Hoàng Cung Giả Đương Sự

Hoàng Cung Giả Đương Sự - Chương 3: Nhân tài




Editor: Vân Nghiên 

Trung thư lệnh đang hăng hái báo cáo, Thừa tướng lại nhảy ra đâm chọc Trung thư lệnh, công bộ thượng thư tiếp tục đâm chọc Thừa tướng, Lại bộ thượng thư cũng không kém cạnh đả kích công bộ thượng thư…… 

Mọi người thì cứ loạn thất bát tao, bát nháo loạn xị như thế, chẳng ai biết hoàng đế— người đang ra vẻ suy nghĩ sâu xa, kỳ thực đã tiến vào cõi thần tiên rồi. 

Hoàng đế hắn vẫn tin tưởng một chuyện, đó chính là ….. chẳng có việc gì thì sẽ nháo thành đại hội, có chút việc nhỏ thì ra tiểu hội, lúc thật sự có việc lớn thì chẳng có hội gì hết. Vậy cho nên, đám thần tử càng nháo loạn náo nhiệt, tâm tình hắn cũng càng thả lỏng. 

Cứ theo thông lệ cho bãi triều, hoàng đế duỗi duỗi vặn vặn thắt lưng vài cái, bỗng nhiên từ đâu xuất hiện một tiểu nội thị chạy đến nói thầm với Mạnh Hiền An vài câu. Sau đó Mạnh công công quay ra bẩm báo. 

“Khởi bẩm bệ hạ, Dự Lâm vương đã tiến cung, hiện đang đợi ở Mặc Ấm đường…..” 

“Thật sao? Thiên Thừa đã vào kinh rồi sao??” 

Không đợi Mạnh Hiền An nói xong, hoàng đế đã nhanh chân chạy ra khỏi điện. 

Lão hoàng đế trước đây không có nhiều con lắm, còn sống tới hiện tại ngoại trừ hoàng đế chính là Dự Lâm vương. Bình thường mọi người thấy hoàng đế đối với Dự Lâm vương tin cậy có thừa, được ca tụng là huynh đệ tình thâm, tuy nhiên hoàng đế trong lòng thật ra còn có ý khác. 

Đệ đệ này, ngươi nói trong hoàng cung to như thế chỉ sợ có mỗi hắn là hiền lành nhất! Thực ra trong cung cũng chẳng thiếu người tốt, chỉ là “tốt” cùng “Thành thật” kỳ thật còn cách nhau một khoảng xa lắm. 

Kết quả là, hoàng đế—-một người luôn lấy ngũ giảng tứ mĩ để làm tiêu chuẩn cộp mác một đội quân danh dự mang tiếng “người tốt” tuy nhiên lại thường bị thiệt thòi nhiều. Chỉ có ở trước mặt Dự Lâm vương so sánh với ngũ giảng tứ mĩ hắn mới có thể tìm về một chút cảm giác làm vua làm anh làm chồng làm cha mà thôi. 

Nói trắng ra là, Dự Lâm vương chính là người kế thừa tính cách truyền thống tốt đẹp của một người nông dân cần cù lao động thiện lương hữu ái giản dị. 

~~~~~~~ 

“Thần đệ tham kiến Hoàng Thượng” 

Dự Lâm vương cung kính hành đại lễ quân thần với hoàng đế 

“Ai nha, Thiên Thừa! Không có người ngoài không cần đa lễ như vậy! Ngươi trở về cũng không báo một câu để trẫm đi đón cho thật tốt!” 

“Hoàng thượng…….. Hoàng huynh ngày đêm vất vả xử lý quốc sự, một chút việc tư của thần đệ không dám để hoàng huynh lao tâm!” 

Hoàng đế nhìn bộ dạng khiêm tốn của đệ đệ, biết hắn luôn lấy Khổng Mạnh làm thần tượng, muốn sửa cũng khó lòng sửa được, nhưng mà thôi, cứ để cho hắn thoải mái mà khiêm tốn đi, không bắt ép quá lại hại hắn khẩn trương.

“Nếu đã trở lại, buổi tối cũng đừng hồi phủ nữa, trẫm tổ chức tiệc đón gió tẩy trần cho ngươi!” 

“Thiên Thừa a, ở Lũng Tây sống thế nào a?? Không có khổ cực chứ??” 

Hoàng hậu thanh âm ôn nhu hỏi. 

“Có thể nào không khổ chứ?? Xem da của vương gia này, đều khô nứt cả rồi!” Quan tâm đến bề ngoài người khác trước tiên thì nhất định là Cung phi. 

“‘Đại mạc cô yên trực/ Trường hà lạc nhật viên’ Phong cảnh như vậy không biết vương gia có từng được thưởng thức chưa?” Khang phi vĩnh viễn là người có liên tưởng tình thơ ý họa. 

“Thiên Thừa a, con cũng trưởng thành rồi, lần này trở về mẫu hậu bảo người mai mối cho con được không?” Người thích kiếm chuyện để làm—– kể cả ghép bừa uyên ương, khẳng định là không thể thiếu thái hậu. 

Tuy nhiên thái hậu vừa dứt lời, tất cả cũng đều ngưng nói chuyện, đồng loạt nhìn chằm chằm về phía thái hậu, trong đó có cả Dự Lâm vương. 

“…… Sao cơ, Hoàng thượng người chưa nói trước với Thiên Thừa à?” 

Nhìn đương sự trông giống như mơ mơ hồ hồ không có sự chuẩn bị, thái hậu nghi hoặc nhìn về phía hoàng đế. 

Không phải là bảo ngươi đón đầu gió trước sao?! 

Hoàng đế trong đầu lóe một cái, hình như đúng là có chuyện như vậy…… 

“Mẫu hậu a, Thiên Thừa vừa mới trở về, hoàng nhi còn chưa kịp đề cập cùng với hắn…..” 

“Quả nhiên không phải ruột thịt chính là có khoảng cách mà!! Hoàng thượng người đem lời của lão bà ta từ lỗ tai trái ra lỗ tai phải rồi đúng không??…….” 

Hoàng đế thầm kêu một tiếng “không hay rồi”, thái hậu bệnh cũ tái phát, cách duy nhất có thể làm chính là tự giác nhận tội, vì thế hắn nhanh chóng đứng dậy. 

Nhưng đúng lúc vạt áo vừa mới động, một bóng người lao tới với vận tốc ánh sáng đến trước mặt hắn, tiêu chuẩn quỳ xuống, trôi chảy tự nhiên. 

“Hoàng huynh bận trăm công nghìn việc, khẩn xin mẫu hậu ngàn vạn lần không cần vì chút chuyện tư của nhi thần mà trách cứ hoàng huynh!” 

Dự Lâm vương vừa mới qua tuổi hai mươi, ngoại hình thì không cần bàn cãi, không có tật xấu nào, quan hệ ngoài luồng cũng không có. Về phương diện chức danh lại còn là “Làm công cho hoàng đế”, ngoại trừ ông chủ thì chức của hắn là lớn nhất. Thật xứng đáng với danh xưng bạch mã hoàng tử!! Bởi thế nên từ lúc có tin được chỉ hôn, ngoài cửa vương phủ không lúc nào ngớt người muốn cầu thân. 

Có người thông minh chút thì nhận ra rằng cứ đi theo số đông ùa vào cầu hôn thì cũng không có hiệu quả, vì thế liền dùng chiêu dẹp thông đường từ trong cung, chuẩn bị đánh từ bên trong. À, phương diện này thì không thể thiếu nhà mẹ đẻ thái hậu. 

Thái hậu trên danh nghĩa cũng là mẫu thân của Dự Lâm vương, bà vốn sợ chuyện đấy không đến tay mình quản, liền vội vội vàng vàng đáp ứng,….. nhưng mà cô cháu gái kia của bà không được xinh đẹp lắm thì mọi người đều biết cả, bà cũng không thể nào đứng đó trợn mắt nói dối, cho nên đành cường điệu nói với Dự Lâm vương là —— 

“Đứa nhỏ kia thiện lương lại hiểu lòng người, thực hiểu chuyện!” 

~~~~~~~ 

“Thái hậu, chúng ta làm như vậy liệu có thích hợp không?” Dụ phi nhỏ giọng hỏi, bởi vì cách lùm cây chỗ các nàng nấp không xa là hai vị đương sự đang “xem mắt” hôm nay. Nói cách khác, hành vi hiện tại của các nàng…. không có thể diện lắm. 

“Ngươi sợ thì còn ở lại làm gì?? =_=” 

“Đã có thái hậu người ở đây muội muội ngươi còn sợ cái gì a!!!!” 

Thục phi cao giọng trách cứ Dụ phi nhát gan, không ngờ vô tình ý của nàng lại trở thành thái hậu đầu to thay các nàng chịu tội, vì thế thái hậu rất không vừa lòng lườm nàng một cái. 

“Thiên Thừa đứa nhỏ này a, ai gia biết, chính là rất thật thà, lại không giỏi nói chuyện, cho nên ai gia mà không ở đây thì không yên tâm!” Thái hậu giải thích. 

Vậy lúc ngài già hẳn là càng yên tâm hơn! Hai vị phi tần trong lòng đồng loạt nghĩ tới. 

Ngay lúc ba nữ nhân đang nói với nhau câu được câu không thì thấy đôi nam nữ đứng cả nửa ngày sau lùm cây bỗng di chuyển, chỉ thấy vương gia trẻ tuổi lôi kéo vị tiểu thư Dương phủ đến thẳng một tòa điện ở trong ngự hoa viên. “Sầm” một tiếng đóng cửa lại…….. bên trong hoàn toàn không chút động tĩnh 

“……..Đây là cái tình huống gì thế???” 

Đợi cả nửa ngày mà chẳng thấy người nào đi ra, Dụ phi kỳ quái hỏi “Chắc là không phải……..” 

Thục phi cũng bị suy nghĩ của chính mình dọa sợ, không dám nói tiếp nữa, nhưng lại hưng phấn nhìn Dụ phi. 

“Tuyệt đối không có khả năng!” 

Thái hậu giật nảy người, vội vàng chặn đứng ngay lời nói của Thục phi “Thiên Thừa đứa nhỏ này cho dù đàn ông trên thế giới này toàn bộ chết hết thì nó cũng không có gan này đâu!” 

“Việc này cũng rất khó nói……. Nghe nói dân Tây Bắc sống rất phóng khoáng, Vương gia hắn lại tới đó ngây người tận nửa năm, hơn nữa…….” 

Hơn nữa người nói như vậy là đang khen hay sỉ nhục hắn vậy? 

~~~~~~~~~ 

Thục phi còn vẫn còn muốn tiếp tục tranh luận về giả thiết của mình, nhưng lại thấy thái hậu trừng to mắt bò đe dọa nên đành thôi. Nghĩ lại cũng thấy……. Nói Dự Lâm vương cưỡng bức con gái nhà lành, có khi lại thành trò cười cho thiên hạ mất. 

Cuối cùng, do bản thân đã là cành liễu già, thái hậu không núp nổi nữa, Dụ phi Thục phi mỗi người một bên, đỡ bà trở về Nhạc Trữ cung, thuận tiện buôn chuyện cùng với chúng tỷ muội, mổ xẻ tình huống. 

“Thiên Thừa a, đệ cảm thấy Dương gia cô nương như thế nào?” Hoàng đế nghe đám nữ nhân hậu cung buôn chuyện đã sớm không chịu nổi, liền nhảy vào góp vui, bà tám một hồi. 

“Cũng không tệ” Dự Lâm vương tâm tình có vẻ rất tốt. 

“Ồ! Vậy “không tệ” của đệ là như thế nào??” 

“Dương cô nương quả đúng như lời thái hậu nói, rất tốt, rất biết hiểu ý người khác!” 

Là như thế thôi hả?? Hoàng đế, người đã duyệt qua vô số cô gái “Biết hiểu ý người khác”, cụm từ này đối với hắn cũng không có lực sát thương gì lớn, mà hắn cũng không tin đệ đệ chỉ yêu cầu có mỗi điểm đó: 

“Vậy đệ có tính toán gì tiếp theo không??” 

“Đúng là một người có thể thích hợp để thành thân!” 

“Cái gì??! Quyết định nhanh như vậy?! Tuy rằng là người nhà mẹ đẻ thái hậu…….. Đệ thật sự không cần nghĩ lại hay chọn lại sao?” 

“Chọn?” 

Dự Lâm vương dựng thẳng lông mi, hình như rất không hài lòng với lời nói của hoàng đế. 

“Hôn nhân là việc duy trì huyết thống tổ tiên, hợp nhất hai họ là chuyện tốt, sao hoàng huynh lại có thể nói năng lỗ mãng như thế? Hoàng đế không nói tiếp cái gì, chỉ là trầm trọng vỗ vỗ bả vai Dự Lâm vương. Hiền đệ à, chờ đệ đệ ngươi hợp nhất bảy tám “chuyện tốt hai họ” rồi, ta xem đệ còn có thể tiếp tục nói mấy lời lẽ nghiêm khắc chính nghĩa vậy nữa hay không…… 

Tóm lại, việc chung thân đại sự của Dự Lâm vương ngoài ý muốn được giải quyết dứt khoát chỉ sau lần gặp đầu tiên, chẳng có lãng mạn, khúc chiết, truyền kỳ., vui buồn lẫn lộn, rungđộng đến tâm can, vân vân… gì đáng để nói. 

Đối với hoàng đế, kết quả này đúng là chả có gì thú vị cả. Nhưng mà kỳ thật đấy chỉ là tình huống của hắn mà thôi……. 

~~~~~~ 

“Chính Tường a, Liễu nhi sau khi trở về đã nói thế nào?” 

Thái hậu ngay ngày hôm sau lập tức tìm đến phụ thân của cô nương đấy—–tức nhị đệ của bà. Nhưng vị quốc cữu gia này tốc độ tiến cung nhanh vượt xa suy nghĩ của thái hậu, hình như là đã có tính toán trước. 

“Thái hậu, Cựu thần cũng là vì việc này mà tới a! Dự Lâm vương hắn…… Vương gia hắn rốt cuộc đã làm gì với tiểu nữ chứ??” 

“Ngươi nói thế là có ý gì?” Thái hậu thấy sắc mặt xanh mét của lão đệ đệ, trong lòng thấy như lửa đốt “Liễu nhi đã nói gì sao?” 

“Cái gì cũng chưa nói!! Chính là cái gì cũng không nói mới là không bình thường a!!! Vừa về nhà một cái, Liễu nhi mặt liền trắng cắt không còn một giọt máu, hỏi cái gì con bé cũng không trả lời, chỉ luôn miệng nói “Thật đáng sợ!”, buổi tối cũng không dám ngủ, cứ hoảng hốt lôi kéo mẫu thân thức tới hừng đông….” 

“Trời ơi……Chuyện gì thế này??!” 

“Chúng thần cũng cố gặng hỏi con bé, nhưng mà cứ nhắc tới việc này nó lại nhất định nói cuộc hôn nhân này coi như không có, còn không cho nhắc lại nữa!” 

“Tại sao a??” 

“Không rõ, hoàn toàn không ai rõ cả, Liễu nhi lúc nào cũng chỉ luôn miệng “Sợ lắm”…… Thái hậu, người xem…….” Quốc cữu gia hình như có lời khó nói, chỉ ẩn ý liếc nhìn thái hậu một cái, vẻ mặt đấy lại khiến thái hậu nhớ tới câu nói còn chưa nói hết nửa của Thục phi lúc đi rình trộm hai người…….. 

Không thể có chuyện đó!! 

“Chính Tường ý của đệ là…..” 

“Thứ cho thần lớn mật….. Nhưng thật sự thần không thể nghĩ ra cái gì…… khác chuyện đó……..” 

“Không có khả năng! Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng! Cho dù toàn bộ nữ nhân trên thế giới chết hết chỉ còn một mình Liễu nhi, Thiên Thừa cũng tuyệt không thể làm ra chuyện này đâu!” 

Thái hậu cuống lên, lại phun ra cái câu không rõ là khen hay sỉ nhục người khác, nhưng mà lúc này quốc cữu gia cũng chẳng có tâm trạng mà để ý đến. 

~~~~~~~ 

“Thiên Thừa, ngày hôm qua ngươi rốt cuộc đã làm gì cháu gái của ai gia???!!!!” 

Thái hậu như đạp trên Phong hỏa luân chạy tới Hi Trinh các, gặp lúc hoàng đế cùng vương gia đang đánh cờ, bà cũng không thèm đếm xỉa đến hoàng đế, trực tiếp đem mũi nhọn nhắm thẳng Dự Lâm vương. 

Dự Lâm vương lúc này đang chuẩn bị hạ cờ, nghe thấy thái hậu hỏi cả buổi cũng chưa thấy buông xuống, hoang mang nhìn thái hậu. Nhưng hoàng đế trái lại lại phản ứng nhanh hơn. 

“Đã xảy ra chuyện gì a, mẫu hậu? Lại khiến lão nhân gia ngài vội vã chạy tới đây!” 

“Ngươi đi mà hỏi hắn!!!” 

Thái hậu một tay chỉ thẳng Dự Lâm vương mặt vẫn hoang mang như cũ. 

“Ngày hôm qua không biết hắn đã làm cái gì, cháu gái của ai gia hôm qua sau khi trở về bị dọa một đêm không ngủ, lại còn không cho ai nhắc đến hôn sự này nữa!!” 

Sau nghi nghe thái hậu nói xong, hoàng đế hoảng hồn nhìn đệ đệ, theo như kinh nghiệm của hắn thì tất nhiên sẽ liên tưởng tới chuyện đấy nhanh hơn bất cứ ai! 

“Nhi thần……Nhi thần cũng không có làm gì mà……” 

“Không làm gì mà đem cô nương nhà người ta dọa thành như vậy!!!!” 

Ai tin?! 

Giống như đột nhiên nhớ ra cái gì, ánh mắt Dự Lâm vương sáng lên, nhưng rồi lại lập tức tỏ vẻ chán nản: “Chẳng lẽ lại là chuyện đó?… Con còn nghĩ đã tìm được tri âm chứ…..” 

“Chuyện đó…. Thiên Thừa, con rốt cuộc đã làm cái gì??……” 

~~~~~~ 

” Truyện ma??!!” 

Hoàng đế cùng thái hậu trăm miệng một lời cùng lặp lại lần nữa: 

“Đang yên đang lành con/đệ lại đi kể chuyện ma làm gì??” 

“………Bởi vì Dương tiểu thư cứ quấn quýt lấy thần đệ hỏi thần đệ thích làm cái gì, thần đệ cũng không muốn nói…… Nhưng mà trông Dương tiểu thư có vẻ thật sự rất hứng thú……” 

“Vậy sở thích của đệ là kể chuyện ma??!” Hoàng đế cười sặc sụa, chuyện này cũng không phải không có khả năng, nhưng mà…… cũng quả là có tính hài kịch quá. 

Dự Lâm vương hình như cũng dự đoán được phản ứng này của hoàng đế, cực kỳ đau lòng nói thầm một câu “Ở bên kia cũng chẳng có gì để giải trí mà, cái này cũng thú vị chứ bộ…..” 

“Liễu nhi cũng không phải là cô nương nhát như chuột, một câu chuyện ma có thể dọa nó thành như vậy??!” Thái hậu vẫn chưa thực sự tin lý do thoái thác của Dự Lâm vương. 

“Thiên thừa, không bằng đệ kể lại lần nữa đi, cho trẫm cùng thái hậu nghe một chút!” 

Dự Lâm vương vẻ mặt khó xử, một lát sau mới cực kỳ trịnh trọng nói “Thần đệ đã báo trước, không nghe được thì đừng có nghe…… Thần đệ cũng đã nói với Dương tiểu thư như vậy mà….!” 

~~~~~~~ 

“Bệ hạ, ngài gần đây có vẻ như rất có hứng nha” 

Hoàng hậu tiếp nhận một chén đồ ăn khuya từ tay cung nữ, đem tới tận giường cho hoàng đế 

“Hoàng hậu sao lại nói những lời như vậy chứ…..” 

“Hôm kia tới chỗ Dụ phi, hôm trước là chỗ Khang phi, hôm qua là Cung phi, đêm nay lại tới chỗ nô tỳ……. Tình trạng như thế, chính là đã nhiều năm nay chưa từng xảy ra a!” 

“Nghe hoàng hậu nói kìa! Tất cả đều là người cùng một nhà cả, thân cận với nhau nhiều một chút có gì không đúng. Hay là hoàng hậu không chào đón trẫm??” 

“Nô tỳ làm sao dám chứ!” Hoàng hậu nở nụ cười ôn nhu có lễ, một bên cởi bỏ áo khoác ngoài, một bên suy nghĩ——- cáo chúc tết gà, an tâm sao nổi! 

Kỳ thật lần này hoàng hậu đã buồn lo vô cớ rồi, hoàng đế thực ra cũng chẳng có tính toán gì, chỉ là sợ ở một mình buổi tối thôi……. 

Bà nó, không nghĩ tới thằng nhóc Thiên Thừa kia ngoại trừ am hiểu ngũ giảng tứ mĩ, lại còn có tài năng tạo ra không khí khủng bố như vậy chứ……..