Hoàn Xuân

Chương 33




Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Giang Ý viết mấy phép tính để giải quyết bài toán Tuế Tuế hỏi lần trước. Xong xuôi, hắn uống ngụm nước, cầm bản nháp chuẩn bị đi tìm Lâm Tuế Xuân. Buổi tối, người kia không ở phòng học thì chắc chắn đang ở trong phòng ngủ rồi.

Khi tới nơi, Giang Ý phát hiện cửa ký túc xá của Lâm Tuế Xuân không khóa. Qua khe hở nhỏ, hắn trông thấy cậu đang ngồi trên giường, lưng dựa vách tường, mặt vùi vào đầu gối, dưới chân giường còn có một cái va li.

Phòng ngủ không bật đèn, cả người cậu như chôn trong bóng tối xa xăm vô tận.

Giang Ý nhẹ nhàng đi vào, vỗ vai cậu: “Tuế Tuế, sao vậy?”

Nâng cằm Lâm Tuế Xuân lên, hắn phát hiện mắt người nọ đỏ hoe. Giang Ý nhíu mày, xoa mặt cậu, đau lòng hỏi: “Làm sao vậy? Nói tôi biết ai bắt nạt cậu.”

Đôi mắt Lâm Tuế Xuân rất tối, hệt như bị một tầng sương mù dày đặc bủa vây. Giang Ý ôm cậu vào lòng, vuốt ve sống lưng cậu: “Không sao cả, không sao, có tôi ở đây rồi.”

Lâm Tuế Xuân tóm lấy cánh tay hắn, liều chết không buông như người đuối nước tự nhiên vớ được cọc gỗ.

Giang Ý lại nói: “Hôm nay tôi ở lại ký túc cùng cậu nhé.”

Lâm Tuế Xuân lắc đầu, khàn giọng nói: “Tôi không muốn ở lại ký túc xá.”

“Vậy, vậy…” Giang Ý suy nghĩ một lát, đột nhiên cong mắt: “Hay tới nhà tôi ở vài hôm đi? Tôi đi xin phép thầy cho cậu.”

Giang Ý ở gần trường học, một căn hộ ba phòng ngủ một phòng khách, trang trí khá đơn giản và lãnh đạm, diện tích lớn, đồ đạc lại ít, trông trống trải lạ lùng.

Vào nhà, Giang Ý đi chuẩn bị quần áo cho Lâm Tuế Xuân. Người kia vào phòng tắm gội qua một chút, sau đó lên giường, rúc vào trong chăn.

Nhìn bóng lưng gầy yếu của đối phương, Giang Ý nhỏ giọng nói: “Tôi để một cốc nước ấm ở đầu giường, nếu khát cậu hãy uống nhé. Ngoài ra, nếu cậu đói hoặc khó chịu ở đâu thì cứ nói với tôi.”

Lâm Tuế Xuân nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.

Nửa đêm trời đổ mưa to. Nằm trên giường mà tiếng lộp độp bên ngoài vẫn vô cùng rõ nét, Giang Ý mở mắt ra, chạy đi đóng cửa sổ để gió không thổi vào.

Lúc trở lại giường, hắn mới kinh ngạc phát hiện Lâm Tuế Xuân đang cuộn tròn người run rẩy. Hắn đi tới vỗ lưng cậu, vừa quan sát vừa dịu dàng gọi: “Tuế Tuế, Tuế Tuế.”

Đắn đo suy nghĩ vài giây, Giang Ý lại vươn tay sờ mặt người kia. Má đối phương lạnh ngắt, trên trán vã đầy mồ hôi lạnh, cẩn thận nhìn còn có thể thấy sắc mặt cậu đã tái đi.

Hàng mi của Lâm Tuế Xuân khẽ khàng rung động, sau đó đôi con ngươi đen láy ướt nhòa loáng thoáng lộ ra. Giang Ý dang tay ôm lấy cậu, vừa vuốt ve vừa dỗ dành: “Không sao đâu, đừng sợ.”

“Giang Ý.” Lâm Tuế Xuân gọi hắn, giọng nói mỏng manh như sẽ bị gió bão thổi tan bất cứ lúc nào.

Giang Ý: “Tôi ở đây.”

Lâm Tuế Xuân gục đầu vào vai hắn, lặng lẽ khóc ướt áo hắn, một lúc lâu sau mới nói: “Tôi từng bị đàn ông cưỡng bức.”

Giang Ý xoa đầu cậu, trong lòng rất rất đau. Hắn không nói được lời nào, vừa há miệng đã thấy khoang mũi cay xè, hốc mắt khô rát.

Thật lâu sau, hắn mới nhẹ nhàng an ủi: “Không sao, đều đã qua rồi, tôi ở đây.”

Lâm Tuế Xuân khóc dữ dội hơn. Tiếng khóc của cậu đứt quãng, nhỏ vụn như con mèo nhỏ đang rên rỉ, khiến lòng người khó chịu.

“Tôi, tôi…”

Giang Ý ôm chặt lấy cậu, đỏ mắt nói: “Đừng nghĩ đến những chuyện đó nữa, sớm muộn gì đám người kia cũng sẽ gặp báo ứng. Tôi sẽ vĩnh viễn ở bên cậu, đừng sợ.”

Đáp lại hắn chỉ có tiếng mưa ngoài cửa sổ và tiếng khóc rất nhỏ của người trong lòng.

Giang Ý xin cho Lâm Tuế Xuân nghỉ học ba ngày. Trong khoảng thời gian này, Lâm Tuế Xuân vẫn luôn ở trong nhà hắn. Giang Ý cũng dành thời gian ghé qua phòng học của cậu, lấy mấy quyển sách ôn tập về để cậu ôn bài. Lâm Tuế Xuân nói cảm ơn rồi ngồi vào bàn im lặng làm bài, thỉnh thoảng cũng nhờ hắn chỉ một, hai câu.

Ba ngày chớp mắt liền qua, Lâm Tuế Xuân khôi phục một chút tinh thần, quyết định quay về trường học.

Trước khi tan học vài phút, Thích Cố đến tìm cậu. Tiết này thầy không lên lớp, học sinh tự ôn bài nên Lâm Tuế Xuân đứng dậy theo hắn ra ngoài. Đến cầu thang, hai người dừng bước, song lại im lặng chẳng nói năng gì.

Thích Cố đút hai tay trong túi áo, thở dài một tiếng mới nói: “Tuế Tuế, tôi đã biết chuyện mấy hôm trước rồi. Tề Sâm hơi quá đáng, nhưng đấy là lỗi của cậu ta, cậu…”

Lâm Tuế Xuân nhìn mũi chân mình, hỏi: “Cậu tìm tôi để làm tình à?”

Thích Cố sửng sốt, nhanh chóng lên tiếng giải thích: “Không phải, không phải thế đâu.”

Ngừng một lát, hắn hạ giọng nói: “Tôi sợ cậu đau lòng. Mấy hôm nay, ngày nào tôi cũng đến tìm cậu, điện thoại cũng gọi rất nhiều lần, nhưng vẫn không tìm được cậu… Tôi… tôi lo cho cậu.”

Một lúc sau, Lâm Tuế Xuân vẫn nhìn chằm chằm vào mũi chân, mở miệng: “Chúng ta kết thúc ở đây đi.”

“Tôi…” Thích Cố giật mình. Hắn nhìn Lâm Tuế Xuân, muốn phản đối nhưng lại không thể thốt ra khỏi miệng, đành cẩn thận dò hỏi: “Tôi có thể làm bạn với cậu không? Không làm bạn cũng được, có thể hẹn cậu ra ngoài chơi, gặp cậu vài lần cũng tốt rồi.”

Lâm Tuế Xuân lắc đầu: “Hết rồi, Thích Cố.”

“A.” Thích Cố nhìn Lâm Tuế Xuân vài giây, cuối cùng chật vật quay mặt đi: “Được rồi, nếu có thời gian tôi vẫn sẽ tới thăm cậu. Tôi sẽ nhìn trộm từ xa thôi, không quấy rầy cậu đâu. Cậu thi tốt vào, không tốt cũng không sao, tôi sẽ giúp cậu vào Đại học S.”

Lâm Tuế Xuân nói: “Tôi không thi Đại học S.”

Thích Cố quay đầu nhìn người nọ, lồng ngực như đông cứng, không thể thốt nên lời.

Lâm Tuế Xuân do dự trong chốc lát, nâng mắt nhìn hắn, giọng nói cũng mềm đi một chút: “Thích Cố, có thể xóa những video và ảnh chụp mà cậu đang giữ không? Nếu các người không muốn xóa thì tôi cũng không ép, nhưng trong tháng này có thể đừng tung ra không? Chờ thi Đại học xong, các người muốn làm gì cũng được, có tung lên mạng tôi cũng sẽ không kiện các người. Thi Đại học xong tôi sẽ rời khỏi đây, mãi mãi không xuất hiện trước mặt các người nữa.”

Giọng điệu của cậu hèn mọn lại yếu ớt, nhưng khiến người nghe khó chịu cực kỳ.

Cậu đã hạ mình xuống tận mặt đất, nhượng bộ hết sức có thể rồi. Gai trên người không không dựng đứng lên, thậm chí còn không dám phản kháng kịch liệt.

Hai năm nay, bọn họ đã tự tay phá hủy sự kiên cường thấm trong xương cốt của cậu, dùng đủ loại hành động độc ác để trừng phạt cũng như nói cho cậu biết: đừng mong phản kháng, kết quả cho tất cả đấu tranh chỉ là mình cậu sống không bằng chết mà thôi.

Thích Cố chua xót trong lòng. Hắn cố gắng khống chế cảm xúc của mình, để bản thân đừng khóc ra thành tiếng.

Hắn hơi cong khóe miệng, kiên định nói: “Tôi sẽ không để bất cứ ai nhìn thấy chúng, cũng sẽ không up lên mạng.”

Hắn biết Lâm Tuế Xuân không tin. Trong mắt cậu, bọn họ chính là đám bắt nạt tội ác tày trời, vạn lần đáng chết.

Sự tùy tiện và buông thả của bọn họ, Lâm Tuế Xuân là người cảm nhận rõ ràng nhất.

Hai người đối diện trong im lặng thật lâu, Thích Cố chăm chú nhìn người trước mặt, giọng nói run run: “Tuế Tuế, nếu gặp phải khó khăn gì, hãy gọi điện cho tôi, tôi sẽ giúp cậu.”

Dứt lời, hắn hơi rũ mi, đôi mắt phượng xinh đẹp không khỏi toát lên vẻ đau khổ: “Tôi đi đây, cậu học tốt nhé, cố gắng thi vào trường Đại học mà cậu muốn. Tôi sẽ không bao giờ quấy rầy cậu nữa.”

Nói xong, Thích Cố lập tức quay người rời đi, không dám nhìn phản ứng của người nọ nữa.

Hắn bước từng bước về phía xa, thậm chí còn không dám quay đầu nhìn lại, sợ sẽ nhìn thấy vẻ mặt như trút được gánh nặng của Lâm Tuế Xuân.

Cuối cùng thì vết nứt sâu không thấy đáy giữa bọn họ đã phát huy tác dụng, nó ngăn bọn họ ở hai bên rìa, không cho bọn họ lại gần nhau, chỉ có thể nhìn nhau chạy về hai hướng ngược lại, càng chạy càng xa.

Lúc này, hứa hẹn của bọn họ đã được thực hiện, sau gần ba năm chịu đựng đủ loại tra tấn, Lâm Tuế Xuân đã được bình yên.