Hoàn Triều

Chương 18




“Dần dà bên trong chậu hoa có một lớp lót, trong đó ních đầy những viên đá nhỏ.”

Không biết có phải bởi bữa đó Trần Triều thốt lên mấy câu hay không, tóm lại suốt một khoảng thời gian dài sau đó chiếc xe máy và người đàn ông kia không xuất hiện trên con đường họ về nhà nữa. Tuy rằng lúc đó Trần Triều chưa biết gì cả, nhưng mấy câu nói của anh khiến đối phương cho rằng anh đã biết tất cả mọi chuyện, bắt đầu sợ hãi. Một người đàn ông trung niên sàm sỡ bé trai cấp hai, chuyện này nếu đồn trong thôn quê nhỏ như lòng bàn tay thì ông ta còn mặt mũi nào mà sống.


Có lẽ đối phương không thể ngờ Miêu Gia Nhan lại nói chuyện này ra cho người khác biết, dù sao những đứa trẻ tầm tuổi em đều cảm thấy những chuyện này rất đáng sợ. Cho nên tuy rằng lúc ấy Trần Triều không nói gì, nhưng chỉ riêng suy đoán “Đã có người biết chuyện” cũng đủ khiến đối phương thấp thỏm lo lắng.

Mỗi ngày Trần Triều đều cột Miêu Gia Nhan bên mình, tuy rằng người đàn ông kia không xuất hiện nữa nhưng điều này vẫn chưa thể khiến mọi người an tâm.

Bố mẹ Miêu Gia Nhan đều không ở đây, bình thường trong nhà chỉ có ông bà, em vốn nhỏ nhắn và gầy còm, vừa nhìn đã thấy trẻ người yếu thế. Bấy giờ Trần Triều không còn bị lửa giận át lý trí như ban đầu, dần dần đã anh có thể ý thức được rất nhiều chuyện.

Sự khác thường của Miêu Gia Nhan sẽ khiến tương lai em khó lòng tránh khỏi những rắc rối tương tự.

“Miêu Nhi à.” Trần Triều nhìn Miêu Gia Nhan ngồi bên cạnh bóc tem nhãn trên giấy, cất tiếng gọi em.

Miêu Gia Nhan ưỡn thẳng sống lưng tức thì, đang để tâm hồn treo ngược cành cây thì bị bắt gặp, chột dạ đáp “Vâng”, cúi đầu tiếp tục làm bài tập.

Trần Triều gõ lên bài tập của em, anh hỏi: “Đã làm xong chưa?”

“Vẫn còn một ít…” Miêu Gia Nhan cúi đầu chăm chỉ làm bài tập, “Xong ngay đây ạ.”

“Xong ngay cái gì, em có viết được mấy chữ đâu.” Trần Triều bóc mẽ em, anh cầm tờ bài tập trên cùng lên nhìn bài bên dưới, bên dưới còn vài trang bài tập bỏ trống.

Miêu Gia Nhan ngượng ngùng cười trừ, em không tập trung làm bài tập, hơn nữa bây giờ mới là sáng thứ bảy, không vội mà.

“Làm sai rồi.” Trần Triều chỉ vào một bài tập của em, “Em tập trung được không hả.”

Miêu Gia Nhan quét mắt nhìn, kết quả tính ra rõ ràng bằng “1”, em lại viết là “-1”.

“Ây gù.” Miêu Gia Nhan lập tức gạch đi viết lại, “Viết sai rồi.”

Miêu Gia Nhan gạch dấu “-” nho nhỏ kia đi, Trần Triều nói: “Đừng gạch một nửa, gạch hết đi viết lại.”

“Vâng ạ.” Miêu Gia Nhan đành phải gạch hết đi, viết lại số “1” một lần nữa.

Trước đó Trần Triều gọi em không phải vì chuyện này, Trần Triều nhìn Miêu Gia Nhan thơ thơ thẩn thẩn ở đây như vậy, anh nói: “Hay là em quay về chỗ bố em em đi.”

Miêu Gia Nhan không kịp phản ứng ngay tức thì, em sửng sốt, ngẩng đầu lên: “…Dạ?”

“Em ở đây cứ như bị bỏ rơi không bằng.” Trần Triều nói, “Em không có bố mẹ ai cũng bắt nạt em.”

“Em có… có bố mẹ mà…” Miêu Gia Nhan nhìn anh hết sức vô tội.

“Em có bố mẹ, nhưng họ không ở đây cùng với em,” Trần Triều lại nói, “Cũng có gì khác nhau đâu, người ta bắt nạt không có ai đứng ra làm chỗ dựa cho em.”

Miêu Gia Nhan nhìn Trần Triều, em không thể nói rằng “Em còn có anh mà”, bởi vì mọi người đều biết Trần Triều sẽ không ở đây mãi.

Từ trước đến giờ anh vốn không thuộc về nơi này.

“Em cũng không thể quanh quẩn ở đây mãi được, sớm muộn gì cũng có ngày em phải đi.” Trần Triều nói.

Bản thân Miêu Gia Nhan vốn không thích nghe những điều liên quan tới chuyện này, nhưng bởi vì Trần Triều đang giảng giải với em, Miêu Gia Nhan vẫn chăm chú nghe hết.

“Đến khi anh đi rồi em đi học thế nào?” Trần Triều nghĩ tới con đường làng băng qua ruộng bông, cả con đường dài dằng dặc chỉ lác đác mấy ngọn đèn, sang năm Miêu Gia Nhan cũng phải tự học buổi tối rồi, lúc đó em chỉ có một thân một mình.

Miêu Gia Nhan bị mấy chữ “Đến khi anh đi rồi” đâm nhẹ vào lòng, bờ mi em khe khẽ run lên nhưng không dễ để nhận ra.

“Đến lúc đó có người chặn đường em nói xem em làm thế nào?” Trần Triều khẽ chau mày, “Em có sợ không?”

“Sợ chứ.” Miêu Gia Nhan thành thật trả lời.

“Em càng ngày càng lớn, bản thân lại không muốn cắt tóc đi, đến lúc đó những người như vậy đều tìm đến em.” Trần Triều lại nói.

“Em có thể ngồi xe đưa đón..” Miêu Gia Nhan cúi đầu, nhỏ giọng đáp.

“Thế sao bây giờ em không ngồi xe?” Trần Triều hỏi thẳng.

Miêu Gia Nhan lại không thể trả lời.

Ở trên xe bất luận em ngồi đâu, bên cạnh em đều là khoảng trống, dẫu phải chen chúc với người khác cũng không ai muốn ngồi cạnh em. Mấy người ngồi trên xe vẫn luôn nói bóng nói gió, dùng mấy lời khó nghe để ám chỉ em. Lần đầu tiên Trần Triều bắt gặp Miêu Gia Nhan trên đường, cũng bởi vì Miêu Gia Nhan không thể ngồi xe được, chỉ có thể xuống xe.

“Thực ra trường học trên thành phố cũng như vậy, chưa chắc đã tốt hơn nơi này.” Trần Triều cũng không ôm nhiều hy vọng với trường học trên thành phố, “Chỉ là không đến mức có người chặn đường trêu chọc em, em sẽ an toàn hơn nhiều.”

Trần Triều vẫn luôn mang lại cho người ta cảm giác anh là một người anh rất đáng để dựa vào, tuy rằng anh mới chỉ học lớp chín, nhưng trên người anh toát lên cảm giác “không giống” với những đứa trẻ đồng trang lứa ở đây. Bấy giờ anh nhẫn nại nói mấy lời này với Miêu Gia Nhan, Miêu Gia Nhan cũng thật lòng thật dạ trả lời anh.

“Em không muốn xa ông bà, cũng không muốn tới chỗ bố mẹ em.” Miêu Gia Nhan nhỏ giọng nói, “Mẹ vẫn luôn ghét bỏ em, bố em cũng như vậy.”

“Vậy em có thể ở trường học,” Trần Triều nói, “Bình thường không về nhà.”

Miêu Gia Nhan không trả lời. Trần Triều nói xong cũng cảm thấy để Miêu Gia Nhan rời khỏi nơi mình quen thuộc hơn chục năm, đi tới một môi trường xa lạ cũng chưa chắc đã tốt hơn bây giờ.

Hạ qua thu lại sang, đến khi đông về trời đổ tuyết, khi đó gọi nhau cách cửa sổ sẽ không thể nghe thấy tiếng.

Trần Triều hay nhặt mấy cục đá để lên bệ cửa sổ, muốn gọi em chỉ cần nhặt đá lên ném về phía bệ cửa sổ trước mặt, chỉ cần có tiếng đập là Miêu Gia Nhan sẽ biết liền.

Có một ngày Trần Triều ném mạnh tay, cửa sổ Miêu Gia Nhan bị nứt ra một vệt.

Miêu Gia Nhan nhìn vết nứt, em mở cửa sổ nhỏ giọng hô về phía đối diện: “Anh làm hỏng cửa sổ của em rồi.”

Trần Triều nói: “Không thể nào.”

“Thật mà,” Miêu Gia Nhan duỗi cánh tay ra minh họa vết nứt, “Nứt rồi.”

Trần Triều nheo mắt lại quan sát kỹ hơn, đúng là có một vết nứt nhỏ rồi. Trần Triều dở khóc dở cửa, Miêu Gia Nhan giơ tay ra dấu “suỵt” với anh.

Kể từ hôm đó Miêu Gia Nhan đặt một chậu hoa rỗng ngoài cửa sổ, để Trần Triều ném đá vào chậu hoa. Như vậy cho dù không ném đá va vào cửa vẫn có thể nghe thấy âm thanh.

Dần dà bên trong chậu hoa có một lớp lót, trong đó ních đầy những viên đá nhỏ.



Lò sưởi trong thôn đều phải tự mình đốt, ông bà Trần lúc nào cũng lo cháu trai bị lạnh, đến mùa đông đốt rất nhiều. Dẫu vậy chỉ đến chiều mới ấm hơn một chút, buổi sáng và trưa nhà rất lạnh. Sáng sớm lúc tỉnh dậy ngoài trời vẫn còn tối om om, trong phòng lại lạnh, hễ đến mùa đông Trần Triều lại trở thành một con sâu ngủ.

Miêu Gia Nhan gội đầu buổi sáng phải sấy khô tóc, em sửa soạn xong qua nhà đợi Trần Triều tới trường, bà Trần bảo: “Nó chưa dậy đâu.”

“Dạ?” Miêu Gia Nhan ngước mắt nhìn lên đồng hồ treo tường, ngạc nhiên ra mặt, bình thường tầm giờ này Trần Triều đã dậy và ăn sáng xong rồi.

Miêu Gia Nhan đeo cặp sách đi lên tầng, thấy Trần Triều vẫn còn đang ngủ say, vội vàng gọi anh: “Anh Triều!”

Trần Triều choàng mở mắt, lập tức phản ứng lại, ngồi bật dậy khỏi giường.

“Anh sao vậy?” Miêu Gia Nhan duỗi tay ra sờ trán anh, “Khó chịu trong người à?”

“Không, ngái ngủ.” Trần Triều đứng dưới đất, vừa nói vừa mặc quần áo lên người.

Miêu Gia Nhan cầm quần đưa cho anh, hỏi rằng: “Anh không mặc quần giữ nhiệt à? Lạnh lắm đấy.”

“Không mặc, anh không có quần giữ nhiệt.” Trần Triều đã mặc đồ xong xuôi, anh chạy vào phòng vệ sinh, đứng trước bồn rửa mặt nói với Miêu Gia Nhan, “Chuẩn bị cặp sách!”

“Vâng ạ!” Miêu Gia Nhan giúp Trần Triều sắp sách vở, có một phong thư rớt ra từ quyển sách tiếng Anh. Phong thư màu xanh da trời, bên trên còn vẽ mấy đám mây nho nhỏ. Phòng thư vẫn còn dính niêm phong, rõ ràng chưa được mở ra.

Trước giờ Trần Triều vẫn luôn được lòng người, bình thường nhận được rất nhiều thư tình của nữ sinh.

Miêu Gia Nhan vội vàng kẹp phong thư vào trong sách, cho tất cả vào trong cặp sách.

Trần Triều nhanh chóng rửa mặt rồi xuống tầng, Miêu Gia Nhan cầm cặp sách của anh theo anh đi xuống.

Lúc này rõ ràng không kịp ăn sáng nữa rồi, Bà Trần dậy từ sớm nướng bánh cho cháu trai, bảo hai anh em ăn xong rồi hẵng đi.

“Sắp muộn mất rồi, tối con về ăn sau.” Trần Triều nói.

“Thế mang hai chiếc bánh đi nhé?” Bà Trần lại hỏi.

Miêu Gia Nhan vội vàng nói: “Mang đi, đi đường ăn, anh ấy không ăn thì con ăn.”

“Bà đã chuẩn bị xong rồi, chia phần cho hai đứa, cất trong cặp sách đến lớp ăn nhé?” Bà Trần chuẩn bị hai túi bánh, đưa cho họ.

Trần Triều đã đi rồi, Miêu Gia Nhan vẫn còn đứng nói chuyện bánh trái với bà Trần, Trần Triều ở đằng xa thúc giục: “Mau lên nào!”

“Em tới đây!” Miêu Gia Nhan cầm hai túi bánh và cặp sách theo chân Trần Triều.

Trước giờ Trần Triều không ăn uống khi đi trên đường, nhưng Miêu Gia Nhan đi bên cạnh anh ăn no say, ăn một miếng bánh lại uống một ngụm sữa đậu, mùi bánh nướng thơm phức lạ thường trong buổi sáng mùa đông se lạnh.

Miêu Gia Nhan véo một góc bánh đưa cho anh: “Anh thử đi?”

Trần Triều vô thức ngả đầu ra sau tránh ra, Miêu Gia Nhan nói: “Xung quanh không có ai, không ai nhìn anh đâu.”

Có lẽ câu nói này mang tới tác dụng nhất định, cũng có thể vì trông Miêu Gia Nhan ăn rõ là ngon miệng, tóm lại cuối cùng Trần Triều đã ăn miếng bánh kia.

Anh đã tới nơi này được hai năm rưỡi, nhưng đây mới là lần đầu tiên Miêu Gia Nhan nhìn thấy anh ăn đồ trên đường, Miêu Gia Nhan cười tủm tỉm hỏi anh: “Ngon lắm đúng không anh?”

Nói rồi em lại đưa sữa đậu tới.

Một bước sai vạn dặm sai, sau này cũng không còn quan trọng nữa, Trần Triều cúi đầu, cắn ống hút uống một ngụm lớn.

Nhưng Trần Triều chỉ có thể tiếp nhận tối đa như vậy mà thôi, anh không tự cầm bánh, phải để Miêu Gia Nhan dâng lên, giống như làm vậy thì sẽ ngầu hơn tự mình cầm bánh gặm vậy. Miêu Gia Nhan lại rất sẵn lòng săn sóc giữ gìn hình tượng trai phố cho anh Triều của em, em ăn một miếng bánh lại véo một miếng đưa cho anh, đi hết con đường làng họ cũng đã ăn xong bánh.

Ngày ngày Miêu Gia Nhan bị Trần Triều dẫn đi sớm về trễ, những tháng ngày cứ thong thả trôi qua trong bình yên.

Dần dần họ cũng sắp quên đi chuyện kia, chuyện nhỏ xen vào đó không còn được nhắc lại.

Mãi đến ngày hôm đó tan học họ lại nghe thấy tiếng xe máy vụt qua, Miêu Gia Nhan còn chưa kịp phản ứng đã bị Trần Triều kéo đi vào giữa anh và Đinh Văn Thao.

Bấy giờ Miêu Gia Nhan mới phản ứng lại, nắm chặt lấy cánh tay Trần Triều.

“Không sao đâu.” Trần Triều nói.

Kết quả lần đó chỉ là một người qua đường, là một thím chạy xe máy, từ nhà mẹ trở về.

Lúc xe máy phóng qua rồi, Trần Triều xoa đầu Miêu Gia Nhan, bảo rằng: “Đến khi anh đi rồi em ngồi xe đưa đón đi.”

Miêu Gia Nhan không nói gì, nhưng Đinh Văn Thao lại hỏi: “Đi đâu vậy? Anh Triều à anh đi đâu vậy!”

“Đi học!” Trần Triều nói.

“Anh phải đi à?” Trông Đinh Văn Thao có vẻ rất hụt hẫng, “Anh không học cấp ba ở đây à?”

“Không,” Trần Triều đút tay vào trong túi, bảo rằng, “Cấp ba anh phải đi rồi.”

Đối với chuyện Trần Triều sắp đi, Đinh Văn Thao phản ứng mạnh hơn Miêu Gia Nhan nhiều.

Ngày nào cậu ta cũng lải nhải không cho Trần Triều đi, nói Trần Triều đi rồi cậu ấy không còn bạn nữa.

Trần Triều bị nhằng nhẵng bám lấy cũng hết cách, bảo rằng: “Anh vẫn chưa đi mà!”

“Nhưng cũng sắp rồi!” Đinh Văn Thao xị mặt xuống, “Anh đi rồi em biết phải làm sao! Mỗi ngày em biết làm gì đây! Buổi trưa ai ăn cơm cùng em bây giờ!”

Trần Triều nói: “Anh ở đây cũng không làm mấy trò đó với cậu!”

“Đâu có giống!” Đinh Văn Thao ngồi ở bàn sau của Trần Triều, rung bàn nói, “Anh đi rồi em không còn bạn nữa!”

“Không phải bạn cậu khắp năm châu bốn bể hay sao?” Trần Triều hờ hững trả lời.

“Nhưng anh xem em có ngồi ăn với họ đâu?” Đinh Văn Thao gõ tay xuống bàn, “Không phải toàn là hai chúng ta ăn với nhau hay sao?”

Mới đầu Trần Triều không nói gì, anh không thể xoa dịu cảm giác hụt hẫng của đại ca học đường này. Mấy giây sau anh cất tiếng gọi “Tiểu Thao à”.

“Gì vậy?”

“Anh đi rồi cậu giúp anh để ý một chuyện nhé?” Trần Triều hỏi.

“Để ý chuyện gì cơ?” Đinh Văn Thao lập tức nghiêm mặt hỏi.

Trần Triều nói: “Thằng em anh. Cũng không cần cậu làm gì. Cậu đi cùng với nó là được rồi.”

“Vợ anh á? Không đâu.” Đinh Văn Thao lập tức lắc đầu nguầy nguậy, “Anh đi rồi em chơi với nó làm gì, người khác sẽ nghĩ gì về em? Lại nói em đi với nó cũng có cái khó.”

Cũng không biết Đinh Văn Thao thực sự muốn hay vì Trần Triều sắp đi nên mới nói lẫy như vậy, tóm lại không chịu nhận lời.

Trần Triều hỏi cậu ta: “Cậu đi với thằng bé một thời gian rồi còn cảm thấy nó có vấn đề à?”

Đinh Văn Thao nói: “Em thấy nó bình thường mà, nhưng em cảm thấy cũng vô dụng, người khác đều nói nó là biến…”

Còn chưa nói hết câu, Đinh Văn Thao lập tức thu lời lại.

Nhưng bởi vì từ cậu ta chưa nói xong mà Trần Triều nhớ lại buổi tối hôm đó Miêu Gia Nhan nằm trên sàn nhà phòng anh, rầu rĩ nói, “Ông ta cảm thấy em là đồng loại.”

Trong thị trấn nho nhỏ này, Miêu Gia Nhan giống như đeo cái bảng “Biến thái” mãi mãi không thể gỡ xuống. Dù cho em không làm gì, chỉ vì em nuôi tóc dài, mùa hạ em thi thoảng em lại mặc váy mà thôi.

Tuyết rơi dưới đường rất bẩn, tuyết tan ra mặt đường trở nên nhẫy bùn.

Miêu Gia Nhan đi đôi giày trắng, dọc đường bước từng bước dè dặt. Trần Triều đi đường không chú ý, đế giày hất bùn văng lên quần.

Tuy rằng Miêu Gia Nhan đã cố gắng bước tránh xa anh một chút, nhưng vẫn bị bắn lên ống quần.

Em nhìn quần mình bị bắn bùn bẩn, không nói gì, chỉ lặng lẽ bước sang bên cạnh một bước.

Trần Triều không biết em nghĩ gì, hỏi em: “Làm gì vậy?”

Miêu Gia Nhan không nói anh bắn bùn lên quần mình, chỉ nói: “Dưới đất bẩn quá, đi gần bị bắn bùn.”

“Người anh đầy bùn này,” Trần Triều còn nói, “Thiếu gì chỗ này.”

Miêu Gia Nhan cho rằng Trần Triều gọi em về, thế là dịch về, bảo rằng: “Không sao, em giặt cho anh.”

Trần Triều nhìn Miêu Gia Nhan cẩn thận bước từng bước tới trước mặt mình, giày của em vẫn còn sạch sẽ tinh tươm. Thực ra Miêu Gia Nhan vừa hiểu chuyện lại vừa nghe lời, còn hiểu chuyện hơn những đứa trẻ “bình thường” nhà người ta nhiều.

Trần Triều đột nhiên duỗi tay ra đặt lên đầu em, nhẹ nhàng xoa mái tóc.

Miêu Gia Nhan ngẩng đầu lên nhìn anh, nhưng Trần Triều không có ý định nói gì, chỉ lặng lẽ quay người tiếp tục cất bước đi về nhà.