Dương Nghi không hiểu, nàng cảm giác như có một cái gì đó đang nhìn nàng xuyên thủng tấm bình phong ở phía trước, cảm giác tay chân run run vì lạnh, nàng không tin giờ này là mùa đông.
Mới hồi sáng nắng còn chiếu gay gắt mà, làm sao có thể chuyển mùa nhanh vậy được. Chắc do ở cổ đại thời tiết không như hiện đại. Dương Nghi chợt cười càng cho suy nghĩ của mình là đúng.
Tự nhiên cảm thấy ở ngoài im lặng, nàng đưa mắt nhìn. Chẳng lẽ hoàng thượng đã đi rồi sao, đang còn tò mò thì thấy Bách Hoa bước vào. Dương Nghi hỏi nhỏ
"Hoàng thượng đi chưa?"
"Dạ. Thưa.... bệ hạ đã đi rồi. Nhưng bệ hạ còn kêu nô tì nhắn với Dương quý phi tối nay nhất định phải đến tẩm cung của bệ hạ có việc cần bàn ạ. Nếu như mọi lần người không đến thì bệ hạ sẽ...."
"Cái gì? Tẩm cung?"
Không đợi được Bách Hoa nói hết câu. Dương Nghi đã kêu lên. Ôi con mẹ nó, nàng được đến tẩm cung ư?
Ôi không ngờ Dương Nghi nàng lại có thể được đến tẩm cung. Đã biết bao nhiêu lần xem phim đọc truyện nghe nói về thời xưa phòng tẩm cung của các vua chúa luôn cực kì xa hoa và đẹp mắt.
Nàng còn từng ước mình sẽ được đến tẩm cung 1 lần. Giờ đây ước nguyện của nàng đã thành sự thật. Dương Nghi kích động suy nghĩ tẩm cung của hoàng đế, mà không nhìn đến ánh mắt ngơ ngác của Bách Hoa.
"Hảo. Ta sẽ đi" Dương Nghi cười thích thú, nàng sẽ hảo hảo hưởng thụ vinh hoa tẩm cung mà những người xung quanh nàng lúc trước không bao giờ có thể đến được.
"Có phải hay không Quý phi đã bị trúng tà mà lại nghe đến tẩm cung lại kích động. Không phải người không bao giờ thích tẩm cung lại càng nhất quyết không đến nơi đó, dù chỉ một bước. Có lần bệ hạ ra lệnh quý phi đến, người nhất quyết 1 lời không đi. Cho dù bệ hạ dọa chém đầu người cũng không sợ còn lôi Tiểu thái Tử dọa ngược lại. Thật là.."
Bách Hoa nói nhỏ nhưng thật không dám nói ra to. Chắc Quý Phi có suy nghĩ riêng nên nàng không có quyền. Bách Hoa củng chỉ thở dài lắc đầu.
Tại tẩm cung
Tới giờ, các nô tỳ đi theo cùng Dương Nghi đến giang phòng Tẩm cung.
Nàng đang kiềm chế trái tim đang đập mạnh của nàng.
CMN, được thấy toàn màu vàng xa hoa, ánh nến lung linh, hương thơm lang tỏa, tiếng đàn du dương a... Mà đó chỉ là suy nghĩ của nàng.
Trên thực tế thì nàng lại không thèm quan tâm tới việc hoàng thượng tôn quý mời nàng thị tẩm cung để làm gì. Là hầu hạ bệ hạ đó Dương Nghi!!!!!!!! Nàng dù biết nhưng đã bị vật chất làm mờ mất. Hơis
(*Dzu: hắc hắc đầu ta đang có ý định viết H nhưng hơis phải từ từ.. aaa.)
"Dương quý phi ở cung Dương Phi đã đến"
Tiếng thái giám hô to làm như sợ cả cái cung điện không ai nghe thấy. Dương Nghi chán ghét nhìn thái giám. Con trai gì mà miệng to hơn đàn bà. Nàng liếc xéo nghĩ thầm những người bị thiến họ phải luôn nói to để giải tỏa tâm lý nên vấn đề củng là đương nhiên. Thế là nàng chuyển qua ánh mắt thương hại.
Thái giám rùng mình, cảm thấy Dương quý phi này rất không bình thường a.
Dương Nghi hào hứng tiến vào trong. Và...
Nàng đã vỡ mộng CMN!!!!!!
Những trụ cột mạ vàng đâu???
Những màng che lung linh đâu??????
Những đồ vật xa hoa đâu???????
Chỉ thấy đây là một cái phòng rộng bình thường, khung cảng không gì đặc biệt. Nàng ngơ ngác có phải nàng xuyên không không đúng mấy cái thời mà TV nó chiếu? ĐM thật là lừa dối lòng dân quá mà.
Thế là sự hào hứng của nàng được thay bằng sự vô hồn đến tột cùng. Tùy cho các cung nữ đi vô đi ra. Chiếc áo dày cộm của nàng củng được thay bằng một chiếc áo khoác sa mỏng có thể nhìn thấu bộ xiêm y bên trong.
Bài học rút ra sau khi xuyên không của nàng: ĐỪNG TIN VÀO TRUYỀN HÌNH, TRUYỆN XUYÊN KHÔNG NỮA!! CMN!
Dương Nghi thở dài, nàng tưởng mình có thể ngắm cái nơi xa hoa, phú quý ở nơi này, ai ngờ củng như cái giang phòng ở cung của nàng. Thật là quá THẤT VỌNG!
Nàng như bừng tỉnh nhìn xung quanh, tự nhiên im lặng không thấy một tì nữ nào nữa hết. Còn mình nàng đứng trơ trội ở giữa phòng rộng lớn.
Dương Nghi nàng nghe mùi hương nhàn nhạt trong đây, bất giác đi vào cái phòng bên trong nơi có màng che. Một tướng ngồi nhỏ bé xuất hiện trước mắt nàng.
Ôi CMN Thằng nhóc này là con của Quý phi nào mà dễ thương đến bức người này. Nàng thật không ngơi khi đến nơi này gặp được một cậu bé cưng phếch.
Dương Nghi cười tươi đến không thấy con mắt, chạy đến bên cái bàn nhỏ mà cậu nhóc ngồi cười nói
"Này nhóc! Ngươi tên gì? Con của quý phi nào ở đâu? Sao lại lớn lên xinh đến thế này. Hắc hắc thật muốn nhéo quá cơ"
Khi nói xong lời này, một người vẫn cười một cách vô tâm không cảm nhận được ánh mắt sắt bén nhìn nàng chằm chằm như muốn ăn tươi nàng.
"Dương Quý Phi, nàng hình như không nhớ ta thì phải, có phải đập đầu nặng quá nên quên mất phu quân cuả nàng chăng?"
Dương Nghi khuôn mặt ngưng động, ánh mắt mở to không thể tưởng khi nghe thằng nhóc cute trước mặt mình mở miệng nói câu như muốn tát vào mặt.
Toàn thân nàng chợt rung lên bất chợt như hôm qua. Nàng hiểu sao nhiệt độ ở đây luôn thay đổi đột ngột rồi. Hơis bất quá vẫn là thời tiếc ở đây luôn thất thường
"Phu quân? Là ngươi? Bệ hạ?"
Ôi ĐỊNH MỆNH!!! THẰNG NHÓC NÀY LÀ CHỒNG MÌNH LÀ HOÀNG THƯỢNG CỦA MỘT NƯỚC Ư?
Bài học rút ra lần hai khi xuyên không: Chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Khuôn mặt của Dương Nghi vẫn giữ nguyên nụ cười diễm lệ. Hụ hụ bình tĩmh. Mình là người hiện đại.
Tiêu Mã nữa hiếp mắt nhìn người hắn luôn chán ghét ở trước mặt.
"Đừng giả ngu nữa. Hôm nay ta có chuyện muốn nói với ngươi"
"Ta không muốn nghe"
Dương Nghi liền tiếp lời của Tiêu Mã, làm hắn khựng người lại liếc nhìn nàng như kì quái.
Nàng cũng sợ cãi lại thánh thượng a. Nhưng nàng lại suy nghĩ tới Tiểu thái Tử làm lá chắn cho mình nên nhất thời không xem thằng nhóc trước mặt mình là vua một nước có thể lấy mạng người trong vài giây.
Bất quá, nàng chết rồi, chết nữa cũng không sao. Gặp diêm vương tâm sự củng tốt.
(*Diêm Vương: Ngươi Ngươi Ngươi!!!!!)
"Lá gan của ngươi không nhỏ"
"Ta buồn ngủ muốn gì mai tính"
"..."
Nàng không thèm nghe cái thằng nhóc láo xược ấy nữa. Trực tiếp leo lên giường đắp mềm chỉnh sửa chỗ nằm rồi nhắm mắt thanh thản NGỦ.
Tiêu Mã nhìn nàng, ánh mặt lạnh nhạt chán ghét càng ngày càng nồng đậm.
Nhìn nhìn đi. Nhìn nửa đi. Một thằng nhóc hôi sữa thì có thể làm được gì nàng. Thà gặp một lão già biến thái thì nàng sẽ còn như trong phim bỏ chạy kêu cứu. Còn đằng này. Hehe nàng không muốn hãm hiếp một đứa trẻ chưa vị thành niên a..
__
Ở một giang phòng bí mật nào đó
Có một vóc dáng người củng nhỏ bé lười biếng nằm trên chiếc nệm tùy ý để xiêm y hỡ nữa người
"Ngươi nói sao? Tiểu đệ đệ của ta mời nàng thị tẩm?"
"Dạ đúng vậy"
"Ha ha không ngờ thật không ngờ... ha ha "
"Chủ tử, 2 ngày sau là tiệc giao kết giữ hai nước, người có định..."
"Ta chưa vội. Ngươi vội làm gì "
Nghi Nhi, khi nào ta mới được gặp lại nàng đây, ta rất nhớ mùi hương của nàng...