Hoàn Triều

Chương 8




“Em vẫn luôn như vậy, em.. hẳn là như vậy.”

Trần Triều không thích bị nhằng nhẵng bám lấy, lúc này Miêu Gia Nhan ngồi ngoan tại chỗ, có vẻ bất lực và dựa dẫm giãi bày với anh, khiến Trần Triều cũng hơi mềm lòng.

Anh ngồi dậy, nhìn Miêu Gia Nhan hỏi: “Sao nhóc lại không muốn cắt tóc?”

Miêu Gia Nhan buông bàn tay dụi mắt xuống, nắm tay lại đặt trên đùi mình, nhỏ giọng trả lời: “Chỉ là em không muốn thôi.”

Nghe giọng Trần Triều có vẻ rất dịu dàng, không còn hung dữ nữa: “Vì sao?”


Thoạt đầu Miêu Gia Nhan không nói gì, một lúc sau mới từ tốn nói rằng: “Em không biết… em rất sợ cắt tóc.”

“Nhóc sợ cái gì?” Trần Triều lại hỏi.

“Em sợ tóc ngắn đi,” Dường như Miêu Gia Nhan không biết giải thích thế nào, ánh mắt em dừng trên gương mặt Trần Triều, mỗi lần quạt thổi tới khiến tóc em hơi bay lên, “Em vẫn luôn như vậy, em.. hẳn là như vậy.”

“Thế sau này lớn lên thì sao? Vẫn như vậy à?” Trần Triều đưa tay ra điều chỉnh hướng cho chiếc quạt đặt trên bàn.

“Em không biết nữa,” Miêu Gia Nhan lắc đầu, “…Em chưa từng nghĩ tới.”

Lúc Trần Triều tưởng Miêu Gia Nhan là con gái, không nói với em được lời câu nào ra hồn, càng không có chuyện ngồi đơn độc nói chuyện với nhau. Nhưng sau khi biết em là con trai, anh không còn có vẻ khó xử nữa, bây giờ nhìn Miêu Gia Nhan đã coi em như một người em trai.

Trần Triều hỏi em: “Nhóc có muốn thử cắt tóc một lần không?”

Miêu Gia Nhan lập tức lắc đầu nói “Không muốn”.

Trần Triều không còn gì để nói, cũng không có lời nào để khuyên nhủ em.

Một lúc sau Miêu Gia Nhan lên tiếng, “Anh đi ngủ trước đi”.

Trần Triều khẽ đáp “Ừ”, anh ngồi lại mấy phút, bấy giờ Miêu Gia Nhan ngồi ngoan, không còn đưa tay lên dụi mắt nữa.

Trần Triều đi ngủ trước, buổi tối hôm ấy ngủ không ngon một chút nào, dù rằng đã trải đệm dưới mặt đất nhưng vẫn cảm thấy vừa cấn lưng lại vừa cứng, cũng may mà tương đối mát mẻ. Còn Miêu Gia Nhan thì không biết em ngủ từ lúc nào, sáng sớm Trần Triều thức dậy em vẫn còn đang ngủ.

Ngay cả khi ngủ em vẫn nằm ngoan như vậy, đắp kín chăn nằm ngay ngắn, đặt tay hai bên người.

Trần Triều đứng dậy gấp đệm và gối lại đặt lên giường, Miêu Gia Nhan vẫn còn ngủ say, mí mắt sưng tấy nhắm nghiền lại.

Đợi đến khi Trần Triều rửa mặt xong quay trở lại, Miêu Gia Nhan đã ngồi dậy từ khi nào, mái tóc rối bời xõa tung xuống, bấy giờ em đang vuốt lại bên tóc bị cắt của mình.

Em nhìn Trần Triều, bắt chuyện gọi “Anh à”.

Lần này Trần Triều không còn sửa lời em nữa, con trai mà, em thích gọi thế nào thì gọi thế ấy.

Miêu Kiến bị một già một trẻ trong nhà làm tức đến nỗi cạn lời, mới sáng sớm đã bỏ đi rồi.

Miêu Gia Nhan cũng không còn khóc nữa, nhưng mái tóc một ngắn một dài thực sự quá xấu, bà giúp em cắt nốt đoạn tóc còn thừa đi, sau đó em được ông Miêu đưa tới tiệm tóc trong thị trấn để sửa lại. Mái tóc dài chấm vai bấy giờ thành tóc lỡ, chỉ che được phần tai.

Tuy rằng không được đẹp như ban đầu, nhưng đợi mấy ngày nhìn quen rồi dần dà sẽ thấy rất thuận mắt.

Kể từ buổi tối hôm đó, em bắt đầu gọi Trần Triều là “Anh”, trước kia không có việc gì thì em sẽ không tới tìm Trần Triều, bây giờ thi thoảng em lại ngâm nga đi tới, chơi cùng với Trần Triều.

Trần Triều cũng không xua đuổi em, dù sao Miêu Gia Nhan cũng kiệm lời, không đáng ghét.



Không biết Trần Quảng Đạt ở bên ngoài bận rộn chuyện gì, bỏ Trần Triều ở quê, đi biền biệt cả hè rồi chưa quay về.

Thực tình Trần Triều cũng không để ý bố mình đi đâu, nhưng đã đến giữa tháng tám rồi, Trần Triều vẫn chỉ nói chuyện với bố qua điện thoại.

Có lẽ khoảng thời gian này Trần Quảng Đạt thực sự bận rộn, nghe giọng qua điện thoại cũng có vẻ rất mệt mỏi.

Thoạt tiên Trần Triều nói mấy câu với bố mình, Trần Quảng Đạt hỏi: “Con không nhớ bố à? Mấy hôm nữa bố về một chuyến, nhất định sẽ về.”

Trần Triều nói: “Bố có về hay không không quan trọng, nhưng tháng tám rồi đấy bố à!”

Trần Quảng Đạt không nắm rõ thời gian, còn hồn nhiên bảo rằng: “Ừ, sắp qua giai đoạn nóng rồi!”

Trần Triều cạn lời đành phải nhắc: “Con phải đi học.”

Hôm trước mẹ của Trần Triều là Khương Lệ gọi điện thoại có nhắc tới chuyện này, hỏi khi nào Trần Triều quay về, định lên thẳng trường cấp hai hay là bố đã đăng ký cho anh học trường khác.

Trần Triều nói anh không biết.

Khương Lệ bảo con trai mau chóng quay về chỗ nhà ngoại, đừng tiếp tục ở nhà bà nội nữa.

Có lẽ bấy giờ Trần Quảng Đạt mới nhớ tới chuyện này, ông không kiềm chế được mà thốt lên, “Trời má…”

Người cha này thực sự quên béng mất chuyện học hành của con trai, ban đầu vẫn còn nghĩ tới, còn sau này do công việc bận rộn quá nên bỏ ra sau đầu. Việc làm ăn thua lỗ nghiêm trọng, bên ngoài còn nợ nần lên đến bảy con số, công việc dồn nén khiến một người vẫn luôn ngả ngớn nói cười cũng trở nên ủ dột hơn nhiều.

Trần Quảng Đạt ở đầu bên kia luôn miệng nói: “Bố sẽ cố gắng thu xếp về sớm, sẽ cố gắng về sớm! Bố quên béng mất đấy!”

Trần Triều nghe điện thoại, Miêu Gia Nhan lặng lẽ ngồi khoanh chân bên cạnh anh, vừa giúp bà tách vỏ đậu, vừa nghe Trần Triều nói chuyện.

Mấy hạt đậu tròn xoe được em tách sạch sẽ bỏ vào trong một chiếc chậu sắt, sau đó lại bóc lớp màng trong suốt của hạt đậu xuống, chỗ vỏ đậu thì được giữ lại để xào ăn cùng thịt băm và tương.

Có hạt đậu bắn lên chiếc bàn vuông, Trần Triều quét mắt nhìn qua, sau đó duỗi tay còn lại nhặt về, thuận tay bỏ vào trong chiếc chậu sắt của Miêu Gia Nhan.

“Bố không xong việc sớm được à? Trần Triều hỏi bố mình, “Sau khi con nhập học bố có quay về kịp không?”

Không biết bố anh ở đầu dây bên kia nói gì, Trần Triều nói: “Cúp nhé!”

“Không đi.”

Miêu Gia Nhan cảm nhận được rõ ràng Trần Triều không được vui.

Trần Triều không nói gì một lúc lâu, chỉ khẽ chau mày, sau đó lại hỏi: “Bố không có thời gian, hay là không cần con nữa?”

Cúp máy rồi, Trần Triều vẫn bí xị mặt mày. Miêu Gia Nhan ngồi bên cạnh không dám ho he câu nào, chỉ ngồi yên tách đậu của mình.

Sắp tách hết một túi đậu, Miêu Gia Nhan mới nhỏ giọng hỏi: “Anh phải đi à?”

Trần Triều nhìn em, không trả lời.

Miêu Gia Nhan cúi đầu nhìn đậu trong tay, đưa mu bàn tay lên lau cằm.

Đương nhiên là Trần Triều không đi.

Nhà người ta ở quê thì cố bằng mọi giá đưa con lên thành phố học, chen bể đầu kiếm chỗ trong một trường tốt. Nhưng Trần Triều thì sao, một cậu trai thành phố lại xuống quê học hành.

Trường cấp hai ở quê đương nhiên không thể nào sánh bằng trường cũ của Trần Triều, bất kể là giáo viên hay là bạn học.

Suốt một khoảng thời gian dài sau khi nhập học, Trần Triều không có tiếng nói chung với các bạn cùng lớp. Trong lớp học có mấy chục em học sinh, anh là kiểu bạn học chỉ hay ru rú một mình không thích nói chuyện.

Bởi vì chuyện nhập học mà Khương Lệ còn lặn lội về quê một lần.

Mấy năm qua rất hiếm khi Khương Lệ về nhà chồng, lần này tới mang theo rất nhiều đồ, nhưng mọi người ở với nhau quả thực có chút khó xử. Tuy rằng Khương Lệ vẫn gọi “Bố mẹ”, nhưng dù sao bà cũng đã ly hôn với Trần Quảng Đạt.

Lần này bà tới là muốn đưa Trần Triều đi, muốn đón Trần Triều về nhà ngoại, học hành ở đó.

Nhưng cuối cùng Trần Triều vẫn không chịu đi theo mẹ.

Lúc ra về Khương Lệ còn rất tức giận, nói Trần Triều giống bố nó, trong lòng không biết suy nghĩ trước sau.



Trường học ở trên thị trấn, cách nhà họ khoảng nửa tiếng đi bộ. Tuy rằng có xe đưa đón, nhưng Trần Triều không ngồi. Khoang xe lúc nhúc mấy đứa trẻ nhà quê nghêu ngao hát mấy bài hát mạng quê mùa, lớn tiếng nói mấy chủ đề anh không thích nghe, thi thoảng còn chen vô mấy câu tục tĩu.

Ngày đầu nhập học Trần Triều ngồi xe tới trường, trông mắt nhìn ra cánh đồng bông bên ngoài, không biết mình sẽ đi đâu về đâu, tâm lặng như nước.

Sau đó Trần Triều không ngồi xe nữa, ngày ngày lách cách đi rồi lại về, mỗi ngày tan học khi mặt trời còn chưa lặn, mới nhập học chưa được bao lâu, Trần Triều đã đen đi mấy phần.

Mái tóc của Miêu Gia Nhan còn chưa dài, mới mọc được một cái đuôi nhỏ, cổ tay cũng không còn đeo chun nữa.

Chỉ thi thoảng lúc rửa mặt cảm thấy vướng víu, mới buộc phần tóc mái ngang trán lên, thành một chỏm tóc nhỏ trên đỉnh đầu.

Bởi vì Trần Triều tan học muộn, nhà ông bà Trần cũng chuyển sang ăn cơm muộn hơn mọi khi, Miêu Gia Nhan đã ăn xong rồi, em bưng một cái chậu đi đưa ngô. Trần Triều vừa mới về, đi vào phòng bếp rửa mặt, nước còn chưa ráo, chảy tong tỏng trên mặt.

Đã mấy ngày rồi Miêu Gia Nhan không gặp anh, lần này trông thấy anh thì ngạc nhiên ra mặt, bảo rằng: “Sao anh đen thế?”

Trần Triều nhìn em, trông thấy chỏm tóc nho nhỏ trên đỉnh đầu thì phì cười.

Trần Triều vén áo lên lau mặt, duỗi ngón trỏ và ngón giữa ra kẹp lấy chỏm tóc trên đỉnh đầu Miêu Gia Nhan, nhưng không dùng sức quá mạnh.

Miêu Gia Nhan khẽ nghiêng đầu theo anh kéo.

“Trông như đạo sĩ vậy.” Trần Triều cười bảo.

Hiếm khi anh mỉm cười, trong khi suốt ngày mặt khó đăm đăm. Miêu Gia Nhan đưa tay sờ lên đỉnh đầu, nhỏ giọng giải thích: “Nếu không buộc lên thì rửa mặt vướng lắm.”

Trần Triều lại kéo thêm hai cái nữa, Miêu Gia Nhan cũng không giận, rất hào phóng mặc cho anh kéo.

Nếu mấy đứa nhóc nhà quê ở trường cũng giống như Miêu Gia Nhan thì hay rồi, Trần Triều đi học cũng không đến nỗi khổ như vậy

Trường học không quản nghiêm, không có nhiều quy tắc như ở trường cũ. Không bắt buộc ngày nào cũng phải mặc đồng phục, cũng không cấm việc ăn quà vặt trong lớp. Trần Triều không thích mùi đồ ăn trong phòng học, mọi người xung quanh tíu tít ăn uống khiến Trần Triều thấy mà phiền.

Nhưng sợ cái gì thì gặp cái đó, bàn sau ngày nào cũng ăn que cay.

Mùi dầu mỡ tanh ngắt và cay nồng rẻ tiền lan khắp lớp học trong ngày hè oi ả, ăn xong không biết gói que cay bị dúi vào xó xỉnh nào, khiến mùi đó mãi mà không tan, đây là sự tra tấn tới nhường nào với cậu trai thành phố chứ.

“Lần sau ăn thì ra ngoài mà ăn.” Trần Triều sa sầm mặt quay đầu nói với cậu mập vừa ăn que cay.

Có lẽ cậu mập kia hồi tiểu học cũng xưng trùm xưng bá, ngày nào cũng vênh váo làm đại ca ở lớp học, có người ngang nhiên khiêu khích uy quyền của đại ca, đương nhiên không thể nhẫn nhịn cho qua được rồi.

Cậu mập kia nhướng mày, hờ hững cất tiếng hỏi: “Mày đang nói chuyện với ai đấy?”

Trần Triều nói: “Với mày.”

Mập cười “phì” một tiếng.

Buổi chiều hôm ấy, Mập lại bóc một gói que cay ra, cố ý ngồi xuống ăn bên cạnh Trần Triều.

Trần Triều liếc mắt nhìn qua, Mập nhướng mày nhai tóp tép, còn có ý hà hơi về phía Trần Triều.

Sau này Đinh Văn Thao không cho phép ai nhắc lại chuyện xảy ra sau đó, mỗi lần có người nhắc tới cậu ta liền bịt miệng.

Trường học chỉ có nhiêu đó, phần lớn đều học cùng tiểu học lên lớp, dù trước đó không học cùng lớp thì cũng từng gặp mặt nhau rồi. Nhưng Trần Triều thì khác, Trần Triều là một gương mặt hoàn toàn xa lạ, trên người toát lên khí chất mà mọi người cảm thấy có vẻ làm màu, rất nhiều người ngứa mắt với anh từ lâu.

Đinh Văn Thao muốn tìm cơ hội xử kẻ lạ mặt này để diễu võ giương oai từ lâu, lần này Trần Triều tự mình dâng tới, Đinh Văn Thao thầm nghĩ đúng lúc lắm, đỡ phải kiếm cớ.

Cụ thể sự tình thế nào không nhắc tới, nhưng buổi chiều hôm đó tan học Đinh Văn Thao phải ôm mạn sườn phải, bước đi cũng run rẩy.

Trước kia khi Trần Quảng Đạt còn chưa bận rộn kinh doanh, hai cha con từng ra võ quán ở đối diện khu nhà họ luyện Tae Kwon Do ba năm. Thời đó con trai có trào lưu học bộ môn này, Trần Quảng Đạt hăm hở “đu trend” cũng kéo con trai theo cùng, xem như rèn luyện thể chất, cả phòng toàn thanh thiếu niên, lòi ra một mình Trần Quảng Đạt to xác.

Nhưng Đinh Văn Thao vẫn còn có chí khí đại ca, chí ít bị đánh nhưng về nhà không mách lẻo, cũng không cho mấy bạn cùng lớp mách giáo viên. Lần đầu diễu võ ở trường cấp hai bị Trần Triều phá hỏng, phải nếm trái đắng, nhưng Đinh Văn Thao cũng không ôm thù, sau đó không tới gây gổ với Trần Triều nữa.

Xung quanh không còn người ăn quà vặt nữa, không phải ngửi thứ mùi kỳ quái kia, khoảng thời gian sau đó Trần Triều cảm thấy dễ thở hơn nhiều.



Rồi cuối cùng trời cũng trở lạnh, sau một cơn mưa rào, không khí trở nên trong trẻo hơn nhiều. Buổi tối đi ngủ Trần Triều không cần dùng tới quạt nữa, chỉ cần mở cửa sổ thôi đã có thể ngủ ngon.

Chỉ là trong phòng vẫn còn rất nhiều muỗi, nhất là buổi tối lúc anh cần bật đèn làm bài tập, muỗi bay qua khe cửa sổ tới tìm ánh sáng, đậu xuống người Trần Triều hôn một cái.

Trần Triều gãi cánh tay, ngứa phát bực.

Miêu Gia Nhan cũng bật đèn, rèm cửa đối diện đóng kín, không biết đang làm bài tập hay đang làm gì khác.

Trần Triều đứng dậy đi tới bên cửa sổ, hướng ra ngoài cửa gọi “Miêu Nhi”.

Hai nhà đều mở cửa sổ, Trần Triều lập tức nghe thấy tiếng Miêu Gia Nhan đáp lại: “Em đây!”

Hai giây sau Miêu Gia Nhan kéo rèm cửa sổ ra, vén rèm lại rồi ló đầu ra hỏi: “Anh gọi em à anh?”

Trần Triều hỏi em: “Chỗ nhóc còn cao thanh lương không?”

“Còn, anh lại bị muỗi đốt à?” Miêu Gia Nhan hỏi.

Buổi tối trong thôn rất yên ắng, lúc nói chuyện thậm chí còn có âm thanh vọng về, hai cậu bé không gần la to cũng có thể nghe thấy rõ mồn một tiếng của đối phương.

Trần Triều nói: “Nhóc ra cửa đi, anh qua đó lấy.”

Miêu Gia Nhan xua tay: “Anh đợi em, em sang đưa cho anh.”

Nói rồi em quay đầu vào, cũng buông rèm cửa xuống.

Chưa đầy hai phút sau, Miêu Gia Nhan đẩy của đi tới, em mặc bộ đồ ngủ in hình ếch xanh, trong tay còn cầm theo một hũ cao thanh lương mới nguyên.

Em đưa hũ cao cho Trần Triều, hỏi anh: “Trong phòng anh có muỗi à?”

Trần Triều nói: “Nhiều lắm.”

Miêu Gia Nhan bảo: “Anh làm bài tập đi, em bắt giúp anh.”

“Không bắt được đâu, thôi bỏ đi.” Chinh chiến qua một mùa hè, Trần Triều đã miễn dịch với tiếng muỗi vo ve.

“Được mà.” Miêu Gia Nhan cầm chai nước Trần Triều đã uống hết để trên bàn lên, mở nắp chai ra, “Anh làm bài đi, em bắt hết muỗi cho anh.”

Miêu Gia Nhan ngửa đầu nhìn lên tường tìm muỗi, Trần Triều vừa xoa cao lên vết muỗi đốt, vừa đứng bên cạnh nhìn em. Có lẽ bộ đồ ngủ Miêu Gia Nhan đang mặc mua từ năm ngoái, chiếc quần đã ngắn rồi, lộ ra cẳng chân thon nhỏ, trông giống trẻ con hơn.

“Nhóc làm bài tập xong chưa?” Trần Triều hỏi em.

“Em không có bài tập,” Miêu Gia Nhan đưa tay lên miệng ra hiệu anh đừng gây tiếng ồn, nhỏ giọng trả lời, “Lớp sáu rồi bài tập ít lắm.”

(Tiểu học của TQ từ lớp 1 đến lớp 6)

Trần Triều thầm nghĩ đúng là phong cách ở nông thôn, lớp sáu rồi sao còn chưa giao bài tập.

“Em tìm được một con.” Miêu Gia Nhan nhỏ giọng nói, cầm nắp chai nước từ từ đi tới chụp lấy con muỗi, sau đó lắc một cái, cho con muỗi choáng luôn.

“Cách này có bắt được không?” Trần Triều lấy làm ngạc nhiên.

“Được chứ, em toàn bắt như vậy mà,” Miêu Gia Nhan cười hì hì, “Hữu ích lắm nhá.”

Miêu Gia Nhan ở trong phòng của Trần Triều áng chừng nửa tiếng, bắt được sáu con muỗi, cuối cùng vặn nắp chai mang đi.

“Em về nhé anh.” Miêu Gia Nhan ngáp một cái, chào anh.

Trần Triều định tiễn Miêu Gia Nhan ra ngoài, nhưng nhoáng cái em đã chạy mất dạng rồi. Trước khi đi còn thuần thục thò tay qua ô cửa nhỏ để kéo then cài cửa.

Không bao lâu sau, cửa phòng đối diện tắt đèn.

..

Tới đây được vài tháng, Trần Triều được trải nghiệm tất cả những gì chưa từng trải nghiệm suốt mấy năm qua một lượt, đồng thời dần dần thích ứng được.

Ví dụ như phấn rôm, ví dụ như cao thanh lương. Anh ở nơi này một thời gian cũng dần dần thích ứng và trở nên bình tĩnh hơn, nhưng có lẽ Trần Triều vẫn còn giữ lại chút kiên trì với thân phận trai phố của mình, phải gọt tử tế mới ăn dưa chuột.

Dịp Quốc Khánh mùng 1 tháng 10, Trần Quảng Đạt quay về một chuyến, tuy ngoài mặt ngả ngớn nói cười, nhưng vẫn có thể thấy rõ trông ông tiều tụy hơn nhiều, ông ở lại hai ngày rồi đi. Nhà chú út cũng về một chuyến, ban đầu em họ thấy Trần Triều thì xấu hổ, không dám bắt chuyện với anh, nhưng chẳng mấy chốc đã bám rịt lấy.

Em họ gặp Miêu Gia Nhan thì lễ phép chào hỏi, gọi một tiếng “Chị ạ”.

Lúc đó Trần Triều đang ngồi trên ghế đá, huých đầu gối vào người cậu bé, nhắc rằng: “Gọi anh đi.”

Em họ quay đầu nhìn anh, không hiểu được.

Miêu Gia Nhan cũng hơi khó xử, đặt đồ xuống rồi chạy đi.

Tóc em nay đã dài hơn một chút, đã dài qua cổ rồi, em lại đeo sợi dây chun đen ở cổ tay, thi thoảng lại dùng nó để buộc gọn tóc lại.

“Sao lại gọi là anh?” Em họ vẫn rất lịch sự, đợi người ta đi rồi mới hỏi.

Trần Triều nói: “Sao trăng gì, vốn là anh trai mà.”

Kể từ khi em họ tới, Miêu Gia Nhan không còn hay qua sang chơi nữa, dường như em hơi sợ người lạ, bên cạnh Trần Triều có người thì không dám nói chuyện nữa.

Chú út trở về, có bạn sang chơi nhà, mua cho tụi trẻ hai hộp kem. Đây là loại kem trước kia Trần Triều thường ăn ở nhà, ở trên thị trấn không bán loại này, chỉ có kem que giá rẻ mà thôi.

Em họ mang hai cái bát lên, Trần Triều mở cửa sổ ra, gọi về phía đối diện: “Miêu Nhi.”

Miêu Gia Nhan thưa, mở cửa sổ ra hỏi: “Dạ?”

“Sang đây.” Trần Triều gọi em.

Miêu Gia Nhan hơi do dự một chút, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Bình thường gọi sang là sang, lần này còn thận trọng hỏi có việc gì vậy.

Trần Triều: “Qua đây.”

Miêu Gia Nhan: “..Em tới ngay.”