Editor: Hạ Vi Lam
Trời mưa.
Từng chuỗi nước mưa rơi xuống mặt sông, nước chảy siết, thuyền cũng theo đó mà kịch liệt lay động.
Mưa lớn như vậy, Từ Nhu Gia đã sớm tỉnh, nhưng mà tỉnh cũng không có chuyện để làm, nàng liền tiếp tục nằm trên giường gần cửa sổ dài, ngơ ngác nghe tiếng mưa rơi ngoài hiên thấu qua màn trúc khe hở, nàng hơi có vẻ xốc xếch, tóc mai có chút phất lên nhè nhè, nổi bật lên nàng hai gò má càng phát ra trắng muốt, khuôn mặt tựa như tranh vẽ. Thuyền lại xóc nảy một cái, thân thể nàng theo đó cũng lắc lư, mất tinh thần, giống như một cánh hoa rơi vào mặt nước kiều diễm, bất kể bao nhiêu lần giãy dụa đều phí công, dứt khoát ngồi yên chờ đợi.
Nàng ngơ ngơ ngác ngác không biết qua bao lâu, ngay tại lúc mí mắt Từ Nhu Gia dần dần trĩu nặng, muốn thiếp đi một lúc, bầu trời đột nhiên nổ lên một đạo sấm sét, Từ Nhu Gia bỗng giật mình, vô thức quay người, tìm kiếm bóng dáng Tạ Tấn.
Nhưng mà Từ Nhu Gia không tìm được, trong thuyền trống rỗng, chỉ có một mình nàng.
"Nhu Gia đừng sợ, hết thảy có ta."
"Nhu Gia đừng khóc, ta thề, chỉ cần chạy trốn tới nơi an toàn, ta sẽ không lại để nàng chịu khổ gì nữa."
"Nhu Gia..."Từ Nhu Gia nhắm mắt lại, đem đầu vùi vào ổ chăn.
Những hứa hẹn mà Tạ Tấn từng nói bên tai nàng khi đó, sợ là cũng không còn cách nào thực hiện nữa
Sớm biết hôm nay, nàng...
Nghĩ đến cảnh đã từng vinh hoa phú quý, Từ Nhu Gia nhịn không được mà khóc ra thành tiếng.
Từ Nhu Gia thân thế hiển hách, phụ thân là Bình Tây Hầu dũng mãnh thiện chiến, mẫu thân là trưởng công chúa cao quý, nổi tiếng xinh đẹp khắp kinh thành, ngồi ở trên cao long ỷ Hoàng đế Vĩnh Gia chính là cậu ruột của nàng.
Cha mẹ mất sớm, bà ngoại là Tạ Thái hậu yêu thương nàng, đưa nàng tiến cung, tự mình nuôi dưỡng. Khi còn bé Từ Nhu Gia muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, khác nào ở trong bình bên ngọt ngào mà lớn lên. Về sau, có Tạ Thái hậu làm chủ, đưa nàng tứ hôn với thế tử phủ quốc công Tạ Tấn.
Tạ Tấn là cháu trai nhà mẹ đẻ của Tạ Thái hậu, thường xuyên tiến cung thỉnh an, Từ Nhu Gia cùng hắn là thanh mai trúc mã, tình đầu ý hợp.
Sau khi cưới, Tạ Tấn cưng chiều, sủng Từ Nhu Gia như minh châu, hai vợ chồng qua mấy năm như keo như sơn sống một đoạn thời gian vô cùng ngọt ngào.
Nhưng kể từ khi cữu cữu Vĩnh Gia Hoàng đế qua đời, theo di chiếu Trang vương Chu Kỳ kế vị mà không phải là con trai trưởng của Hoàng hậu Hoài Vương – người mà đám đại thần một mực xem trọng, thời gian Tạ Tấn lưu tại hậu viện của nàng càng ngày càng ít.
Mãi đến Tạ Tấn cùng Hoài Vương điều binh tạo phản, Từ Nhu Gia mới biết được khoảng thời gian kia Tạ Tấn đang bận rộn cái gì.
Chấn kinh thì chấn kinh, đối với việc Tạ Tấn mưu phản, Từ Nhu Gia cũng không phải là rất khó lý giải.
Một, Tạ Tấn cùng Hoài Vương là huynh đệ họ, tình cảm thâm hậu, hắn đương nhiên nguyện ý ủng hộ Hoài Vương.
Thứ hai, Tạ Tấn bản tính cao ngạo, thuở thiếu thời hắn từng thua một trận luận võ với Chu Kỳ, người khác thì cũng thôi đi, hết lần này tới lần khác, bởi vì mẹ đẻ Chu Kỳ xuất thân thấp hèn thường bị người ngoài chế giễu, Tạ Tấn vẫn luôn rất trơ trẽn mà coi thường Chu Kỳ, một lần thua này, càng làm Tạ Tấn không thích Chu Kỳ.
Đáng tiếc cho kẻ kiêu ngạo tự phụ Tạ Tấn, lần nữa trên chiến trường lại bại bởi Chu Kỳ, Hoài Vương đầu một nơi thân một nẻo, còn Tạ Tấn mang theo nàng lưu lạc bốn phương.
Năm ngày trước hai vợ chồng bị bắt, hiện bị tù trên thuyền, chỉ chờ bị người vận chuyển về kinh thành, giao cho tân Hoàng đế Chu Kỳ xử lí.
Từ Nhu Gia ngay từ bé đã được nuông chiều, quý giá đến mức Tạ Tấn chỉ hơi hôn nặng, đều có thể ở trên người nàng lưu lại một chút vết đỏ. Nhưng đoạn thời gian đi theo Tạ Tấn đầy mệt mỏi này, nàng chỉ có thể mặc quần áo vải thô ráp như bao bố, cố nuốt xuống ngũ cốc hoặc lương khô, không còn son phấn bột nước tơ lụa, không còn nha hoàn ân cần hầu hạ, lòng bàn chân trắng nõn đều đã bị mài ra một mảnh bong bóng.
Nếu không phải Tạ Tấn nhất định phải mang theo nàng trốn, Từ Nhu Gia sớm liền từ bỏ, bị Chu Kỳ bắt thì bắt, cùng lắm thì chết, cũng còn tốt hơn khổ cực mà kéo dài hơi tàn.
Bây giờ thật sự bị bắt, Từ Nhu Gia chỉ mong được chết một cách có thể diện.
"Vi thần bái kiến Hoàng Thượng."
Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng thị vệ hành lễ, Từ Nhu Gia giật nảy mình, khó có thể tin mà nhìn về phía cánh cửa.
Hoàng Thượng...
Chu Kỳ tới?
Nơi đây cách kinh thành khoảng một ngày lộ trình, Chu Kỳ thậm chí ngay cả đến một ngày cũng chờ không nổi liền muốn xử trí vợ chồng bọn họ sao?
Thôi, kết cục đã định, sớm một chút thì cũng có sao?
Tù nhân cũng phải có tôn nghiêm của tù nhân, Từ Nhu Gia cấp tốc chui ra khỏi ổ chăn, lấy tốc độ nhanh nhất mà mang giày rồi đứng ở trên mặt đất. Trong thuyền có một cái bàn trang điểm đơn sơ, Từ Nhu Gia không có thời gian tinh tế cách ăn mặc, tiện tay cầm lược lên, đơn giản búi mớ tóc đen bằng một cây trâm gỗ.
Tuy không có đồ trang sức ngọc ngà, nhưng cũng coi là quần áo chỉnh tề, không đến mức mất đi mặt mũi.Vừa để cái lược xuống, cửa thuyền đột nhiên bị người từ bên ngoài đẩy ra, gió lạnh theo đó gào thét mà lùa vào, theo sát lấy bước chân của một bóng dáng thon dài, người kia mặc một thân là trường bào, chân đi giày đen, chỉ cần cách ăn mặc này liền khiến người người sợ hãi.
Vào cửa, nam nhân rất tự nhiên ngẩng đầu, ánh mắt liền trực tiếp hướng đến phía nàng.Ánh mắt chạm nhau, Từ Nhu Gia chợt mất khống chế mà rùng mình một cái.
Tân đế Chu Kỳ, con trai thứ tư của tiên đế, tứ ca của Từ Nhu Gia. Rõ ràng là huynh muội, lúc này gặp lại, đối mặt với Chu Kỳ cực kỳ lãnh đạm, khuôn mặt không có bất kì tí cảm xúc gì, cặp mắt thanh lãnh chẳng khác nào màn đêm u tối, Từ Nhu Gia dĩ nhiên cảm thấy đặc biệt lạ lẫm.
Chu Kỳ hiếm khi tiến cung, số lần Từ Nhu Gia gặp hắn còn không bằng số lần gặp mặt Tạ Tấn. Đã thấy ít, giữa hai người làm gì có tí nào tình cảm huynh muội, Từ Nhu Gia lại nhát gan, cũng không dám làm gì để bày tỏ thân phận muội muội với Chu Kỳ, lại càng không trông cậy vào Chu Kỳ sẽ bỏ qua cho nàng – vợ của một phản thần.
Nam nhân còn đang nhìn nàng, Từ Nhu Gia chủ động dời mắt đi, hướng nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng làm ra vẻ không sợ hãi thái độ nghiêm nghị của Chu Kỳ.
Đã từng là Nhu Gia quận chúa, xinh đẹp vũ mị, hễ không phải cống phẩm tơ lụa liền không mặc, khiến biết bao thiếu nữ khuê tú nơi kinh thành ảm đạm lu mờ - Quốc Công thế tử phu nhân, lúc này nàng chỉ mặc vào bộ áo váy đầy bụi bẩn, đầu mang trâm gỗ, chợt nhìn chỉ là thiếu phụ bình thường đang hồi hương, nhưng nàng mắt hạnh da tuyết, cái cổ thon dài, eo nhỏ nhắn yếu đuối, giống như Loan Phượng rơi vào bụi trần,dung mạo tuyệt trần khó có thể che dấu.
Chu Kỳ cười cười, nhìn chằm chằm Từ Nhu Gia nhưng không hề thấy tia ôn nhu:
"Nhiều năm không gặp,phong thái của muội muội vẫn như cũ."
Biểu muội?
Nghe tiếng xưng hô thân mật, Từ Nhu Gia lại mất khống chế toát ra một tầng mồ hôi mỏng. Nàng đã từng nghe rất nhiều biểu ca, biểu muội Hoàng tộc gọi mình, nhiều đến nỗi nàng đã không nhớ nổi Chu Kỳ đã từng như vậy mà gọi nàng hay chưa.
Bây giờ hai người là mối quan hệ thù địch, Chu Kỳ đột nhiên gọi thân thiết như vậy, còn khen nàng có phong thái, là có ý gì?
Làm một nữ nhân, nhất là một nữ nhân cực xinh đẹp, Từ Nhu Gia rất nhanh nghĩ ra một loại suy đoán, suy đoán mách bảo hắn không hề có ý tốt. Không còn cách nào duy trì bộ mặt tỉnh táo, Từ Nhu Gia đầy cảnh giác mà trừng mắt về phía Chu Kỳ, đôi mắt hạnh lộ ra vẻ sợ hãi, như chú hươu lạc đàn đang một mình đối mặt với con dã thú hung mãnh.
Khóe môi Chu Kỳ hơi nhếch lên, một bên quay người một bên thản nhiên phân phó nói:
"Mời Quốc công phu nhân đi sang bên cạnh thuyền dùng trà."
Thanh âm chưa dứt, thân ảnh của đế vương biến mất ngay, thay vào đó là Lục Định – là người hôm đó bắt vợ chồng Từ Nhu Gia, nghe nói Lục Định là thị vệ tâm phúc của Chu Kỳ, cũng là thân thích bên kia của mẹ Chu Kỳ.
"Mời phu nhân dời bước."
Lục Định lạnh lùng nói với nàng.
Từ Nhu Gia hất cằm lên: "Ta không đi."
"Hoàng thượng có lệnh, phu nhân nếu như không nghe theo, cũng đừng trách ta đi quá giới hạn." Lục Định bày ra vẻ mặt không thay đổi, chỉ vén lên tay áo.
Từ Nhu Gia theo bản năng lui về sau.Nhìn thấy mắt hạnh của nàng tràn ngập hoảng sợ cùng phòng bị, Lục Định tiến mấy bước tới gần, không nói lời nào, trực tiếp bắt lấy cánh tay Từ Nhu Gia.
Từ Nhu Gia vừa sợ vừa giận: "Lớn mật, ngươi có biết ta là ai không?"
Nàng chính là bảo bối mà Thái hậu yêu thương nhất, là cháu gái mà tiên đế thương yêu nhất, bình thường đám công chúa, hoàng tử cũng không dám ngang nhiên đắc tội nàng!
Lục Định cười lạnh: "Chẳng cần biết ngươi là ai, ta bắt được ngươi một lần, tự nhiên dám bắt lần thứ hai."
Từ Nhu Gia tức đến trợn ngược mắt, lần trước lúc Lục Định bắt nàng rất thô lỗ, cổ tay Từ Nhu Gia suýt nữa bị hắn bóp gãy.
Lục Định thấy nàng sợ, liền nghiêng người, dùng tay làm dấu mời.
Từ Nhu Gia gấp đến độ siết chặt hai tay, làm Lục Định mất kiên nhẫn mà nhíu mày, tựa hồ thật sự muốn động thủ, Từ Nhu Gia cắn răng một cái, đành nhanh chân đi ra bên ngoài.
Không để Lục Định thô lỗ xô xô đẩy đẩy, nàng tự mình đi.Thuyền nhỏ dừng lại bên cạnh một chiếc thuyền lớn, mưa vẫn to như chú, Từ Nhu Gia không quan tâm đến việc mắc mưa, Lục Định lại một mực che dù cho nàng, đem nàng đưa đến khoang trước thuyền lớn. Trên đường, Từ Nhu Gia hờn dỗi nghĩ muốn xông ra khỏi tán dù, Lục Định động tác lại nhanh hơn nàng, luôn luôn che chắn nàng như ý, giống như là việc đưa nàng bình yên vô sự đến trước mặt Chu Kỳ có thể chứng minh hắn có nhiều bản lĩnhvậy.
"Hoàng Thượng, Quốc công phu nhân đến."
"Tiến."
Lục Định tuân lệnh, cúi đầu nói nhỏ bên tai Từ Nhu Gia: "Đừng giở trò gian, Hoàng Thượng không có như ta tốt tính đâu."
Cái tên Lục Định này, tính tình khá là tốt đi?
Suy nghĩ vừa dứt, Lục Định vượt lên trước đẩy cửa thuyền ra, lập tức rẽ đến một bên, rõ ràng là không nghĩ cùng nàng dây dưa.Từ Nhu Gia đành phải đè xuống lửa giận trong lòng, tâm tình vô cùng phức tạp bước vào.
Trong thuyền, Chu Kỳ ngồi ở trên giường, trước mặt bày biện một cái bàn thấp, trên bàn đã chuẩn vị tốt một bàn cờ.
"Biểu muội lại đây đánh cờ?" Chu Kỳ nhìn bàn cờ hỏi nàng, thanh âm không cao không thấp, mang theo một tia lãnh ý.
Từ Nhu Gia mím môi không nói.
"Ngồi." Chu Kỳ vẫn không nhìn nàng, chỉ chỉ vị trí đối diện.
Từ Nhu Gia bất động đứng ở cửa ra vào, sau lưng đột nhiên Lục Định một tay đâm tại nàng cột sống, đau đến mức Từ Nhu Gia buộc lòng phải tránh ra.Lục Định nhanh chóng gài cửa lại.Từ Nhu Gia không có nghe được tiếng bước chân của Lục Định rời đi, nàng biết hắn liền ở bên ngoài trông coi, đành từ bỏ hi vọng chạy trốn, lại nhìn về giường Chu Kỳ tựa như chỉ đơn thuần muốn cùng nàng đánh cờ, Từ Nhu Gia cắn răng, đi qua hỏi Chu Kỳ:
"Hoàng Thượng đến cùng là muốn làm cái gì? Nếu như người muốn giết ta, cứ việc ra tay, không cần làm những thứ này."
Chu Kỳ chỉ gõ gõ bàn cờ, lạnh nhạt nói: "Bồi trẫm đánh cờ, đánh xong tự sẽ biết''
Từ Nhu Gia không tin.
Chu Kỳ cũng không hứa hẹn nhiều thêm, lẳng lặng nhìn bàn cờ, tựa hồ có thể một mực nhìn như vậy xuống dưới.
Từ Nhu Gia không có giống hắn nhẫn nại tốt, hỏi mãi không ra, lại không có đường thối lui, cuối cùng vẫn nghiêm mặt ngồi xuống đối diện Chu Kỳ.Thiếu nữa quen thuộc mà chỉnh làn váy, một đôi ngọc tay trắng nõn giống búp măng, chỉ cần đôi tay này, liền khiến người ta hảo hảo yêu thương nàng một phen.
Chu Kỳ nhìn như không thấy. Hắn cùng muội muội này không có nửa phần tình nghĩa, khi còn bé chưa từng thân cận, trưởng thành về sau lại gặp mặt càng ít, Chu Kỳ đối với Từ Nhu Gia chỉ có duy nhất một chút ấn tượng. Đó là lần theo cha đi săn mùa thu, hắn cưỡi ngựa một mình du đãng ở thảo nguyên, xa xa trông thấy Tạ Tấn cùng với Từ Nhu Gia. Lúc ấy Tạ Tấn ôm Từ Nhu Gia đứng tại đầu suối nước, làm bộ muốn đem Từ Nhu Gia ném xuống, Từ Nhu Gia chăm chú ôm lấy cổ của hắn, một tiếng một tiếng kêu không muốn.Vợ chồng ân ái, toàn thành đều biết, nhưng dưới ban ngày ban mặt làm hành vi phong túng, Chu Kỳ chỉ cảm thấy thật trơ trẽn. Không đợi hai người phát hiện hắn, Chu Kỳ liền quay đầu rời đi.Bây giờ, nể mặt tổ mẫu ở trong cung tóc trắng xoá, Chu Kỳ mới miễn cưỡng gọi nàng một tiếng biểu muội thôi.
/ ~ Hi, ấn tượng về chị nhà của anh nhà là chị và chồng trước rắc cẩu lương quá nhiều đi ~/
Tác giả có lời muốn nói: Ầy da, còn có người nhớ kỹ Nhu Gia tiểu muội muội sao?