Hoàng Bán Tiên

Chương 45




Tư Đồ và Tiểu Hoàng nhìn thấy hàng chữ bằng máu kia, biết ngay là chuyện gì đã xảy ra…tên đầu sỏ vu oan giá họa kia đã lại xuất hiện rồi.

“Có phải là người trốn trốn nấp nấp ban nãy không?” – Tiểu Hoàng hỏi Tư Đồ.

Tư Đồ lắc đầu – “Không phải, kẻ thủ ác có võ công cực cao, người bí ẩn ban nãy không có nội lực cao đến thế.”

“Vậy…” – Tiểu Hoàng nhìn xung quanh – “Vừa rồi tên ấy trà trộn trong đám đông?”

Tư Đồ gật đầu – “Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà có thể ra tay thế này, thì hung thủ chỉ có thể ở ngay tại phụ cận. Nếu kẻ ấy ẩn núp thì ta khắc phát giác ra, nhưng hắn lại khôn khéo tránh vào đám đông.”

Tiểu Hoàng bắt đầu nhớ lại, quả nhiên mới nãy đã cảm thấy có điểm gì đó khả nghi. Đột nhiên Tư Đồ suỵt khẽ – “Có người còn sống.”

Tiểu Hoàng lập tức khẩn trương hẳn lên. Tư Đồ nhẹ nhàng ôm lấy y, cùng bước vào trong chính điện. Từng bước chân hắn chạm lên nền đất, vang lên những âm thanh nước chảy…bởi lẽ khắp trên mặt đất những máu là máu.

Đi đến gần tế đàn thì Tư Đồ đặt Tiểu Hoàng tại một nơi khô ráo, còn chính mình thì ngồi xổm xuống, lật một cỗ thi thể lên, để lộ ra bên dưới là một nữ tử còn đang hấp hối.

Tư Đồ và Tiểu Hoàng vừa liếc mắt đã nhận ra ngay ––– Đó là nữ nhi của Ngao Kim Long, Ngao Phượng Linh.

Trên cổ cô nương ta có một vết thương, máu còn đang chảy đầm đìa ra từ đấy, nhưng may mắn vẫn còn một hơi thở yếu ớt. Tư Đồ trước điểm mấy huyệt đạo của cô nương ta, sau lại xé vạt áo giúp nàng băng bó vết thương. Thế rồi chợt nghe ngoài điện có tiền người xôn xao truyền đến khiến Tư Đồ cau mày.

“Tiên Tiên, bám vào lưng ta!” – Tư Đồ băng bó cổ của Ngao Phượng Linh rồi xốc cô nương ta lên, hơi hạ người đưa lưng về phía Tiểu Hoàng.

Tiểu Hoàng ngoan ngoãn bám lấy vai Tư Đồ. Tay Tư Đồ vòng ra sau, giữ chặt mông Tiểu Hoàng, còn không quên sờ soạng một phen, làm cho Tiểu Hoàng đỏ mặt tía tai, đánh lên vai hắn một cái – “Huynh đừng có quậy phá nữa…”

Tai nghe thấy tiếng người đang đến gần nên Tư Đồ cũng không vui đùa nữa, phi thân đề khí, dễ dàng phóng qua bờ tường rồi rời khỏi đó…

Hai người vừa đi khỏi thiên điện thì có người xông vào. Lần này bởi vì nhân số quá đông nên quần hùng chia làm hai toán, một toán ngụ tại miếu Sơn Vương, toán kia trọ lại khách *** dưới chân núi. Vừa rồi chẳng biết có ai hô hoán lên – “Không xong rồi, những người ở trên núi xảy ra chuyện!” – nên mọi người vội vàng chạy đến.

Khi mọi người tiến vào đại điện thì sợ hãi đến ngây cả người…bởi trước mắt có đến hàng trăm thi thể, trên tường lại có dòng chữ bằng máu đỏ tươi. Ai nấy đều phẫn nộ, muốn tìm Tư Đồ để báo thù. Có một số người địa vị cao hơn liền mau chóng trấn an mọi người, ổn định tình hình, một mặt sai người bắt tay chuẩn bị, ý muốn Hắc Vân Bảo nợ máu phải trả bằng máu…Mà việc này sẽ nói sau, tạm thời không đề cập đến nữa.

–––

Lại nói đến Tư Đồ mang theo Tiểu Hoàng chạy về Hắc Vân Bảo. Khi ấy Ngao Phượng Linh xem chừng đã gần tắt thở, Tư Đồ vội vã hét gọi Mộc Lăng.

Mộc Lăng vừa thấy tình trạng của Ngao Phượng Linh thì bĩu môi – “Hết cách cứu rồi!”

Tư Đồ trừng y – “Nhà ngươi không phải là kẻ địch của lão Diêm vương sao? Mau cứu đi!”

Tiểu Hoàng cũng góp lời – “Tư Đồ bị người ta hãm hại, Ngao cô nương có thể là nhân chứng duy nhất.”

Mộc Lăng nhún vai, gọi người đưa Ngao Phượng Linh vào phòng mình, dặn dò không ai được đến gần, sau đó đóng sầm cửa lại.

Tương Thanh cũng chạy vội đến hỏi Tư Đồ sự tình cụ thể, Tư Đồ mang mọi chuyện kể qua một lượt. Tất cả mọi người đều nhăn mặt nhíu mày, chiêu này ra cũng quá sức độc ác rồi. Mấu chốt chính là, khắp cả giang hồ, ngoại trừ Tư Đồ thì làm gì có ai đủ khả năng làm ra chuyện như thế trong một khoảng thời gian chóng vánh đến vậy.

Tiểu Hoàng một mình tránh sang một bên, lấy từ trong chậu hoa ra vài viên đá cuội, vén vạt áo ngồi xổm xuống. Tư Đồ tò mò đi đến ngồi cạnh bên – “Đang làm gì đấy? Lớn đầu thế mà còn nghịch đá cuội sao?”

Tiểu Hoàng nhỏ giọng – “Không phải…Những người ban nãy đa phần ta đều nhớ rõ.” – Vừa nói vừa sắp xếp mấy hòn đá. – “Số người trước đó với số thi thể…hình như có sự khác biệt.”

Lời Tiểu Hoàng khiến cho Tương Thanh sực hiểu ra, bèn đáp – “Đúng vậy, nếu là nhiều người cùng động thủ một lúc thì có thể lý giải được.”

Tư Đồ không nói gì, chỉ nhìn Tiểu Hoàng đang loay hoay xếp xếp đặt đặt mấy viên đá, cảm giác như một tiểu hài tử đang đùa nghịch thôi. Chẳng bao lâu sau, Tiểu Hoàng vuốt cằm nhìn hai đống đá – “Không sai!”

Tương Thanh nhìn qua – “Cách biệt khoảng mười lăm người.”

“Nhiều vậy sao?” – Tư Đồ nhíu mày.

“Có thể là bị thi thể chồng lên che lấp mất.” – Tiểu Hoàng bổ sung – “Nhưng chắc chắn không ít hơn năm…Nói cách khác, có ít nhất mười người cùng động thủ.”

“Tiểu tiên sinh có thể nhớ rõ diện mạo những kẻ ấy không?” – Lô Ngự Phong hỏi.

Tiểu Hoảng có hơi khó xử, bởi kỳ thật khi ấy y cũng chưa thấy được rõ ràng…Đương lúc y muốn gắng sức nhớ lại thì chợt nghe Tư Đồ lên tiếng – “Nghĩ nhiều làm gì cho mệt óc, chờ nha đầu kia tỉnh lại thì mọi chuyện khắc rõ ràng thôi.” – Hắn nói xong liền kéo Tiểu Hoàng đi, còn dặn dò mọi người – “Để lại hai người giữ cửa cho Mộc Lăng, còn lại thì giải tán đi, ngày mai phỏng chừng sẽ có một cơn phong ba bão táp đấy.”

Mọi người liếc nhìn nhau rồi tản đi dần. Tư Đồ thì kéo Tiểu Hoàng vào phòng ngủ.

“Có lẽ ta sẽ nhớ được.” – Tiểu Hoàng nói với Tư Đồ – “Trí nhớ của ta tốt lắm…”

Tư Đồ cười với y – “Biết trí nhớ ngươi tốt rồi.” – nói xong thì ôm y đặt lên bàn, nhẹ nhàng day ấn huyệt thái dương giúp y – “Nhưng ngươi hao tổn tâm sức thì ta đau lòng lắm…”

Tiểu Hoàng nghe Tư Đồ nói thế thì mặt đỏ tai hồng, cúi đầu nhìn chân của chính mình.

Tư Đồ nương theo tầm mắt y nhìn xuống, vươn tay bắt lấy chân Tiểu Hoàng. Tiểu hài tử hoảng hốt định rụt chân lại, nhưng giằng co sao mà giày lại rơi ra. Tư Đồ xoa nắn chân của y, đã thế còn mỉm cười hôn lên cổ y nữa – “Kỳ thật, ngoại trừ Ngao Phượng Linh thì còn một người chứng kiến.”

Tiểu Hoàng ngẩng mặt lên – “Ừ…chính là kẻ ở đối diện nhìn lén…Ừmm” – Lời còn chưa nói dứt thì đã bị Tư Đồ chặn lại, toàn thân trở nên mơ mơ màng màng.

Tư Đồ thấy sắc mặt Tiểu Hoàng dần phiếm hồng, lại cảm nhận được không khí xung quanh có phần ấm áp, liền tiến đến thì thầm bên tai Tiểu Hoàng – “Chuyện lần trước…có còn nhớ không nào?”

Tai Tiểu Hoàng cũng đỏ au, chỉ kéo kéo tay áo mình, chẳng nói lời nào.

“Lại làm một lần nữa nhé!” – Tư Đồ xáp lại gần.

Tiểu Hoàng không gật đầu, nhưng cũng không lắc đầu.

“A…” – Tư Đồ cười khẽ – “Không cự tuyệt thì xem như đồng ý đó nha.” – Nói xong liền ôm Tiểu Hoàng đi về phía giường.

Đêm xuân giường ấm, Tiểu Hoàng mặc dù không thiếu tự nhiên như lần đầu tiên, nhưng vẫn còn ngượng ngùng vạn phần, khó bề nín nhịn, nấc lên hai tiếng, khiến cho Tư Đồ bị câu dẫn, chỉ muốn một ngụm nuốt trọn y. Nhưng hắn lo lắng gấp gáp thì sẽ ăn không ngon, cho nên Tư Đồ vẫn giữ đúng trình tự. Một đêm nhu tình dịu dàng trôi qua, nhưng cũng không có quá nhiều chuyện xảy ra.



Sáng sớm hôm sau, Mộc Lăng đẩy cửa phòng bước ra, hổn hà hổn hển đón lấy chén nước Tương Thanh đưa tới, nốc cạn một hơi.

Tiểu Hoàng và Tư Đồ đi vào trong viện, thấy sắc mặt Mộc Lăng có phần hơi trắng bệch nên Tư Đồ liền hỏi – “Cứu sống được không?”

Mộc Lăng lườm hắn – “Lại cướp thêm một người từ tay Diêm Vương gia về…Mệnh này của ta, xem chừng là hết cứu nổi rồi…”

Tất cả mọi người nghe thế đều thở phào nhẹ nhõm, Tiểu Hoàng thấy Mộc Lăng mệt đến sắp chết liền lo lắng hỏi han – “Huynh không sao chứ?”

Mộc Lăng cười hì hì, khoát tay – “Không có việc gì, nhưng các ngươi cũng đừng cao hứng quá sớm, nha đầu kia tuy mệnh có thể giữ, nhưng khi nào tỉnh lại thì chưa biết đâu.”

“Nói thế là có ý gì?” – Tư Đồ nhíu mày.

“Nha đầu kia mất máu nhiều lắm.” – Mộc Lăng lau mồ hôi – “Ta đi sắc một ít thuốc cho cô nương ta…nhưng thật đúng là chẳng biết bao giờ mới tỉnh lại nữa.”

…Tất cả mọi người lại nhăn mặt nhíu mày. Đúng lúc đó thì Lô Ngự Phong vội vội vàng vàng chạy đến – “Bang chủ!”

Tư Đồ thấy sắc mặt ông ta có phần hoảng loạn, biết là có tình huống khẩn cấp, liền xua tay bảo – “Vào trong rồi nói!” – sau đó dẫn mọi người vào thư phòng.

Sau khi ngồi xuống, hắn liền hỏi Lô Ngự Phong – “Có chuyện gì vậy?”

“Xem…” – Lô Ngự Phong đưa ra một thiệp mời anh hùng cho Tư Đồ – “Nghe nói sáng nay các đại môn phái đều nhận được một thiệp mời thế này.”

Tư Đồ nhận lấy xem qua, trên đó đại khái viết rằng Tư Đồ đã đồ sát toàn bộ chúng đệ tử của Hoàng Hà Bang cùng các lộ anh hùng trong giang hồ, cả thảy trên một trăm ba mươi nhân mạng, tội ác tày trời, nhân thần căm phẫn. Nay hy vọng quần hùng thiên hạ, đặc biệt là các vị tiền bối trong võ lâm cùng nhau liên thủ, diệt trừ Hắc Vân Bảo.

Tư Đồ nhướn mi, nhìn Tiểu Hoàng – “Ngươi nhớ chuẩn xác thật, quả nhiên có hơn một trăm ba mươi người chết.”

“Trước đó thì có cả thảy một trăm năm mươi người ở đó.” – Tiểu Hoàng đáp.

“Bang chủ, làm sao bây giờ?” – Lô Ngự Phong hỏi.

Tư Đồ hơi khoát tay chặn lại – “Đừng nóng nảy, đợi đám người ấy đến đây rồi mới tính.”

Đúng lúc đó thì có một người giáo chúng tiến vào thông báo, bảo rằng Đặng Sâm xin cầu kiến.

Tư Đồ nghĩ một lúc rồi hỏi Tương Thanh – “Đặng Sâm? Tên nghe có vẻ quen nhỉ?”

Tương Thanh đáp – “Là một danh bộ ở Thục Trung.”

“Hừm…” – Tư Đồ gật đầu – “Đúng rồi, hình như có một bộ khoái tên như vậy.”

“Thuộc hạ nghe nói hắn đã chuyển đến kinh thành làm tổng bộ rồi.” – Tương Thanh tỏ ra nghi hoặc – “Vậy hắn đến đây làm gì?”

“Trong kinh thành…” – Tư Đồ hơi trầm ngâm – “Đại khái là thay chủ nhân hát một màn tuồng đây mà. Để hắn vào đi!”

Tư Đồ cho mọi người giải tán, còn chính mình và Tiểu Hoàng thì ngồi lại thư phòng dùng trà. Chốc lát sau, Tương Thanh đưa theo Đặng Sâm tiến vào.

Hai người đưa mắt đánh giá xem sao, chỉ thấy Đặng Sâm kia là một hán tử trẻ tuổi, tướng mạo đoan chính cương trực, da dẻ ngăm đen có vẻ cường tráng.

Đặng Sâm cũng đang đánh giá ngược lại Tư Đồ. Hiển nhiên việc Tư Đồ còn trẻ tuổi nằm ngoài dự đoán của y, nhưng y vẫn không có thái độ gì, lễ độ ôm quyền – “Tư Đồ bang chủ, kính ngưỡng đã lâu.”

Tư Đồ gật đầu – “Đặng Bổ đầu đến có chuyện gì?”

Đặng Sâm lấy từ trong ngực ra một tấm kim bài chói lọi, nói với Tư Đồ – “Bổn đầu phụng mệnh của Hoàng Thượng, đặc biệt đến điều tra án oan của Tư Đồ bang chủ. Mặt khác, sau khi tra rõ chân tướng sự việc, thỉnh Hoàng tiểu tiên sinh tiến cung một chuyến, Hoàng thượng có việc cần tiên sinh giúp đỡ.”

Tư Đồ và Tiểu Hoàng liếc mắt nhìn nhau, sau đó cười hỏi – “Hoàng thượng thật anh minh, cách xa ngàn dặm là thế mà vẫn biết được chuyện ta bị oan.”

Đặng Sâm cười – “Là Thụy Vương gia ở trước mặt Hoàng Thượng ra sức bảo chứng cho Tư Đồ bang chủ, khen rằng Tư Đồ bang chủ có thái độ làm người chính trực, khí khái anh hùng, tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện thương thiên hại lý như vậy. Bổn đầu đến đây báo tin trước, Thụy Vương gia cũng sẽ nhanh chóng đến đây, vì Tư Đồ bang chủ mà chủ trì công đạo.”

Tư Đồ nhướn mi, cười lạnh – “Không dám…”

Đặng Sâm nói xong liền chắp tay, bảo là còn có việc nên xin cáo từ, còn dặn dò Tư Đồ không cần lo lắng, sau đó vội vàng ra đi.

Đợi cho ai nấy đều đi cả rồi, Tư Đồ chắp tay sau lưng đi tới đi lui trong phòng – “Trong hồ lô đang bán thuốc gì thế này?”

Tiểu Hoàng cũng có chút lo lắng, một chiêu này của hoàng đế và Thụy Vương thật khiến người ta đoán không ra là có ý gì.

Đến bữa chiều thì Tương Thanh trở về bẩm báo, rằng anh hùng thiên hạ đã có rất nhiều người khởi hành tiến về Thục Trung, trong đó có không ít cao thủ danh chấn chốn giang hồ. Cả Thụy Vương cũng mang hơn mười vạn đại quân đến đây.

Tư Đồ gật đầu, nhưng Tương Thanh thì vẫn ngây người ra tại chỗ.

“Còn có việc gì sao?” – Tư Đồ hỏi.

Tương Thanh gật đầu, nói tiếp – “Bang chủ, cả binh mã của Tề Dịch cũng đang Nam hạ.”

“Gì cơ?” – Tư Đồ nhíu mày – “Sao lại thiếu kiên nhẫn vậy chứ?”

“Còn có…” – Tương Thanh đang định mở miệng thì Tư Đồ trừng mắt liếc y – “Ngươi có thể một lần nói cho hết không hả?”

Tương Thanh gật đầu – “Tề Dịch dựng cờ tạo phản…Quốc hiệu là ––– Ân”

“Cái gì?” – lần này thì cả Tiểu Hoàng lẫn Tư Đồ cùng bật ra tiếng kêu một lượt.

“Hiện tại thì cả vùng Bắc Bộ lẫn Liêu Đông đều nằm trong tay Tề Dịch cả rồi.” – Tương Thanh nói – “Một khi chiếm được Thục Trung thì Trung Nguyên sẽ bị Tề Dịch bao vây, giang sơn này khác nào rơi vào tay ông ta dễ như chơi mà thôi.”

“Chả trách…” – Tư Đồ cười lạnh – “Thụy Vương kia phỏng chừng là sốt ruột rồi, lại sợ chúng ta và Tề Dịch liên thủ với nhau, cho nên mới lấy cớ giúp ta giải oan, nhân cơ hội phát binh Nam hạ…Thuận tiện cũng thiết lập quan hệ tốt với ta. Hây dà, dù sao thì ai có được sự ủng hộ của Hắc Vân Bảo còn chẳng phải sẽ có Thục Trung sao?”

“Bang chủ, trong ngoài đều khốn đốn, làm sao bây giờ?” – Tương Thanh hỏi.

Tư Đồ nhìn Tiểu Hoàng – “Ngươi nói xem thế nào? Tề Dịch là cữu cữu của ngươi mà.”

“Như nhau!” – Tiểu Hoàng thấp giọng đáp – “Họ đều giống nhau cả, cứ thong thả thôi.”

“Cái gì gọi là phương pháp thong thả?” Tư Đồ cười.

“Ta cảm thấy cứ để cả Thụy Vương, cả Tề Dịch, còn cả quần hùng giang hồ ba phe giằng co đi.” – Tiểu Hoàng giải thích – “Trước hết giải trừ vây khốn cho Hắc Vân Bảo đã.”

“Sau đó thì sao?” – Tư Đồ lại hỏi.

“Sau đó…” – Tiểu Hoàng có đôi phần do dự.

“Hoàng đế đương triều thể nhược bệnh lắm, hoàng thất nguy cơ trùng trùng, Thụy Vương tuy rằng chưởng quản nội chính, nhưng so về quân lực thì lại kém xa Tề Dịch.” – Tư Đồ chậm rãi nói – “Nếu Tề Dịch chiếm được Thục Trung, ngươi lại là chất tử của ông ta, vậy khác gì ông ta đã có được cả giang sơn.”

“Nhưng Thụy Vương cấu kết với Tiếu Lạc Vũ, lại được quần hùng giang hồ trợ giúp phía sau, nếu lão ta chiếm được Thục Trung và Hoàng tiên sinh thì…” – Tương Thanh tiếp lời – “Thế thì song phương cân bằng thực lực, có thể tay ngang mà đấu với nhau một trận rồi.”

Tư Đồ cười cười nhìn Tiểu Hoàng – “Xem ra dù thế nào thì chúng ta phen này cũng trở thành điểm mấu chốt. Trận chiến lần này áng chừng là không thể tránh khỏi rồi.”

Tiểu Hoàng cau mày, như đang lẩm bẩm – “Chỉ có một điểm ta không rõ…Rõ ràng là chúng ta sẽ giúp Tề Dịch, vậy vì sao còn buộc chúng ta phải lựa chọn chứ…Ông ta rốt cuộc là đang tính toán gì?”

Tư Đồ lại cười – “Ngươi nói ai đang tính toán gì?”

Tiểu Hoàng nhìn hắn, lắc đầu, có vẻ hơi sốt ruột – “Chỉ là cảm giác thôi, như thể có một âm mưu khó lường bên trong…nhưng ta nhìn không ra.”

“Nhìn không ra thì đừng nhìn.” – Tư Đồ đứng lên – “Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn…tóm lại là xe đến chân núi ắt có đường đi, hiện giờ cũng như ruồi bọ mất đầu vậy, xoay chuyển kiểu nào cũng vô dụng thôi.” – Nói xong liền kéo tay Tiểu Hoàng – “Đi nào, ra ngoài đi dạo!”

Tiểu Hoàng bị Tư Đồ kéo ra cửa, tò mò hỏi – “Đi đâu vậy?”

“Đi uống rượu!” – Tư Đồ lôi Tiểu Hoàng đến thẳng hầm rượu, vừa đi vừa quyết định.

Đêm đó, có người báo lại rằng Tề Dịch tự mình mang theo một nhóm nhân mã tiên phong đã muốn vượt sông nhập Thục, chẳng mấy chốc sẽ kéo tới Hắc Vân Bảo.

Mặc khác, nhân mã Thụy Vương cũng đã nhập Thục, trực chỉ hướng về đại doanh ven sông của Tiếu Lạc Vũ.

Kể cả đoàn đoàn lớp lớp giang hồ đại hiệp cũng đã lục tục kéo đến.

Xung quanh Hắc Vân Bảo, thậm chí là xung quanh Thục Trung, khắp nơi đều tràn ngập một tầng hơi hám của những cơn bão tố cận kề.

Chú thích

[1] Đây là do Tiểu Hoàng nghe tiếng được tiếng mất, Hoàng Hà Ngũ Quỷ thành Hoàng Hà quy, tức là “rùa Hoàng Hà”.

[2] dược thiện : những bữa ăn có thêm các vị thuốc để tăng cường sức khỏe.