nghe, vội vàng bỏ đi.
Nhìn bóng lưng nữ chính, tổng quản công công tò mò hỏi ta: “Khê cô cô, người nói gì vậy? Sao Diệp tiểu chủ đi vội vàng thế?”
“Không biết, có lẽ vội về nhà thu quần áo chăng.”
Ta lắc đầu, nhân lúc tổng quản công công ngẩng đầu nhìn trời, xoay người vào Ngự thư phòng.
Vừa vào cửa đã đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng của Tạ Lâm Giản: “Ồ, đây không phải là Khê cô cô của chúng ta sao, vừa rồi chạy nhanh thật đấy.”
Ta sai.
Ta không nhận.
Trong lòng ta đột nhiên dâng lên một chút bực bội, nói móc: “Đây không phải là nhường chỗ cho Bệ hạ sao, dù sao Bệ hạ ngay cả tiền cưới vợ cũng đã để dành đủ rồi, không tìm một người vợ thì sao mà được.”
“Nàng nói bậy gì đó.” Tạ Lâm Giản nghi hoặc nhìn ta, sau đó vẫy tay, bên cạnh lập tức có người đưa bát lên, “Đừng nói linh tinh nữa, nàng mau uống thứ này đi.”
Ta cúi đầu nhìn, không biết từ lúc nào đã có một bát thuốc được sắc sẵn lớn như vậy.
Ngẩng đầu lên, Tạ Lâm Giản nhìn ta bằng ánh mắt hung dữ: “Uống.”
Bảy năm trước, cũng vì chiếc bánh kem đó, Tạ Lâm Giản nằm liệt giường nửa tháng, ta cũng phải uống thuốc đắng nửa tháng trời.
Từ đó, hắn hận đồ ngọt, ta hận thuốc.
Ta đẩy bát thuốc ra: “Đây là làm gì?”
Tạ Lâm Giản liền tự mình bưng thuốc đến bên miệng ta: “Hoặc là uống thuốc, hoặc là nói cho trẫm, vì sao nàng sợ nữ nhân vừa rồi?”
Ta nói: “Ta không sợ nàng.”
Tạ Lâm Giản hỏi: “Vậy vì sao vừa rồi nàng lại ra ngoài?”
Có lẽ là, sợ ta thật sự động lòng với ngươi.
Nhìn nhau hai giây, ta kiên quyết nhận lấy bát thuốc, nín thở uống một hơi cạn sạch.
Thật đắng không sao tả xiết.
Sắc mặt Tạ Lâm Giản còn khó coi hơn ta: “Được, Lộc Khê nàng thật có bản lĩnh.”
16.
Từ ngày đó, Tạ Lâm Giản b.ắ.t đầu hờn dỗi ta.
Nữ chính đến Ngự thư phòng càng lúc càng nhiều.
Tháng này đã là lần thứ bảy.
Mỗi lần đến nàng ta đều không quên mang theo chút quà cho những người hầu hạ trước mặt Hoàng thượng.
“Lộc Khê, nghe nói lúc nhỏ ngươi đi ăn xin thường bị đ á n h, có lần còn suýt nữa bị hủy dung, cũng khó trách Hoàng thượng đối tốt với ngươi như vậy.” Nữ chính ngồi trong phòng ta, nghịch chén trà trên bàn, “Nếu có người đối xử với ta như vậy, ta chắc chắn cũng rất cảm kích.”
Nàng ta cười rất vui vẻ, một bên nắm tay ta, một bên làm ra vẻ sợ hãi: “Hai ngày nay Hoàng thượng kể cho ta nghe rất nhiều chuyện lúc nhỏ của hai người, may mà hai người không có duyên phận, nếu không ta phải lo lắng cho địa vị của mình rồi.”
Nàng ta còn nói: “Lộc Khê à, trải qua mấy ngày nay, ta càng tin chắc ngươi và hắn không có quan hệ gì, hắn nói hắn luôn xem ngươi như ma ma. Thật quá đáng, ngươi còn trẻ đẹp như vậy, bảo là tỷ tỷ nghe còn tạm được.”
“Kỳ thật…” Ta ngắt lời nàng, ánh mắt chân thành, “Cách âm của Ngự thư phòng không tốt như ngươi nghĩ đâu, ngươi nói chuyện bên trong, bên ngoài có thể nghe thấy đấy.”
“…”
Sắc mặt nữ chính thay đổi, nụ cười có chút miễn cưỡng: “Thật sao, chúng ta nói chuyện rất nhỏ…”
“Chỉ cần một cây kim rơi xuống, bên ngoài cũng có thể nghe thấy.” Ta b.ắ.t đầu nói dối không chớp mắt, “Kỳ thật Tạ Lâm Giản cái gì cũng không nói, hắn để ngươi vào cũng chỉ là để chọc tức ta thôi, bộ dạng hiện tại của ngươi, thật khó coi.”
Nụ cười của nữ chính hoàn toàn biến mất. Sắc mặt nàng ta càng lúc càng trắng bệch: “Lộc Khê, ngươi chỉ là một công cụ để tác hợp cho chúng ta mà thôi.”
Xem ra, ta đoán đúng rồi.
Ta nói: “Nếu đã như vậy ngươi còn lo lắng cái gì?”
Sắc mặt nữ chính lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng thốt ra một câu: “Ta chỉ hy vọng ngươi nhớ rõ thân phận của mình, ngươi ở lại đây sẽ không có kết cục tốt đâu.”
Ta nói: “Được, ta biết rồi, còn chuyện gì nữa không?”
Nữ chính đi rồi, có vẻ rất tức giận.
Ta cuối cùng cũng ý thức được, ta hình như thật sự đã động lòng với Tạ Lâm Giản rồi.
Thậm chí còn hèn hạ mà hy vọng, Tạ Lâm Giản vĩnh viễn đừng thích nữ chính như trong cốt truyện.
17.
Sau đó mãi cho đến vòng tuyển tú thứ hai, nữ chính cũng không đến kiếm chuyện phiền phức với ta nữa.
Tạ Lâm Giản vẫn còn giận dỗi, ngày ngày trưng ra bộ mặt lạnh tanh, người không biết còn tưởng ta cướp mất bạc của hắn.
“Thức dậy thôi.”
Không có tiếng trả lời.
“Bệ hạ thức dậy thôi…”
Vẫn không có tiếng trả lời.
Buồn cười c h ê c mất, còn dám có thời kỳ nổi loạn nữa cơ đấy.
Ta giật phăng tấm chăn trên long sàng: “Ta đếm đến ba, một, hai…”
“Lộc Khê!” Tạ Lâm Giản lăn một vòng, nhảy xuống khỏi giường, “Trẫm là hoàng đế đấy!”
“Ồ.” Cuối cùng cũng chịu dậy rồi, ta đưa long bào trên giá cho hắn, “Mặc vào, đi tuyển tú.”
“Trẫm nói trẫm là hoàng đế!”
“Đếm tới ba, một…”
“Nàng!” Tạ Lâm Giản vừa nhảy chân sáo vừa luống cuống mặc long bào, miệng còn lẩm bẩm, “Trẫm là hoàng đế, Lộc Khê nàng không thể lúc nào cũng như vậy.”
Ta vỗ vỗ vạt áo hắn: “Được rồi, hoàng đế, đi thôi.”
“…”
Tạ Lâm Giản hậm hực đi đằng trước, ngay cả bàn tính yêu quý nhất cũng không mang theo, trông như một nàng dâu nhỏ bị b.ắ.t n.ạ.t.
Tổng cộng 208 tú nữ, sau vòng sơ tuyển còn lại 200 người.
Dưới cơ chế hồi sinh lấy tiền làm gốc của Tạ Lâm Giản, gần như tất cả đều được vào vòng trong.
Tám người không vào, nghe nói là sau vòng sơ tuyển bị phúc lợi của thiên kim nhà thủ phú làm cho chấn động, chủ động bỏ cuộc đi làm công cho nhà thủ phú rồi.
Vì vậy, cảnh tượng hôm nay vẫn rất hoành tráng.
Ta hỏi Tạ Lâm Giản: “Hôm nay thi gì?”
Sau khi hình thức tuyển tú vòng một được truyền ra ngoài, đã nhận được sự phản đối đồng loạt của văn võ bá quan.
Tạ Lâm Giản chịu áp lực, nói mình có chừng mực.
Hắn nói: “Tài nghệ.”
Quả thật rất có chừng mực.
Trong nguyên tác cũng có đoạn này, nữ chính đã học đàn tỳ bà ở hiện đại, trong số các quý nữ cũng không hề kém cạnh, cộng thêm mối duyên tiền định với nam chính trước đó, nàng ta thuận lợi được chọn.
Cho nên dù phía trước có hoang đường đến đâu, mọi thứ vẫn sẽ trở về quỹ đạo.
Theo tính cách của nữ chính, cộng thêm sự hỗ trợ của cốt truyện, một khi được chọn, nàng ta nhất định sẽ nắm b.ắ.t cơ hội để Tạ Lâm Giản yêu nàng.
Đến lúc đó ta có thể thành công thoái lui rồi.
Còn về tình yêu gì đó, ai mà chẳng có chuyện buồn, đợi sau khi trở về ta sẽ viết một bài trên Zhihu, biết đâu lại nổi tiếng, đến lúc đó đếm tiền đến mỏi tay, ai còn nhớ đến Tạ Lâm Giản nữa chứ.
Chuẩn bị tâm lý xong, ta giơ tay ra hiệu cho ngự tiền tổng quản: “B.ắ.t đầu đi.”
Tổng quản cúi đầu, hắng giọng: “Người đầu tiên, đại tiểu thư phủ tướng quân Tả Tư Tuyền, tiết mục biểu diễn… ngực vỡ đá lớn!”
???