“Anh sợ để em tự đi lại bị người ta bán mất không tìm được đường về nhà.”
Trần Triều nổi giận, người sợ nhất chính là Miêu Gia Nhan, giờ đang cầm điện thoại cũng ngồi ngay ngắn lại, bộ dạng chuẩn bị ăn mắng tới nơi.
“Em nhận lời rồi à?” Trần Triều lại hỏi.
“Em chưa,” Miêu Gia Nhan vội vàng nói, “Em nói là em hỏi ý kiến một chút mới có thể trả lời chị ấy.”
May sao Trần Triều nghe em nói vậy cũng không nổi đóa lên nữa, chỉ hỏi: “Có nói khi nào chụp không? Em không phải đi học à?”
“Không nói ạ,” Miêu Gia Nhan cẩn thận trả lời, “Không nói gì hết ạ.”
Bộ đồ ngủ Miêu Gia Nhan đang mặc lúc này đây chính là bộ đồ cũ năm đó Trần Triều để lại trước khi đi, đến giờ Miêu Gia Nhan vẫn còn mặc không ít bộ năm đó anh để lại. Lúc này em mặc áo của Trần Triều, nghe anh nổi giận qua điện thoại, rõ ràng nem nép lo sợ, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác an tâm lạ kỳ nhen nhóm trong em.
“Ngày mai chị ấy gọi điện thoại anh sẽ hỏi chị ấy sau.” Nghe giọng Trần Triều không được vui, anh hỏi Miêu Gia Nhan, “Dạo này thi chưa? Kết quả thế nào?”
Miêu Gia Nhan nói: “Chưa thi ạ, còn chưa chính thức thi giữa kỳ, chỉ phát bài kiểm tra về, không nộp lên chấm điểm.”
“Không thi thật hay là em thi không tốt?” Trần Triều nghiêm khắc hỏi em.
“Không thi mà,” Miêu Gia Nhan vội vã trả lời, “Em không lừa anh.”
Miêu Gia Nhan vốn không biết lừa người, dường như trời sinh không có kỹ năng nói dối vậy.
Ngày hôm sau Miêu Gia Nhan đưa số điện thoại của Trần Triều cho chị gái kia, còn nhắc đi nhắc lại hai lần, chị ấy chỉ có thể gọi điện cho anh vào 11 rưỡi cho đến 1 giờ, hoặc sau 10 giờ tối trở đi.
Chị hỏi: “Ai vậy?”
“Đó là…” Miêu Gia Nhan ngập ngừng một chút, sau đó trả lời, “Là anh trai em.”
“Anh trai à?” Chị gái nhớ Miêu Gia Nhan nhấn mạnh thời gian gọi, bèn hỏi: “Anh trai làm việc bận rộn lắm à?”
Miêu Gia Nhan nói: “Anh ấy đi học.”
Té ra là chuyển từ một cậu bé này sang một cậu nhóc khác, chị gái bị em chọc, không kiềm chế được bật cười, “Được rồi, chị biết rồi!”
Nhưng cậu nhóc này không dễ đối phó, khó nhằn hơn Miêu Gia Nhan nhiều.
Tuy rằng Miêu Gia Nhan có tâm lý đề phòng rất nặng, nhưng người khác nói gì em cũng lắng nghe, còn “anh trai” này thì khác, bạn nói gì cậu ta cũng làm như không nghe thấy, chỉ túm chặt vài trọng điểm mình nhắc tới. Nếu bạn không trả lời cậu ta sẽ cúp máy, nói không chụp.
Miêu Gia Nhan không hay biết gì, buổi trưa hôm đó lúc ăn cơm em còn mải nghĩ không biết đối phương đã liên lạc với Trần Triều chưa, liệu có ảnh hưởng anh nghỉ ngơi không.
Cô bạn bàn trên lần trước vẫn được phân học cùng lớp Miêu Gia Nhan, hai người họ bây giờ đã trở thành bạn rồi.
Cô bé tên là Đàm Tâm Nghệ, bây giờ không còn ngồi bàn trên Miêu Gia Nhan nữa, cách một khoảng không quá xa. Bạn ấy rất thích trò chuyện, quan hệ với các bạn trong lớp cũng rất tốt.
“Tối qua tớ đọc một quyển truyện tranh, trong đó có một anh giống cậu cực,” Lúc nghỉ giữa giờ bạn ấy ngồi xuống bên cạnh Miêu Gia Nhan, nói với em: “Cậu có QQ không? Hôm qua tớ xem muốn gửi cho cậu, nhưng trong nhóm ở lớp không có cậu.”
“Tớ không có,” Đây không phải lần đầu tiên Miêu Gia Nhan được hỏi câu này, nhưng em thực sự không có, “Tớ không lên mạng.”
“Vậy khi nào cậu có QQ thì nhớ kết bạn với tớ nhé, đến khi đó nói cho tớ là được rồi.” Cô bạn nhìn Miêu Gia Nhan, “Tớ muốn thêm bạn với cậu đầu tiên, được làm người bạn đầu tiên trong danh sách của cậu.”
Con gái luôn để ý những chi tiết kỳ lạ nhưng lại chẳng có tác dụng này, lúc đó Miêu Gia Nhan không biết thêm bạn là gì, nhưng sau này có QQ và Wechat rồi, suốt một khoảng thời gian dài trong danh sách của em chỉ có mỗi Trần Triều.
Bàn bạc hợp đồng với bên kia mất vài ngày, sau đó Trần Triều không quản nữa, giao cho luật sư của bố phụ trách. Bây giờ Trần Quảng Đạt làm ăn lớn, bình thường có rất nhiều hợp đồng, năm đó ông thua lỗ cũng vì hợp đồng, cho nên sau này rất chú trọng những chi tiết này, hợp đồng giao cho luật sư có chuyên môn xem.
Có một buổi tối Miêu Gia Nhan chuẩn bị đi ngủ, nhận được tin nhắn của Trần Triều.
—— Anh bảo họ gửi hợp đồng cho em rồi, em tự xem một lượt.
Miêu Gia Nhan vội vàng trả lời: Cảm ơn anh Triều.
Đó là bản hợp đồng đầu tiên trong cuộc đời của Miêu Gia Nhan, trước đó em mới chỉ thấy qua trên phim ảnh. Em tự ký tên mình trên đó, ông nội cũng giúp em ký tên. Trong hợp đồng liệt kê rõ ràng, chi tiết khiến người ta phải ngạc nhiên. Miêu Gia Nhan xem một lượt, quá chi tiết nên không thể ghi nhớ rõ ràng, chỉ nhớ là chụp ba bộ ảnh, tổng cộng tám ngàn.
Thời gian chụp ảnh vào kỳ nghỉ đông, trước đó Miêu Gia Nhan nên làm gì thì làm nấy, vẫn ngày ngày đi học đều đặn.
Mỗi ngày Miêu Gia Nhan đều chăm chỉ đi học, ghi chép bài vở rất gọn gàng. Mỗi ngày không bỏ việc luyện chữ hai trang, ngày nào cũng phải luyện.
Quả nhiên thành tích thi cuối kỳ của Miêu Gia Nhan không tệ, em thi đứng thứ sáu trong lớp.
Mỗi năm ban xã hội lại có vài em học sinh thi đầu vào top cao, những người trong top 10 đều có hy vọng. Miêu Gia Nhan chủ động gửi tin nhắn cho Trần Triều, gửi thành tích của mình cho anh.
Trần Triều trả lời: Tốt lắm.
Dạo gần đây Miêu Gia Nhan mới học được cách gửi biểu cảm: ^^
Em được nghỉ đông rồi, phía chụp ảnh vẫn không có động tĩnh gì, cũng không nói khi nào tới.
Miêu Kiến gọi điện thoại nói một thời gian nữa sẽ về nhà vài ngày, Tết năm nay không về nữa. Miêu Gia Nhan không đoán được bây giờ có thêm em trai, bố sẽ khoan dung hơn hay là vẫn như trước, em muốn tranh thủ mấy ngày bố về đi chụp ảnh.
Lúc đối phương liên hệ, Miêu Gia Nhan đang ngồi trong trang trại ươm mầm, điện thoại ở trong túi đổ chuông, bàn tay em đang bám đầy bùn bẩn, phải lau sạch mới dám nhận điện thoại.
“Dạo này chị bận tối tăm mặt mũi, không để ý tới em,” Chị gái hỏi, “Dạo này có việc gì không? Tuần sau chúng ta đi hả?”
Miêu Gia Nhan thắc mắc hỏi: “Đi đâu ạ?”
“Đi tới căn cứ ấy? Đã bàn rồi còn gì?” Chị cất cao giọng nói, “Cưng à đừng bảo em không xem hợp đồng đấy nhé?”
Miêu Gia Nhan nói: “Em xem rồi mà..”
Nhưng Miêu Gia Nhan chỉ thấy là chụp trong thành phố, không đi Vân Nam.
Chị gái nói với em: “Em xem trang ba chưa? Chắc là em nhìn sót rồi.”
Miêu Gia Nhan còn chưa kịp hỏi sót cái gì, đối phương đã nói: “Chị hỏi anh trai em rồi, cậu ấy nói tuần sau, chị xác nhận lại với em rồi đặt vé, em không say máy bay đúng không?”
Miêu Gia Nhan không biết mình có bị say máy bay hay không, em chưa ngồi máy bay bao giờ. Nhưng bây giờ em đang quay cuồng rồi, bị lời đối phương nói làm cho mê man.
“Đến khi đó em tới chỗ anh trai em, chị sẽ kêu người đón các em ở sân bay.” Chị gái nói, “Chị ở đây đợi em nhé.”
Miêu Gia Nhan bị cuộc điện thoại của chị xoay vòng vòng, cúp máy rồi đang định tìm hợp đồng xem một lượt, điện thoại lại đổ chuông. Em tưởng vẫn là chị gái ban nãy, không ngờ lại là Trần Triều.
“Anh Triều.” Miêu Gia Nhan bắt máy.
Trần Triều đáp “Ừ”, sau đó nói, “Anh nghỉ rồi.”
Phản ứng đầu tiên của Miêu Gia Nhan là anh có quay về ăn Tết không, giọng nói không kiềm chế được mà hơi cất cao lên: “Anh có về không?”
“Anh không về.” Trần Triều nói.
Miêu Gia Nhan còn chưa kịp cảm thấy thất vọng đã nghe thấy Trần Triều nói: “Em qua thẳng chỗ anh nhé.”
“Dạ?” Miêu Gia Nhan mông lung.
“Chuẩn bị đồ đạc kỹ càng, mang theo mấy bộ đồ để thay.” Trần Triều nói với em, “Anh ở nhà ga đón em.”
Những lúc như vậy Miêu Gia Nhan luôn phản ứng chậm nửa nhịp, một lúc sau em mới dần ngộ ra, cảm thấy thật khó tin, thậm chí còn không dám hỏi: “Anh Triều.. anh muốn đi cùng em ạ?”
Trần Triều cũng sững người ra, hỏi ngược lại: “Không thì anh đang ở đây nói gì với em?”
Nhất thời tâm trạng Miêu Gia Nhan trở nên hết sức rối bời, bàn tay nắm lấy góc bàn, không biết nên nói gì.
“Anh sợ để em tự đi lại bị người ta bán mất không tìm được đường về nhà.” Trần Triều cười, “Hai đứa bị bán đi tốt xấu gì anh vẫn tìm đường về được.”