“Trần Triều không giống với bất cứ ai, Trần Triều chính là Trần Triều.”
Ban ngày Trần Triều đi học, Miêu Gia Nhan thì vui vẻ ở nhà tránh nóng. Em ăn dưa hấu ngồi quạt mát, không sợ bị nắng chiếu đen da.
Nam sinh cấp hai lớn nhanh như thổi, một năm qua Miêu Gia Nhan cũng lớn lên đáng kể, bây giờ Trần Triều đã cao khoảng 1m76, còn Miêu Gia Nhan thì cao đến chóp mũi anh.
So với nam sinh không thể tính là cao, nhưng nếu nhìn từ phía sau, trông như một cô gái thanh tú mảnh khảnh.
Cảm giác giới tính không rõ ràng này thi thoảng cũng bắt đầu mang lại cho em một vài phiền toái.
Chẳng hạn như lúc đi trên đường, sẽ có nam sinh cấp ba thôi học ở sau lưng bắt chuyện với em.
Miêu Gia Nhan mặc chiếc váy kia của em, đi từ trang trại hoa về nhà. Trời nắng cháy đầu, em lại đội chiếc nón rơm vành rộng của mình. Thực ra chiếc nón rơm này là đồ nông dân thôn em thường đội khi làm việc, nhưng nay em để tóc dài và mặc váy, trông giống như nón che nắng mùa hè con gái vẫn thường đội.
Sau lưng có người huýt sáo, gọi em “Bé con”.
Miêu Gia Nhan vẫn lững thững bước đi, không nhận ra có người đang gọi mình. Mãi đến khi em bị người ta kéo cánh tay, Miêu Gia Nhan mới giật mình, hoảng hốt quay đầu lại.
“Làm gì vậy?” Miêu Gia Nhan chau mày, rút cánh tay mình ra.
Nhưng không rút ra được.
“Anh gọi sao em không trả lời?” Nam sinh kia cười trông rất đáng ghét, nắm chặt cánh tay em không buông ra, mồ hôi dính vào cánh tay Miêu Gia Nhan nhơm nhớp.
Miêu Gia Nhan cảm thấy rợn người khi bị bàn tay nhớp mồ hôi túm lấy mình, nhưng lại không sao giãy ra được, chỉ lặp lại câu hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Đối phương mập mờ nói: “Kết bạn thôi mà, em gái.”
Miêu Gia Nhan nhìn anh ta, cũng không tránh ra nữa, chỉ hơi ngửa cổ lên để đối phương nhìn thấy cổ mình.
Bé trai dậy thì rồi, đã bắt đầu có cục hầu nho nhỏ.
Miêu Gia Nhan chỉ vào cổ mình, bảo rằng: “Em không phải con gái.”
Anh bạn kia sững sờ, nhất thời không phân biệt được là thật hay giả, không biết có phải Miêu Gia Nhan đang dọa mình hay không.
Miêu Gia Nhan lại hỏi: “Nghe giọng mà anh không biết à?”
Em vẫn chưa hoàn toàn vỡ giọng xong, nhưng bấy giờ nghe thực sự không còn giống giọng con gái, đối phương sững người, vội vàng hất tay ra.
“Mẹ kiếp…” Anh bạn kia cũng cảm thấy hơi ghét bỏ, “Thật hay giả vậy?”
Cánh tay vừa bị người ta túm lấy vẫn còn nhơm nhớp, Miêu Gia Nhan cũng cảm thấy hết sức phiền hà, mất kiên nhẫn ngước mắt lên: “Có cần tôi cởi ra cho anh xem không?”
Theo Trần Triều đã lâu, ánh mắt em bây giờ cũng giống Trần Triều phần nào. Những lúc cảm thấy phiền phức ánh mắt Trần Triều sẽ như vậy, vừa lạnh lùng vừa có vẻ xa cách không màng.
Bây giờ người cảm thấy ghét bỏ nhất không phải Miêu Gia Nhan, anh bạn kia không ngừng cọ tay vào quần, giống như bây giờ mới cảm thấy Miêu Gia Nhan rất bẩn.
“Thế mày mặc như vậy làm cái đếch gì?” Anh ta không thể nào chấp nhận nổi, “Mày ái à?”
“Tôi thích đấy,” Ánh mắt Miêu Gia Nhan trở nên lạnh lùng hơn cả ban nãy, “Tôi thích thế nào thì mặc thế ấy.”
Anh ta nhổ nước miếng xuống đất, vừa chửi thề vừa cộc cằn bỏ đi.
Miêu Gia Nhan quay về nhà tắm rửa, tắm xong em thay một chiếc áo ba lỗ, ngồi thụp xuống giường, vẻ mặt rõ ràng không được vui.
Thực ra em không rắn rỏi được như vẻ bề ngoài, tuy rằng ngày nào cũng ở cùng Trần Triều, không tránh khỏi bị ảnh hưởng bởi thái độ nói chuyện của anh, nhưng trên thực tế em không thể nào bình tĩnh thực sự được như Trần Triều.
Ở trường học mọi người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ về phía bọn họ, như Trần Triều không hề để tâm vòng tay qua cổ Miêu Gia Nhan kéo em đi, anh là người như vậy đấy.
Chiều cao ngày một tăng lên và nét ngây thơ trẻ con vơi dần theo năm tháng dẫn tới những thay đổi trong thân thể, điều này dẫn tới tần suất xảy ra những sự việc phiền phức khiến người ta chán ghét cũng ngày một tăng lên.
Trần Triều không tài nào hiểu được chuyện này, anh chưa từng gặp qua, những lúc Miêu Gia Nhan đi cùng anh cũng không gặp phải chuyện này.
Trần Triều đeo cặp sách tan học trở về nhà, về tới trước cửa nhà mình nhưng không đi vào, anh ngước cổ nhìn qua sân nhà Miêu Gia Nhan, thấy Miêu Gia Nhan đang ngồi ngây người trên băng ghế.
Trần Triều tặc lưỡi phát ra âm thanh, Miêu Gia Nhan quay đầu nhìn lại, thấy Trần Triều đã về rồi, em mỉm cười: “Anh Triều về rồi à.”
“Làm gì vậy?” Trần Triều hỏi em.
“Không làm gì.” Miêu Gia Nhan đứng dậy, em cầm lá ngô lót một thứ đen thui mang tới, đưa cho Trần Triều, “Cho anh này.”
Trần Triều ghét bỏ lui về phía sau, không nhận lấy.
“Bồ câu nướng, lần trước anh ăn rồi mà.” Miêu Gia Nhan biết ngay kiểu gì anh cũng ghét bỏ, em cũng không để tâm, cầm lá ngô theo Trần Triều vào nhà họ Trần.
Trần Triều không nhớ mình từng ăn nó, sao anh có thể từng ăn cái thứ đen thùi lùi này cơ chứ.
Mùa hè, về nhà việc đầu tiên là phải tắm rửa, cả ngày ở trường học mồ hôi chảy ướt người. Trần Triều rất để ý về mặt này, nhưng ở một số phương diện khác lại là điển hình cho con trai không để ý chuyện gì.
Tắm rửa xong anh mặc một chiếc quần tứ giác đi ra, những khi Đinh Văn Thao ở lại đây buổi tối cũng như vậy, hai người chỉ mặc cái quần cộc, nam sinh không để ý nhiều như vậy.
Tuy rằng Miêu Gia Nhan chưa từng mặc trước mặt Trần Triều như vậy, nhưng em đã quen nhìn Trần Triều mặc vậy rồi, không cảm thấy gì cả.
“Sau lưng anh có vết bầm kìa,” Miêu Gia Nhan ngạc nhiên nhìn bả vai Trần Triều, “Đánh nhau à?”
Trần Triều ngoái đầu nhìn về sau lưng, không nhìn ra, “Đụng vào cửa sổ.”
Miêu Gia Nhan đã chuẩn bị bồ câu cho anh xong, em đã cạo lớp lông đen cháy xém bên ngoài xuống, xẻ phần thịt ở giữa ngực bẻ ra hai bên, hai cái đùi kéo xuống bày ra địa, bộ xương và tro đen đã bị ném đi.
Nhìn như vậy là thấy ứa nước miếng rồi, hai tay Miêu Gia Nhan đen xì, xòe ra cho Trần Triều coi, em cười bảo: “Giờ em mà sờ vào chắc anh phát điên lên mất.”
“Thế em thử xem,” Trần Triều nhướng mày, búng một cái lên trán Miêu Gia Nhan, “Xem có hậu quả gì.”
“Em không thử đâu,” Miêu Gia Nhan ngoan ngoãn rửa tay, vừa đi vừa nói, “Em sợ anh giận.”
Trần Triều cố ý trêu chọc: “Anh giận thật đấy.”
Miêu Gia Nhan khẽ ừ thật dài trong lòng, nhưng cái miệng ngậm chặt, chỉ mỉm cười.
Đến khi lớp học hè kết thúc, lớp 9 chính thức nhập học, buổi tối thêm hai tiết tự học, tan học muộn hơn bình thường hai tiếng liền.
Miêu Gia Nhan không thể tan học về cùng Trần Triều, chỉ có thể tự mình đi về nhà mỗi ngày. Em đã không còn ngồi xe đưa đón nữa, các bạn ngồi trên xe đều luôn ghét bỏ em, nói mấy lời rất khó nghe.
Trước kia ba người đi với nhau, Trần Triều là học sinh giỏi cả trường đều biết, Đinh Văn Thao cũng là đầu gấu nức tiếng trong trường, cả dọc đường không ai dám trêu chọc họ. Nhưng bây giờ Miêu Gia Nhan lại đi đơn độc một mình, lúc nào cũng có mấy học sinh tan học nhàm chán lấy em ra để mua vui.
Miêu Gia Nhan học được mấy phần khí chất trên người Trần Triều, ai nói gì em cũng không thèm để ý. Trước giờ Miêu Gia Nhan luôn cúi gằm đầu sải bước về nhà, giờ đây em nhìn thẳng về phía trước như không có vấn đề gì cả, làm như không nghe thấy lời người ta nói gì.
Trần Triều không cho phép em cúi đầu, bình thường nếu Miêu Gia Nhan cúi đầu đi đường, Trần Triều sẽ kéo cổ em, hỏi em không nhớ ngẩng đầu lên à.
“Mày rốt cuộc là trai hay gái vậy?” Có người đi bên cạnh ồn ào như mấy con ruồi nhặng, hỏi Miêu Gia Nhan, “Mày có biết không thế?”
“Này, mày có mọc ngực không?” Cái kẻ phiền nhiễu kia lại tiếp tục hỏi.
“Sao lại đi làm một thằng biến thái thế? Mày có bệnh gì không vậy?”
Cả dọc đường Miêu Gia Nhan không nhìn họ lấy một cái, em đút tay vào túi quần không ngừng sải bước, có người cố ý cản đường trước mặt em, em hờ hững lách qua.
Em đã phải nghe những lời kia từ nhỏ, hồi nhỏ là trẻ con học từ miệng người lớn, lúc còn tiểu học các bạn không thích chơi cùng em, cũng sẽ mang theo chút địch ý và xa lánh, nhưng dù sao vẫn còn nhỏ, không xấu xa như vậy.
Sau khi lên cấp hai, em phải chịu nhiều lời ác ý hơn trước rất nhiều, trẻ con được nhận sự giáo dục khác nhau, có người trong giai đoạn trưởng thành càng ngày càng trở nên bao dung, nhưng cũng có người dần dần trở thành ác ma.
Ở vùng nông thôn vốn lạc hậu hơn thành phố nhiều, đương nhiên khả năng bao dung cũng không được cao.
Buổi tối lúc Trần Triều trở về trời đã tối đen rồi, anh tắm rửa xong ngồi vào bàn muốn học bài, vừa ngẩng đầu lên thì trông thấy Miêu Gia Nhan đang nằm bò ra cửa sổ trông ra ngoài ở phía đối diện.
Thế là Trần Triều đi tới bên cạnh cửa sổ, cách cánh cửa hỏi em: “Làm gì vậy?”
“Đợi anh.” Miêu Gia Nhan trả lời.
“Có chuyện gì vậy?” Trần Triều hỏi.
“Không ạ,” Miêu Gia Nhan nằm gục bên bệ cửa, em tì cằm lên cánh tay, nhẹ nhàng gọi, “Anh Triều.”
Buổi tối trong thôn không có ánh đèn, ánh sáng duy nhất chính là ánh trăng ngà trên cao, nếu thời tiết âm u, ánh trăng sẽ bị khuất sau những áng mây mù, khi đó bầu trời sẽ hoàn toàn trở thành màn đêm thăm thẳm. Xung quanh ngoài đèn phòng của họ ra thì không còn tia sáng nào khác, ông bà cũng đã đi ngủ rồi.
Hai khung cửa sổ giống như hai nguồn sáng nho nhỏ, vẽ ra hai vòng tròn sáng tỏ trong màn đêm đen đặc. Muỗi bay mãi mới tìm được nguồn sáng, vo ve bên cạnh cửa sổ, còn có thể nghe thấy tiếng thiêu thân đập cánh.
“Làm gì mà như đứa ngốc thế,” Trần Triều nhịp tay lên thành cửa sổ, sợ mấy con côn trùng kia lại bay qua song lưới, “Ai chọc giận em à?”
Miêu Gia Nhan sẽ không kể mấy chuyện nhàm chán kia cho Trần Triều, cho nên em chỉ nằm bò tại đó, bảo rằng: “Không ai chọc em, em chỉ nhìn anh thôi.”
Trần Triều cảm thấy tối nay Miêu Gia Nhan có vẻ trầm lắng, anh hỏi: “Bố em về à?”
“Không ạ,” Miêu Gia Nhan vừa nghe nhắc tới “Bố em” đã căng thẳng, lắc đầu cười, “Anh đừng dọa em.”
Trần Triều chau mày, “Rốt cuộc sao hả, hỏi thì em nói đi.”
Miêu Gia Nhan không dám làm anh tức giận, nhưng em cũng không muốn nói chuyện này ra làm phiền anh. Lúc em nói chuyện vẫn lấy tay chống cằm, khẽ lắc đầu, giống như mấy con rối trong phim hoạt hình: “Lắm lúc em không hiểu, vì sao em lại khác với những người khác.”
Trần Triều nghe em nói hết câu, khẽ thở phào bảo rằng “Anh còn tưởng chuyện gì, muộn như vậy không ngủ lại ra đây nằm bò.”
“Cái gì mà giống với chẳng không giống, con người ai mà chẳng khác nhau.” Trần Triều hoàn toàn không coi đây là vấn đề, “Anh và Đinh Văn Thao có giống nhau không?”
Miêu Gia Nhan lập tức lắc đầu nguầy nguậy, đương nhiên là không giống.
Trần Triều không giống với bất cứ ai, Trần Triều chính là Trần Triều.
“Chứ còn gì. Đi ngủ đi, nghĩ mấy chuyện này làm gì.” Trần Triều giục em, “Anh học đây.”
Thế là Miêu Gia Nhan đứng dậy nghe lời anh: “Được rồi.”
“Nếu em không thấy vô vị thì tự mình mang gối qua đây nằm sàn,” Trần Triều nói, “Không thì mau đi ngủ đi.”
Anh vừa nói vậy Miêu Gia Nhan lập tức căng thẳng, vội vàng nói: “Em ngủ đây.”
“Sáng mai đi với anh đi, chuẩn bị xong thì đợi anh,” Trần Triều ra chỉ thị, anh hỏi, “Buổi sáng em có gội đầu không?”
“Buổi sáng em không gội.” Miêu Gia Nhan trả lời.
“Thế thì tốt rồi, gội đầu lại phải đợi em thêm mười phút.” Trần Triều ngồi xuống, anh cầm quyển sách bài tập lên, “Đi ngủ đi.”