Hoàng Bán Tiên

Chương 15




Cảnh nước nước non non trông tươi đẹp hay tối tăm, tất cả đều cậy vào tâm cảnh của người nhìn ngắm. Lòng vui thì cảnh sẽ đẹp, lòng sầu muộn thì cảnh sẽ u buồn.

Một câu nói “Ta muốn nghe ngươi đàn” của Tư Đồ khiến bầu không khí càng thêm xấu hổ. Hoàng Bán Tiên ngước lên nhìn hắn, rồi lại nhìn sang Cầm Khanh đang ngồi tại giá đặt đàn, có chút khó xử.

Cầm Khanh mỉm cười, đứng lên nhường chỗ cho y – “Thỉnh tiểu tiên sinh chỉ giáo.”

Hoàng Bán Tiên cúi đầu đứng dậy, hướng về phía giá để đàn, nhưng rồi lại dừng lại trong tích tắc. Y quay người lại đi đến bên Tư Đồ, nhẹ giọng hỏi hắn: “Huynh muốn nghe khúc gì?”

Tư Đồ ngước đầu nhìn y, không đáp mà hỏi lại: – “Ta không có tên hử?”

Tiểu Hoàng có chút ấm ức, nhưng vẫn cứ ngoan ngoãn nghe lời mà lí nhí gọi một tiếng: – “Tư Đồ.”

Tư Đồ tựa hồ đã thỏa mãn, gật đầu hỏi: – “Sao ngươi biết gảy đàn vậy?”

Tiểu Hoàng ửng một nét cười nhẹ trên khuôn mặt – “Ngày xưa có một lão hòa thượng đã dạy cho ta một chút.”

“Lão hòa thượng?” – Tư Đồ nắm lấy tay Tiểu Hoàng, đặt trong lòng bàn tay mình vuốt ve mà hỏi: – “Sao ngươi lại đi học đàn với một lão hòa thượng?”

“Người đã từng ở trong ngôi miếu cũ sau nhà ta.” – Tiểu Hoàng trông như đang hồi ức, dùng giọng thật nhỏ mà nói: – “Người rất thích đàn một từ khúc, nghe thật là hay, ta rất thường đến nghe, người thấy ta thích nên dạy ta đàn.”

“Vậy ngươi đàn thử cho ta nghe đi.” – Tư Đồ buông tay Tiểu Hoàng ra. Hắn đứng lên, mang bầu rượu cùng chén đi đến bên song cửa, ngồi tựa vào song, phóng tầm mắt ra ngắm nhìn cảnh sắc Tây Hồ ngoài khung cửa.

Tiểu Hoàng đi đến chiếc giá đặt đàn, nhẹ nhàng kéo hai tay áo lên, khi đôi tay đặt vào tư thế, y nhìn Tư Đồ nho nhỏ nói: – “Ta sẽ đàn khúc ấy…huynh không được chê cười ta.”

Tư Đồ mỉm cười không đáp, rót lấy cho chính hắn một chén rượu, ngẩng đầu lên uống cạn.

Tiểu Hoàng thu ánh mắt lại, nhìn vào chiếc đàn cổ trước mắt mình. Bên tai y tựa hồ ngân nga một giai âm thân thuộc, phảng phất trước mắt trông thấy cánh cửa bằng gỗ ngô đồng đã phai màu sơn của ngôi miếu nát, thấy cây khô nghiêng ngả trong sân, cùng với con quạ lặng lẽ không chịu bay đi nơi đầu cành. Lão hòa thượng gầy gò ấy ngồi an vị trước bậc thềm đá nơi đầu hành lang uốn khúc, trên chân đặt một chiếc đàn cũ kỹ. Ông dùng một đôi tay mảnh dẻ mà nhẹ gảy qua những dây đàn. Khi ngón tay lướt đi, tiếng đàn man mác tuôn chảy. Âm điệu không phải đặc biệt sục sôi, trong tiết tấu cũng chẳng có qui tắc nào rõ rệt. Chỉ là khi rung mãi những phím đàn kia, âm thanh sẽ ngân lên trôi chảy và thoải mái đến lạ lùng. Y còn nhớ như in dưới mái hiên ngôi miếu cũ có một vò nước. Khi mưa xuống, nước mưa sẽ rơi vào đầy vò, những chuỗi mưa trên mái nhà sẽ buông rơi xuống đất. Những hạt mưa sẽ rỏ vào vò nước, âm thanh tí tách quyện vào tiếng đàn, trở thành một niềm diệu kỳ không thể nào diễn tả bằng từ ngữ. Mỗi lần y nghe sẽ ngơ ngẩn, đến khi dứt đàn rồi thì chẳng còn biết rõ mình đang nghe tiếng đàn hay tiếng mưa rơi. Chỉ là thứ âm thanh không hối hả cũng chẳng quá chậm rãi, dường như thật khoan thai thong thả, mà lại tựa hồ còn chứa đựng một chút tịch liêu ấy đã in sâu vào trí nhớ. Những lúc y hồi tưởng lại, còn có thể ngủi thấy mùi của dây đậu trên đồng ruộng, trong hương thơm ngan ngát còn dấy lên hơi đất ẩm ngây nồng. Thật thanh thật đạm, như màu sắc của những đóa hoa, chừng như là tím nhạt, cũng có thể nói là màu xanh. Nói chung, là thanh thoát đến nao lòng.

Khi y suy nghĩ, tiếng đàn đã từ dưới những ngón tay mà chảy xuôi. Vừa hay bên cửa sổ nơi Tư Đồ ngồi có treo một chiếc chuông gió bằng sứ thật tinh xảo. Ngọn gió chầm chậm lướt qua mặt hồ, chạm đến chiếc chuông khiến nó nhẹ nhàng lay động. Tiếng ngân của sứ không thánh thót như tiếng ngân của kim loại, nhưng chẳng hiểu sao lại có thể thấm thật sâu vào lòng người, khiến cõi lòng trong bỗng chốc hóa thinh không. Tư Đồ cũng không rõ “thinh không” ấy cụ thể là gì, hắn chỉ biết hết thảy những phiền muộn trong lòng trong thoáng chốc đã tan biến hết đi trong khúc hợp tấu xảo diệu của đàn hòa cùng chuông gió. Những gì còn sót lại trong hắn, cũng chỉ là hơi ẩm của gió thoảng qua hồ, là hương sen thanh nhã, là sơn lâm xa tít tắp như náu mình trong sương khói…

Chẳng biết từ lúc nào, Cầm Khanh đã lui ra ngoài. Tiểu Hoàng vẫn còn nhẹ rung những phím đàn như cũ. Dời mắt khỏi cảnh trí của núi non hồ nước xa xăm, Tư Đồ quay người lại, bầu rượu trên tay đã cạn mất rồi. Kẻ ngàn chén không say như hắn lần đầu tiên cảm giác mình đã có chút ngất ngây. Hoàng Bán Tiên ở trước mặt hắn, thân thể y dường như đã bắt đầu trở nên mờ nhòa, khiến hắn phải tiến đến thêm vài bước để có thể nhìn y thật rõ. Nhưng càng đến gần y, Tư Đồ lại thảng thốt phát hiện rằng tiểu hài tử so với lúc gặp gỡ ban sơ tại Vu Sơn dường như đã trưởng thành lên một chút. Chẳng biết là do nguyên cớ vì đang mặc hắc y, hay là cái tuổi mười bảy kia có thể sinh ra những đổi thay trong một sớm một chiều. Thế nhưng, nhìn tiểu hài tử kia đã dần biến mất những non nớt nơi đầu mày khóe mắt. Toàn thân y càng lúc càng trở nên thanh lệ, biểu cảm trên gương mặt y cũng càng thêm đạm nhiên, dù làn da y vẫn trắng nõn như thế, và đôi mắt vẫn trong veo như thế…

Hoàng Bán Tiên cứ mãi gảy đàn, nhưng y cũng cảm giác được rằng Tư Đồ đang đến gần mình. Hắn ta đến trước giá đặt đàn, cúi xuống tỉ mẩn nhìn mình chăm chú, như thể muốn quan sát rằng trên người mình có gì đó thay đổi hay không. Chẳng hiểu sao y có chút không được tự nhiên, vì vậy y dừng phím đàn lại, ngước mặt lên. Tư Đồ đã tiến đến đối diện phía trước y. Tiểu Hoàng cũng không né tránh, chỉ hơi ngơ ngác nhìn lại hắn. Một hồi lâu sau, Tư Đồ đưa tay lên nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt Hoàng Bán Tiên. Quả nhiên… tiểu hài tử này đã thực sự trưởng thành lên nhiều, càng ngày càng giống một đại nhân, càng ngày càng trở nên ưa nhìn.

Bị nhìn chằm chặp như vậy khiến Hoàng Bán Tiên hoảng hốt. Mắt y hấp háy, thế rồi Tư Đồ nâng cằm y lên mà hôn xuống.

Tiểu Hoàng còn chưa kịp giật thót đã bị Tư Đồ kéo lên, ôm lấy rời khỏi giá đặt đàn, đặt y xuống trên mặt bàn. Ngồi trên bàn rồi, Tiểu Hoàng nom cũng chẳng thấp hơn Tư Đồ là bao. Hai người có thể nhìn thẳng vào nhau. Thế là nhìn một hồi, Tư Đồ cũng chẳng biết vì sao nữa, chỉ đơn giản là ôm lấy tiểu hài tử mà hôn y chăm chú. Thoạt tiên hai cánh tay hắn chỉ để hờ trên lưng y, rồi sau đó dần dần siết chặt. Tiểu Hoàng ban đầu còn giãy dụa mấy lần, nhưng rồi nhanh chóng an tĩnh trở lại. Với một kẻ như Tư Đồ, y chẳng biết phải phản kháng ra sao. Dù có đánh có đá thì với hắn cũng chẳng ăn thua gì, hơn nữa y cũng chẳng muốn đánh người… Bị Tư Đồ hôn, tịnh không có cảm giác nào không thoải mái.

Môi hôn của Tư Đồ dần dần vào sâu, như thể không cách chi dừng lại. Cơ thể nhẹ nhõm của Tiểu Hoàng, mùi hương thanh thanh nhạt nhạt trên người y, thân người ấm áp cùng đôi môi hơi lạnh, và cả đôi mắt trong trẻo nom như chuyện gì cũng không hiểu, ấy thế mà lại có thể thấu suốt nhân tâm kia nữa…Tất cả đều khiến hắn thích đến lạ lùng, hay là vì do thích thật rồi nhỉ? Tư Đồ dần dần tỉnh táo lại, một ý nghĩ như thế thoắt hiện qua đầu óc hắn. Thế rồi hắn liền minh bạch — Thì ra là thích rồi nha, trách không được…

Buông Tiểu Hoàng đã bị hôn đến váng vất mơ hồ ra, Tư Đồ khoanh tay lùi về sau một bước, ngoẹo đầu cẩn thận quan sát Tiểu Hoàng đang ở trên bàn. Y có xinh không? Xinh chứ! Nhưng mà, tính cách y với hắn khác biệt một trời một vực. Y an tĩnh, còn có hơi đần, là một con Mọt Sách nhạt nhẽo đơn điệu, vậy mà có chỗ nào đáng để thích cơ chứ?

Tiểu Hoàng đầu tiên là bị hôn mà chẳng hiểu gì, trên mặt đã có chút thẹn thùng, sau nữa là bị Tư Đồ nhìn chằm chặp, càng trở nên xấu hổ tợn. Y cúi xuống thấy mình vẫn còn ngồi trên bàn, hai chân không chạm đất, bèn chống tay lên mặt bàn muốn nhảy xuống.

Tư Đồ tiến lên nhẹ nhàng nâng lấy y, đặt y xuống đất, rồi lập tức mở miệng: – “Mọt Sách, ngươi tốt ở chỗ nào vậy hử?”

Hoàng Bán Tiên bị hắn hỏi đến sửng sốt, có chút bực bội ngẩng đầu nhìn Tư Đồ rồi tự nhủ, gã này làm sao vậy?

“Nói đi.” – Tư Đồ giật một lọn tóc của y, hỏi: – “Nói ngươi có ưu điểm gì!”

Tiểu Hoàng đột nhiên có hơi nổi giận, cúi đầu nhỏ giọng đáp trả hắn một câu: – “Ta không có khi dễ người khác.”

Tư Đồ nhướn mày cười cười, nắn nắn cằm y – “Sao hả, chê ta khi dễ ngươi ư?”

Tiểu Hoàng đưa tay kéo tóc mình về, dùng giọng lí nhí nói: – “Huynh đối với ta rất tốt, chỉ có đôi khi…”

“Có đôi khi thế nào?” – Tư Đồ buồn cười, nắm chặt lấy tóc không buông – “Có đôi khi đối xử với ngươi không tốt?”

“Cũng không phải là không tốt.” – Tiểu Hoàng lắc đầu, nghĩ ngợi một chút rồi nói, “Có đôi khi huynh chẳng hiểu vì sao lại làm mấy chuyện kỳ quái với ta.”

“Chuyện kỳ quái?” – Tư Đồ ngẩng đầu tự hỏi – “Có sao?”

Tiểu Hoàng do dự một lúc rồi bắt đầu chậm rãi nói: “Ta phát hiện ra, huynh thích kéo tóc ta chứ không thích kéo tóc người khác; lúc ta đọc sách, sai, là có những lúc ta không nói chuyện với huynh, huynh sẽ lại nháo ta; còn nữa, lúc đi ngủ, huynh khăng khăng muốn ngủ chung giường. Ta có hỏi Mộc Lăng rồi, huynh đến nay vẫn thích ngủ một mình. Còn nữa, huynh không cho ta nhìn người khác, rồi thỉnh thoảng huynh lại đột ngột cáu với ta. Chưa hết, như vừa rồi đó, đột nhiên lại hôn ta…Ngoại trừ những chuyện này…, ừm thì chẳng có gì cả, huynh đối với ta rất tốt.”

Tư Đồ lẳng lặng nghe. Tiểu Hoàng nói cái gì, hắn chợt vỡ lẽ ra cái ấy: Thích kéo tóc của y, là vì tóc y nhìn rất đẹp, đen mượt mềm mại, hơn nữa mỗi lần giật tóc, y sẽ run lên, có khi còn giật mình nhảy dựng, hoặc tỏ vẻ rất chi ủy khuất nữa. Với hắn mà nói thì đó là những biểu cảm bình thường khó mà nhìn thấy, rất thú vị. Hắn nháo y, là vì những khi tiểu hài tử đọc sách đến mê man sẽ xem hắn như thể không tồn tại. Hắn sẽ rất khó chịu, hắn đây không bằng một quyển sách hay sao? Ngủ chung một giường thì sao nhỉ? Tư Đồ cũng có chút nghi hoặc, sợ y lạnh ư? Cũng không hẳn thế, chỉ là cảm giác ôm tiểu hài tử thật là hay, thấy y một mình trên chiếc giường rộng thênh thang kia thì bỗng dưng có chút thương xót, nên chính hắn cũng chẳng biết vì sao mà rốt cuộc cũng bò lên. Không cho y nhìn người khác…Tiểu hài tử này đáng giận nhất là cái gì cũng đều không hiểu, cứ nhìn loạn vào người khác khiến cho hắn rất là không vui. Cuối cùng là chuyện hôn, ừ thì hắn muốn hôn, thế là cứ hôn thôi.

“Huynh còn muốn nghe đàn không?”- Tiểu Hoàng thấy Tư Đồ đang ngơ ngẩn ra đó thì vỗ vỗ người hắn – “Huynh không nghe nữa thì chúng ta trở về đi.”

Hoàng Bán Tiên dợm bước đi nhưng lại bị Tư Đồ vươn tay kéo lại, nheo nheo mắt hỏi: “Ngươi không nghĩ đến vì sao ta lại làm thế ư?”

Hoàng Bán Tiên bất ngờ sửng sốt, khuôn mặt càng thêm đỏ lựng. Hai mắt Tư Đồ sáng rực: – “Nói đi, có phải ngươi từ sớm đã biết rồi không?”

“…Không có” – Tiểu Hoàng vội vã lắc đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Nói như vậy là ngươi không biết?” – Tư Đồ cười có chút xấu xa, kề vào tai y khẽ nói: – “Thật ra ta đã nghĩ thông được cả rồi, có muốn biết không hử? Ta sẽ nói cho ngươi.”

Tiểu Hoàng lắc đầu, thấy vẻ mặt ta-biết-hết-rồi Tư Đồ thì cúi xuống đỏ mặt, không nói tiếng nào.

“Sao không chịu thừa nhận hử?” – Tư Đồ đưa tay ra nhéo vành tai y – “Ngươi đã phát hiện từ lâu sao không nói? Báo hại một mình ta cứ hồ đồ mãi.”

“Huynh đừng nghĩ bậy.” – Tiểu Hoàng nhỏ giọng nói, nhìn trái nhìn phải, mặt đỏ gay như đang đi ăn trộm.

Tư Đồ véo y không cho trốn, rồi hôn nhẹ lên tai y mà rằng: – “Ngươi nói xem, vì sao ta cứ thấy mỹ nhân là nghĩ các nàng so với ngươi đều không xinh bằng?”

Mặt Tiểu Hoàng lại đỏ tợn, đỏ hết hai mang tai rồi lan cả xuống cổ.

“Vậy ngươi nói xem nào, nếu từ nay về sau có mỹ nhân ta cũng không thèm nhìn nữa, mà chỉ muốn nhìn ngươi thì làm sao bây giờ?” – Tư Đồ tỏ vẻ khó xử – “Vậy ngươi chẳng phải cần chịu trách nhiệm đó sao?”

Tiểu Hoàng không có cách gì đáp lại, lúng túng cả buổi trời, rồi run run giọng mà nói: – “Huynh thật sự không nói lý lẽ”

Tư Đồ phì cười, nói – “Cứ vậy đi, lúc này đây ta cũng có chút không hiểu rõ, bất quá hiện tại mẫu người ta thích nhất là tương tự như ngươi. Nếu như ta tìm khắp xung quanh mà không thấy ai thích hơn được nữa, thì ta sẽ thích ngươi nhé.”

Hoàng Bán Tiên có chút dở khóc dở cười, ngước lên định phản bác đôi câu, lại nghe Tư Đồ đột nhiên hỏi: – “Từ khúc vừa rồi gọi là gì?”

Tiểu Hoàng chớp mắt mấy cái, nhớ lại rằng chính mình cũng đã từng hỏi qua lão hòa thượng câu hỏi này. Người đã ha hả cười mà đáp: – “Từ khúc này là do một người rất thú vị soạn nên, người ấy vẫn luôn đắc ý vì từ khúc này, nói rằng chỉ cần nghe ở một nơi hữu sơn hữu thủy, tự nhiên có thể khiến nhất túy giải sầu, đạt đến cảm giác được giải thoát, quên hết âu lo. Cho nên, gọi là ‘Ẩm túy hồ sơn’.”

“Ẩm túy hồ sơn ư…” – Tư Đồ gật đầu.

Tiểu Hoàng ngẩng lên nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi: – “Nghe có hay không?”

Tư Đồ cười đáp: – “Hay lắm.”

Chú thích

[1] Lạc diệp sao thủy hoành độ giang: Tạm dịch: Lá rơi lướt nước sang sông.

[2]Như quyết định giữ nguyên tựa chương này không dịch nhé, vì đây là tên của một khúc nhạc. Nghĩa thì đại khái có thể hiểu là say vì cảnh non nước. Tuy nhiên, để nguyên văn Hán Việt có một cảm giác thanh tao lạ lùng.