Hoàng Bán Tiên

Chương 50




Vì sao Văn Xương Minh lại xuấy hiện tại doanh trại của Thụy Vương? Trong chuyện này cũng có những điều khuất tất.

Khi Tề Dịch đưa theo Văn Xương Minh cùng trở về đại bản doanh, sắp xếp cho y giữ chức vị thủ thư, chủ yếu là phụ trách ghi chép giấy tờ, điều động nhân sự cùng một vài việc vặt khác.

Trong vòng hơn nửa tháng sau đó, Văn Xương Minh làm việc rất cần cù, xem chừng cũng có biểu hiện tốt nên Tề Dịch rất thích, bèn điều y đến giữ một chân tham mưu bên cạnh mình. Nhưng rồi dần dà, Tề Dịch chợt phát hiên ra tâm tư Văn Xương Minh này không hề đơn giản, đặc biệt, có đôi khi những chủ ý y đưa ra quá tâm ngoan thủ lạt, khiến người ta không làm sao tiếp thu nổi. Tề Dịch cho rằng người này chỉ vì cái lợi trước mắt, nếu ngày sau tiến nhập quan trường ắt sẽ thành mối họa, đã nghĩ đến việc trả y về quê nhà. Nhưng rồi ông ta nghĩ chính mình đã đưa người ta đi, nếu nói trả là trả, không chừng y sẽ càng bị đại ca và tẩu tẩu khi dễ, cho nên trước hết phái một thủ hạ mang ngân lượng đến nhà y, đánh tiếng trước với đại ca và tẩu tẩu y.

Sau khi Văn Xương Minh sát hại ca ca và tẩu tẩu thì dán giấy niêm phong, nghĩ bụng có thể che giấu mọi chuyện. Nhưng rồi thân nhân của mấy tiểu nhị thấy họ không về nhà, người dân ở trấn Thanh Vân cũng cảm giác được có chuyện gì đó không đúng, liền phá cửa xông vào. Vừa vào đến hậu viện thì đã nghe được mùi tanh tưởi nồng đậm, lục lọi tìm kiếm mới hay cả nhà đã bị sát hại cả. Người ở trấn này đều biết Văn Xương Minh là một tên thư sinh văn nhược, dù thế nào cũng không dám hãm hại ca ca và tẩu tẩu. Họ phỏng đoán không chừng là do bị đạo tặc lẻn vào, sau đó một nhà tán mạng.

Thủ hạ do Tề Dịch phái đi biết được việc này rồi thì cảm thấy vô cùng kỳ quặc, nhưng rồi hắn cũng thông minh, quyết định cầm theo tờ giấy niêm phong kia trở về, bẩm báo cho Tề Dịch.

Tề Dịch cũng không phải dạng ngu đần, thế nên ông ta bèn xâu chuỗi lại những lời nói và hành động của Văn Xương Minh, từ đó sinh nghi ngờ. Ông ta sai người lén đặt tờ giấy niêm phong vào doanh trướng của Văn Xương Minh. Khi y trở về, nhìn thấy tờ giấy ấy thì cả kinh thất sắc tri hô lên, tưởng đâu ca ca và tẩu tẩu hiện hồn về kêu oan. Tề Dịch từ một nơi bí mật theo dõi sự tình, vừa thấy biểu hiện của y thì hiểu ngay mọi chuyện. Ông ra nổi trận lôi đình, tự trách bản thân vô cùng. Một kẻ trông qua văn nhã là thế mà lại thí huynh sát tẩu, không bằng loài cầm thú, ấy vậy mà mình còn có lòng cảm mến. Tề Dịch trong cơn giận dữ liền rút đao muốn chém chết y. Văn Xương Minh hoảng hốt bỏ trốn, Tề Dịch đuổi theo bổ cho một đao, sau đó ra lệnh cho quân sỹ mang xác y vứt ra ngoài làm mồi cho sói.

Nhưng tục ngữ nói mới hay làm sao, là tai họa lưu lại ngàn năm. Văn Xương Minh tuy rằng bị thương rất nặng như lại không mất mạng, lúc y đang nằm trên mặt đất lết chút hơi tàn thì gặp được nhân mã của Thụy Vương. Thụy Vương thấy y ăn vận quân trang của quân Tề Dịch, liền sai người lục soát người y, tìm được bức họa Ân Tịch Ly mà y vẫn mang theo bên người. Thụy Vương cảm thấy người này có thể lợi dụng được, liền sai người cứu sống y. Văn Xương Minh hiển nhiên hận Tề Dịch thấu xương, liền thề nguyện trung thành với Thụy Vương. Trải qua mấy ngày tiếp xúc, y nhận ra cách con người này có hứng thú với mình hoàn toàn bất đồng với Tề Dịch. Trong quan niệm của Tề Dịch thì đại trượng phu cần phải đỉnh thiên lập địa, cho nên ông ta không trông mong gặp phải một kẻ như y. Còn Thụy Vương thì khác, trong mắt lão ta, kẻ không gian ngoan, không thâm độc thì không phải trượng phu. Văn Xương Minh là kẻ tâm địa rắn rết, sau khi được cứu mạng thì cách hành sự quỷ quái, không từ thủ đoạn, quả thật rất hợp khẩu vị với Thụy Vương, trở thành tham mưu của lão ta. Lần này, sự việc đàn rắn xếp thành hình rồng chính là ý tưởng Văn Xương Minh nghĩ ra để lấy lòng Thụy Vương.

Nhưng thật ra, việc Văn Xương Minh ra kế sách cho Thụy Vương còn có một ý đồ khác…

Hôm nay, mới sáng sớm thì Mộc Lăng đã xuống núi, vào thành mua dược liệu, ấy là bởi vì muốn giúp cho Ngao Phượng Linh mổ não bắt cổ trùng, nên phải tìm một ít dược liệu đặc biệt, nhưng bây giờ vẫn còn thiếu mấy vị. Sau khi đi đến hiệu thuốc bắc tìm kiếm một phen, Mộc Lăng liền quay người trở về, khi đi ngang qua tửu lâu thì chợt nổi hứng muốn mang theo một ít rượu về theo. Thế là y bèn dạt dào hứng thú, chạy đến tửu lâu lớn nhất Thục Trung.

Mộc Lăng trong lúc đứng ở cửa chờ tiểu nhị lấy rượu cho mình, chợt nghe người trong tửu lâu ồn ào bàn tán, cẩn thận dỏng tai lên nghe…Nghe xong thì ngây ngẩn cả người, bởi nội dung là:

“Lão đệ từng gặp qua vị Hoàng tiểu tiên sinh kia chưa?”

“Gặp rồi, so với nữ tử thì còn thanh tú hơn gấp bội.”

“Khó trách…ai nấy đều bảo y là nam sủng của Tư Đồ.”

“Lời này là thật hay là giả?”

“Còn phải hỏi nữa sao?”

“Nghe bảo hai người ấy đã…”



Mộc Lăng nghe xong thấy hơi lạ, quay đầu nhìn lại mới thấy đó là những cư dân Thục Trung. Mộc Lăng suy tư một lát, quyết định chạy lên lầu trên xem thế nào, thấy khách nhân trên ấy cũng đang say sưa đàm luận việc này. Mộc Lăng chẳng thèm chờ nhận rượu nữa, lập tức phóng như bay sang tửu lâu khác, vẫn nghe được những lời đàm luận hệt như vậy. Sau đó y vào sòng bạc, hiệu ăn, thậm chí bon chen đến cả kỹ viện cũng vẫn còn nghe thấy, tóm lại, chỉ cần là nơi đông đúc người qua kẻ lại thì chắc chắn sẽ nghe rôm rả xôn xao. Mà đã thế, đầu đề câu chuyện cũng y như đúc, phần lớn đều bảo quan hệ giữa Tiểu Hoàng và Tư Đồ vô cùng thân thiết, Tiểu Hoàng là nam sủng của Tư Đồ, nói chung, hết thảy là những lời hạ lưu *** loạn.

Mộc Lăng giận đến tái mặt, xoay người bỏ chạy về Hắc Vân Bảo, nhằm thẳng hướng thư phòng của Tư Đồ mà tiến, sau đó một cước đá bay mất cánh cửa phòng.

Khi đó, Tư Đồ đang ngồi bên bàn uống trà cùng với Tiểu Hoàng, thấy Mộc Lăng hùng hùng hổ hổ xông vào thì đều giật mình.

“Có chuyện gì thế?” – Tư Đồ thấy mặt mày Mộc Lăng tối sầm lại – “Bị cướp hay sao đấy?”

Mộc Lăng thấy Tiểu Hoàng cũng ở đó bị cố nén nhịn không nói, bước lại túm lấy Tư Đồ, tha ra ngoài cửa.

“Này!” – Tư Đồ bị Mộc Lăng kéo ra bên ngoài, Tiểu Hoàng lo lắng bám sát theo đến cửa, nhưng Tư Đồ lại khoát tay với y.

Mộc Lăng kéo Tư Đồ vào trong viện rồi mà vẫn chẳng nói gì, tức tối đến nghẹn họng.

Tư Đồ nhận ra Mộc Lăng có điểm lạ lùng liền hỏi – “Rốt cuộc là làm sao vậy?”

Mộc Lăng xoay trái ngả phải, thấy Tiểu Hoàng vẫn còn đứng ngay cửa mà lo lắng nhìn theo chứ chưa bước lại gần, bèn hạ giọng mang việc mới rồi kể lại cho Tư Đồ nghe.

Tiểu Hoàng ở xa xa nhìn lại, thấy Tư Đồ nghe Mộc Lăng nói gì đó mà xanh mét mặt mày, đôi hàng chân mày nhíu chặt lại, tựa như là tức giận lắm.

“Làm sao bây giờ?” – Mộc Lăng hỏi Tư Đồ.

Tư Đồ định thần suy nghĩ hồi lâu, sau đó bảo với Mộc Lăng – “Ngươi trở vào trông chừng Tiên Tiên đi, ta ra ngoài một chuyến.”

Mộc Lăng gật đầu đáp ứng, Tư Đồ thì xoay người bỏ đi.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” – Tiểu Hoàng thấy Mộc Lăng đi đến thì nhỏ giọng hỏi.

“Không có chuyện gì đâu.” – Mộc Lăng xoa đầu y.

Tiểu Hoàng dĩ nhiên là không tin, nhưng y thấy Mộc Lăng không muốn nói nên cũng không hỏi gì thêm.

Quá ngọ mà Tư Đồ vẫn chưa trở về, Tiểu Hoàng đang muốn ra ngoài đi dạo, nhưng Mộc Lăng lại lôi kéo y cùng đánh cờ khiến lòng tiểu hài tử chẳng được yên cho lắm.

Tới lúc trời xẩm tối thì vẫn chẳng thấy bóng dáng Tư Đồ đâu. Tiểu Hoàng thừa lúc Mộc Lăng bận tay bận chân liền lén chạy đi.

Tiểu Hoàng đi khắp Hắc Vân Bảo, chỗ nào cũng đến, nhưng tìm mấy vòng cũng chả thấy người đâu. Thế là tiểu hài tử hỏi thăm mấy vị huynh đệ gác cửa có gặp Tư Đồ hay không.

Các huynh đệ đều bảo rằng – “Bang chủ hạ sơn rồi.”

Tiểu Hoàng ngẫm lại, thấy bản thân không thể nào hạ sơn tìm hắn, chỉ đành đi tới đi lui trên núi, sau đó lại quay về thư phòng.

Lúc y đi ngang qua giáo trường thì nghe có tiếng mấy vị huynh đệ đang đàm luận.

“Thật sự là đồn như thế ư?”

“Đúng vậy, ai cũng bảo Hoàng tiểu tiên sinh là nam sủng của bang chủ.”

“Sao lại quá đáng thế chứ? Là tên khốn kiếp nào dám nói thế vậy?”

“Nhưng quả thật quan hệ của Hoàng tiểu tiên sinh và bang chủ rất ám muội mà.”

“Ngươi quản được đấy chắc? Hoàng tiểu tiên sinh là người tốt như thế, dẫu cho bang chủ có thích thì đã sao…”



Kỳ thật thì những câu kế tiếp Tiểu Hoàng chẳng nghe lọt câu nào, chỉ riêng mỗi câu ––– Hoàng tiểu tiên sinh là nam sủng của Tư Đồ ––– là nghe rõ thôi.

Tiểu Hoàng mơ mơ màng màng trở về, vừa hay đụng phải Mộc Lăng đang đuổi tới.

Mộc Lăng thấy bộ dạng thất hồn lạc phách của tiểu hài tử thì khẳng định ngay là y đã nghe được việc gì đó, bèn vươn tay kéo y – “Tiểu Hoàng, ngươi không sao chứ?”

Tiểu Hoàng ngước mặt lên nhìn Mộc Lăng nhưng không nói gì, chỉ xoay người cúi gằm mặt bỏ đi, đến ngay chỗ cửa thư phòng thì ngồi bệt xuống, hai tay chống cằm có vẻ hơi ngây ngốc.

Mộc Lăng bước đến ngồi xuống ngay bên cạnh, vỗ vai y bảo – “Thanh giả tự thanh, đừng nghe những kẻ đó nói bậy nói bạ làm gì.”

Tiểu Hoàng chống cằm suy nghĩ một lúc, sau đó quay sang hỏi Mộc Lăng – “Huynh nói thử xem…ta và Tư Đồ là loại quan hệ gì nào?”

“Ái…” – Mộc Lăng trợn mắt lên, suy nghĩ cả buổi mới ấp úng đáp – “Việc ấy, xem như là…tình nhân đi.”

Tiểu Hoàng nháy mắt mấy cái – “Vậy còn…nam sủng…”

“Tình nhân với nam sủng hoàn toàn khác nhau nha.” – Mộc Lăng xua tay – “Hai người các ngươi là trong sạch, không hề giống với nam sủng.”

“Nhưng…cũng đã làm một số chuyện mờ ám rồi…” – Tiểu Hoàng nhỏ giọng nói.

“Khụ khụ…” – Mộc Lăng suýt chút nữa là bị sặc chết, kinh hãi hỏi Tiểu Hoàng – “Tên Tư Đồ cầm thú kia ra tay với ngươi rồi sao? Cái tên mắc toi mắc dịch trời đánh thánh đâm kia, đến cả tiểu hài tử cũng không buông tha nữa.”

Tiểu Hoàng nhỏ giọng nói thầm một câu – “Huynh ấy không phải như vậy mà…”

Mộc Lăng giật mình, ơ, tiểu hài tử nói đỡ cho Tư Đồ ư, vậy tức là sao nhỉ? Y lại tưởng tượng đến việc thân thể Tiểu Hoàng gần đây không tồi lắm, hẳn là sẽ không…

“Hắn làm cái gì rồi hử?” – Mộc Lăng nhỏ tiếng hỏi.

Tiểu Hoàng thấy y hấp háy mắt thì đỏ mặt hỏi lại – “Cái gì là cái gì?”

Mộc Lăng tiến đến sát bên tai Tiểu Hoàng, thì thầm – “Chính là đã làm đến đâu rồi? Cởi y phục chưa?”

Tiểu Hoàng gật đầu.

“Sờ soạng với hôn thì sao?” – Miệng Mộc Lăng càng lúc càng chảy xệ ra.

Tiểu Hoàng chần chừ một lúc rồi lại gật đầu.

Thế là hai mắt Mộc Lăng trợn tròng lên – “Vậy chuyện kia…có hay là không…?” – vừa hỏi vừa lấy tay che miệng, nói nhỏ vào tai Tiểu Hoàng vài câu.

Tiểu Hoàng dùng tư thế nhẹ nhàng đến không sao nhận ra được, gật đầu một cái, sau đó cũng thì thầm lại vào tai Mộc Lăng mấy câu.

“Á…” – Mộc Lăng hít một hơi lạnh, trong lòng thầm nghĩ tiểu hài tử sao lại khờ khạo thế, lần đầu tiên thế là bị Tư Đồ lừa gạt lấy đi mất rồi ư? Nhưng rồi y nghĩ nghĩ gì đó, lại hỏi tiếp – “Cũng chỉ có vậy thôi ư? Còn việc gì khác nữa không?”

Tiểu Hoàng mở to mắt nhìn Mộc Lăng khó hiểu – “Có cái gì là có cái gì?”

Mộc Lăng sờ cằm, thì ra là bước cuối cùng vẫn chưa làm, xem như tên Tư Đồ này cũng còn chút nhân tính.

“Còn có cái gì nữa vậy?” – Tiểu Hoàng níu chặt tay áo của Mộc Lăng – “Huynh nói cho ta biết đi.”

“Ngươi đi mà hỏi Tư Đồ ấy.” – Mộc Lăng thở dài, cuối cùng lại hỏi Tiểu Hoàng – “Vậy ngươi xem Tư Đồ là gì?”

Tiểu Hoàng hơi sửng sốt, trầm tư một lát rồi đáp – “Ta thích huynh ấy!”

Miệng Mộc Lăng lại há to thêm một tẹo – “Là thích thế nào? Thế ngươi có thích ta không?”

Tiểu Hoàng lắc đầu – “Không giống nhau!”

“Không giống là không giống làm sao?” – Mộc Lăng lại hỏi – “Nếu ta và Tư Đồ cùng rơi xuống sông thì ngươi cứu ai hử?”

“Hai huynh sao lại rơi xuống sông? Mà ta không biết bơi đâu.”

“Chỉ là giả dụ vậy thôi mà.” – Mộc Lăng tiếp tục truy tới – “Ví dụ như ta và Tư Đồ cùng gặp nguy hiểm, mà ngươi chỉ có thể cứu một người, vậy ngươi cứu ai?”

“Tư Đồ!” – Tiểu Hoàng đáp mà chẳng hề nghĩ ngợi.

“Ối…” – Mộc Lăng ôm ngực hít một hơi dài, gằn giọng bảo – “Ngươi ~ đúng ~ là ~ đồ ~ xấu ~ xa!”

Tiểu Hoàng bị bộ dạng khoa trương của Mộc Lăng chọc cho bật cười bèn đưa tay vỗ vai y một chút – “Nhưng mà…nam sủng thì ta không thích.”

“Ý ngươi muốn nói, ngươi không sợ người khác biết ngươi có quan hệ với Tư Đồ, ngươi thích Tư Đồ, nhưng ngươi không thích người khác nói ngươi là nam sủng?” – Mộc Lăng thắc mắc.

“Đúng là như vậy!” – Tiểu Hoàng gật đầu.

“Cũng đúng nhỉ…” – Mộc Lăng lẩm bẩm – “Ngươi là một tên nhóc con tốt như thế, không đâu lại bị oan uổng.”

“Không phải ta!” – Tiểu Hoàng chợt lên tiếng – “Người bị oan chính là Tư Đồ ấy.”

Mộc Lăng sửng sốt, nhìn tiểu hài tử một cách khó hiểu…– “Nói thế là sao? Bọn họ đương nói ngươi là nam sủng của Tư Đồ, chứ có bảo Tư Đồ là nam sủng của ngươi đâu.”

“Tư Đồ đối xử với ta tốt lắm.” – Tiểu Hoàng nói – “Huynh ấy đâu có xem ta như nam sủng, nói như vậy khác gì bảo huynh ấy là kẻ xấu xa nào?”

Mộc Lăng trợn mắt há hốc mồm hồi lâu, xoay người đập đầu vào khung cửa, đau đớn thốt lên – “Tức chết đi được! Sao tên Tư Đồ này lại tốt số vậy chứ? Sao lại tốt đến thế, thật là tức chết đi mà!”

Tiểu Hoàng hơi dở khóc dở cười, vội ngăn Mộc Lăng lại – “Huynh đừng náo loạn lên nữa mà. Huynh nói xem, có phải Tư Đồ nghe được chuyện này nên mới ra ngoài không?”

“Đúng vậy!” – Mộc Lăng nói – “Chắc là đem tất cả những ai nói linh tinh đi mần thịt hết rồi.”

“Á!” – Tiểu Hoàng tỏ ra lo lắng – “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Vừa dứt lời thì đã nghe thấy tiếng Tư Đồ vang lên, cũng chẳng biết hắn ở phía sau bọn họ tự bao giờ, không nhanh không chậm vứt ra một câu – “Hết cách rồi, thành thân đi!”