Hoàng Cưới

Hoàng Cưới - Chương 32: Tứ Gia thật nam chính!




Edit by Hạ Vi Lam

Chương 32:

Phía sát vách náo ra động tĩnh quá lớn, Từ Nhu Gia ngồi bên trong đều nghe thấy được, nhưng nàng không dám rời đi, vạn nhất nàng vừa đi Lục Nghi Lan liền tỉnh, tiểu cô nương lầm tưởng mình bị Chu Dụ thất thân, tự sát thì làm sao bây giờ?

Nàng bực bội đi tới đi lui.

Đột nhiên, bên ngoài truyền đến Lục Định thanh âm lo lắng: "Nghi Lan!"

Từ Nhu Gia lúc này mới vọt chạy ra ngoài. Thấy nàng bình yên vô sự, Lục Định trong lòng an tâm một chút, một bên tăng tốc bước chân một bên hỏi thăm tình huống bên trong: "Nghi Lan thế nào rồi?"

Từ Nhu Gia mặt ủ mày chau: "Tỷ tỷ nãy giờ vẫn bất tỉnh."

Lục Định lập tức vọt vào. Từ Nhu Gia vừa muốn đuổi theo, lại nhớ tới cái gì, nàng nhìn về phía Chu Kỳ, bên trong mắt hạnh trong suốt tất cả đều là lo lắng.

"Đi vào trong nói." Chu Kỳ trầm giọng nói.

Từ Nhu Gia gật gật đầu, hai người sóng vai tiến vào trong. Lục Định đã từng thấy qua người khác như thế nào làm tỉnh lại người hôn mê, thử bóp cánh tay muội muội, chiêu này cũng quả thật hiệu quả, mày liễu Lục Nghi Lan nhăn lại, tỉnh.

Ánh mắt mờ mịt đảo qua bên giường, thời điểm nhìn thấy Từ Nhu Gia, Lục Nghi Lan rốt cục nhớ lại trước khi hôn mê đã xảy ra chuyện gì. Nước mắt trong nháy mắt chảy xuống, Lục Nghi Lan bổ nhào vào trong ngực huynh trưởng, ô ô khóc lên.

Lục Định ăn nói vụng về, không biết phải an ủi như thế nào muội muội, Từ Nhu Gia đi đến bên cạnh hắn, thấp giọng nói:

"Tỷ tỷ đừng khóc, ca ca đến kịp thời, hắn một đầu ngón tay đều không có chạm vào ngươi."

Lục Nghi Lan rất sợ hãi, lúc bị Trương Thuận chặn ngang ôm lấy, nàng mới phát hiện nàng chút khí lực đối phó ác nhân cũng không có.

"Các ngươi không phải cùng đi?" Chu Kỳ đột nhiên hỏi, cặp mắt đen nhìn Từ Nhu Gia.

Ngọc Băng nói với hắn, chủ tớ các nàng gặp được Chu Dụ, Trương Thuận bắt biểu muội. Từ Nhu Gia nhìn về phía Lục Nghi Lan, thấy Lục Nghi Lan một mực khóc, Từ Nhu Gia cũng không nghĩ ra được cái cớ nào, ánh mắt phức tạp đối với Chu Kỳ nói:

"Tỷ tỷ nói nàng có đoạn giai điệu thổi không được tốt, muốn nhờ biểu ca chỉ giúp."

Chu Kỳ nhìn hiểu ánh mắt của nàng, hôm qua, Từ Nhu Gia còn khuyên hắn cùng biểu muội nói chuyện rõ ràng.

"Biểu ca, sau đó chúng ta nên làm cái gì?" Từ Nhu Gia hỏi. Huynh muội Lục Định cũng nhìn về phía Chu Kỳ, con mắt Lục Nghi Lan khóc đến sưng lên.

Chu Kỳ suy nghĩ một lát, nói: "Chuyện này không có nhân chứng, truy cứu tới cùng sợ đả thương đến danh dự của biểu muội, chỉ cần hắn không đề cập tới, chúng ta cũng làm chưa từng xảy ra."

Bẩm báo trước mặt phụ vương, Chu Dụ sẽ không thừa nhận, có lẽ sẽ còn phản lại biểu muội hành vi không ngay thẳng, mà mắt thấy Chu Dụ là Từ Nhu Gia thuộc phe bên này, phụ vương chưa chắc sẽ tin. Đến lúc đó hai bên bên nào cũng cho là mình phải, đôi câu truyền đi, nhất định sẽ càng truyền càng sai lệch, cuối cùng lại thành có hại đến danh dự của biểu muội. Từ Nhu Gia cũng là cân nhắc như thế.



.Lục Nghi Lan dựa vào huynh trưởng khóc, Lục Định tức giận nói: " Cứ như vậy bỏ qua cho hắn?"

Muội muội hiện tại xác thực khỏe mạnh, nhưng nếu như không phải A Đào kịp thời xuất hiện, muội muội có lẽ đã bị Chu Dụ chà đạp! Lục Định nuốt không trôi khẩu khí này!

Chu Kỳ lặng lẽ nhìn hắn: "Ngươi muốn như thế nào?"

Lục Định đang lúc nổi nóng, vừa định nói hắn muốn giết Chu Dục, đối đầu ánh mắt cảnh cáo của Chu Kỳ, Lục Định bỗng nhiên ý thức được, nơi này là Vương phủ, bọn họ là biểu đệ thân thích, Chu Dụ lại là biểu đệ cùng cha khác mẹ. Chu Dụ khi dễ muội muội, biểu đệ nguyện ý chủ trì công đạo, nhưng nếu như hắn muốn tìm Chu Dụ báo thù, biểu đệ liền sẽ hướng theo người nào?

Còn nữa, coi như biểu đệ đứng ở phía hắn bên này, trên biểu đệ còn có Thuần Vương, hắn thật đánh chết hoặc làm Chu Dụ tàn phế, Thuần Vương có thể tha cho hắn sao?

Đến lúc đó, cô mẫu, biểu đệ thậm chí cả hai muội muội, đều sẽ bị hắn làm liên lụy. Lục Định nắm chặt nắm đấm, nửa ngày mới nói: "Ta nghe Tứ Gia."

Chu Kỳ còn có lời nói muốn nói, nhưng này lời nói chỉ có thể nói cho Lục Định nghe, không thích hợp hai cô nương. Từ Nhu Gia lại chú ý tới ánh mắt Chu Kỳ nhìn Lục Định.

Trong đầu phảng phất có điện quang lóe lên, Từ Nhu Gia lập tức cụp mắt, không dám nhìn nữa Chu Kỳ.

Bất kể là đời trước thủ đoạn Chu Kỳ trả thù Tạ Tấn, hay là đời này Nhị ca Chu Tuấn đùa giỡn nàng, Chu Kỳ luôn quả quyết động thủ, cho Từ Nhu Gia thấy vị Tứ ca này tuyệt đối không phải là người biết nén giận. Bây giờ hắn chọn nhẫn, chỉ là bởi vì thời cơ không đúng, nếu như đến thời điểm hắn cảm thấy có thể xuất thủ...

Hai năm sau, Chu Dụ sẽ nhiễm bệnh mà chết, lẻ loi trơ trọi chết ở Trang tử, thê lương như thế. Vương phủ to như vậy, vì sao Chu Dụ lại một mình nhiễm bệnh? Nếu như quả thật là bị người khác làm,vậy là do thù oán gì?

Ánh mắt liếc qua bên trong, Lục Nghi Lan còn đang nhỏ giọng khóc nức nở. Từ Nhu Gia nhắm mắt lại. Nàng rốt cuộc minh bạch tại sao đời này Lục Định lại cho cảm giác của nàng không đúng lắm.

Đời trước Lục Định, bên trong luôn mang theo một cỗ oán khí ngút trời, giống như hắn đang một mực kìm nén một cỗ lửa, ai đụng đến hắn, hắn liền đem lửa phát lại trên thân người đó. Mà đời này Lục Định, mặc dù ở Vương phủ, trên người lại lưu lại một mùi cởi mở đôn hậu thôn quê.

Tại sao Lục Định tại sao lại có biến hóa lớn như vậy?

Bởi vì Lục Nghi Lan chết trong tay Chu Dụ, hoặc là không cam lòng bị lăng nhục nên tự sát, hoặc là sau đó tự sát. Cho nên ở trong cung nàng coi như ngẫu nhiên đến nhà cậu, cũng chưa từng nghe nói qua về Lục Nghi Lan. Cho nên hai năm sau, Chu Kỳ, Lục Định thần không biết quỷ không hay thay muội muội chết thảm báo thù.

Nguyên lai lúc nàng còn đang dưới vòng tay che chở của ngoại tổ mẫu, lại cùng Tạ Tấn ân ái phát triển tình cảm, Chu Kỳ đã bắt đầu tiếp nhận nỗi khổ mất đi người thân. Đầu tiên là Lục Nghi Lan, theo là Lục thị. Trách không được về sau cữu cữu đăng cơ, Chu Kỳ lại biến thành người mà các ác quan e ngại.

Trước hôm nay, Từ Nhu Gia còn do dự tương lai muốn hay không nhắc nhở Chu Dụ cẩn thận đừng làm cái gì dễ nhiễm bệnh, dù sao Chu Dụ cũng là biểu ca của nàng, là cốt nhục thân sinh của cữu cữu, nếu như Chu Dụ chết rồi, cữu cữu định sẽ rất thương tâm. Mà bây giờ, tận mắt nhìn thấy Chu Dụ âm tàn ác độc, Từ Nhu Gia quyết định bỏ mặc không quan tâm hắn. Lục Nghi Lan không chết, mặc kệ trình độ trả thù của Chu Kỳ sẽ có biến hóa hay không, Từ Nhu Gia cũng sẽ không xen vào trong đó..

Thấy Lục Nghi Lan khóc đủ rồi, Chu Kỳ mới đối Lục Định nói: "Không còn sớm, ngươi đưa các nàng trở về đi, nếu như di nương hỏi, liền nói Nghi Lan học nghệ không tinh, bị ta dạy dỗ."

Lục Định gật đầu: "Ta rõ ràng, đa tạ Tứ Gia."

Chu Kỳ hướng Từ Nhu Gia đưa mắt liếc qua một cái, sau đó đi ra ngoài trước. Từ Nhu Gia để Ngọc Băng giúp Lục Nghi Lan rửa mặt, nàng bước nhanh đi ra khỏi phòng, liền thấy Chu Kỳ đứng tại bên trong hành lang phía đông.

Mặt trời đỏ như hòn lửa, thiếu niên mặc một bộ trường bào Mặc Sắc, bóng lưng thẳng tắp ẩn hàm nhuệ khí, như một thanh kiếm lúc nào cũng có thể ra khỏi vỏ.

"Biểu ca." Từ Nhu Gia đi đến phía sau hắn, nói khẽ.

Chu Kỳ đưa lưng về phía nàng, thanh âm trầm ổn mà thanh lãnh: "Chuyện hôm nay, đa tạ."

Từ Nhu Gia lắc lắc đầu nói: "Đổi thành những cô nương khác, ta cũng sẽ ra tay."

Chu Kỳ trầm mặc một lát, quay lại, nhìn nàng nói: "Ta sẽ tìm cơ hội cùng Nghi Lan nói cho rõ ràng, trước lúc nàng ta xuất giá, làm phiền biểu muội coi chừng nàng ta nhiều hơn."

Từ Nhu Gia sững sờ, Chu Kỳ thế mà gọi nàng là biểu muội rồi? Phải biết, đời này hai người căn bản không có quan hệ máu mủ, coi như nàng được phong quận chúa, Chu Kỳ cũng đều không có gọi nàng là biểu muội. Xem ra, bởi vì nàng giúp Lục Nghi Lan, Chu Kỳ rốt cục cũng thừa nhận nàng là thân thích của hắn.

Từ Nhu Gia vừa muốn gật đầu, A Quý đột nhiên vội vàng chạy tới, thần sắc bất an nói: "Tứ Gia, Vương phi mời ngài cùng Lục Định, có vẻ như, có vẻ như Tam Gia đi đến trước mặt Vương phi cáo trạng."

Chu Kỳ nhíu mày, Từ Nhu Gia thì không thể tin vào tai của mình! Chu Dụ vẫn còn mặt mũi đi cáo trạng?

"Các ngươi về trước đi, chuyện cùng ta thương lượng trước đó, không thể nói với bất kỳ ai chân tướng."

Chu Kỳ thấp giọng bàn giao Từ Nhu Gia.

Từ Nhu Gia gật gật đầu, việc này thế nào cũng là bên Chu Kỳ có lý, Từ Nhu Gia tin tưởng Chu Kỳ sẽ không ở trong tay Chu Dụ mà ăn thiệt thòi.



"Ngươi đưa quận chúa các nàng về Tiểu Nguyệt cư."

Từ Nhu Gia đi vào thông báo Lục Định, Chu Kỳ phân phó A Quý nói.

"Vương phi tìm ca ca với biểu ca làm cái gì?" Nghe Từ Nhu Gia, Lục Nghi Lan gấp gáp, sắc mặt tái nhợt.

Từ Nhu Gia trấn an nói: "Chuyện bên kia tự có biểu ca ứng phó, ngươi yên tâm, biểu ca sẽ không bị thiệt thòi đâu."

Lục Định cũng bảo muội muội đừng lo lắng. Dặn dò xong, Lục Định theo Chu Kỳ đi Phúc Ninh đường của Thuần Vương phi. Hai người thoáng qua đã đến, liền thấy Chu Dụ ngồi ở bênThuần Vương phi, Lữ lang trung chính nâng tay Chu Dục chẩn bệnh cái gì đó, Chu Dục mặt trắng như tờ giấy, trên mặt không biết là nước mắt lẫn mồ hôi.

"Đau!" Không biết Lữ lang trung đụng phải nơi nào, Chu Dục đột nhiên kêu lên thảm thiết.

Thuần Vương phi lộ vẻ không đành lòng. Lữ lang trung buông xuống tay Chu Dục, hướng Thuần Vương phi lắc đầu: "Bẩm Vương phi, ngón tay nhỏ của Tam Gia... Đã bị phế đi."

Thuần Vương phi kinh hãi, đứng lên nói: "Thật sự không chữa được?"

Lữ lang trung lắc đầu: "Tha thứ lão phu vô năng."

Thuần Vương phi vẫn là nhíu mày, chợt ngẩng đầu, nhìn về phía hai người vừa mới bước vào phòng. Chu Kỳ, Lục Định đều nghe thấy được lời nói của Lữ lang trung. Chu Kỳ còn chưa làm cái gì, Lục Định nhịn không được tới gần hắn, vội vã giải thích:

"Tứ Gia, ta không có..."

Chu Kỳ nhìn hắn một cái. Lục Định kịp thời ngậm miệng. Chu Dục lại đột nhiên từ trên ghế đứng lên, sử dụng cánh tay phải chỉ Lục Định, giọng căm hận nói:

"Mẫu thân, chính là Lục Định tổn thương ta, mời mẫu thân thay ta làm chủ."

Thuần Vương phi căn bản không thèm để ý đến đứa con thứ chết sống ra sao. Nhưng nàng là mẹ cả, phát sinh loại sự tình này, nàng nhất định phải ra mặt, mà lại, Lý di nương mẹ đẻ lão Tam sớm đã mất sủng lại tuyệt không có cơ hội xoay người, Lục thị mẹ đẻ lão Tứ...

Nghĩ đến lần trước Lục thị tới thỉnh an lúc lại khôi phục mấy phần trắng nõn diễm lệ trên khuôn mặt, Thuần Vương phi nghiêm túc thẩm vấn Lục Định:

"Lục Định, Tam Gia vừa mới nói các ngươi luận bàn võ nghệ, ngươi công báo tư thù, đả thương người, có phải hay không?"

Lục Định nhìn về phía Chu Dụ, tay phải Chu Dụ nắm chặt tay trái, ánh mắt giết người giống như nhìn chằm chằm hắn, đáy mắt dũng động một cỗ điên cuồng.

Lục Định ghi nhớ biểu đệ giao phó, quỳ xuống nói: "Hồi Vương phi, ta là đánh Tam Gia, nhưng ta không có muốn đả thương hắn, tay Tam Gia cũng không phải do ta làm tổn thương."

Thuần Vương phi cười lạnh, nói: "Phải hay không phải, Vương gia tự có sẽ biết."

Thuần Vương hôm nay bề bộn nhiều việc, hơn nữa còn bởi vì làm một tên quan viên, sơ suất dẫn đến việc phải làm lại không có làm tốt, bị lão Hoàng đế mắng một trận. Kia là Hoàng đế nha, Thuần Vương ngay cả giải thích cũng không thể, ngoan ngoãn chịu mắng.

Trở lại Vương phủ, Thuần Vương nghĩ trực tiếp đi chỗ Lục thị tiết lửa. Nhưng mà quản sự lại ngăn cản hắn. Thuần Vương ngay từ đầu đã rất không có kiên nhẫn, nghe xong chuyện, Thuần Vương sắc mặt lạnh lẽo, nhanh chân đi tới Phúc Ninh đường.

"Vương gia, Tam Gia cùng Lục Định bên nào cũng cho là mình phải, ta phân không phân rõ được, xin Vương gia định đoạt." Thuần Vương phi vẻ mặt nghiêm túc nói.

Thuần Vương ngồi ở chủ vị, nhìn về phía hai thiếu niên quỳ trên mặt đất. Phế đi một ngón tay trái chính là con của hắn, đã thừa nhận đánh người chính là thư đồng của một đứa con trai khá, ôi, cũng là biểu đệ, cháu trai của Lục thị.

Híp con mắt, Thuần Vương hỏi lão Tam: "Lục Định vì sao muốn đã thương ngươi?"

Chu Dụ đã sớm chuẩn bị, mắt nhìn Trương Thuận nói:

"Vài ngày trước Lục Định cùng Trương Thuận luận võ, Lục Định thua thảm, hôm nay từ võ tràng trở về, Lục Định đột nhiên muốn cùng Trương Thuận luận bàn võ nghệ, Trương Thuận vô ý dây dưa với hắn, giả bộ không địch lại, muốn mau chóng thoát khỏi hắn. Lục Định lại bởi vậy sinh kiêu, muốn tiếp tục cùng ta luận bàn. Ta muốn cho hắn chút giáo huấn, không nghĩ tới Lục Định đánh không nổi, thừa dịp ta sơ ý, hắn lại bẻ gãy ngón tay của ta!"

Thuần Vương gật gật đầu, không có hỏi vội vã cho Lục Định giải thích, mà là nhìn chằm chằm Chu Kỳ một mực trầm mặc nói:

"Lão Tứ, là thế này phải không?"

Chu Kỳ nghe vậy, đột nhiên quỳ đến bên người Lục Định, thanh âm bình ổn mà nói: "Hồi phụ hoàng, tay Tam ca là ta gây thương tích."

Chu Dụ, Lục Định đồng thời giật mình.



Thuần Vương sắc mặt cũng không biến hóa, chỉ nhàn nhạt hỏi: "Nguyên do?"

Chu Kỳ bình tĩnh nói: "Lục Định mới học võ, đương nhiên không phải là đối thủ của Tam ca, lúc ấy Nghi Lan biểu muội cùng Bảo Phúc quận chúa đều ở đây, ta thấy Tam ca muốn đưa Lục Định vào hiểm địa, sợ kinh hãi đến biểu muội cùng quận chúa, không thể không ra tay hỗ trợ, Trương Thuận thấy vậy cũng lập tức gia nhập vào. Hỗn loạn chiến đấu, ta vô ý thất thủ, đả thương Tam ca, Tam ca lại tưởng rằng là do Lục Định gây nên."

Sắc mặt Trương Thuận đại biến, bịch quỳ xuống, trán chạm đất. Thuần Vương không nhìn hắn, ra hiệu Chu Kỳ nói tiếp.

Chu Kỳ cụp mắt, hổ thẹn nói: "Phụ vương, ta tổn thương Tam ca trước, không thể để Lục Định thay ta gánh tội, xin phụ vương trách phạt."

"Không, tay Tam Gia là ta đả thương!" Lục Định quỳ gối chuyển đến phía trước Chu Kỳ, muốn mình gánh chịu tất cả tội danh.

Thuần Vương phi thở dài: "Lục Định, ngươi ngay cả Trương Thuận đánh cũng không lại, sao có thể là đối thủ của Tam Gia?"

Thuần Vương dùng ánh mắt còn lại nhìn sang nữ nhân. Thuần Vương phi chỉ muốn nhắc nhở trượng phu Chu Kỳ mới là hung phạm, nói xong một câu liền cẩn thận ngậm miệng.

"Lão Tam, ngươi suy nghĩ kĩ lại một chút, đến cùng là ai đả thương ngươi?" Thuần Vương hỏi Chu Dụ.

Tâm tư Chu Dụ đi lòng vòng, cúi đầu nói: "Mặc dù lúc ấy tình huống hỗn loạn, nhưng con trai thấy rất rõ ràng, là Lục Định."

Lục Định đại hỉ, cao cao ngẩng đầu lên, mặt đỏ tía tai: "Vương gia, thật sự là ta làm!"

Thuần Vương giống như thấy được cái bóng của Lục thị ở trên người hắn, thật không hổ là cô cháu, xúc động giống nhau, ngu ngốc giống nhau.

"Trương Thuận, ngươi thấy rõ là ai chưa?" Thuần Vương rốt cục điểm tên Trương Thuận.

Tâm Trương Thuận phanh phanh nhảy, hắn cảm thấy chủ tử nhất định càng muốn Tứ Gia bị phạt hơn. Thế là, hắn bất an mà liếc nhìn Chu Kỳ, giống như sợ hãi nói: "là, là Tứ Gia."

Lời vừa nói ra, Thuần Vương phi liền cười. Chu Kỳ, Thuần Vương đều không có biểu tình gì. Chỉ có Chu Dụ, hận không thể lột da Trương Thuận, ăn thịt Trương Thuận! Lão Tứ cũng là con trai ruột của phụ vương, coi như Lão Tứ thật sự bẻ hãy ngón tay ngón chân của hắn, phụ vương sẽ đem Lão Tứ cắt chân cắt tay sao? Chỉ có ấn định Lục Định, phụ vương mới có thể phạt nặng!

Quả nhiên, hắn vừa muốn cố gắng, chợt nghe phụ vương tức giận nói:

"Lão Tứ, kia là Tam ca của ngươi, trong mắt ngươi thế nhưng còn có cốt nhục thân tình không?"

Chu Kỳ dập đầu nhận tội. Chu Dụ hít một hơi thật sâu, nghĩ đến hắn tự phế bỏ ngón út, Chu Dụ đem đầu rủ xuống đến thấp hơn.

Lão Tứ, Lão Tứ!

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Định ôm lấy đùi Tứ Gia: Ô ô ô, thì ra biểu đệ đối với ta tốt như vậy!

Tứ Gia:... Buông tay