Hoàn Triều

Chương 11




“Thằng biến thái, mọi người đều gọi như vậy.”

Trần Triều không hiểu ý em ngẩng đầu lên: “Vì sao?”

Miêu Gia Nhan không muốn nói ra, cũng không nhìn anh.

“Giáo viên lớp em không cho phép à?” Trần Triều hỏi.


Có những chủ nhiệm lớp không muốn học sinh lớp mình tiếp xúc với học sinh lớp khác, hoặc là chơi cùng với học sinh khối trên, hơn nữa còn quản rất nghiêm. Trần Triều chỉ có thể nghĩ tới lý do này.

Ban đầu Miêu Gia Nhan không trả lời, đến khi Trần Triều hỏi lại mới gật đầu nói “Vâng ạ”.

“Biết rồi,” Trần Triều cũng không để tâm, anh bảo, “Về ngủ đi.”

Thành tích của Miêu Gia Nhan không quá tốt nhưng cũng không tệ, bình bình thường thường. Em không thích học hành lắm, ngày ngày về nhà làm bài xong thì không học nữa.

Trần Triều ham học hơn em nhiều, dù sao nền tảng của anh khác với các bạn cùng lớp, ở trường cấp hai này thành tích trở nên hết sức xuất chúng. Nhưng chuyện này cũng không thể hiện được gì cả, theo cách nói của Khương Lệ, như vậy càng khiến người ta không yên tâm được.

Nhưng Trần Triều cũng không cảm thấy có gì mà không thể yên tâm. Anh vẫn luôn ở trong trạng thái lạc lõng bên ngoài, giống như một học sinh dự thính, không thực sự thuộc về nơi này.

Khương Lệ cảm thấy hết sức thất vọng với hai cha con nhà này, bà về gặp Trần Triều vài lần, lần nào cũng chỉ tiếc rèn sắt không nên kim.

Trần Quảng Đạt vô tư, cảm thấy chuyện này không phải vấn đề gì to tát, để con ở quê rồi bản thân bôn ba bên ngoài, buông tay không quản. Có suất ở trường liên cấp thì không học, lại về quê học ở một thị trấn nhỏ, người mẹ này tức điên lên được, nhưng bà cũng không quản được ai. Trần Triều nhất quyết không về, thà ở lại nhà nội học trường quê, Khương Lệ thực sự không hiểu con trai mình nghĩ gì.

Hai cha con không đáng tin ở với nhau, lấy việc học hành ra làm trò đùa.

Về mặt này Trần Triều giống cha mình, kiên trì ở những việc không nên kiên trì.

Cách mấy tháng Trần Quảng Đạt mới về quê một chuyến, lần nào cũng mang rất nhiều quà về cho ông bà và Trần Triều. Trong lòng ông vẫn nhớ rõ những thứ Trần Triều quen sử dụng.

“Học hành ổn cả chứ?” Trần Quảng Đạt hỏi Trần Triều.

Không biết vì sao mà ông lại hỏi câu này, Trần Triều cũng lười trả lời.

“Cháu trai tôi giỏi hơn anh gấp trăm lần.” Ông Trần ở sau lưng nói vọng ra, “Không giống anh một chút nào.”

“Phải đó, giỏi hơn con nhiều.” Trần Quảng Đạt vừa mới lên tầng tắm rửa, lúc này mệt đến nỗi không nhấc mắt lên được, ông ngồi xuống bên cạnh Trần Triều ngáp một cái.

Trần Triều nói: “Bố ngủ một lúc đi.”

Thế là Trần Quảng Đạt ngả người xuống, gối đầu lên vai Trần Triều. Trần Triều ngồi thẳng lưng cho bố dựa vào, Trần Quảng Đạt nói: “Vai rộng rồi.”

Trần Triều không nói gì, cũng không chê đầu cha mình nặng.

Trần Quảng Đạt ngáp một cái, lầu bầu gọi “Con trai à”.

Trần Triều: “Hửm?”

“Bố mệt mỏi quá.” Trần Quảng Đạt thở dài thườn thượt, gối lên vai Trần Triều, nhắm mắt nói: “Bố không nghĩ tới con.”

Trần Triều nghiêng đầu nhìn bố, nhưng chỉ trông thấy đỉnh đầu. Thực ra gen nhà họ rất tốt, đến giờ mái tóc ông nội vẫn rất dày, Trần Quảng Đạt cũng như vậy.

“Không cần bố nghĩ tới con.” Trần Triều nhấc tay lên, thuận tay xoa mái tóc bố: “Cố lên.”

Quá trình một đứa trẻ lớn lên, nói dài thì dài, mà nói ngắn thực ra cũng rất ngắn ngủi, chớp mắt đã lớn từng này rồi.

Mỗi lần Trần Quảng Đạt trở về đều cảm thấy con trai mình lại lớn hơn nhiều rồi.

Thực ra cấp hai là giai đoạn trẻ phát triển nhanh nhất, qua mấy tháng nhìn lại lại thấy khác trước nhiều.

Trần Triều ngày một lớn lên, Miêu Gia Nhan nhà bên cũng đã bước vào giai đoạn này.

Trong mắt bố mẹ, mỗi lần gặp mặt con mình lại lớn thêm nhiều, vóc dáng ngày một cao lớn hơn, nét ngây thơ trẻ con cũng vơi dần theo năm tháng.

Thành thử mái tóc của em, những sở thích của em lại càng khiến họ cảm thấy gai mắt hơn.

Tết Nguyên đán Miêu Kiến quay trở về, lần này mẹ Miêu Gia Nhan không về cùng. Mấy ngày này Miêu Kiến không nói với Miêu Gia Nhan lời nào, thậm chí còn không nhìn em.

Miêu Gia Nhan cũng không dám xuất hiện trong tầm mắt của bố, lần nào gặp mặt cũng cúi gằm đầu lí nhí gọi “Bố”, bố không đáp lời em, thế là Miêu Gia Nhan lặng lẽ chạy đi.

Mùa đông mở cửa sổ phòng rất lạnh, không còn thoải mái như mùa hè.

Trần Triều mở cửa sổ, nhặt một hòn đá ném sang, đập vào cửa sổ phòng Miêu Gia Nhan.

Miêu Gia Nhan mở cửa sổ ra tức thì, nhỏ giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Trần Triều hỏi: “Bố đánh em à?”

Miêu Gia Nhan ló đầu ra nhìn xuống sân, em không nhìn thấy, không biết bố em có ở đây không, nên cũng không dám trả lời, chỉ xua tay, dùng khẩu hình nói “Không ạ”.

“Đánh thì hô hoán lên.” Trần Triều nhắc em.

Miêu Gia Nhan mỉm cười lắc đầu.

“Không đùa em đâu,” Trần Triều nói, “Anh có thể nghe thấy tiếng em.”

Miêu Gia Nhan vẫn lắc đầu, mỉm cười híp mắt lại nhìn Trần Triều.

Mỗi lần Miêu Kiến quay trở về, Miêu Gia Nhan đều cố gắng giảm cảm giác tồn tại của bản thân, hy vọng không ai chú ý tới em. Tan học, được nghỉ ở nhà cũng không dám đi đâu, chỉ ngồi yên trong phòng mình. Đợi khi nào bố em đi mới có thể khôi phục sự tự do.

Bố vừa đi Miêu Gia Nhan liền thấy nhẹ nhõm, bước đi ung dung thảnh thơi hơn nhiều.

Em ung dung tới nhà họ Trần gọi “Anh à”, Trần Triều ló đầu ra khỏi cửa sổ nhìn xuống, hỏi em “Có chuyện gì vậy”.

Miêu Gia Nhan ngước đầu lên cười rằng: “Bố em đi rồi.”

“Ừm.” Trần Triều đáp một tiếng xem như đã biết rồi.

Thế là Miêu Gia Nhan lại xoay người quay trở về.

Tụi trẻ con cấp hai dở dở ương ương là phiền phức nhất, mới bước vào giai đoạn dậy thì, cái gì cũng thấy mới mẻ, mới vỡ lẽ rất nhiều chuyện.

Mấy nam sinh cấp hai cũng bắt đầu có nhiều bí mật riêng, những ảo tưởng và cảm nhận nho nhỏ xốn xang trong lòng, bức thiết được giãi bày.

Đinh Văn Thao rất mong mỏi có người lắng nghe những chia sẻ mình, mấy cậu bạn ở trường lại không hiểu, chỉ có thể bám rịt lấy Trần Triều kể lể mãi không hết.

Trần Triều thì lại không muốn nghe cậu ta kể lể, nhưng Đinh Văn Thao chất một nùi tâm sự trong lòng, kìm nén rất khó chịu.

Để có thể tâm sự với Trần Triều mà Đinh Văn Thao không lái xe đạp nữa, ngày ngày đi bộ theo Trần Triều về nhà.

“Anh Triều à, anh không có cảm giác ấy hay sao?” Đinh Văn Thao huých cánh tay vào người Trần Triều, tới gần hỏi anh.

Trần Triều nói: “Cách xa anh một chút rồi nói.”

“Em sợ người ta nghe thấy.” Đinh Văn Thao thấy xung quanh có mấy học sinh đi bộ qua, nhỏ giọng nói: “Lại đồn ra ngoài thì chết em.”

Trần Triều thầm nghĩ trong lòng, ai dám đồn chuyện của cậu.

“Vòng vo Tam Quốc thật.”

“Thì đấy, anh xem,” Đinh Văn Thao cố ý hất tóc ra vẻ nói, “Có rất nhiều em gái để ý tới em.”

Trần Triều phát ớn trước động tác quê mùa này của cậu ta, anh bước sang bên cạnh, không muốn ở gần cậu ta.

“Em nói thật mà, anh Triều.” Một lúc sau Đinh Văn Thao đi tới, ra vẻ thần bí hỏi anh: “Anh chưa mộng à?”

Trần Triều lấy MP3 trong túi ra, đeo tai nghe lên, không muốn nói chuyện với cậu ta.

“Anh thích kiểu thế nào?” Đinh Văn Thao vẫn còn hỏi: “Lần trước em thấy anh nói chuyện với một đứa bên A3, anh thích ẻm à? Trông ẻm cũng xinh đáo để, nhưng gu của em không phải kiểu như vậy, em thích mấy bé dịu dàng nhu mì cơ.”

Trần Triều không nghe rõ lời cậu ta nói, tai nghe để âm lượng rất lớn.

“Lần trước em nằm mơ, anh đoán em mơ thấy ai…” Đinh Văn Thao cũng không để ý Trần Triều có nghe thấy không, cậu bức thiết được giãi bày, nếu không thể nói ra, cậu thiếu niên tuổi dậy thì này sẽ nghẹn chết mất.

Tiếng nhạc xập xình trong tai nghe của Trần Triều, còn Đinh Văn Thao ở ngoài tai nghe vẫn còn đang mải chia sẻ bí mật tuổi mới lớn.

Trong hoàn cảnh tạp âm hỗn loạn như vậy, Trần Triều còn có thể phân tâm ôn lại bài học hôm nay,

“Trước mặt là lớp nào vậy.” Giữa tiếng nhạc ngắt quãng, Trần Triều nghe thấy Đinh Văn Thao hỏi.

Anh ngẩng đầu vô thức nhìn lên, khẽ chau mày lại.

Miêu Gia Nhan đang đút tay vào túi thong thả bước đi, cằm rụt dưới khóa kéo, đeo cặp sách trên vai, mái tóc rủ xuống quần áo bị tĩnh điện, có mấy cọng tóc dựng ngược lên.

Ban nãy xuống xe đứng không vững, bị trật chân. Lúc này cổ chân âm ỉ đau.

Đột nhiên nghe thấy có người ở sau lưng gọi mình, Miêu Gia Nhan dừng lại, quay đầu nhìn.

“Mẹ kiếp.” Mới đầu Đinh Văn Thao còn tưởng là em gái lớp nào, đến khi Miêu Gia Nhan quay đầu lại, Đinh Văn Thao không kiềm chế được thốt lên, “Ra là thằng biến thái.”

Trần Triều đang nhìn Miêu Gia Nhan, nghe Đinh Văn Thao nói vậy, kinh ngạc quay đầu lại, giống như không nghe rõ: “Sao?”

“Anh không biết nó à?” Đinh Văn Thao vẫn chưa nhận ra điều gì, phổ cập cho Trần Triều, “Nó là thằng biến thái học cùng trường chúng ta, anh nhìn nó như con gái vậy thôi, nhưng là trai đấy, đúng là bị bệnh.”

Miêu Gia Nhan đã quay đầu đi từ khi nào, em vội vàng rảo bước, càng đi càng nhanh.

Trần Triều nhìn Đinh Văn Thao, vẻ mặt thậm chí còn không thể tin được, hỏi cậu ta: “Gọi thế nào cơ?”

“Thằng biến thái, mọi người đều gọi như vậy.” Đinh Văn Thao nói, “Nhìn là thấy ớn.”

“Đều gọi như vậy?” Trần Triều lặp lại, hỏi cậu ta.

“Phải đó,” Đinh Văn Thao còn lấy làm khó hiểu, “Thế không phải biến thái thì là gì?”

Trần Triều tới đây ở một thời gian dài như vậy, đây là lần đầu tiên cảm thấy mình có cách biệt quá lớn với mọi người nơi đây. Trần Triều ý thức được đây không chỉ là cái nhìn của riêng Đinh Văn Thao hay một cá nhân nào khác, mà rất phổ biến trong môi trường này.

Trần Triều nín lặng áng chừng mười mấy giây, anh muốn làm ra rất nhiều phản ứng, nhưng lúc này ngược lại đầu óc trở nên trống rỗng.

Trần Triều kéo tai nghe ra đút vào trong túi, cất cao giọng gọi: “Miêu Gia Nhan!”

Miêu Gia Nhan muốn làm như không nghe thấy, em đã sắp đi tới giao lộ rồi.

Trần Triều gọi lại một lần nữa, Miêu Gia Nhan vẫn không dừng lại.

“Lần thứ ba, đứng lại cho anh!” Trần Triều lại quát lên.

Bước chân Miêu Gia Nhan thoáng ngừng lại, cuối cùng vẫn dấn bước.

“Có chuyện gì vậy, anh Triều?” Đinh Văn Thao sững người ra.

Trần Triều không để ý tới cậu ta, anh chạy lên phía trước.

Đinh Văn Thao đứng phía sau gọi với lên: “Anh quen nó à?”

Khoảnh khắc Miêu Gia Nhan bị Trần Triều túm lấy cặp sách, em nhắm chặt mắt lại. Mạch máu màu xanh nhạt dưới mi mắt mong mỏng khe khẽ run lên.

“Anh gọi mà em không nghe thấy à?” Trần Triều túm lấy cặp sách của cậu kéo về phía mình.

Miêu Gia Nhan mở mắt ra, đôi mắt hoen đỏ, ánh mắt nhìn Trần Triều nơm nớp lo sợ, luống cuống, buồn bã.

Trần Triều bị em nhìn bằng ánh mắt trĩu nặng này, lời ra đến miệng lại nuốt ngược về. Cuối cùng túm lấy cặp sách Miêu Gia Nhan, nói: “Gọi anh đi.”

Miêu Gia Nhan mím môi, dưới ánh mắt dữ dằn của Trần Triều, cuối cùng vẫn nhỏ giọng “Anh”.

“Em chạy cái gì?” Trần Triều đanh mặt hỏi em.

Miêu Gia Nhan không trả lời, Trần Triều cũng không để ý xem em có trả lời hay không, chỉ túm chặt cặp sách của em kéo đi.

Lúc này Đinh Văn Thao cũng đã chạy tới nơi, gọi “Trần Triều”. Thấy Trần Triều kéo lấy Miêu Gia Nhan như đang quắp gà con, còn tưởng Trần Triều muốn ra tay: “Nó chọc tức anh à?”

Miêu Gia Nhan ở sau lưng khẽ giãy ra, nhưng bởi vì lực không đủ mạnh, nên không sao tránh ra được.

Trần Triều lại kéo người em đi về phía trước, bảo: “Gọi anh đi.”

Miêu Gia Nhan mím chặt môi, giọng Trần Triều nghe rất lạnh lùng, anh buông mắt nhìn em: “Gọi!”

Ba người đứng ở đây, hai người giằng co lẫn nhau, bỏ lại một kẻ ngốc ngơ ngác không nắm được tình huống này là gì.

Cuối cùng Miêu Gia Nhan vẫn sợ Trần Triều, em không chịu được tính khí nóng nảy của anh, cuối cùng em trở tay nắm tay Trần Triều kéo xuống, nhỏ giọng gọi: “Anh à..”

Không phải cách gọi “Anh trai” nũng nịu của trẻ con, là một tiếng “Anh” người ngoài nghe vào thấy rất bình thường.

“Vãi chưởng…” Đinh Văn Thao đứng bên cạnh hít sâu một hơi, sững người hết nhìn Miêu Gia Nhan lại nhìn sang Trần Triều.

Trần Triều buông tay Miêu Gia Nhan ra, bỏ lại hai người mà sải bước đi trước.