Hoàng Đế Bệ Hạ Hắc Hóa

Chương 3




Trước khi đi Từ Canh, nhờ Cố Văn mời Cố lão Tam đến.

Cố Hưng lớn hơn Cố Văn ba tuổi, mặc dù danh tiếng vang khắp thiên hạ, nhưng tính tình cách lại không chững chạc bằng Cố Văn. Người nhà họ Cố đều là võ tướng, mười bảy tuổi Cố Hưng đã theo Võ Anh hầu ra ngoài đánh trận, tính tình lỗ mãng, căn bản không muốn ở lại trong phủ. Mấy năm nay biên cương thái bình, Cố Hưng vẫn luôn ẩn náu trong kinh thành, cảm thấy cả người sắp hỏng đến nơi rồi, vừa nghe nói Từ Canh muốn tìm hắn, Cố Hưng lập tức hưng phấn, có chút nóng lòng muốn thử.

“Thái tử điện hạ tìm ta có chuyện gì?” Cố Hưng túm Cố Văn lại, trơ mặt ra cười hì hì hỏi: “Tứ đệ, đệ nói trước cho ta biết Thái tử có ý gì đi.”

Cố Văn đâu có biết, lại không chịu lòi ra cái dốt trước mặt Cố Hưng, mặt sa sầm nói: “Có chuyện gì, Tam ca đi thì biết.”

Cố Hưng chép miệng, “Tiểu tứ tính tình này của đệ thật sự là không đáng yêu, thật không hiểu sao Thái tử điện có thể hạ chịu được đệ.” Vừa mới dứt lời, lập tức bị Cố Văn lườm một cái, ánh mắt nhỏ nhưng rất hung dữ.

Từ Canh đã biết tính tình của Cố Hưng, cũng không quanh co lòng vòng với hắn, hàn huyên hai câu nhân lập tức nói: “Hôm nay đặc biệt mời tướng quân đến đây là vì có việc muốn nhờ.”

Cố Hưng vội vàng trả lời: “Điện hạ có chuyện gì cứ việc phân phó, nhưng ngàn vạn lần đừng nói hai chữ cầu xin, chẳng phải là chiết sát ta.”

Từ Canh cười cười, “Chuyện là như vầy. Con trai độc nhất của Tân thái phó vốn làm quan ở Tô Châu, nhưng mà mấy ngày gần đây đã bị điều đến kinh thành, lúc này cũng đang trên đường đến đây. Lúc làm quan ở Tô Châu kiên quyết dám nghĩ dám làm, đã nhiều lần làm chuyện tốt lợi quốc lợi dân, tự nhiên cũng đắc tội không ít người, ta sợ trên đường sẽ có người gây bất lợi cho hắn. Cho nên, mới đặc biệt thỉnh tướng quân hỗ trợ tìm người hộ tống trên đoạn đường.”

Cố Hưng nghe vậy hơi có chút ngoài ý muốn, chợt suy nghĩ cẩn thận. Có lẽ Thái tử điện hạ đã nghe được tin chính xác biết có người sẽ động thủ với Đại thiếu gia của Tân gia, cho nên mới hạ mình đến thỉnh hắn hỗ trợ. Đại thiếu gia của Tân gia rời kinh đã gần mười năm, ở trong trí nhớ của Cố Hưng, người kia hình như chính là một con mọt sách có vẻ khô khan, có tài đức gì mà có thể kinh động Thái tử điện hạ ra mặt vì hắn, không cần nghĩ, nhất định là vì mặt mũi của Tân thái phó.

Một thiếu niên tôn sư trọng đạo như thế, vậy mà triều đình lại tung tin đồn nhảm nói ngài ấy ngạo mạn tự đại, bất kính với thầy, quả thực chính là do một phe phái nói bậy mà, người tung ra tin đồn này nhất định là một kẻ bụng dạ khó lường!

Trong lòng Cố Hưng hướng về phía Từ Canh biểu dương chính nghĩa xong, lại vỗ ngực bảo đảm nói: “Chỉ cần điện hạ ngài nói một câu, hạ quan sẽ đi bắt những tên lòng dạ tiểu nhân đến đây.”

Từ Canh cười “Ha ha” hai tiếng, chính nghĩa nói: “Không cần để ý đến những lời đồn đãi kia, bởi vì có cái gọi là thanh giả tự thanh, các triều thần đều có mắt, sẽ không bị những lời đồn đãi kia che mắt.” Mẹ kiếp, nhất định là Lão Nhị lập mưu cho kỹ nữ truyền đi, tên hỗn đản kia, một năm 365 ngày lúc nào cũng suy nghĩ muốn bôi nhọ hắn, đừng để hắn bắt được điểm yếu gì, nếu không, thế nào hắn cũng phải lột da tên khốn kia.

Cố Hưng vẻ mặt kính nể, “Điện hạ quả nhiên là lòng dạ rộng lớn, rất khiêm tốn.” Trong lòng lại oán giận bệ hạ bảo vệ thái tử quá tốt, đơn thuần như vậy thì sau này làm thế nào đây.

Sau khi nói chuyện xong, hai bên đều rất hài lòng. Cố Hưng nắm quả đấm âm thầm thề nhất định phải bảo vệ thái tử điện hạ đơn thuần (ngây ngốc ngu xuẩn), tuyệt đối không để cho những tên tiểu nhân mưu đồ làm loạn kia có bất kỳ thời cơ hội nào.

Từ Canh vội vàng quay lại trước khi hoàng cung đóng cửa, sau khi quay về cung Trường Tín, nội thị Lưu Phúc Lễ vội vàng tiến lên đón, “Điện hạ ngài đã trở lại, nô tài đợi cả một buổi chiều nhưng không gặp người, lặng lẽ đi hỏi người khác mới biết được ngài đã xuất cung. Hôm nay Thái hậu nương nương bên kia đã tới đây hỏi, nói tại sao ngài còn chưa qua đó…”

Từ Canh liếc hắn một cái, hận không thể tát cho hắn một cái.



Lưu Phúc Lễ là người do Thái hậu ban tặng, năm nay mười tám tuổi, đã đi theo bên cạnh Từ Canh được bốn năm. Hắn ta có đầu óc nhanh nhạy, lại là người cơ trí, kiếp trước Từ Canh coi hắn ta là tâm phúc, không ngờ hắn ta sớm đã bị Lão Nhị mua chuộc – – nói đúng hơn là, hắn ta chỉ là một quân cờ mà Thái hậu đặt ở bên cạnh Từ Canh, năm đó khi trong cung thay đổi hắn ta nội ứng ngoại hợp mở cửa chính của Cẩn Thân điện.

Đúng vậy, kiếp trước giữa chính biến, Thái hậu cũng chọc vào trong đó một cước, nếu không, Lão Nhị cũng không thể dễ dàng đăng cơ như vậy. Chỉ là, đăng cơ không bao lâu hắn ta đã chó cắn chó với Tuệ vương con trai ruột của Thái hậu, khiến triều đình chướng khí mù mịt, Từ Canh mới có cơ hội phản pháo cướp lại ngai vàng. Nếu không phải do hắn bất ngờ bỏ mình, chắc chắn kinh thành đã sớm ở trong lòng bàn tay của hắn.

Thật sự là thời cơ không ủng hộ ta!

Nếu là Từ Canh của kiếp trước, khi nhìn thấy tên phản bội này, e rằng sẽ lập tức cho người bắt tên kia đi chém, nhưng mà bây giờ hắn không còn kích động làm bậy nữa rồi, “Nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn”, nếu như Tân tiên sinh biết hắn dễ bị kích động như thế, thế nào cũng phải nghiêm khắc đánh vào tay hắn.

Đương nhiên, Từ Canh cũng sẽ không cho Lưu Phúc Lễ một vẻ mặt tốt, gương mặt lạnh lùng không quan tâm đến hắn ta, thấp giọng nói với Kim Tử: “Còn ngây ngốc làm cái gì, mau vào hầu hạ ta.”

Kim Tử đần độn đáp một tiếng, liếc trộm khuôn mặt tươi cười cứng ngắc của Lưu Phúc Lễ một cái, nhắm mắt theo sau lưng Từ Canh vào phòng.

Lưu Phúc Lễ bối rối không hiểu chuyện gì đang xảy ra*, không hiểu mình đã chọc giận Từ Canh ở chỗ nào. Chạng vạng ngày hôm qua mọi việc đều rất tốt, chẳng qua hắn chỉ lười biếng một chút nhường cho Kim Tử mới tới thay hắn hầu hạ một đêm, tại sao Thái tử điện hạ lại đột nhiên giống như trở thành một người khác vậy. Chẳng lẽ hôm qua ở đây đã xảy ra chuyện gì mà hắn không biết?

*Nguyên văn (Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não – 丈二和尚摸不着头脑”): (nghĩa đen) sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng.

Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát Quái” La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao hai trượng ^^). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng.

Bởi vậy, mọi người đều nói ‘Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng’, về sau câu này được truyền miệng và nhiều khi được lược bớt còn “摸不着头脑” (sờ không được suy nghĩ) với ý nghĩa: mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc.

Lưu Phúc Lễ suy nghĩ trong lòng, nghĩ tới nghĩ lui, nhất thời tâm loạn như ma, chỉ muốn mau chóng đi tìm Kim Tử hỏi cho rõ ràng. Nhưng hết lần này tới lần khác Kim Tử một tấc cũng không rời theo sát bên cạnh Từ Canh, hắn ta không tìm ra cơ hội nào. Nghĩ tới nghĩ lui, Lưu Phúc Lễ gọi Lâm Lí tới.

“Buổi tối hôm qua?” Lâm Lí lắc đầu, “Tiểu nhân thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì? Chỉ là nghe thấy trong điện có một tiếng động, Kim Tử quýnh lên vọt vào, hình như là Thái tử điện hạ ngã từ trên tháp xuống, nhưng mà ngã không nặng, điện hạ cũng không cho mời thái y. Rồi sau đó Thái tử điện hạ nói chuyện với Kim Tử đến nửa đêm, cũng không biết Điện hạ và Kim Tử nói những thứ gì, sau đó đột nhiên Điện hạ đối hắn có vài phần kính trọng.”

Trong lòng hắn ta có chút vị chua, Kim Tử kia mới đến có vài ngày? Là người ngốc ngếch, một chút cơ trí mạnh mẽ cũng không có, có tài đức gì được Thái tử coi trọng chứ, sau một buổi sáng lập tức được lên trời, sau này gặp tiểu tử kia, e rằng phải gọi hắn một tiếng “Kim gia”, thật sự là không cam lòng.

Gương mặt Lưu Phúc Lễ lộ vẻ không vui, “Hắn và Thái tử điện hạ đã nói những gì?”

Lâm Lí vẻ mặt đưa đám nói: “Chuyện này tiểu nhân thật sự không biết. Tiểu nhân cũng vào trong nhìn mấy lần, nhưng Điện hạ lại bực mình đuổi chúng ta ra, một chữ cũng không nghe thấy.”

Sắc mặt Lưu Phúc Lễ dần dần âm trầm, càng cho rằng Kim Tử cáo trạng bôi đen hắn trước mặt Từ Canh.

“Thật sự là chó cắn người không gọi.” Lưu Phúc Lễ hung dữ mắng.



Đến buổi tối, Từ Canh vẫn như cũ bảo Kim Tử gác đêm, lại phân phó cung nhân khiêng một cái giường nhỏ vào Noãn các (buồng có lò sưởi) ở phía đông, “Về sau Kim Tử gác đêm sẽ nằm ngủ ở chỗ này.” Sắc mặt của hắn vẫn như thường phân phó nói.

Tất cả nội thị có mặt trong điện đều thay đổi sắc mặt. Trong cung Trường Tín này ai cũng biết Thái tử điện hạ có tính tình cổ quái, buổi tối không cho phép bất luận kẻ nào vào trong phòng hầu hạ, tại sao hôm nay lại đột nhiên đổi tính, hơn nữa, phần vinh hạnh đặc biệt này lại không rơi xuống người đại hồng nhân là Lưu Phúc Lễ, ngược lại bỗng nhiên người đầu tiên được hưởng chính là Kim Tử.

Gương mặt Lưu Phúc Lễ cứng ngắc, vụng trộm đánh giá Từ Canh vài lần, thấy hắn căn bản sẽ không nhìn mình một cái, trong lòng càng bất an. Rốt cuộc là kẻ nào nào dám ở trước mặt Điện hạ nói xấu hắn đây? Nếu để hắn biết kẻ nào, sẽ cho kẻ đó xem một chút thủ đoạn của Lưu gia.

Một đêm không mộng mị.

Sáng sớm ngày thứ hai, Từ Canh lại là người đầu tiên đến Thượng thư phòng, mặc dù Lưu sư phó không còn kinh hãi quá độ như ngày hôm qua, nhưng cũng khó tránh khỏi nghi hoặc, lặng lẽ nói chuyện với một vị Tằng sư phó dạy học khác: “Thái tử điện hạ đổi tính rồi sao?”

Từng sư phó liếc trắng mắt nhìn ông ta một cái, “Thế nào, Thái tử điện hạ không thể một lòng quyết tâm học hành sao?”

“Ý ta không phải là vậy.” Lưu sư phó sợ hãi vội vàng lắc đầu phủ nhận, lời còn chưa nói hết, Tân thái phó đã vào phòng, “Ông không có ý gì?”

Từng sư phó cười hơ hớ đổi chủ đề, “Tân đại nhân tới, thân thể của ngài đã tốt chưa?”

“Vốn cũng không có việc gì, chỉ là tức giận với Thái tử điện hạ thôi. Hôm qua Thái tử đã tự mình tới cửa nhận lỗi, ta rất vừa ý cũng không còn tức giận nữa, hôm nay rất tốt.” Tân thái phó nói đến chỗ này còn có chút đắc ý, “Rốt cuộc vẫn là đứa con do chính bệ hạ giáo dục nuôi lớn, mặc dù thái tử có chút yếu ớt, nhưng bản tính không xấu, thành thật hiếu thảo, tương lai của Đại Lương quốc ta đã có hi vọng.”

Từng sư phó và Lưu sư phó im lặng.

Ngày hôm trước là ai chỉ vào Thái tử điện hạ chửi ầm lên, khiến tất cả bọn họ đều giả điếc giả mù chứ. Nhưng mà, ai bảo người ta là Thái phó, bọn họ chỉ là sư phó dạy học nho nhỏ thôi, Thái phó nói cái gì thì chính là cái đó.

Cũng bị Từ Canh kinh làm cho kinh hãi còn có vài vị hoàng tử, tất cả mọi người đều đã quen với một Thái tử cà lơ phất phơ, đột nhiên thấy hắn khắc khổ chăm chỉ như vậy, vài vị hoàng tử cảm thấy chẳng lẽ mặt trời mọc lên từ phía tây sao.

Mặt trời mọc từ huớng tây sao? Không thể! Như vậy chắc chắn là Thái tử đang âm thầm trù tính một quỷ kế nào đó, cho nên, ngay đến cả Nhị hoàng tử Từ Long người luôn thích đối nghịch với Từ Canh nhất, cũng không dám chủ động đi khiêu khích hắn, chỉ vắt hết óc suy nghĩ xem âm mưu của thái tử là gì, thế cho nên liên tục thất thần, bị Tân thái phó gọi lên chửi mắng một trận, sau đó bị phạt ra đứng ngoài cửa.

Từ Canh vui mừng trong lòng, lần đầu tiên cảm thấy thì ra muốn đối phó lão Nhị cũng không phải là việc gì khó khăn. Hắn không cần phải làm chuyện gì, chỉ cần biểu hiện thật tốt sau đó chờ lão Nhị phạm lỗi là được. Thân phận của hắn là gì, thân phận của lão Nhị là gì, suốt ngày hắn chỉ nghĩ muốn tranh đấu lão Nhị, chẳng phải là tự hạ thấp mình so với Từ Long sao, khó trách đời trước Tân tiên sinh cứ mắng hắn là ngu xuẩn.

Từ Canh càng nghĩ càng cao hứng, nghe bài giảng cũng càng nghiêm túc hơn, đền bù cho nhiều năm học tập hắn bị Tân tiên sinh nhéo lỗ tai hơn nửa đời trước, bao nhiêu kiến thức, trả lời câu hỏi rõ ràng mạch lạc, không chỉ có mình Lưu sư phó và Từng sư phó không dám tin trừng lớn mắt, ngay cả Tân thái phó cũng vuốt râu gật đầu liên tục.

Làm học trò ngoan cảm giác thật quá sung sướng!