Hoàng Cung Giả Đương Sự

Hoàng Cung Giả Đương Sự - Chương 8: Chiếc răng may mắn





Editor: Vân Nghiên


“Thiên Thừa đệ sao vậy?


Hoàng đế hỏi Dự Lâm vương chơi cờ đối diện mình mà lại không yên lòng, còn có chút đứng ngồi không yên.


“A? À, không có việc gì, chỉ là gần đây răng thần đệ có chút đau!”


“Đau răng?? Đệ không phải lớn chừng này mà vẫn còn sâu răng chứ?” Hoàng đế cười nói.


“Đương nhiên không phải! Thần đệ cho tới lúc này vẫn còn chưa bị qua đâu!”


Nhưng mà, sau khi phát hiện Dự Lâm vương sau thay đổi cách ngồi ở nhiều tư thế, vậy mà vẫn theo bản năng dùng tay xoa quai hàm, hoàng đế rốt cuộc không nhịn được mà nói


“Không thoải mái thì đừng chịu nữa, bảo ngự y tới xem đi!”


“Đại phu trong vương phủ cũng đã xem qua……… Cũng không thấy vấn đề gì, thần đệ cũng đã uống thuốc giảm đau, nhưng mà hình như không có tác dụng lắm!”


“Thật sao? Để trẫm nhìn một cái đi!”


“A! Cái này thật sự không thích……….”


Chữ “hợp” còn chưa ra khỏi miệng, Hoàng đế cũngđã vạch miệng Dự Lâm vương ra rồi. Quả nhiên là một hàm răng tốt nha!! Răng trắng sáng, hàng lối đều đặn, góc cạnh rõ ràng, không thể nghi ngờ chính là công cụ tốt để xé thịt gặm xương, cắn tước đồ ăn!


Hoàng đế nhìn chòng chọc vào hàm răng của Dự Lâm vương, vừa cảm thán, vừa nghi hoặc………. Thật sự là cái gì cũng không phát hiện được.


Nhưng mà, cho tới hai ngày sau thái hậu triệu kiến Dự Lâm vương vào cung, cũng không phải là cái gì cũng không phát hiện.


“Trời ơi!! Đứa nhỏ này, mặt con bị sao vậy??!”


Thái hậu kinh ngạc hô lên


Mặt Dự Lâm vương bình thường là hình quả trứng ngỗng, lúc này vẫn là trứng, nhưng mà là trứng vịt……… Hơn nữa lại còn là quả trứng vịt trái phải không đối xứng. Chẳng nhẽ là bị ai đánh? Kẻ nào mà có gan lớn như thế?!


“……….Nhi thần hình như là có chút nhức răng đau miệng………”


Dự Lâm vương khóe miệng hơi giật giật, bởi vì cùng đau răng có liên quan, miệng cũng không mở to được, thành ra giọng nói có chút kỳ quái.


“Nhức răng? Sâu răng sao?”


“Không phải, đại phu đã xem qua rồi, đều tốt cả.”


Vậy cho nên hắn cũng chưa từng để ý tới, nhưng mà theo như tình huống hiện tại………. Chỉ sợ không phải lúc nào mình cảm thấy tốt đẹp thì cũng là tốt đẹp cả.


Thái hậu lo lắng —— Trên thực tế ai nhìn thấy mặt Dự Lâm vương lúc này cũng không yên tâm nổi, lo lắng đại phu trong vương phủ đều là lang băm liền triệu tới mấy lão ngự y có thâm niên tới khám và chữa cho Dự Lâm vương. Dự Lâm vương nằmthẳng trên ghế nằm, cảm giác mình giống như làgia súc vậy. Hắn trước kia mua một con ngựa, quan trọng nhất là xem răng có tốt hay không, đương nhiên là kiểm tra vô cùng cẩn thận, hiện tại cả đám ngự y bu vào nhìn hắn, hoàn toàn giống tình cảnh hắn chọn ngựa trước đây. Cũng chẳng quan tâm miệng hắn có vừa không, từng đôi tay hết vào rồi lại ra, giống như trong miệng hắn có kho báu không bằng, khiến cho Dự Lâm vương nôn khan từng đợt. Huống chi người già có mấy người có làn da tốt? Mùi vị thật sự không tốt chút nào!


“Nơi này thế nào?” Ngự y cầm một cây gậy kim loại nhỏ hình thìa, gõ gõ vào một cái răng của Dự Lâm vương, Dự Lâm vương căn bản nói không nổi, đành phải khoát tay tỏ ý không đúng.


“Nơi này?”


Khoát tay



“Nơi này?”


Lại khoát tay


“Vậy nơi này?”


Vẫn khoát tay


Ngự y đem hai hàm răng sắp xếp cao thấp của Dự Lâm vương gõ từng cái một, cũng không phát hiện vấn đề chỗ nào. Vị lão thầy thuốc liền đứng thẳng dậy, nhìn sắc mặt thái hậu, cũng không dám nói là không có vấn đề gì, chỉ đành nhìn khoang miệng tối om của Dự Lâm vương mà trầm tư, đúng lúc đang ngẩn người thì hoàng đế nhảy ra.


“Rốt cuộc là bệnh gì??!”


Mới chỉ có hai ngày không gặp, gương mặt đệ đệ cũng đều đã biến dạng, hoàng đế cảm thấy được tính nghiêm trọng của vấn đề, giọng nói cũng sẽ nặng nề hơn, khiến lão ngự y càng không dám nói không nhìn ra vấn đề gì.


Có lẽ là dưới tình thế cấp bách, linh quang chợt hiện ra, lão ngự y bỗng dưng ngộ ra, ánh mắt sáng lên, tay cầm cây gậy kim loại dò tới chỗ răng gần cổ họng của Dự Lâm vương, không đợi ông mở miệng hỏi, liền nhận ra thân thể người nằm trênghế chợt cứng đờ.


Thì ra là thế………..


Ngự y vẻ mặt hiểu rõ mọi việc, cung kính trả lời


“Vương gia đây là mọc răng khôn.”


Răng khôn —— ý nghĩa như tên, chính là chiếc răng đại diện cho trí tuệ, bởi vì đó là lúc tâm sinh lý ở người đạt đến sự thành thục nhất định, nên vào khoảng trên dưới 20 tuổi răng mới bắt đầu mọc ra, tượng trưng cho sự trường mệnh và trí tuệ, là một việc vui.


Vì thế, ngự y không quên quay ra chúc mừng Dự Lâm vương, điều này khiến Dự Lâm vương có chút buồn bực—– hắn đương nhiên không cảm thấy việc này có gì vui mừng cả, chẳng nhẽ sau khi mọc răng hắn mới được coi là người có đầu óc sao?


Hoàng đế thở phào nhẹ nhõm, bỗng lại nghĩ tới một vấn đề.


“Trẫm nhớ lúc trẫm mọc răng khôn hình như cũng đâu có cảm giác gì đâu. Sao Thiên Thừa lại có phản ứng lớn như thế?”


“Đó là do trước khi bệ hạ đại hôn đã nhổ hai chiếc răng đại diện cho việc có thể lập gia thất, sau đó răng khôn mọc ra vừa lúc lấp kín chỗ trống. Vương gia hiện tại không có vị trí nàotrống, răng khôn mọc lên bị cản trở, liền dẫn đến hàm sưng to!”


Ồ………. Hóa ra là do kết hôn muộn sao.


Hoàng đế sau khi hỏi rõ tiền căn hậu quả, vẻ mặt cười cười bí hiểm nhìn Dự Lâm vương, còn thái hậu lại lấy giọng tiên tri tiên đoán lôi lôi kéo kéo tay Dự Lâm vương nói


“Đã sớm bảo con tìm một cô gái tốt mà thành thân đi, con xem xem, nếu nghe ai gia thì sao lại có thể xảy ra chuyện này chứ!”


Nếu mà vì mọc răng nên phải thành thân…….. Dự Lâm vương nghĩ nghĩ……. Chung quy cảm thấy chuyện này sẽ khiến hắn không còn mặt mũi sống nữa.


Kết quả, răng nanh tuy là đại diện cho may mắn, nhưng bởi vì hậu quả nó gây ra rất không may mắn, nên không thể tránh khỏi vận mệnh bị nhổ.


Như vậy vấn đề kế tiếp chính là ——- nhổ như thế nào? Thân thể vương gia cũng coi như vàng ngọc, tất nhiên không thể mạnh tay giống như dân thường, mà các ngự y cũng chẳng ai có gan kia.


“Lúc trước nhổ răng cho trẫm thế nào? Trẫm một chút cũng không thấy đau”


“Đó là dùng Ô Đầu, Uy Linh Tiên cùng Tì Nao chế thành thuốc bột Ngọc Trâm Hoa, chỉ cần rắc mộtchút ở trên răng, sau đó súc miệng mạnh một cái, răng sẽ tự rụng ra.”


“Vậy rất tốt a! Hay dùng nó đi!”


“Cái đó……..” Ngự y vẻ mặt khó xử “……… Thuốc này kỳ thật chứa kịch độc, bởi vậy mới có thể ăn mòn răng, khi dùng thuốc cũng phải hết sức cẩn thận để rắc lên răng, tránh bị nước bọt đem theo xuống họng, nhưng mà…….. Răng khôn của vương gia mới chỉ lộ ra có một chút, chỉ sợ không dung được……..”



Nghe thấy từ “độc”, hoàng đế không thể không bắt đầu cẩn thận.


“Vậy có biện pháp gì khác không?”


Ngự y trầm mặc một lúc, ông quả thật là đã vắt hết óc nghĩ rồi, chỉ có hoặc là dùng thuốc, hoặc là ngoại lực……….


Nói tới ngoại lực, răng vương gia cũng chưa mọc đủ dài thì sao mà nhổ, khéo răng còn chưa ra đầu hắn cũng đã đi luôn rồi! Ngự y cũng không biết nên làm thế nào, chỉ đành đem tình hình trước mắt thành thành thật thật báo cho hoàng đế.


“Vậy dùng một lượng thuốc rất nhỏ, mỗi lần rắc một chút, rắc nhiều lần, răng có thể bị ăn mòn mà rớt ra không?”


Thái hậu đưa ra ý kiến của bà, hơn nữa cuối cùng……. vẫn phải thực hiện.


Tục ngữ nói, đau răng không phải bệnh, nhưng mỗi lần đau thì đúng là muốn chết. Dự Lâm vương giờ đây đã dùng bản thân để thể nghiệm thực tế những lời này.


Hắn hiện tại má sưng vù không nói được gì chứ đừng nghĩ tới nhai, nuốt, ngay cả hoạt động há miệng cũng bị hạn chế nghiêm trọng, theo ngôn ngữ chuyên ngành mà nói —— chính là viêm, bên trong cơ thể bị kích thích hình thành một lượng lớn bạch cầu, nhiệt lượng gia tăng, khả năng tán nhiệt giảm, cũng theo ngôn ngữ chuyên ngành mà nói —– chính là phát sốt; niêm mạc khoang miệng bị hao tổn, bề mặt không lồi lõm không đồng đều, hình thành rất nhiều vết hình tròn lấm tấm màu vàng, tiếp tục dùng ngôn ngữ chuyên ngành mà nói —– chính là loét.


“Thiên Thừa, uống thuốc!”


Hoàng hậu tự mình đưa chén thuốc tới, sờ thử độ ấm, đưa tới trước mặt Dự Lâm vương.


Nhìn trong hỗn hợp có Bạch Cập, cây Tế Tân, Đương Quy cùng với một con chuột chết vô cùng kinh khủng cho vào trong nước thuốc để kích thích vết loét trong miệng hắn, Dự Lâm vương lại ảo não nhớ tới phương án của thái hậu, sao lại hại hắn thảm như vậy chứ?


Ngự y đang run rẩy đem thuốc bột rắc lên trên răng khôn của hắn, dặn hắn ngàn vạn lần không được nuốt nước bọt. Nghĩ xem hắn ở biên cương giám sát phòng thủ, luyện được khả năng một thời gian dài không nháy mắt, chứ có ai lại luyện được khả năng không nuốt nước miếng trong thời gian dài đâu? Dự Lâm vương rất nhanh chóng liền cảm thấy nghẹn khuất, cuối cùng thì cơ thể không chiến thắng được bản năng……


May mắn lượng thuốc không có nhiều, nếu không……… vì nuốt thuốc trị răng mà bị độc chết…….. Chết kiểu này lúc tới trước mặt Diêm vương cũng không nói ra được ấy chứ!!


“Hoàng thượng nói nếu dùng thuốc mà vẫn không được thì đành phải dùng dụng cụ mà nhổ đi thôi. Đành chờ tới lúc đệ hạ sốt thử một lần vậy, ai…… Đây là đã tạo nghiệt gì a!”


Hoàng hậu thở dài, lấy khăn lạnh chườm lên mặt Dự Lâm vương, vô cùng đồng tình nói.


Dự Lâm vương gật gật đầu, cũng không lãng phí sức mở miệng. Hắn tuy không sợ bị gõ, đục hay là chọc, nhưng lại lo sợ các ngự y không có lý luận không có kinh nghiệm lâm sàng, kết quả không làm được việc, làm hắn đau chết!


“Vương gia, trước hết người nên súc miệng đã.”


Dự Lâm vương cầm lấy chén trà đặc trong đó có nước muối và rượu mạnh do ngự y đưa tới để làm tiêu độc khử trùng kiêm luôn thuốc mê, súc miệng mạnh một cái, sau đó an tĩnh nằm trên ghế chờ bị “Xử”


Lúc trước thì giống súc vật bị chọn, bây giờ thì giống chuột bạch thí nghiệm. Hoàng đế, thái hậu, hoàng hậu cùng tất cả hậu cung đều vây quanh phòng, đương nhiên, không thể nghi ngờ là mọi người đều quan tâm hắn, nhưng mà nói tất cả đều không có ý đến để thăm quan—- Người đầy đủ chân thiện mỹ như hắn cũng không thể tin nổi.


“Ai nha!! Nhìn đã thấy sợ!”


Dụ phi nửa che nửa chắn thấy các ngự y đang khử trùng dụng cụ, đại đa số các nàng đều đã nhổ răng qua, nhưng may mắn là các nàng đều là dùng phương pháp Ngọc Trâm Hoa không đi kèm chút đau đớn nào cả


“Nhân ngôn xỉ chi lạc, thọ mệnh lý nan thị ”(Người nói răng rơi thì không sống được lâu dài)


Khang phi còn không quên ngâm một câu thơ, chỉ có nội dung là cực kỳ xui xẻo.


Mọi người đợi cả nửa ngày vẫn không thấy các ngự y bắt đầu nhổ.


Các lão thái y đại khái là ôm quyết tâm không thành công thì cũng thành nhân, đem việc nhổ răng cho Vương gia đánh đồng với việc tính mạng bản thân cùng gia quyến bị treo lên đầucành liễu. Cầm đao dao nĩa dĩa khoa tay múa chân trong không trung cả nửa ngày, tìm đủ cách, thương lượng đủ đường, đắn đo đủ thể loại, nhưng mà vẫn không thể xuống tay, đànhphải ấn không ngừng lên huyệt Hợp Cốc của Dự Lâm vương, huyệt này vốn là huyệt ngừng đau, nhưng mà lại bị các vị ngự y ấn cho phát đau…….


Nằm trong trận “Đao quang kiếm ảnh” này, Dự Lâm vương chỉ thấy vừa bực mình vừa buồn cười, đã từ chuột bạch thí nghiệm thăng chức lên làm lợn nằm ở lò chờ bị mổ rồi, ấy vậy mà đám đồ tể lại “Nhân từ” như vậy!


Nhưng mà, ngay tại lúc hắn thật sự không đành lòng nhìn đám lão ngự y này tự tra tấn bản than kiêm tra tấn mình, thì có người dường như trong lòng linh thông với hắn lập tức đứng dậy nói hộ.


“Ta nói các ngươi đám lão già này lằng nhà lằng nhằng giống y như cô nương nhà người ta rốt cuộc là làm gì thế hả?”


Âm thanh giận dữ từ phía chúng hậu phi truyền tới, mọi người liền quay ra nhìn, là Huệ phi!


Nghe giọng điệu kia khí thế kia, chắc chắn đó là vị “Huệ đại hiệp” xuất hiện sau khi uống rượu rồi, chỉ là……… Nàng uống rượu khi nào??


“Ôi trời! Chẳng lẽ Huệ phi muội muội đem rượu gây tê uống hết rồi sao?”


Thục phi đến gần cái bàn chỉ vào chén trà trống trơn nói, mà quả thật là nàng đã đoán đúng chân tướng rồi.


Huệ phi trước đó bị không khí khẩn trương do đám ngự y kia tạo ra làm mất bình tĩnh, nuốt nước miếng mấy lần xong cũng định uống chút nước để trấn định lại chút, ai dè quên mất chén trà trên bàn thật ra là rượu, một ngụm uống hết, không chừa lại giọt nào.


Sau khi hoàng đế cùng một đám người không ngừng thí nghiệm, mọi người trong cung đều biết khí thế của Huệ đại hiệp cùng nồng độ cồn là có quan hệ tỉ lệ thuận, mà chén rượu trắng vừa rồi nàng uống có độ cồn tinh khiết so với rượu gạo bị ép uống lúc trước hoàn toàn không cùng cấp bậc, cho nên sau khi nàng hét ầm lên với các ngự y, không ai rõ nàng rốt cuộc sẽ làm gì tiếp theo.


Mà hành động của Huệ phi cũng thật quá nhanh chóng, ngay lúc hoàng đế định tiến lên kéo nàng xuống thì nàng lại thoát được, rồi đẩy một vị ngự y đang đứng bên cạnh Dự Lâm vương ra, cánh tay vung nhanh như gió đánh ập tới chỗ Dự Lâm vương.


Dự Lâm vương dù gì cũng đã một tướng quân, tuy rằng đầu óc choáng váng đến mơ hồ, nhưng thấy một bên mặt có một trận kình phong đánh úp tới, cơ thể phản ứng nhanh hơn cả đầu óc, phản xạ có điều kiện nâng tay lên ngăn cản công kích của Huệ phi.


Chỉ là, hắn không đoán nổi thân thủ của Huệ đại hiệp cũng tỉ lệ thuận với nồng độ cồn, sau một kích bị lệch thì Huệ phi nhanh chóng dùng tay còn lại chế trụ tay của Dự Lâm vương, còn chưa để cho đối phương có cơ hội thở dốc, nàng liền quát lớn một tiếng “Xem ta đây!!!!!” rồi lập tức đập mạnh xuống……… Lúc này, mọi người mới nhìn rõ vật đang nằm trong tay Huệ phi, chính là một hòn đá Thọ sơn để chặn giấy không biết là đã bị thó từ chỗ nào.


“Thiên……….. Thiên Thừa, đệ…….. đệ có ổn không? …….”


Hoàng đế vội vàng đỡ cái chặn giấy bị Huệ phi lấy khí thế trăm quân tiếp đón đệ đệ, vẻ mặt sợ hãi…….. Ngàn vạn lần đừng để bị đánh đến ngu người chứ!


Dự Lâm vương dại ra nhìn hoàng đế, một hồi lâu cũng không nói lời nào, trong mắt ngập tràn sương mù, thiếu chút nữa hóa lỏng thành mưa.


Điều này càng làm cho hoàng đế thêm bất an vô cùng, cuối cùng, khóe miệng Dự Lâm vương giật giật, phun ra một búng máu, bên trong còn có một chiếc răng………


“A……..”


Mọi người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Cách thức…… tuy là có hơi bạo lực một chút, nhưng mà cuối cùng đã đem vấn đề nhổ răng giải quyết xong.


“Không phải……… ”


Dự Lâm vương khó nhọc mở miệng, lại khiến mọi người chú ý


“………… Không phải cái răng này…….. ”


Mọi người OTZ tại chỗ……..


Kết quả, ngự y đã chứng thực, độ mạnh yếu của Huệ phi ra tay vừa đủ, đập rớt được cái răng, lại không thương tổn đến gân cốt, khiến cho hoàng đế không nhịn được muốn cho Huệ phi mang theo một chai rượu nữa ra trận giết địch.


Hơn nữa khổ tận cam lai chính là, Huệ phi tuy rằng không có đập trúng được cái răng khôn kia, nhưng vừa khéo lại đập rớt cái răng bên cạnh, chừa ra được một vị trí trống, vấn đề răng khôn không cần phải động tay cũng đã được giải quyết. Các ngự y vẫn còn đang lắc đầu thở dài hối hận tại sao lại không nghĩ tới biện pháp này, biết thế dùng Ngọc Trâm Hoa để nhổ đi cái rang bên cạnh có hơn không, lại còn hại Dự Lâm vương suýt nữa đã phát điên lên phá vỡ hình tượng ngũ giảng tứ mĩ của bản thân mà lấy hòn đá chặn giấy kia đập cho ngự y một phát.


Kết quả ngoài dự kiến, Dự Lâm vương “hi sinh” bản thân, khiến chúng phi đều lấy đó là gương giáo dục con mình là không được tham ăn, phải thường xuyên vệ sinh khoang miệng sạch sẽ, cùng với việc nên sớm kết hôn……… tuy rằng những cái này tất nhiên là không chút liên quan đến việc mọc răng khôn.