Hoàng Bán Tiên

Chương 13




Hoàng Bán Tiên ngẩng mắt lên nhìn Tư Đồ cùng Tiếu Lạc Vũ đứng thẳng cao ngạo trên Mai hoa thung, hai người họ tách biệt thành hai phía, tay áo cùng mái tóc cứ theo gió mà nhẹ nhàng chấp chới rồi buông xuống. Sắc trắng ngần cô đơn, màu đen thẳm tịch mịch, đen và trắng, dường như chưa bao giờ rõ rệt như lúc này. Cứ như ngày và đêm, chưa từng có khoảng cách nào, cứ bất tri bất giác mà thay đổi cho nhau. Hai người họ không hề có thù hận, nhưng lại muốn tranh đấu nhau! Lại nghĩ, hai người họ hiện giờ đều được xem là nhân tài kiệt xuất của Trung Nguyên. Có thể để cho hai người họ vì nàng mà tranh đoạt ngươi chết ta sống, Kim Khê Vân chẳng rõ đang cảm tưởng điều gì. Nghĩ đến đấy, Tiểu Hoàng quay sang nhìn về Kim Khê Vân đang ở cách đó không xa, chỉ thấy nàng đang lẳng lặng đứng bên ngoài đám người Kim gia, ánh mắt cũng không hướng về trên đài, mà là trông ra xa xôi nơi nào chẳng rõ, dường như đang ngẩn ngơ.

Trận luận võ, sau một tiếng la đồng âm vang, bắt đầu. Nhưng ánh mắt của Kim Khê Vân cũng không trở lại trên đài đấu. Tựa như nàng chẳng hề quan tâm ai thắng ai thua. Tiểu Hoàng trông thấy cảnh tượng ấy, một bên là hai thân ảnh một đen một trắng đan dệt vào nhau triền đấu; còn bên kia, là gương mặt thờ ơ của người bị tranh đoạt…Dường như có chút gì đó hoạt kê.

Cúi đầu tiếp tục uống trà, y không hiểu biết về võ công cho lắm, nên cũng không xem, trên đài đang đánh nhau cứ xem như là kịch liệt đi? Nhưng y chỉ nhìn thấy, rằng có hai thân ảnh đang thấp thoáng, hình ảnh không thể nói là đẹp đẽ, nhưng cũng không tàn khốc như trong tưởng tượng. Hai bên giao chiến dường như đều có dè chừng, trên gương mặt vẫn tỏ ra ý cười nhàn nhã, hoàn toàn không có chút gì cấp thiết hay hoang mang – Thứ bọn họ muốn chỉ là chiến thắng, mà không phải cô nương đang đứng dưới đài kia.

Nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên y bắt đầu có chút bất bình thay cho Kim Khê Vân. Chính khi đó, chợt nghe thấy từ đám người đang chuyên chú xem tỉ thí kia truyền đến một tiếng nói nhỏ: “Tư Đồ bang chủ không hổ danh là thiên hạ đệ nhất, ta xem Tiếu Lạc Vũ không trụ nổi qua mười chiêu nữa.”

“Phải, bất quá Tiếu Lạc Vũ cũng xem như là lợi hại, trong võ lâm có thể cầm cự được với Tư Đồ lâu như vậy, phỏng xem cũng chỉ có mỗi mình hắn.”



Hoàng Bán Tiên không khỏi ngẩng đầu, quay nhìn lại về phía trên đài, tuy rằng không hiểu, nhưng vẫn nhìn ra được Tư Đồ vẫn như trước mà rất mực ung dung cùng thành thục. Chiêu thức của Tiếu Lạc Vũ đã có chút hoảng loạn. Thấy được Tư đồ đã cầm chắc thắng cuộc, rồi chợt thấy ánh sắc lạnh chớp lóe giữa không trung, một tia sáng bạc bay vút thẳng về phía Hoàng Bán Tiên.

Trên đài, Tư Đồ cùng Tiếu Lạc Vũ đều trông thấy, hai người đồng thời rút chiêu lướt về dưới đài, Hoàng Bán Tiên thấy hai ngươi đang giữa lúc đánh nhau đột nhiên bay về phía mình, có chút không hiểu, chợt nghe Tiếu Lạc Vũ hô một tiếng: “Cẩn thận!”

Tiểu Hoàng sửng sốt, cẩn thận gì cơ? Khi y đang ngây người ra, Tiếu Lạc Vũ đã đến bên người y, vừa định đưa tay ra, đã thấy hắc ảnh chợt lóe lên…Chân Tư Đồ chấm đất, vung tay lên hất mạnh tay áo Tiếu Lạc Vũ ra, quấn lấy lấy thắt lưng Hoàng Bán Tiên, ôm lấy về mình, tung người lên không trung, vọt lên cao mấy trượng, xoay người quay về chỗ cũ. Mọi người chỉ thấy hắc ảnh chớp lóa, chỉ trong tích tắc Tư Đồ đã mang theo Hoàng Bán Tiên bay về trên Mai hoa thung, mà Tiếu Lạc Vũ hãy còn đứng ở nơi Tiểu Hoàng vừa đứng, vung tay lên kẹp lấy hàn quang vừa vút đến, là một thanh liễu diệp phi đao.

Tất cả mọi người ở đó trong nháy mắt đều chất động, một là vì tình thế xoay chuyển nhanh như cắt mà giật mình, hai chính là kinh hãi trầm trồ khinh công của Tư Đồ, đây chính là “Lạc diệp sao thủy hoành độ giang”[1] trong truyền thuyết đó sao…

Hoàng Bán Tiên vừa phản ứng lại được thì đã bị Tư Đồ ôm lấy đứng ở chính giữa Mai hoa thung.

Trên cọc rất hẹp, Tư Đồ đứng ở trên là vừa khít, hai chân Hoàng Bán Tiên lơ lửng giữa trời bị Tư Đồ kéo vào, đầu ngón chân y cử động vài cái, phát hiện ra không có chỗ nào khả dĩ đặt chân xuống, đỏ mặt lên bất động, cúi đầu xuống vùi mặt vào ***g ngực Tư Đồ, cử động một chút cũng không dám.

“Kết quả tỉ thí, Tư Đồ bang chủ thắng!” Kim Hạc Minh thỏa mãn đứng dậy, mỉm cười tuyên bố.

Tư Đồ nghe thấy vậy cũng tịnh không có phản ứng nào vui mừng, mà là lạnh lùng nhìn Kim Khê Vân, tay vung ra thành thế trảo…Kim Khê Vân đang ở xa xa bị tóm mạnh lấy cổ nhấc lên. Tư Đồ trở tay quất ra, Kim Khê Vân ngã văng ra ngoài, rơi phịch xuống mặt đất, thét ra một tiếng kêu đau đớn.

Tất cả mọi người bị biến cố bất ngờ xảy ra làm sợ ngây người. Kim Hạc Minh sửng sốt một lúc, hai hàng chân mày quắc thẳng lên, nhìn chòng chọc vào Tư Đồ: “Tư Đồ bang chủ đây là ý gì?”

Tư Đồ hơi nhướn mày lên, lạnh lẽo nói: “Nếu không xem nàng ta là một nữ nhân, ta sẽ lấy luôn mạng của nàng.”

“Ngươi…” Kim Hạc Minh khó hiểu quay đầu nhìn lại Kim Khê Vân vừa từ mặt đất đứng dậy, chỉ thẩy trên cổ nàng là một vết vân tay xanh tím, đang ôm lấy cổ ho khan kịch liệt, càng nhìn càng xót, xoay người lại vừa định nổi giận thì lại nghe thấy Tiếu Lạc Vũ thản nhiên nói:”Kim lão gia tử nhận ra cái này chăng.” Nói đoạn, nhẹ nhàng phất tay lên, một ánh chớp bạc bắn về phía mặt Kim Hạc Minh. Kim Hạc Minh vung tay đón được nhìn thấy, phát hiện chính là một thanh liễu diệp phi đao Kim Khê Vân hay dùng.

“Khê Vân…?” Có chút hoang mang quay đầu lại nhìn nữ nhi của mình, Kim Hạc Minh hỏi: “Vì sao con…?”

“Khụ khụ..” Kim Khê Vân ho khan hai tiếng, ổn định lại khí tức mà nói: “Con chỉ là muốn chứng minh một chuyện.”

“Chuyện gì?” Kim Hạc Minh khó hiểu.

Kim Khê Vân mím môi, không nói.

Bên kia Tư Đồ đã ôm Hoàng Bán Tiên nhảy khỏi Mai hoa thung, đáp xuống mặt đất.

Hai chân chấm đất rồi, Hoàng Bán Tiên những muốn lùi lại một chút, nhưng Tư Đồ không buông tay, ngẩng lên nhìn Kim Hạc Minh nói: “Tỷ thí xem như ta thắng, việc hôn nhân cũng có thể chấp thuận. Nhưng mà, nếu người chọn ta, ta đây cũng có thể chọn người, chỉ cầm Kim tiểu thư có thể làm được một việc ta nói là được.”

Kim Khê Vân đứng thẳng dậy, lạnh nhạt cười nói: “Tư Đồ bang chủ cứ nói.”

Tư Đồ nhìn qua Hoàng Bán Tiên còn đang lúng ta lúng túng bên người, nhẹ kéo kéo tóc y một cái: “Ngươi nói.”

Hoàng Bán Tiên lấy làm sợ hãi, xoay mặt nhìn hắn: “Ta?”

“Nói mau.” Tư Đồ trừng mắt nhìn y một cái, lập tức dùng thanh âm trầm thấp nói: “Nếu cô ta làm được, ta sẽ đốt sạch thư phòng nhà ngươi!”

Tiểu Hoàng im lặng trong một lúc, rồi lại ngẩng đầu nhìn lên Kim Khê Vân đang đứng cách đó không xa, chỉ thấy sắc mặt nàng ta tái nhợt, thần sắc tuy hờ hững, nhưng trong mắt lại ứa ra oán khí…Lặng lẽ thở dài, sao cứ phải cố chấp như thế.

Thoáng nghĩ ngợi một chút, Hoàng Bán Tiên ngẩng đầu lên, giọng nói nhẹ nhàng hỏi: “Kim tiểu thư liệu có thể nào khiến Tư Đồ rơi nước mắt?”

Kim Khê Vân nghe xong sửng sốt, có chút mù mờ nhìn đăm đăm Hoàng Bán Tiên.

Tư Đồ nhịn không được phải bật cười thành tiếng. Ai bảo tiểu hài tử này phúc hậu cơ chứ, câu hỏi kinh dị như vậy mà còn nghĩ ra được. Đừng nói là một Kim Khê Vân, Tư Đồ hắn đã lớn lên đến thế này, đã vì ai mà rơi nước mắt? Nước mắt là gì, đối với hắn mà nói, căn bản chính là thứ chưa từng tồn tại.

“Chuyện này tiểu tiên sinh không phải chính là làm khó ta ư?” Kim Khê Vân có mấy phần coi nhẹ, “Tư Đồ bang chủ nếu như đã chướng mắt tiểu nữ cứ việc nói thẳng, không cần phải đưa ra câu hỏi cố tình gây sự như vậy.”

Hoàng Bán Tiên nhìn chằm chằm vào Kim Khê Vân một hồi, nói: “Điều này làm sao cố tình gây sự được? Kim cô nương không muốn cùng người mình gắn kết vui buồn có nhau, cô an lành thì người ấy vui vẻ, cô đau buồn thì người ấy rơi lệ sao?”

Kim Khê Vân chấn động mạnh, trong một lúc không nói được thành lời, há hốc mồm ngơ ngác nhìn y một lúc thật lâu. Sau cùng là bật cười tự giễu, gật đầu nói: “Ta làm không được… Việc hôn nhân này không thành rồi.”

Hoàng Bán Tiên thấy trong mắt nàng đã không còn tức giận nữa, sắc mặt cũng bắt đầu trở nên ôn hòa, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, quay sang nhìn Tư Đồ ở bên cạnh, thì thấy hắn cúi đầu xuống tựa như đang xuất thần. Một lúc lâu, Tư Đồ quay lại, nhìn Tiểu Hoàng mà nói: “Đi.” Rồi bỏ đi không hề quay đầu lại.

Hoàng Bán Tiên theo hắn rời khỏi, trước khi xuất môn, ngoái lại nhìn thoáng qua, chỉ thấy Tiếu Lạc Vũ đang đứng đó nhìn y, thấy Tiểu Hoàng quay lại, Tiếu Lạc Vũ cong mi, nhìn y mỉm cười một cái, miệng mấp máy, không rõ là nói câu gì.

Tiểu Hoàng còn đang suy nghĩ, đã bị Tư Đồ xoay lại dắt tay kéo ra khỏi Hạc Minh Sơn Trang.

Hai người xuống núi, chỉ thấy Tương Thanh cùng Mộc Lăng đang đợi ở trên lối hạ sơn, xe ngựa đều đã chuẩn bị xong xuôi. Tư Đồ chẳng nói chẳng rằng, kéo Hoàng Bán Tiên lên xe, buông màn xe xuống.

Mộc Lăng cùng Tương Thanh hai mặt nhìn nhau, nhưng chẳng nói thêm gì, mang theo đại đội nhân mã xuống núi.

Xe ngựa cứ một đường lắc lư nghiêng ngả mà đi xuống chân núi. Hoàng Bán Tiên ngồi ở trong xe, cầm lấy sách Mộc Lăng đã đặt hộ lên chỗ ngồi của y, say sưa vui vẻ đọc. Đọc hoài đọc hoài, rồi cũng cảm giác được rằng có gì đó không ổn, vì rằng Tư Đồ cứ mãi không nói tiếng nào. Với tính cách vốn có của hắn, sao lại có thể im lặng lâu như vậy? Len lén ngẩng mắt lên, chỉ thấy Tư Đồ đang tựa trên ghế, hai mắt đăm đăm nhìn y, trên gương mặt không có biểu hiện nào khác, hai mắt nửa mở nửa khép, không biết là đang ngẩn người ra, hay là thực sự đang nhìn y.

Hoàng Bán Tiên bị hắn nhìn đến lúng ta lúng túng, đành phải dùng sách che lấy mặt mình. Rồi lại qua một lúc lâu sau, chỉ thấy Tư Đồ đứng lên, tiến qua ngồi bên người y.

Tiểu Hoàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, cứ xích qua bên kia một chút, Tư Đồ lại đến gần một chút, cùng y dựa sát ở một nơi.

Hoàng Bán Tiên đáng thương nhìn hắn, nhủ thầm, không phải lại muốn khi dễ y đó chứ.

Tư Đồ nhìn chằm chằm Tiểu Hoàng một hồi, vươn tay ra, một tay ôm lấy lưng y, một tay nâng gối y, ôm tiểu hài tử lên đặt lên trên chân mình.

Hoàng Bán Tiên bị Tư Đồ ôm vào, có chút khó hiểu ngẩng mắt lên nhìn hắn, thì thấy Tư Đồ cũng chẳng nói năng gì, chỉ là cứ ôm như thế, để y thoải mái dựa vào ***g ngực mình, hai tay đặt ở bên hông tiểu hài tử, sau đó nhắm mắt lại, bắt đầu thiếp đi.

Tiểu Hoàng mạc danh kỳ diệu bị ôm lấy, dựa vào lòng Tư Đồ cũng vô cùng thoải mái, mà cũng chẳng biết vì sao hắn muốn làm như vậy. Nhìn thấy hắn dường như đang ngủ, y cũng không dám cử động, cứ dựa vào ngực hắn mà im lặng đọc sách.

Xe ngựa nhanh chóng đã xuống núi, Mộc Lăng ngồi trên lưng ngựa, lấy từ trong lòng ra một chiếc sáo trúc ngắn tinh xảo, đặt lên bên môi, bắt đầu thổi.

Tiếng sáo thật đặc biệt, du du dương dương, và có cả chút nghẹn ứ, nghe như là tiếng tiêu, mang theo trĩu nặng cùng quạnh hiu rất nhẹ.

Hoàng Bán Tiên đọc sách, lắng nghe tiếng sáo, còn có nhịp tim của Tư Đồ truyền đến bên tai, mí mắt y bắt đầu trĩu xuống, không bao lâu sau, buông sách xuống, dựa vào Tư Đồ mà lim dim ngủ mất.

Tư Đồ chậm rãi mở mắt ra, cúi đầu ngắm Hoàng Bán Tiên nhắm mắt lại dần dần ngủ sau trong lòng mình, đưa tay xoa lên khuôn mặt của y…Sau cuối, ngón tay dừng lại ở khóe môi nhạt sắc cả y. Nhìn ngắm thật lâu sau, nghiêng người khẽ hôn lên, thoáng qua như cánh chuồn điểm nước. Cảm nhận hơi thở Tiểu Hoàng đột nhiên trở nên bối rối, trên gương mặt ửng lên sắc đỏ nhạt, lông mi hơi run lên, thân người cũng cứng đờ ra mấy phần. Tư Đồ nhẹ cười thành tiếng, cúi xuống phủ lên khóe môi của y, chiếc hôn từ tốn mà vào sâu, nếm vị lành lạnh trên môi, giữa những hơi thở, chứa đầy mùi hương đặc biệt trên người tiểu hài tử.

Tiếng sáo bên ngoài xe ngựa hãy còn du dương vẳng đi xa thẳm, những khi đứt quãng, cất lên tiếng ngựa phì phò thở nhẹ. Và thi thoảng còn có một cánh nhạn đơn côi vút qua nơi tít chân trời, hót lên một tiếng mỏng tang, mang theo cảm giác mênh mang của bầu trời, xuyên thấu nhân tâm.

Tư Đồ hôn thật lâu, ôm chặt Hoàng Bán Tiên, một lát sau, phiền muộn nói: “Vui buồn có nhau, ngươi an lành thì kẻ kia vui sướng, ngươi buồn đau thì hắn rơi nước mắt…Ngươi quả thật đã đưa cho ta một nan đề rồi.”