Hoàn Xuân

Chương 23




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Lâm Tuế Xuân trở về trường học vào sáng sớm. Cậu vừa uống sữa vừa đi từ bục giảng xuống chỗ ngồi. Dọc đường, học sinh trong lớp thi nhau nhìn lén cậu. Lúc cậu liếc sang, đám người kia liền né tránh, cúi đầu thì thầm với bạn cùng bàn.

Bọn họ nói gì cậu không nghe rõ, chỉ thỉnh thoảng bắt được mấy từ như “đồng tính luyến ái” hay “yêu đương” này nọ.

Thời nay, yêu đương đồng giới vẫn bị mọi người âm thầm bàn tán. Tuy không đến mức quá nghiêm trọng, nhưng chỉ trỏ và nói xấu là không thể thiếu. Ngày trước, thị trấn gần chỗ bọn cậu ở có người come out, nghe nói cha mẹ cậu ta vừa khóc vừa gào “gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh” rồi đuổi cậu ta đi, cắt đứt mọi quan hệ.

Lòng Lâm Tuế Xuân trĩu xuống, song ngoài mặt vẫn không bộc lộ cảm xúc gì.

Lấy bài tập chưa làm xong ở trong ngăn bàn ra, cậu cúi đầu, hí hoáy viết.

Ngồi học trong sự bồn chồn, cậu đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này thật quen. Cẩn thận ngẫm lại, đây chẳng phải là những gì đã xảy ra khi Thích Cố vu cho cậu trộm tiền của hắn đó sao?

Lâm Tuế Xuân khẽ thở dài, vờ như không phát hiện ánh mắt dò xét của những bạn học khác.

Tiết thứ ba, Tề Sâm đến.

Tề Sâm tỉnh bơ ngồi bên cạnh Lâm Tuế Xuân, hai tay khoanh trước ngực, sát khí quanh thân không sao giấu được. Hắn híp đôi mắt màu hổ phách, gương mặt đẹp trai toát lên vẻ lạnh lùng.

Lâm Tuế Xuân đang chăm chỉ viết bài, đột nhiên một âm thanh chói tai vang lên trong phòng, là tiếng ly thủy tinh bị đập mạnh xuống đất vỡ thành nhiều mảnh nhỏ. Ngay lập tức, phòng học chìm vào yên tĩnh.

Sau đó, giọng nói của Tề Sâm vang lên: “Có vấn đề gì? Hai thằng con trai nắm tay thì làm sao? Đồng tính luyến ái thì chúng mày quản được chắc?”

Câu sau hắn nói càng nặng càng to, gần như là gằn từng tiếng. Giọng điệu của hắn còn mang theo vẻ hung hãn, giống như bất cứ ai phản bác đều sẽ bị hắn đánh sống dở chết dở ngay.

Tề Sâm vừa dứt lời, đám đàn em của hắn liền nhao nhao phụ họa.

“Nắm tay thôi mà? Quá bình thường, ngày nào tao cũng nắm tay thằng béo đi chơi khắp nơi này!”

“Sao anh Lâm lại là đồng tính luyến ái được? Anh ấy có tiếp xúc với ai bao giờ đâu!”

“Đi công viên trò chơi thì có cái gì? Tao và lão Vương còn từng ngủ chung trên một chiếc giường, chẳng lẽ bọn tao cũng có gian tình à?”

Một nam sinh ngồi trước mặt Tề Sâm quay người đưa điện thoại tới, thấp giọng nói: “Anh Sâm, em xóa hết post và ảnh chụp trên diễn đàn rồi, anh có muốn xem không?”

Tề Sâm nhìn lướt qua, ra hiệu cho đối phương quay đi chỗ khác, không cần nhìn bên này.

Hắn nghiêng đầu, vừa lúc mắt đối mắt với Lâm Tuế Xuân.

Tề Sâm nhấp môi, châm chước trong chốc lát mới nói: “Nếu cậu nói cho tôi biết sớm một chút, tôi đã có thể giải quyết gọn gàng rồi.”

“Tôi không biết.” Lâm Tuế Xuân đáp.

Tề Sâm nhìn cậu thật lâu, sau đó quay mặt đi. Kế tiếp, hắn chơi điện thoại khoảng nửa tiếng nhưng trong lòng không yên nên quyết định rời đi.

Tan học, Giang Ý vẫn chờ Lâm Tuế Xuân như chẳng có chuyện gì xảy ra. Trên đường đi đến canteen, hai người cũng bắt gặp một vài ánh mắt lén lút và chứa đầy ẩn ý.

Phòng ăn tương đối ồn ào.

Giang Ý bưng hai khay thức ăn đầy ụ tới, cười với Lâm Tuế Xuân rồi đưa cho cậu một khay.

Lâm Tuế Xuân nhìn hắn.

Giang Ý khác với đám cậu ấm nhà giàu mà cậu biết, hoặc có thể nói, Giang Ý là cậu ấm nhà giàu đầu tiên trong nhận thức của cậu.

Hắn ôn hòa, không tùy tiện cáu giận với người khác, có năng lực lãnh đạo, biết tiếp thu và không hề cố chấp. Hắn xuất thân danh giá nhưng lại không kiêu ngạo, cũng không tỏ ra vượt trội hơn người khác.

Lâm Tuế Xuân cầm đũa gắp súp lơ, hỏi: “Cậu không ngại tôi là đồng tính luyến ái à?”

Giang Ý sửng sốt trong giây lát rồi bật cười: “Tôi chẳng tin mấy tin đồn bóng gió đâu.”

“Hơn nữa…” Hắn bỗng đổi sang giọng điệu nghiêm túc: “Dù cậu là thế thật thì sao? Chẳng lẽ vì cậu là đồng tính luyến ái mà tôi bài xích cậu à?”

Đối diện với ánh mắt ôn hòa và bình thản của đối phương, Lâm Tuế Xuân cảm thấy trong lòng ngổn ngang biết bao cảm xúc. Cậu như được trở lại thời cấp 1, cấp 2, một đám bạn bè hòa thuận, che chở, giúp đỡ lẫn nhau.

Lúc ấy, cậu còn có thể cười, có thể sống vô lo vô nghĩ, có thể theo bọn họ ra đồng hái lúa lùa trâu, có thể cầm bảng điểm đỏ chói trong tay cùng bọn họ so ai cao ai thấp.

Bây giờ, cậu chẳng thể làm gì. Bản thân chìm giữa trung tâm bùn lầy, gió lạnh bốn phía thổi tới lạnh cứng cả người, chỉ cần nhúc nhích một chút thôi sẽ là vạn kiếp không thể quay đầu, sẽ bị bóng tối bủa vây, cắn nuốt.

Đột nhiên, tay Giang Ý chạm khẽ vào vai cậu.

Lâm Tuế Xuân bừng tỉnh, chăm chú nhìn đối phương trong im lặng. Giang Ý lộ ra một nụ cười rất nhạt và bình thản: “Đừng nghĩ linh tinh, tôi sẽ luôn ở bên cậu, chúng ta là bạn cơ mà?”

Hai người nhìn nhau. Lâm Tuế Xuân cảm thấy sống mũi hơi cay, cuối cùng cậu chật vật né tránh ánh mắt hắn, cúi đầu nhìn đống đồ ăn chưa gắp được mấy miếng trên bàn.

Khả năng quan sát của Giang Ý rất lợi hại, đương nhiên hắn nhận ra sự biến hóa tâm trạng của người kia.

Hắn nhìn Lâm Tuế Xuân, trái tim đột nhiên như bị một bàn tay bóp chặt, hơi khó chịu. Vốn phải tiếp tục nói những lời hay để củng cố quan hệ giữa hai người, song miệng đã há ra mà hắn lại chẳng thốt được một câu.

Đến một câu đơn giản giữa bè bạn bình thường, hắn cũng không dám nói.

Hắn nắm chặt đôi đũa, đầu ngón tay khẽ run lên, cảnh vật trước mắt mơ hồ như hoa trong gương, trăng trong nước, âm thanh bốn phía cũng tiêu tan, không gian như bị chuyển về một buổi tối hai năm trước.

Căn phòng u ám, mặt bàn bar xếp đủ các loại rượu có tiếng tăm.

Một kẻ kiêu ngạo và bá đạo như Tề Sâm lại đỏ mắt, ghé vào quầy bar thì thầm đầy ấm ức.

“Từ trước tới nay, tao chưa từng thích ai như thế cả. Tao đối xử tốt với cậu ấy, mua đồ ăn thức uống, trả tiền thuốc men cho cậu ấy, cậu ấy muốn gì tao cũng dàn xếp gọn gàng, còn cho cậu ấy thêm mấy ngàn trợ cấp vượt khó nữa.”

“Kết quả cậu ấy lại thích con ranh đưa đồ. Hơn nữa con ranh kia… Khương Úc, mày cũng biết đúng không? Nó chẳng phải loại tốt đẹp gì. Rõ ràng tất cả những gì nó làm đều do tao căn dặn, tại sao cậu ấy lại lạnh lùng với tao?”

Giang Ý nhìn chằm chằm chai Louis XIII (*) đang cầm trong tay. Nếu không phải Tề Sâm tặng rượu thì còn lâu hắn mới ngồi nghe mấy chuyện tương tư đơn phương nhảm nhí này.

(*) Hình minh họa:

chapter content



Tề Sâm vẫn còn nói mãi không ngừng. Nụ cười trên môi Giang Ý càng lúc càng nhạt. Hắn đã gần như không còn kiên nhẫn, song lại không tỏ vẻ gì, chỉ thản nhiên nói: “Mày chiếm lấy không được à?”

“Cái gì?” Tề Sâm hơi mụ mị, tựa mặt vào cánh tay, liếc nhìn đối phương: “Mày có ý gì?”

Giang Ý nhìn hắn như nhìn một kẻ ngốc, bất đắc dĩ cúi đầu, ghé vào tai Tề Sâm nói nhỏ vài câu, sau đó vỗ vai hắn: “Hiểu không?”

“Nhưng mà…”

Giọng nói của Tề Sâm mang theo nhiều do dự, nhưng con ngươi hắn lại tối sầm đi, trên mặt hiện rõ vẻ suy nghĩ sâu xa.