Hoàng Đế Hắc Hóa

Chương 50: Chương 50:




Chương 50

Từ Canh với Tân Nhất Lai hồi kinh đã là hai tháng sau, thành tích thi cử đã sớm được công bố, Thụy Hòa không phụ sự mong đợi của mọi người được Hồng Gia đế khâm điểm là Trạng Nguyên, Tân gia nhất thời nổi bật vô song. Tân thái phó mới chuyển biến tốt liền thu liễm, chỉ ở trong phủ lặng lẽ ăn mừng, đối ngoại tận lực hạn chế, Thụy Hòa cũng trừ bỏ tham gia Quỳnh Lâm Yến và hội tụ cùng mấy bạn cùng trường, cơ bản là đóng cửa không ra ngoài, cho đến khi thánh chỉ đến, Thụy Hòa đến Hàn Lâm viện biên tu (biên soạn và tu sửa sách).

Đây là chức vụ của các Trạng Nguyên trước cũng đã từng làm, đương nhiên, trọng dụng và trình độ bất đồng, khả năng phát huy tác dụng cũng hoàn toàn không giống nhau. Hàn Lâm viện biên tu không ít, nhưng Thụy Hòa là đích trưởng tôn của Tân thái phó, đồng thời lại là tâm phúc của Thái Tử, so sánh với các đồng liêu khác tất nhiên sẽ bị người khác chú ý nhiều hơn, nhưng càng là như thế, Thụy Hòa lại càng khiêm tốn, ngẫu nhiên có ý khiêu khích, hắn cũng tận lực từ chối, Hồng Gia đế sau khi nghe được thở dài: “Tính nết này của Tân gia đại lang thật sự không giống với tổ phụ của hắn.”

Nhưng đối với Hoàng thị mà nói, làm nàng đau đầu vẫn là hôn sự của mấy hài tử.

Thụy Xương thì thôi đi, rốt cuộc tuổi tác vẫn nhỏ, lại là nam hài tử, chờ mấy năm nữa cũng không sao, Đại Trân tuy rằng là cô nương gia, nhưng tốt xấu gì cũng có thể chờ một chút, Thụy Hòa đã tròn mười chín, tuy rằng theo ý nghĩ của Hoàng thị, nam hài tử thành thân muộn cũng không sao, cho dù ba mươi tuổi cũng vẫn chưa muộn, nhưng người ngoài không nghĩ như vậy. Đừng nói kéo dài đến ba mươi, cho dù hai năm nữa chưa nghị thân, chỉ sợ người khác cũng nghị luận Thụy Hòa có phải là mắc bệnh kín gì hay không.





Từ khi Thụy Hòa cao trung, cửa của Tân gia bị người đến cầu hôn dẫm nát, thậm chí còn có người da mặt dày đến tìm Tân thái phó lôi kéo tình cảm, không nói đến Tân Nhất Lai và Hoàng thị nơi này. Ba người bọn họ thật sự rất khẩn trương, tuy rằng Tân thái phó không nói cái gì cá biệt, nhưng nhắc đến hôn sự của Thụy Hòa cũng nhắc trên đầu của Hoàng thị, “Hôn sự của tôn tử, cuối cùng cũng là do cha mẹ hắn quyết định, ta tuyệt đối sẽ không can thiệp.” Về sau, Tân thái phó và Tân Nhất Lai thậm chí còn không dám ra cửa xã giao, chỉ sợ ngày nào đó mình vô ý mà mắc mưu người khác, uống say đến nỗi bán Thụy Hòa đi.



Cả nhà đều vì hôn sự của Thụy Hòa mà đau đầu, ngay cả Đại Trân cũng bị ảnh hưởng, đặc biệt nhiệt tình mà cùng Hoàng thị bát quái tin tức của mấy thiên kim trong kinh thành.

“Lần trước gặp Lưu Hàn lâm gia đại nương tử gặp được ở nhà bà ngoại, lớn lên xinh đẹp, vóc dáng cao cao, miệng nhỏ hồng hồng, tính cách rất ôn nhu, nương cảm thấy thế nào?” Đại Trân rất nghiêm túc mà đề cử.


Hoàng thị không chút khách khí mà phủ quyết, “Nàng mà xinh đẹp? Vóc dáng cao, nhưng lại gầy quá, quần áo mặc trên người quá rộng, gió thổi còn sợ bay, ta sợ một trận gió to sẽ thổi bay nàng. Hơn nữa, tiểu cô nương đó kiều kiều nhược nhược, nói không được một câu thì mắt đỏ ngầu khóc sướt mướt, hỏi nàng nàng còn không chịu nói, giống như chịu ủy khuất lớn lắm, con dâu như vậy ta không dám, ca ca của con cũng không thích.”

Đại Trân suy nghĩ một chút, cảm thấy nàng nói có đạo lý, Lưu gia đại nương tử xác thực là có chút thích khóc không dễ hầu hạ, nếu như cưới về, chỉ sợ Thụy Hòa phải dỗ nàng từ sáng đến tối, cũng quá vất vả.

“Thụy Hòa là huynh trưởng, tức phụ tương lai là Tân gia tông phụ, cái khác không nói, thứ nhất là phải thông tri đạt lý, có khả năng quản gia, bằng không, sau này trong phủ sẽ đại loạn.” Hoàng thị tận tình giáo dục nói: “Cái gọi là thê hiền phu họa thiếu, nếu như chủ nhân trong nhà cái túi xách mà cũng không rõ, trong phủ tất nhiên sẽ loạn thành một nồi cháo, nam nhân nào còn tâm tư đi làm chính sự….”

Tuy nói nàng là nữ nhân hiện đại, thậm chí còn có một thời gian làm nữ cường nhân, nhưng tới xã hội cổ đại nam tôn nữ ti, cũng không thể không khuất phục thời đại. Đương nhiên, lùi một bước mà nói, ngay cả xã hội hiện đại, yêu đương là một chuyện, kết hôn lại là một chuyện khác, gia thế bằng cấp của hai bên, tính cách, điều kiện kinh tế tất cả đều phải suy xét, môn đăng hộ đối bất luận ở thời đại nào đều là chân lý.

Đại Trân rốt cuộc tuổi còn nhỏ, nghe ngây thơ mờ mịt, Hoàng thị thấy thế bất đắc dĩ thở dài.




…….

Thời điểm mùa hè, vấn đề nan giải của máy photo rốt cuộc cũng đươc các thợ thủ công khắc phục, biện pháp thành công cuối cùng thế nhưng lại là chủ ý của Kim tử, đương nhiên, các thợ thủ công cũng có chút cải tiến, để thành chữ rồi sau khi in, ngay cả Tân Nhất Lai cũng không nhịn được tấm tắc bảo lạ. Chỉ tiếc do nguyên nhân dầu in, sau khi photo vài lần thì bị mờ không rõ, Từ Canh không thể không hoãn kế hoạch mở rộng nó, cho đến cuối tháng bảy rốt cuộc có thợ thủ công làm ra dầu in mới.

Chuyện làm photo này Từ Canh đã sớm nói với Hồng Gia đế, Hồng Gia đế ngoài mặt bình tĩnh, trong lòng lại sớm kích động không thôi, mà nay đã thành công, ông dường như càng thêm vui mừng không nén được, không chú ý ngực quặn đau, suýt nữa liền hôn mê bất tỉnh, làm cho Từ Canh sợ đến hồn bay phách lạc.


Cũng may lần này Hồng Gia đế bệnh không nghiêm trọng, thái y trâm cứu, uống thuốc, lại nghỉ ngơi cả đêm ông dần dần chuyển biến tốt đẹp. Nhưng Từ Canh lại sợ không nhẹ, từ lúc Hồng Gia đế bị bệnh, hắn một tấc cũng không rời mà túc trực bên giường, cái gì cũng tự tay là lấy, thức cả đêm không ngủ, cả người đều tiều tụy.

Thái Tử đã làm như vậy, mấy hoàng tử khác sao có thể thờ ơ, các hoàng tử nhỏ tuổi liền thôi đi, Từ Canh sớm dặn dò bọn họ ở trong cung của mình chờ, nhưng Từ Long lại không thể, chỉ có thể căng da đầu mà đi theo Từ Canh, cố tình hắn đối với thân thể của Hồng Gia đế không biết cái gì, mỗi khi Từ Canh cũng thái y thảo luận các loại dược, hắn đều không hiểu, tuy rằng đã tận lực biểu hiện mình rất hiếu thuận, nhưng so với Từ Canh lại là không chân thực, mấy vị nội các và đại thần trong triều luôn cảm thấy hắn đang diễn trò.

Hồng Gia đế thân thể bệnh nhẹ, đại triều liền tạm nghỉ vài ngày, mấy vị đại thần nội các đều bên cạnh khuyên nhủ ông tạm thời nghỉ ngơi. Hồng Gia đế do dự một hồi, sau đó mở miệng bảo Từ Canh đi xử lý chính sự, Từ Long nghe vậy đỏ cả mắt, Từ Canh lập tức đứng dậy nói: “Thỉnh phụ hoàng thu hồi lại mệnh lệnh đã ban, nhi thần rốt cuộc tuổi nhỏ thiếu kinh nghiệm, sao có thể dám….”




Hắn còn chưa nói xong đã bị Hồng Gia đế phất tay đánh gãy, “Ý trẫm đã quyết, không cần nhiều lời.” Dứt lời, ông lại nghiêm túc nhìn Từ Canh nói: “Ngươi đã mười sáu tuổi, không còn nhỏ rồi, hơn nữa sai sự gần đây cũng làm rất tốt, bằng không, sao trẫm lại có thể yên tâm cho ngươi đi xử lý chính sự. Hơn nữa, không phải do ngươi một mình quyết định, mấy vị nội các ở đây sẽ không để ngươi làm xằng bậy?”



Mấy vị đại thần nội các không lên tiếng, Lý các lão cùng Hồng Gia đế thân cận nhất, nói chuyện cũng tùy ý, cười nói: “Bệ hạ cứ yên tâm giao Thái Tử cho chúng thần, nếu hỏng việc, vi thần sẽ mang đầu đến gặp người.”

Vài vị các lão cũng sôi nổi mở miệng tỏ thái độ, Hồng Gia đế vừa lòng gật đầu.

Hồng Gia đế có chút suy yếu, nói trong chốc lát liền không có khí lực, Từ Canh nhanh chóng hầu hạ ông nằm xuống, vài vị đại thần nội các biết thế mà lui, mới vừa đi ra cửa điện, Kim Tử liền đuổi theo, “Tân thái phó xin dừng bước.”