Hoàng Đế Hắc Hóa

Chương 43: Chương 43:




Thời điểm giữa trưa, đội ngũ dừng lại nghỉ ngơi dùng cơm. Hai huynh đệ Hoàng gia đã sớm chuẩn bị đồ để lấy lòng Đại Trân, không chỉ mang theo bếp lò hâm đồ ăn, còn có điểm tâm và nước trà nóng hổi, phục vụ rất chu đáo.

Đại Trân biết tâm tư của họ ở Tân cha, cũng không từ chối, không chút khách khí mà vui mừng nhận lấy, một bên ăn, một bên cùng hai biểu huynh nói chuyện phiếm, không khí hòa hợp vui vẻ.

Từ Canh từ xa xa mà nhìn, trong lòng nghẹn đến mức hoảng, chỉ cảm thấy tất cả đồ ăn trước mặt đều không có hương vị gì. Kim Tử thấy bộ dáng nuốt không trôi của hắn, lo lắng hỏi: “Điện hạ cảm thấy đồ ăn không hợp khẩu vị sao? Hay là nô tài bảo đầu bếp làm lại một phần khác?”

“Không cần.” Từ Canh bưng bát canh trước mặt hung hăng uống một hớp lớn, ánh mắt lại không nhịn được mà nhìn về phía của Đại Trân cùng hai huynh đệ Hoàng gia, “Bọn họ đang nói cái gì vậy chứ, nói gì à vui vẻ vậy? Hai người kia là ai?”

Kim Tử ngưng thần nhìn nhìn, “Hình như là huynh đệ Hoàng gia.” Hắn dừng lại một chút, lại giải thích nói: “Là chất nhi của Tân thái thái, Hoàng đại lang năm trước vừa thi đỗ tú tài, thứ tự không tồi.”



Từ Canh càng thêm không vui, bĩu môi vẻ mặt khinh thường, “Nhìn tuổi còn lớn hơn so với Tân gia đại lang, như thế nào bây giờ mới thi đỗ tú tài, đầu óc chỉ sợ không tốt lắm.”

Kim Tử ngây ngốc mà nói: “Cũng không lớn, mới mười chín tuổi, năm trước đỗ tú tài thì hắn vẫn còn rất trẻ.”

Từ Canh tức giận mà trừng mắt nhìn Kim Tử, “Ngươi rốt cuộc đang giúp ai nói chuyện?”

Kim Tử không biết làm sao nhìn Từ Canh, “Nô…. Nô tài…” Hắn rốt cuộc nói cái gì? Đang yên đang lành lại chọc giận Thái Tử.

Từ Canh tiếp tục đưa mắt nhìn về hai huynh đệ Hoàng gia chọc ngoáy, “Nếu đã muốn thi cử, tại sao không ngây ngốc trong kinh thành mà đọc sách đi, chạy ra ngoài làm gì? Vốn dĩ đã thông minh như mấy lang quân Tân gia, lại còn chạy ra ngoài, làm sao mà có thời gian đọc sách, tính toán muốn thi cử đến bảy tám chục tuổi chắc. Còn cái tên bên cạnh thì sao, nói chuyện gì mà cao hứng đến như vậy, lại còn vung tay vung chân, một chút khí độ của thế gia cũng không có, cũng không sợ người ta chê cười sao…”

Kim Tử cúi thấp đầu không nói, giả vờ mình không nghe thấy.



Từ Canh soi mói hồi lâu, cố tình Đại Trân và hai huynh đệ Hoàng gia lại không để ý, nói chuyện vẫn cao hứng như cũ, hắn thật sự không nhịn được nữa, đặt chén trà trên tay xuống, đứng dậy phủi phủi quần áo, đi về phía Đại Trân. Kết quả, còn chưa đi tới, đã bị ánh mắt của mấy người khác ngăn cản, dùng đủ các loại cớ để đến gần lấy lòng.

“Điện hạ muốn đi tiêu thực?”

“Điện hạ đã đi qua Thiên Tân một lần, không biết nơi đó thế nào?”

“…..”

Từ Canh sắp tức đến chết rồi.



Nếu như là trước kia, hắn không cần nghĩ cũng có thể lôi mấy cái tên hỗn đản không có mắt nhìn này đi ra, nhưng hiện tại không thể, Thái Tử điện hạ còn phải cố kỵ giữ hình tượng giản dị gần gũi mà hắn xây dựng nửa năm nay, bài ra nụ cười cứng ngắc mà cùng mấy người này hàn huyên, thật vất vả lắm mới đuổi được đám người này đi, tập trung lại nhìn, tiểu Tam lang đi đâu mất rồi?

“Thái Tử điện hạ đang tìm ai?” Tân Nhất Lai không biết từ chỗ nào chui ra, đứng ở phía sau không xa Từ Canh cười tủm tỉm mà nhìn hắn, cười rất cao thâm khó đoán.

Trong lòng Từ Canh tự nhiên lại có cảm giác chột dạ, cứng mặt cười cười, “Lúc nãy ăn quá nhiều, ra đây đi dạo, Tân tiên sinh có muốn đi cùng không?”

Tân Nhất Lai nghe lời gật gật đầu, “Cũng được, ta cũng ăn hơi nhiều một chút.”



Sau đó, Từ Canh chỉ có căng da đầu mà bồi Tân Nhất Lai đại thúc đi bộ một vòng ở phụ cận, còn phải trả lời những vấn đề mà Tân Nhất Lai đột nhiên nghĩ ra, đó gọi là trái tim nguội lạnh.

Cũng may Thiên Tân cũng không xa, đội ngũ đi cũng mau, hai ngày liền có thể đến Thiên Tân rồi.



Nghiêm Cử đã sớm bị cắt chức, Tri Châu Thiên Tân bây giờ là tâm phúc của Hồng Gia đế, biết được Thái Tử giá lâm, đã sớm chuẩn bị tốt toàn bộ, còn rửa nhà mình thật sạch sẽ để mời Từ Canh vào ở, lại bị Từ Canh cự tuyệt, “Ta ở trong hội quán được rồi, không cần phải kinh động đến người dân trong thành, làm cho mọi người đều cảm thấy ngại ngùng.”

Hắn nhiệt tình mà mời Tân Nhất Lai ở cùng, “Dù sao chỗ cũng lớn, người chúng ta đem đến cũng không nhiều lắm, không bằng tên sinh cũng nghỉ ngơi ở viện bên cạnh, so với ở bên ngoài thì thoải mái hơn nhiều.”

Tân Nhất Lai lại lắc đầu cự tuyệt, “Đa tạ ý tốt của điện hạ, nhưng mà hạ quan đã sớm nói với Cố tướng quân, bến tàu bên kia cũng có mấy mấy căn phòng ở của nhà chúng ta, xây xong vẫn chưa từng ở. Nếu hạ quan có một người thì cũng không sao, đằng này còn đem theo tam lang và Trường Cẩm, còn có hai vị bà con, rốt cuộc cũng có chỗ không tiện.”

Chỗ nào không tiện chứ, rõ ràng là rất thuận tiện! Từ Canh trong lòng hô to, trên mặt còn bày ra bộ dạng, “Không sao, ta không để ý”, thật là thống khổ muốn chết.

Chờ Tân Nhất Lai dẫn theo Đại Trân và Trường Cẩm vừa đi, Từ Canh tựa như bỗng nhiên mất hết sinh lực mà ngã lên giường, trong ngực rất buồn, có chút không thở nổi. Hắn cảm thấy vấn đề dường như có chút nghiêm trọng, cái này không đúng, một chút cũng không đúng đâu!

“Điện hạ, ngài bị làm sao vậy?” Kim Tử thấy sắc mặt hắn lúc sáng lúc tối, chốc lát lại thâm trầm đến dọa người, chốc lát lại ngốc ngốc, không khỏi lo lắng, “Ngài có phải thấy chỗ nào trên người không thoải mái, nếu không, nô tài đi kêu thái y đến xem cho ngài?”

Từ Canh đột nhiên ngồi dậy, xoa cái trán nói: “Không trị, trị không được.”

“Hả?” Kim Tử bị dọa không nhẹ, sắc mặt trở nên trắng bệch, “Kia… Kia làm thế nào mới tốt?”

Từ Canh dường như không nghe thấy, lo lắng tự mình nhỏ giọng lẩm bẩm nói thầm, “Ta như vậy có phải là có điểm rất không bình thường. Tân tiên sinh chẳng nhẽ đã nhìn ra, bằng không, trước kia dễ nói chuyện như vậy, tại sao hôm nay lại không chịu ở lại hội quán chứ.”


“Vẫn là không tiện đi.” Kim Tử nhỏ giọng giải thích nói: “Rốt cuộc cũng mang theo tiểu nương tử trong nhà, nếu như ở cùng điện hạ, chỉ sợ người khác sẽ nghị luận.”

Từ Canh cả người đều ngốc, đôi mắt trừng lớn, ngay cả nháy mắt cũng không có mà nhìn chằm chằm Kim Tử, miệng cũng không khép lại.

Kim Tử bị bộ dáng này của hắn dọa sợ, cuống quít tiến lên dìu hắn, thanh âm gấp đến độ phát run, “Điện hạ, người không có việc gì chứ, ngài bị sao vậy?”



“Ngươi vừa nói cái gì mà tiểu nương tử? Tiểu nương tử nhà ai?” Từ Canh giống như nằm mơ mà nói mớ, “Nơi nào có tiểu nương tử?”

“Kia…. Chính là Tân gia tiểu nương tử a.” Kim Tử bị Từ Canh nhìn đến không được tự nhiên, run run rẩy rẩy nhỏ giọng giải thích nói: “Tiểu nương tử nhà Tân thị lang, cùng với Tân gia nhị lang là cặp song sinh long phượng, điện hạ không phải luôn thấy nàng sao?”

“Nàng… Nàng không phải là tiểu tam lang sao? Khi nào thì biến thành tiểu nương tử?” Từ Canh sắp điên rồi, từ trên giường nhảy dựng xuống kêu to, “Ngươi đã biết tại sao lại không nói cho ta? Ngươi tại sao lại không nói cho ta sớm một chút? A….a…a!” Làm hại hắn suýt nữa cho rằng mình… Được rồi, vẫn là không nói thì hơn.

Kim Tử bị phản ứng điên cuồng này của Từ Canh dọa sợ, liên tục lùi về phía sau vài bước, mới cẩn thận nói: “Nô tài cho rằng ngài đã sớm biết. Ngài luôn cùng Tân thị lang chạy ngược xuôi, còn luôn chạy đến phủ của ngài ấy, như thế nào còn không biết dưới gối của Tân đại nhân có một đôi long phượng thai? Chuyện này tất cả các triều thần đều biết?”

“Không phải…” Từ Canh gãi gãi đỉnh đầu, chỉ một lát đã làm nó rối tung, “Trong nhà Tân tiên sinh không phải có hai song bào thai sao?”

“Đúng rồi, còn một đôi song sinh nam nữa, mới hai tuổi.”


Từ Canh cảm thấy mình là một tên ngốc!

Chính là, cẩn thận ngẫm lại một chút, cái này tựa như là một tin tức không tồi, hắn hẳn là nên cao hứng mới đúng. Nhưng mà, chuyện lớn như vậy mà tại sao Kim Tử lại không nhắc nhớ hắn? Từ Canh vẫn rất tức giận mà phê bình Kim Tử một hồi, Kim Tử không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn thản nhiên thừa nhận sai lầm, “Vâng, đều là nô tài sai.”

Không đúng! Nếu như tiểu tam lang là một tiểu nương tử, vậy hai huynh đệ Hoàng gia kia chẳng phải là…. Từ Canh không dám tiếp tục suy nghĩ, hoắc mắt nhảy người lên lớn tiếng phân phó: “Mau chuẩn bị nước ấm, ta muốn tắm gội thay đồ.” Hắn phải nhanh chóng đến chỗ của Tân tiên sinh, không thể để cho hai huynh đệ Hoàng gia kia chiếm được tiện nghi.

Màu đen quá nặng nề không được hoạt bát, màu tím quá phong tao nông cạn, màu lam quá diễm lệ không đủ ổn trọng.. Từ Canh chọn nửa ngày, rất tức giận, “Tại sao lại mang ít quần áo như vậy?”

Kim Tử nhìn ba tủ quần áo lớn trong phòng im lặng không nói gì. Cuối cùng, Từ Canh cũng chọn được bộ quần áo vừa cũ vừa mới vẫn mặc thường ngày trường bào màu xanh đen, cảm thấy hơn thuận mắt, lúc này mới ra cửa.

Hắn cho xe đi về hướng bến tàu, lúc mới ra khỏi thành còn có chút quạnh quẽ, nhưng càng đi về phía bến tàu thì càng náo nhiệt, Từ Canh xốc màn xe nhìn ra bên ngoài xem, không khỏi lắp bắp kinh hãi, “Mới bao lâu không tới, nơi này đã náo nhiệt đến như vậy?”

Kim Tử cũng cảm thấy ngoài ý muốn, nói phụ họa: “Cũng không phải, lần trước lúc tới đây chỉ có tốp ba tốp năm công nhân, hiện nay đi trên đường, hạng người gì cũng có. Điện hạ người xem phía ven đường bên kia, ven đường đã xây rất nhiều nhà, còn là xây hàng loạt.”


Từ Canh dứt khoát cho xa phu dừng xe lại, bản thân muốn cưỡi ngựa, vừa đi vừa đánh giá xung quanh, “Thật đúng là thay đổi từng ngày.”



Ánh mắt hắn dừng lại ở phía chân núi,phía dưới cả một dãy núi xanh xanh là một mảng màu trắng của nhà ở, xây dựng rất có quy tắc, bộ dáng không có gì đặc biệt, nhưng từ xa nhìn lại ràng cao hơn những ngôi nhà bình thường không ít. Cách bến tàu không xa cũng không phải là xưởng xi măng, đó là nơi nào?

Hắn mở miệng hỏi, rất nhanh có người trả lời đó là quân doanh, “Cố tướng quân cho người xây cho người xây một cái tiểu lâu, vẫn còn chưa cho người vào ở. Mọi người không biết đã thèm muốn thế nào đâu.”

Từ Canh vừa mừng vừa sợ, “Lúc này mới bao lâu mà ngay cả tiểu lâu cũng đã xây xong rồi, Cố Hưng thật có bản lĩnh a.”

“Nghe nói là học được phương pháp từ bên vị đại nhân của Công Bộ kia, rất nhiều người muốn xem, đều bị Cố tướng quân đuổi ra ngoài, không nhìn thấy. Sau lại đi xem náo nhiệt, mấy phòng ở rất đẹp, hai tầng, nhưng lại rắn chắc.” Người nói chuyện vẻ mặt cực kỳ hâm mộ.

Từ Canh trực giác biết vị đại nhân ở Công Bộ kia là Tân Nhất Lai, càng thêm vui mừng, hai chân kẹp bụng ngựa, vỗ ngựa mà chạy như bay về hướng bến tàu.

Con đường ở bên ngoài bến tàu tu sửa rất rộng rãi, dùng xi măng xây thành, sạch sẽ lại bằng phẳng, chỉ cần đi lại thôi mà tâm tình không tự chủ tốt hơn. Ven đường còn có các loại cây, hẳn là mới đào từ trong núi ra, không chỉ bị chặt vợi cành cây, chỉ còn lại thân cây trụi lủi, nhưng mà mùa xuân rất nhanh tới, Từ Canh có thể tưởng tượng cảnh đẹp khi chúng nảy nở, cứ như vậy mà phát triển, so với kinh thành còn đẹp đẽ và sạch hơn nhiều.

Nghe nói Từ Canh đến, Tân Nhất Lai có chút ngoài ý muốn, “Hắn không phải ở hội quán sao, như thế nào lại tới nơi này?” Trong đầu hắn tự nhiên xuất hiện lời nói của Thụy Hòa, sẽ không phải là tiểu tử đó nói đúng rồi chứ?

Cùng lúc đó ở kinh thành, Thụy Hòa chính khí oán giận Hoàng thị, “Tại sao có thể cho A Trân cùng đi cơ chứ, hai biểu huynh liền thôi đi, tốt xấu gì một người cũng đã đính thân, một người đang nghị thân, nhưng Thái Tử cũng đi theo, này không phải đưa dê vào miệng hổ sao?”

Hoàng thị dở khóc dở cười, “Ngươi tại sao luôn chướng mắt Thái Tử vậy? Tiểu tử đó cũng khá tốt nha.”

“Ai chướng mắt hắn, chính là do hắn tâm tư bất chính.” Thụy Hòa lời lẽ chính đáng nói: “Người cùng cha suy nghĩ quá đơn thuần, một chút cũng không biết đề phòng người khác. Thái Tử đã mười sáu, là tuổi tình đầu sơ khai chớm nở, cả ngày cùng A Trân ở bên nhau, không có tâm tư gì mới là kỳ quái. Ngài không thấy hắn luôn chạy tới phủ, còn luôn tìm A Trân nói chuyện sao?”

Hoàng thị buồn cười nói, “Nói tình đầu sơ khai, người ta mười sáu tuổi đã có, ngươi đã mười tám rồi, tại sao một chút động tĩnh cũng không có vậy?”

“Đang nói A Trân, người tại sao lại chuyển đề tài lên người con làm gì?” Thụy Hòa buồn bực nói: “Đó chính là nữ nhi thân sinh của ngài, nếu như bị Thái Tử bắt cóc, đến lúc đó người chỉ có thể ngồi khóc thôi.”

“Ta không lo lắng, có cha ngươi nhìn rồi ta còn sợ cái gì?”